Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

“Vì sao không nhìn em?” Dạ Ngưng không chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, không muốn để cho cô có cơ hội chạy trốn.

Tiếu Vũ Hàm chỉ nghiêng đầu cắn môi dưới, không chịu mở to mắt nhìn Dạ Ngưng.

Dạ Ngưng tiến gần hơn một chút, Tiếu Vũ Hàm cảm giác được đôi môi mềm mại kia lướt qua má mình, vẫn dịu dàng như thế, mỗi một lần hạ xuống đều nói lên tình yêu của Dạ Ngưng, nước mắt liền cứ như vậy mà chảy xuống không hề báo trước.

“Đừng, đừng như thế nữa…….” Rốt cục cũng chịu mở to mắt, Tiếu Vũ Hàm bật khóc nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng nhìn nước mắt cô, trong nháy mắt trái tim liền lạnh xuống.

“Vũ Hàm.”

Thanh âm ở cách đó không xa truyền tới, thân mình Dạ Ngưng cứng lại, quay đầu nhìn, liền thấy Lâm Nhược Nhiên nhìn hai người, bên cạnh cô còn có một cô gái dáng người cao gầy đang đứng, bóng đêm rất tối, khiến nàng không nhìn rõ bộ dáng người đó.

“Buông.” Tiếu Vũ Hàm cắn môi nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng khựng lại một chút, để thân thể mình hơi ngả về phía sau, nghiêng người, như không còn chút sức lực nào, tựa lên tường.

Lâm Nhược Nhiên dẫn theo cô gái kia đi tới, nhìn thấy nước mắt trên mặt Tiếu Vũ Hàm, mặt lập tức trầm xuống.

“Ai nha, Nhiên Nhiên, em gái cậu bị người ta vô lễ kìa.” Nữ nhân đứng bên cạnh chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ vào nước mắt trên mặt Tiếu Vũ Hàm mà ồn ào, Dạ Ngưng trầm mặc nhìn về phía cô gái đó, liền giật mình.

Người ở trước mặt chỉ có thể dùng từ “kinh diễm” để hình dung……

Đôi mắt đen láy như mã não, tựa bảo thạch được khảm dưới đôi mày phượng hẹp dài, trong trẻo mà sáng ngời, mang theo một tia từng trải và chín chắn, áo lông dày màu xám nhạt với đường chỉ thô, quần dài hai mặt màu đen, dưới chân đi dôi giày cao gót mười cm. Mà người nọ lại nét mặt hàm chứa ý cười đánh giá Dạ Ngưng, cũng không thèm để ý mọi người xung quanh có phản ứng gì, cười tủm tỉm nói: “Khó được a, đã lâu rồi không thấy tra công*, hôm nay cuối cùng cũng gặp được. Đúng rồi, Nhiên Nhiên, em gái cậu là ‘thụ’ hả?”

(*loại công khốn nạn thích hành hạ thụ)

Gân xanh trên trán Dạ Ngưng cùng Lâm Nhược Nhiên đồng thời nổi lên, tất cả đều căm tức nhìn cô gái kia.


“Chị là ai?” Dạ Ngưng nào có tâm tình trêu đùa với cô ta, khó chịu hỏi.

Cô gái kia nghe xong liền lơ đễnh cười cười, nói: “Làm gì mà dữ thế, tôi là ai hả? Tôi là tỷ tỷ xinh đẹp chứ sao, chẳng lẽ em không nhìn ra được?”

“Đủ rồi, Tiêu.” Lâm Nhược Nhiên ở một bên nhịn không được liền lên tiếng ngăn lại. Tiếu Vũ Hàm nghe được xưng hô của Lâm Nhược Nhiên đối với cô gái kia liền có phản ứng, ngẩng phắt đầu lên, nhìn nữ nhân trước mặt.

“Sao, tiểu Vũ Hàm, còn nhớ tôi chứ?”

“Tiêu Mạc Ngôn!” Nhìn đôi mắt quen thuộc kia, Tiếu Vũ Hàm liền thốt lên.

Tiêu Mạc Ngôn nghe xong lời này của cô, liền gật đầu an ủi, nói với Lâm Nhược Nhiên: “Em cậu thực không giống cậu, rất hiểu chuyện nha.”

Lâm Nhược Nhiên quẳng qua một ánh mắt xem thường, không quan tâm tới Tiêu Mạc Ngôn, ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng.

Dạ Ngưng lắng nghe thật lâu cũng không nghe mấy người kia nói gì thêm nữa, nghiêng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm lại vẫn không chịu nhìn nàng, cắn môi, quay đầu sang chỗ khác.

Trong lúc nhất thời, Dạ Ngưng nản lòng thoái chí, thở dài, xoay người, hai tay buông thõng, chậm rãi bỏ đi.

Một khắc lúc Dạ Ngưng xoay người, Tiếu Vũ Hàm liền ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nhìn chằm chằm không chuyển mắt, nước mắt trong suốt như trực trào ra.

“Ôi, lại là một đôi uyên ương số khổ, đời này của mình thực xui xẻo mà, bạn bè bên cạnh không có một đôi nào được an bình.” Tiêu Mạc Ngôn ở một bên cảm thán, Lâm Nhược Nhiên liều mạng trợn mắt với cô.

Tiếu Vũ Hàm thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn: “Tiêu tổng, chị……”


“Đừng nhìn tôi, tôi sẽ không đi trêu chọc Lâm Phong đâu.” Tiêu Mạc Ngôn làm sao lại không đoán ra được Tiếu Vũ Hàm suy nghĩ gì, nhún nhún vai. Lâm Nhược Nhiên nghe xong ánh mắt liền ảm đạm, cô mất rất nhiều thời gian tìm kiếm mới tìm được Tiêu Mạc Ngôn, vốn nghĩ với thực lực của cô ta thì có thể giúp đỡ…nhưng mà cô quên mất, Tiêu Mạc Ngôn cũng là thương nhân, sẽ không làm loại chuyện tổn hại mình như thế.

Tiêu Mạc Ngôn nhìn hai người, thở dài: “Không phải chứ tôi nói này, hai người đừng vậy mà. Lâm Phong kia á, tôi không muốn nói, chứ ông ta thật đúng là một lão hồ li, cho dù tôi có liều mạng của cả Thiên Hoàng cũng không nhất định có thể đấu lại, huống hồ nếu thật sự cứng đối cứng với Lâm thị, mấy ông già trong ban giám đốc kia sẽ lại tìm tôi gây sự mất, tôi vừa mới đè ép sự kiêu ngạo của bọn họ xuống xong.”

Tiêu Mạc Ngôn ở một bên giải thích, Lâm Nhược Nhiên cùng Tiếu Vũ Hàm cũng không thể nói gì, hai người cũng không có lập trường để có thể khiến cho Tiêu Mạc Ngôn giúp đỡ, dù sao người ta cũng chẳng thiếu nợ các nàng.

“Tuy nhiên, tôi lại có một biện pháp.” Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, nhìn hai người nói.

“Cái gì?” Lâm Nhược Nhiên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn Lâm Nhược Nhiên: “Tôi cảm thấy hai người muốn ở Lâm thị mà làm Lâm Phong dần dần mất đi quyền lực tuy rằng cũng là cách không tệ, nhưng mà hiệu quả quá chậm, địa vị của Lâm Phong không phải hai người có thể lay động trong ngày một ngày hai. Huống hồ trong công ty đều là người của ông ta, hai người cùng hành động thì sẽ càng dễ lộ ra dấu vết.”

“Ý của cậu là?” Lâm Nhược Nhiên truy hỏi.

Tiêu Mạc Ngôn quay đầu nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm, cười nói: “Ý tứ của tôi đúng là như thế, cậu đi Lâm thị, để tiểu Vũ Hàm đến làm thủ hạ của tôi đi.”

“Cô nói cái gì? Tiêu tổng?!” Lâm Nhược Nhiên hai mắt phun lửa nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiếu Vũ Hàm cũng cau mày.

Tiêu Mạch Ngôn tỏ vè không sao cả nhún nhún vai: “Đi đến bước này rồi, Tiêu Mạc Ngôn tôi đây còn chưa từng sợ ai bao giờ. Tôi là vì muốn tốt cho hai người thôi, Nhiên Nhiên, nếu không phải là bạn học cùng trường thì tôi cũng sẽ không mạo hiểm như thế để giúp cậu đâu. Còn có, trước kia tôi đã nói với cậu rồi, tôi rất thích Vũ Hàm, với tài năng của em ấy, tôi cam đoan không quá năm năm là con bé tuyệt đối có thể chống đỡ nửa bầu trời Thiên Hoàng, đến lúc đó thì có lẽ ngay cả cậu cũng không phải là đối thủ.”

Tiêu Mạc Ngôn vừa tuy hiếp vừa dùng lợi ích dụ dỗ, cái gì bạn học cùng trường tất cả đều là rắm chó, kỳ thật cô chính là coi trọng Tiếu Vũ Hàm, loại người tính cách lạnh lùng, sáng tạo lại nhanh nhẹn như thế này, cô đã tìm kiếm từ lâu.


Lâm Nhược Nhiên trầm mặc thật lâu, nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm nghĩ tới câu nói “không tới năm năm” kia của Tiếu Mạc Ngôn, ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tiêu Mạc Ngôn, gật đầu: “Em nhận lời chị.”

“Ai nha, tiểu Vũ Hàm thực đáng yêu, không hổ cũng là họ ‘Tiêu’.” Tiêu Mạc Ngôn vui vẻ đưa tay vuốt má Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm mạnh mẽ lùi về phía sau, Lâm Nhược Nhiên lạnh lùng nhìn Tiêu Mạc Ngôn: “Con bé với cậu không phải cùng một họ ‘Tiêu’.”

“À.” Tiêu Mạc Ngôn chớp mắt gật đầu, ôm hai tay nheo mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm từ trên xuống dưới. Tiếu Vũ Hàm bị cô nhìn như vậy liền sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

“A, không cần sợ.” Tiêu Mạc Ngôn rất thích bộ dáng không được tự nhiên của Tiếu Vũ Hàm, tiến lên vừa muốn đi vuốt má người ta tiếp thì lại bị Lâm Nhược Nhiên một phen kéo lại.

“Đúng rồi –” Người nào đó bị giữ chặt mà một chút tính tự giác cũng không có, như thể không có việc gì xoay người lại, chỉ về phía Dạ Ngưng rời đi: “Cô nhóc vừa rồi là ai?”

“Chị muốn làm gì?!” Tiếu Vũ Hàm vẫn luôn đứng một bên không lên tiếng lại có phản ứng, cảnh giác nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

Tiêu Mạc Ngôn có chút khác lạ nhìn cô, lắc lắc đầu, rất vô tội nói: “Gần đây tôi mới quen biết một cô em, rất thích cái loại người thoạt nhìn hồn nhiên ngây thơ nhưng lại đầy một bụng đa nghi như thế.”

“Đầy một bụng đa nghi?” Lâm Nhược Nhiên nhướn mày, bảo trì sự hoài nghi đối với lời Tiêu Mạc Ngôn vừa nói.

Tiêu Mạc Ngôn nhếch khóe môi, có chút đăm chiêu nhìn phương hướng Dạ Ngưng bỏ đi: “Tôi cá với hai người, nhất định con bé đã biết gì đó.”

Tiếu Vũ Hàm nghe xong lời Tiêu Mạc Ngôn nói liền mạnh mẽ ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn cô.

Tiêu Mạc Ngôn cười cười, lại nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Hai người đã chia tay đúng không?”

“Cậu định làm gì? Tiêu.” Lâm Nhược Nhiên có phần không vui, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tiếu Vũ Hàm, cực kỳ đau lòng. Hiện tại, có lẽ chỉ có một mình cô hiểu được nỗi ủy khuất cùng thống khổ trong lòng Tiếu Vũ Hàm.

Tiêu Mạc Ngôn từ đầu tới đuôi cũng không thèm nghe lời người khác nói, ánh mắt đầy ý cười nhìn Tiếu Vũ Hàm làm cho người ta thực phiền lòng: “Sao vậy? Tôi mới hỏi một câu mà em đã thấy luyến tiếc? Vậy thì vì cái gì lại chia tay? Nếu đã quyết định chia tay thì còn đi quản người ta làm gì? Dạ Ngưng tìm ai khác cũng không có quan hệ với em phải không, tiểu Vũ Hàm?”

Tiêu Mạc Ngôn một bộ bất cần đời, Tiếu Vũ Hàm lại bị cô nói không còn thốt nổi điều gì để chống đỡ, khẽ cúi thấp đầu, khóe môi mấp máy, cười chua xót.


Đúng vậy, cô lúc này, còn có tư cách gì đi quản Dạ Ngưng.

Lâm Nhược Nhiên nhìn dáng vẻ Tiếu Vũ Hàm mà đau lòng, tiến lên muốn kéo cô thì lại bị Tiêu Mạc Ngôn giơ tay ngăn cản. Tiêu Mạc Ngôn không nói lời nào, ánh mắt liếc nhìn Lâm Nhược Nhiên, lắc lắc đầu. Lâm Nhược Nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thở dài, lùi trở về.

“Cứ vậy đi, ngày mai em tới Thiên Hoàng. Về phần Dạ Ngưng, qua vài ngày nữa tôi sẽ giới thiệu cho con bé cô em phong lưu của tôi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tiểu Vũ Hàm cũng không cần quá khổ sở.”

Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt hiện lên một tia giận dữ: “Không được, em đã đồng ý với hiệu trưởng rồi, ba tháng……”

“Ôi giời, đừng nhắc tới cái tên Tô mập mạp kia với tôi nữa, để tôi đi nói chuyện với hắn.” Tiêu Mạc Ngôn vung tay lên, có chút không kiên nhẫn. Vũ Hàm này đích thị là một nhân tài, chỉ là tính tình mềm lòng cần phải sửa lại, dĩ nhiên bị mấy lời hoa ngôn xỏa ngữ của tên Tô mập mạp kia lừa, một cái trường học lớn như vậy, một giáo viên cũng không phái ra nổi chắc?

Tiếu Vũ Hàm bị Tiêu Mạc Ngôn chặn họng, không nói gì nhìn cô ta.

Khóe môi Tiêu Mạc Ngôn cong lên, tiến lên một bước, nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Tiếu Vũ Hàm.”

Hiếm có dịp Tiêu Mạc Ngôn bày ra bộ dáng nghiêm túc làm cho Lâm Nhược Nhiên ở một bên có phần ngây người, Tiếu Vũ Hàm lại không hề sợ hãi nhìn cô.

“Bắt đầu từ ngày mai, em mau chóng điều chỉnh trạng thái lại cho tôi. Tôi cũng không muốn làm thâm hụt vốn thu nhập đâu, em hiểu chứ.”

Tiếu Vũ Hàm nhìn cô, lạnh nhạt gật gật đầu. Tất cả những việc này, cô đã sớm đoán trước được, chỉ cần có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh người đó thì có làm chuyện gì cô cũng nguyện ý.

“Còn có –” Tiêu Mạc Ngôn kéo dài giọng nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nhìn cô, không kiêu ngạo không siểm nịnh, Tiêu Mạc Ngôn nhìn mà lòng tràn đầy tán thưởng, lại cũng không biểu hiện ra ngoài: “Tôi sẽ theo định kỳ mà giới thiệu mấy cô em gái quen biết cho Dạ Ngưng làm quen, thẳng đến ngày nào đó em đạt được mục tiêu của tôi thì thôi. A, em phải tin tưởng năng lực của tôi, tôi tuyệt đối có thể khiến cho các nàng trò chuyện thực vui vẻ.”

Tiêu Mạc Ngôn nhìn sắc mặt dần biến đổi của Tiếu Vũ Hàm mà tùy ý cười, cô cảm thấy mình có thể nhận giải Cannes dành cho diễn viên mới đúng, vai nữ nhân xấu xa cô diễn quá tốt mà, thực chính bản thân cũng không biết xấu hổ.

Ngay lúc Tiêu Mạc Ngôn đang cười nói hết sức thoải mái, Tiếu Vũ Hàm lại tiến lên một bước, dưới cái nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của Tiêu Mạc Ngôn, nhìn thẳng vào mắt cô mà thốt lên từng chữ: “Tiêu tổng có thể thử xem.”

_Hết chương 76_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui