Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Dạ Ngưng bị Hà Lâm Nhiên đè trong lòng đến nỗi có chút khó thở, vươn tay đẩy đẩy bả vai cô: “Đây là chị đang giúp đỡ kiểu gì thế hả? Mau, buông ra, ngạt chết em.”

Hà Lâm Nhiên ấn đầu Dạ Ngưng xuống, vẫn không buông tay, cười tủm tỉm nói: “Em nghĩ rằng tôi thích ôm em lắm à? Làm thế này không phải là vì tôi muốn thử quân tình sao?”

“Quân tình gì?”” Dạ Ngưng nghe cô nói thế có chút mơ hồ, Hà Lâm Nhiên cũng lười quản Dạ Ngưng, mắt len lén liếc về một phía góc khuất, khóe môi cong lên. Vũ Hàm, cậu thật có kiên nhẫn.

“Giờ tôi phải đi rồi.”

“Đi là đi thế nào chứ?” Vẻ mặt Dạ Ngưng buồn bực, không phải nói là thử sao? Đây là thử cái gì? Sao có cảm giác mình bị chiếm tiện nghi nhỉ?

“À.” Hà Lâm Nhiên thấy Dạ Ngưng như vậy liền cười nhẹ, ánh mắt biến đổi, mờ ám thổi một hơi bên tai nàng: “Tôi nói cho em biết, nhóc con, nếu một lát nữa Vũ Hàm đi ra, vậy đủ chứng minh rằng em hấp dẫn, nếu cô ấy không có phản ứng gì, vậy thì em sớm chết tâm tư này đi.” Nói xong, đàn chị Hà liền buông Dạ Ngưng ra, vung tay đi về phía khu ký túc xá, Dạ Ngưng nhìn chằm chằm bóng dáng người ta cả nửa ngày, lấy tay cọ cọ lỗ tai, đây rốt cuộc là có ý gì?

***

“Thế nào, lão tứ, đàn chị thế nào?” Hà Lâm Nhiên vừa đi không lâu, lão đại liền dẫn theo lão nhị lão tam xông ra, Dạ Ngưng nhìn cô đầy xem thường, nàng dám khẳng định nhất định lão đại cùng lão nhị lão tam mai phục ở gần đó rình coi!

“Ừ, cũng không tệ.” Dạ Ngưng không có tinh thần đáp, ba người kia thì cười cười mờ ám, đúng vậy, khẳng định là không tệ nên mới lần đầu tiên gặp mặt mà đã ôm nhau, có thể kém bao nhiêu chứ?

“Đi thôi, về ký túc xá.”


Dạ Ngưng dậm dậm chân, đứng thời gian lâu quá nên chân hơi run, nghĩ như vậy, Dạ Ngưng liền liếc về phía góc kia, ngoài dự tính lại không thấy Tiếu Vũ Hàm đâu nữa.

“A, cô Tiếu!”

Dạ Ngưng đang cau mày híp mắt tìm chung quanh thì đột nhiên thanh âm nịnh nọt của lão đại vang lên, Dạ Ngưng nghe thấy liền nhanh chóng xoay người, thấy ngay Tiếu Vũ Hàm đang ôm cánh tay đứng trước mặt mấy người.

Tiếu Vũ Hàm gật đầu với lão đại, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Dạ Ngưng, một câu cũng không nói, mím môi nhìn nàng, vẻ mặt lạnh như băng.

“Ơ, cô Tiếu, trùng hợp ghê.” Năng lực phản ứng của Dạ Ngưng cũng không ổn lắm, cười ha ha tiếp đón, nghĩ tới lời vừa nãy của Hà Lâm Nhiên, thầm cân nhắc, sẽ không phải là hai người diễn trò đấy chứ? Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng liền ngẩng đầu nhìn về phía cô Tiếu, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt cô, nhưng lại bị ánh mắt như dao của Tiếu Vũ Hàm phóng trúng.

“Này….” Lão đại kéo áo Dạ Ngưng, cô xem ra hôm nay cô Tiếu có chỗ rất không bình thường, trước kia vẻ mặt đều mỉm cười, nhưng hôm nay nụ cười rõ ràng đông cứng lạnh lẽo trên mặt, có phải là ở văn phòng bị lão tứ chọc giận không?

Dạ Ngưng cũng phát giác ra Tiếu Vũ Hàm không bình thường, nhưng bị người ta lạnh lùng như thế, tính tình cũng nổi lên, không nói lời nào, ngửa đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Dựa vào cái gì chứ? Cô dựa vào cái gì mà vừa tới đã nổi giận? Vì cô mà em đã phải chịu khổ sở suốt cả một tuần, cô có biết không?! Biết không?!

“Lão tứ….” Lão đại kéo kéo Dạ Ngưng, tính tình cứng đầu của người này lại nổi lên rồi. Cô Tiếu là người mày có thể đắc tội sao? Thật là, đến lúc đó lại ai chỉnh ai chứ.

Tiếu Vũ Hàm cũng không nói, cứ như vậy nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng tức giận nhìn chằm chằm vào mắt Tiếu Vũ Hàm, không có ý yếu thế một chút nào.


Ba người còn lại hai mặt nhìn nhau, khuyên bảo lại không dám, chỉ có thể đứng một bên giả vờ làm người vô hình.

“Cô Tiếu….” Không biết qua bao lâu, Dạ Ngưng mở miệng nói chuyện, thanh âm mang theo một tia kinh ngạc, đứng tại chỗ, không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm. Ánh mắt kia…sao cô Tiếu lại…

Tiếu Vũ Hàm nghiêng người nhìn Dạ Ngưng: “Tối nay chúng ta thảo luận về sổ tay lớp, tôi có một số ý tưởng, vốn định tìm em để nói, nhưng không ngờ lại quấy rầy chuyện tốt của em rồi.” Thanh âm lạnh như băng không chút cảm tình, Dạ Ngưng nghe mà lòng có phát lạnh, vừa rồi nàng thấy được nét bi thương chưa bao giờ từng có trong mắt Tiếu Vũ Hàm, cho dù chỉ chợt lóe qua nhưng cũng đủ để thấy được, sẽ không nhầm đâu, nhưng rốt cuộc là vì sao?

“Không quấy rầy, a, không quấy rầy….” Dạ Ngưng ấp úng nói, trên người Tiếu Vũ Hàm tỏa ra hàn ý làm cho nàng e ngại từ bản năng.

“Cô Tiếu…phải, có ý tưởng gì?” Dạ Ngưng am hiểu nhất chính là đánh trống lảng, nàng xem ra hiện giờ cô Tiếu thực sự tức giận, chọc vào người ta nhất định ăn phải quả đắng, vẫn nên tránh đi mũi nhọn thì tốt hơn.

Tiếu Vũ Hàm gật gật đầu, nhìn Dạ Ngưng: “Buổi chiều tôi nói là về phương diện phong cách học tập, nhưng sau tôi nghĩ lại liền cân nhắc về một lớp chỉnh thể mọi người đều có tố chất toàn diện về mấy phương diện ‘đức trí thể mĩ’. Đương nhiên cấp trên thúc giục về sổ tay cũng có vẻ gấp, trong lúc nhất thời không có khả năng bày ra nhiều như vậy, cho nên….”

Cho nên như thế nào? Dạ Ngưng khẩn trương nhìn Tiếu Vũ Hàm, nàng có dự cảm cái “cho nên” này chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.

“Sáng mai em dẫn theo mọi người trong phòng ký túc cùng chạy tám trăm mét, tôi sẽ gọi cho nhóm ký giả đi chụp ảnh, trước làm sổ tay cho tốt, còn các hoạt động về sau thì lớp các em tự mình thương lượng.”

“Cái gì?” Lão đại kinh hãi hét, vì cái gì chứ? Cô Tiếu chỉnh lão tứ, cô không thể nói gì, nhưng như thế nào lại lập tức kéo theo cả phòng ký túc chứ? Sáng mai là thứ bảy, chạy tám trăm mét?! Điên rồi!


Tiếu Vũ Hàm nhướn mày, nhìn lão đại: “Sao, Mộng Điệp [lão đại], em có vấn đề gì?”

Lão đại rụt cổ, không nói gì. Dạ Ngưng ở bên cạnh nhíu mày, nhìn cô Tiếu: “Cô Tiếu, vì sao chỉ có một phòng bọn em phải chạy?”

Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền gật gật đầu, thản nhiên nói: “Thứ bảy có rất nhiều học sinh đều về nhà, tôi thấy cả phòng ký túc của em đều ở đây nên trước hết được thông qua để làm.”

……

Dạ Ngưng hết chỗ nói rồi, đây tuyệt đối là cô Tiếu muốn chỉnh cả bọn mà. Đang yên đang lành không có việc gì lại nảy ra trò chạy tám trăm mét, đã hơn một năm không vận động rồi, thế này không phải là muốn mạng mình sao?

“À đúng rồi.” Tiếu Vũ Hàm như nhớ ra cái gì, nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng bị nhìn như vậy, lại thấy khẩn trương.

“Nhóm kí giả là cô giáo Mạch phụ trách, yêu cầu của cô ấy đối với học sinh hẳn các em đã nghe nói qua, đến lúc đó phải chạy thế nào, mấy người các em cứ nhìn mà làm theo.”

“…..” Ai cũng không nói gì, lão đại nghẹn đến mặt đỏ lên, oán hận trợn mắt nhìn Dạ Ngưng chằm chằm, Dạ Ngưng bị nhìn thế tự thấy mình có chút vô tội, liền thử khẩn cầu: “Cô Tiếu, cô nói cái này….”’

“A, kỳ này phòng ký túc ưu tú hẳn chính là phòng của các em rồi, không cần nói lời cảm ơn, hẳn nên thế mà.” Trong mắt Tiếu Vũ Hàm rốt cuộc có ý cười, cười khẽ nhìn vài người, Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm nói thế liền nghẹn đến một câu cũng không nói nên lời, cũng chỉ có thể hung tợn nhìn cô chằm chằm. Phòng ký túc ưu tú? Em cám ơn cô ạ, cô Tiếu, phòng ký túc ưu tú mỗi cuối tuần đều phải viết một bài báo cáo đúng không? Tất cả mọi người tránh còn không kịp, cô còn bảo em không cần cảm ơn? Cô “hắc” hay không “hắc” đây!

“Sao, còn có vấn đề gì?” Tiếu Vũ Hàm cười nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng rối rít lắc đầu. Có vấn đề? Còn dám chỗ nào chứ!

“Ôi….” Lão đại thở dài, cũng không dám nói chuyện, lôi kéo vài người trong phòng chuẩn bị trở về, ai biết được vừa quay người đi, thanh âm Tiếu Vũ Hàm đã truyền tới.

“Mộng Điệp.”


“Dạ?” Lão đại vội xoay người nhìn cô Tiếu.

“Đoàn bí thư chi bộ lớp ta vẫn chưa có người đảm nhiệm, vậy để em đi.”

“Không cần, không cần đâu, cô Tiếu!” Lão đại lắc đầu như con quay, Tiếu Vũ Hàm cười cười, nâng tay lên, vuốt vuốt mái tóc lão đại: “Đừng xấu hổ thế chứ, cứ vậy đi, sáng mai đi thông báo cho cô Mạch biết tin kia, nghe nói gần đây chi bộ đảng có rất nhiều hoạt động, đang cần người.”

“Cô Tiếu, cái gì em cũng không biết….” Lão đại vẻ mặt đau khổ nhìn Tiếu Vũ Hàm, cô thực hối hận mà, hối hận đã giao du với kẻ xấu, chuyện gì mà dính đến Dạ Ngưng, nhất định cô Tiếu sẽ không bỏ qua.

“A.” Tiếu Vũ Hàm nhìn lão đại cười ôn nhu: “Không biết thì có thể từ từ học, hơn nữa gần đây hình như cũng không có việc gì, chỉ là dọn dẹp bàn ghế cần hoạt động thể lực thôi. Không phải em luôn đi theo lớp trưởng Dạ sao? Có thể giúp đỡ nhau được nhiều đó.”

“…..” Lần này, không một người nào dám nói, lão đại cùng Dạ Ngưng mắt nhìn mắt một hồi, ai cũng không dám nói một câu, hàn huyên vài lời liền nhanh chóng rời khỏi tầm mắt cô Tiếu. Mà Dạ Ngưng cố tình hết lần này tới lần khác xui xẻo, vừa quay bước đi ra ngoài đã bị người ta ngáng một cái cho lảo đảo.

Cúi đầu nhìn nhìn, lại là giày cao gót quen thuộc kia, Dạ Ngưng vẻ mặt không thể tin được, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Tiếu Vũ Hàm vẫn trầm mặc như cũ, không nói một lời nhìn nàng, Dạ Ngưng bị ánh mắt lạnh băng kia làm cho phát run, mấp máy môi, không dám nói một câu, xoay người thật cẩn thận đi về phía ký túc xá.

Đây là…chuyện gì chứ?!

Ôm hai cánh tay đứng tại chỗ, Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm bóng dáng Dạ Ngưng một hồi, vẻ tươi cười trên mặt nhạt đi, lạnh lùng nói: “Hà Linh Đang (chuông), xuất hiện đi.”

_Hết chương 24_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận