Tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Nam nữ yêu nhau, gặp phụ huynh, đính hôn, kết hôn.
Mạch Manh Manh gần như chưa cảm giác được thời gian trôi, bản thân đã đứng ở phía sau cửa lễ đường rồi. Cha Manh Manh nắm tay con gái chờ đợi.
Trong lễ đường giọng người dẫn chương trình cùng khách mời reo hò trêu chọc chú rể liên tiếp vang lên. Mạch Manh Manh cũng không biết với tính cách của Hầu Thành sẽ xử lí trường hợp này như thế nào. Khẩn trương, rất hồi hộp. Bàn tay nắm tay cha rịn mồ hôi.
Cha Manh Manh trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Manh Manh, "Sắp lập gia đình rồi...... Bình tĩnh chút nào, hôm nay Manh Manh bảo bối nhà ta chính là người xinh đẹp nhất."
Manh Manh chu miệng lắc lắc cha, "Con vẫn khẩn trương......"
"Đừng nha...... Từ nhỏ đến lớn bảo bối nhà ta chưa từng có lúc mất bình tĩnh. Lúc trước đã từng đứng trên sân khấu rất nhiều lần, không khác lúc này. Hơn nữa, có cha ở đây! Đừng khẩn trương, hít...... Thở......"
Manh Manh bật cười.
Nghe thấy giọng người dẫn chương trình thì cửa mở ra, trong nháy mắt đèn chiếu tụ lại.
Manh Manh nắm tay cha, kéo làn váy thật dài, từng bước từng bước đi về phía người đàn ông kia.
"Cô dâu xinh đẹp này, được cha mẹ của cô, chăm sóc hơn 20 năm, hôm nay, cha cô sắp giao tay cô cho chú rể của chúng ta, từ nay chú rể, thực hiện lời hứa của người chồng, chăm sóc cô dâu của chúng ta......"
Cha...... mẹ...... Hầu Thành......
Mạch Manh Manh đi rất chậm, Manh Manh chưa từng phát hiện ra, thì ra giọng nói của người dẫn chương trình hay như vậy, làm cho nước mắt của cô cũng muốn trào ra ngoài.
"...... Xin mời cô dâu xinh đẹp ôm cha của mình, cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của cha!"
Mạch Manh Manh xoay người nhìn cha, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, không tự chủ liền nghĩ đến lúc còn rất rất nhỏ, mình rơi vào trong dòng nước chảy siết ở lối nước chảy ra của nhà máy thuỷ điện, cha không chút do dự nhảy xuống kéo mình, biết rõ rằng rất nguy hiểm, lại không bỏ mặc không quan tâm......
"Ôi chao...... Đừng khóc mà, trôi hết lớp trang điểm sẽ rất xấu xí đấy." Cha Manh Manh nhỏ giọng trêu ghẹo Manh Manh.
"Cha...... Cám ơn người......" Lúc ôm cha, Manh Manh chợt nhớ tới đã từng thấy một Microblogging (blog ngắn), trên thế giới này, người đàn ông yêu bạn nhất, đã cưới mẹ của bạn. Người đàn ông này, có thể bao dung bạn hết thảy, cho dù tốt - xấu, bạn đều là đứa con gái ông cưng chiều nhất.
********** Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L/ê Qý Đ #ô ;n
Khi Mạch Manh Manh và Hầu Thành đứng vững trước mặt đối phương, giọng người dẫn chương trình liền vang lên, "Xin mời chú rể anh tuấn cầu hôn cô dâu xinh đẹp, để cho mọi người cùng nhau chứng kiến!"
Manh Manh khẽ ngẩng đầu lên nhìn Hầu Thành, Hầu Thành đưa hoa hồng trong tay đến trước mặt Mạch Manh Manh. Tầm mắt Manh Manh từ từ dời xuống, người đàn ông này, quỳ một chân trên đất, giọng nói lành lạnh trước sau như một, lại làm cho Manh Manh vô cùng cảm động, "Gả cho anh."
Bên dưới chợt reo hò, Hầu Thành duy trì tư thế này, chờ đợi Mạch Manh Manh.
Cầu hôn cũng cầu bá đạo như vậy...... Trong lòng Manh Manh đầy châm chọc. Hai người quyết định kết hôn, không biết là ai mở lời trước, hoặc là hai người đều không nói, người nhà nói, rất tự nhiên. Hôm nay thấy Hầu Thành long trọng cầu hôn như vậy, mặc dù biết rõ đây là trình tự hôn lễ, sự cảm động trong lòng Manh Manh lại chỉ tăng không giảm.
Nhận lấy hoa, Manh Manh trả lời, "Được."
Lúc này Hầu Thành mới đứng dậy, kéo tay trống của Mạch Manh Manh.
Không biết là người nào dẫn đầu reo hò, "Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái......"
Manh Manh xấu hổ mặt liền ửng đỏ. Liếc mắc trừng về phía dưới sân khấu, Lý Nguyên Bình rất vô tội vươn tay, nhún nhún vai.
"Như vậy......" Hầu Thành nghiêng mặt khẽ cười, nói với Mạch Manh Manh, "Không hôn không được rồi......"
Mạch Manh Manh còn chưa phục hồi tinh thần sau nụ cười trăm năm khó gặp của Hầu Thành, trên môi đã có xúc cảm khác lạ. Hôn? Hôn! Hôn thật rồi? Hôn thật rồi!
Đừng hoài nghi, hai người yêu nhau cũng gần một năm rồi, nhưng ngay cả chuyện thân mật hôn môi đầy ý nghĩa giữa người yêu cũng không có, nói ra có thể không ai tin, nhưng mà...... Đây là sự thật......
Cho nên nói...... Nụ hôn này, là nụ hôn đầu của hai người......
Hầu Thành vốn dự tính chỉ hôn lướt qua một cái ứng phó rồi dừng, nhưng vì xúc cảm trên môi quá mức mềm mại lại ngọt ngào, vì vậy một nụ hôn nóng bỏng ra đời......
Manh Manh cảm giác mình sắp đứng không vững không thở nổi, nếu như ngất trên sân khấu này, vậy thì quá mất mặt rồi, lại còn ghi hình lại toàn bộ quá trình này!!
Hầu Thành dường như chợt nhớ ra gì đó, buông Mạch Manh Manh ra, ánh mắt khiêu khích dò xét một vòng dưới sân khấu, khóe miệng khẽ nâng lên thành một đường cong.
Người dẫn chương trình vội vàng thực hiện trách nhiệm của mình."Mời cô dâu chú rể đứng vào giữa sân khấu ~~~"
"Xin hỏi chú rể, anh có nguyện ý cưới cô dâu trước mặt làm vợ hay không, cho dù nghèo khó hay giàu sang, vui vẻ hay đau buổn, bệnh tật hay khỏe mạnh, anh đều tôn trọng cô ấy, giúp đỡ cô ấy, quan tâm cô ấy, một lòng yêu cô ấy?"
"Tôi nguyện ý." Hầu Thành chăm chú nhìn Mạch Manh Manh. Cam kết.
" Xin hỏi cô dâu, cô có nguyện ý cưới chú rể trước mặt làm chồng hay không, cho dù nghèo khó hay giàu sang, vui vẻ hay đau buổn, bệnh tật hay khỏe mạnh, cô đều tôn trọng anh ấy, giúp đỡ anh ấy, quan tâm anh ấy, một lòng yêu anh ấy?"
"Tôi nguyện ý." Mạch Manh Manh nhìn Hầu Thành, đưa ra cam kết giống anh.
"Xin mời hai bên trao đổi nhẫn." Người dẫn chương trình cao giọng tuyên bố.
Nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, Mạch Manh Manh cười đến thỏa mãn.
"Kết thúc buổi lễ ~~~~"
**********
Sau khi thay quần áo cô dâu chú rễ vào mời rượu khách khứa, lì xì cho mấy đứa bé. Mạch Manh Manh bưng ly rượu kính rượu bạn tốt của mình, "Sư phụ, chúng tớ kính cậu một ly, cảm ơn cậu đã liên tục chăm sóc tớ."
"Làm sao tớ lại có cảm giác gả con gái đi vậy chứ......"
"Anh có chừng có mực thôi!" Sư tỷ, thật ra thì Mạch Manh Manh càng muốn gọi là sư nương hơn, vỗ Lý Nguyên Bình một cái.
"Sư tỷ chị thật tốt ~~" Mạch Manh Manh tiến tới, "Mời chị."
"Được, chúc hai em bách niên hảo hợp nha......"
"Cám ơn......"
Lý Nguyên Bình nhìn Hầu Thành, "Rốt cuộc cũng được nhìn thấy người thật...... Con bé kia luôn nhắc đến anh mãi."
Hầu Thành lên tiếng, "Cậu chính là bạn thân của Manh Manh Lý Nguyên Bình phải không?"
"Ừm."
"Hân hạnh được gặp. Chơi vui vẻ."
"Ừm...... Đúng rồi, chăm sóc Manh Manh thật tốt." Lý Nguyên Bình nhìn Lâm Siêu Quần nói chuyện với Mạch Manh Manh, "Cô ấy là bảo bối cần để ở trong lòng yêu thương."
Hầu Thành hơi híp mắt, chợt tỏa ra hơi thở nguy hiểm làm cho người ta gần như cho là ảo giác, "Tôi biết rõ."
**********
Từ Ngọc vừa trêu đùa bánh bao nhỏ trong ngực, vừa nhìn dáng người yểu điệu được sườn xám bao quanh của Mạch Manh Manh mà chảy nước miếng, chép miệng, "Thằng nhóc Hầu Thành này, có phúc lớn nha, cưới được cô gái xinh xắn như vậy ~~"
Cố Minh Dương đưa mắt nhìn sang, thấy một lớn một nhỏ trước mắt mình đều đang chảy nước miếng, "Em cũng không kém."
Thầy Cố à...... Trường hợp này...... Có thể lý giải trường hợp này là đang công khai tán tỉnh không?
Hầu Thành dẫn Mạch Manh Manh đi tới trước mặt Từ Ngọc và Cố Minh Dương, Từ Ngọc rất tự giác chỉ vào ly rượu, "Nước trái cây."
Hầu Thành nhíu mày, cho Từ Ngọc uống nước trái cây.
"Người anh em, không nói nhiều, chúc hai người hạnh phúc."
"Cảm ơn."
"Cảm ơn."
"Manh Manh à, nếu như người này khi dễ em, em đến tìm chị, chị giúp em trừng trị cậu ta, hi hi ~~" Từ Ngọc vỗ bả vai Manh Manh giả làm anh trai tốt.
Mạch Manh Manh nhìn khuôn mặt sáng mịn đang tươi cười của Từ Ngọc, sinh lòng hảo cảm, "Dạ, nhưng mà anh ấy sẽ không......"
"Ơ, nhanh như vậy đã đứng về phía cậu ta rồi à ~~ được lắm Hầu Tử ~~"
Hầu Thành không biến sắc chắn trước mặt Mạch Manh Manh, "Bỗng nhiên tôi cảm thấy, miệng em rất thối......"
"Ah? Bị anh phát hiện rồi à? Rốt cuộc cũng phát hiện rồi? Quá xấu hổ rồi......" Vì sao nhìn qua vẻ mặt của cô hoàn toàn không thấy được là đang xấu hổ vậy?
"Được rồi, em thu liễm một chút đi......" Cố Minh Dương ôm con trai đứng lên, "Tôi cũng là nước trái cây, còn phải lái xe đấy."
"Thật đáng yêu......" Manh Manh trêu chọc bánh bao nhỏ.
"Hai người cũng sẽ có, rất nhanh ~~" Từ Ngọc dừng lại nháy mắt với Hầu Thành và Mạch Manh Manh, trong nháy mắt mặt Mạch Manh Manh ửng hồng.
"Chúc phúc cho hai người." Cố Minh Dương nâng chén, Hầu Thành và Mạch Manh Manh cũng giơ lên, uống một hơi cạn sạch.
Quan hệ của Chu Dao và Từ Ngọc rất tốt, dẫn cả đồng nghiệp phòng thiết kế ngồi cùng một bàn với Từ Ngọc, không tránh khỏi nhạo báng Manh Manh cùng Hầu Thành một trận. Cô dâu chú rể gặp khó khăn......
Từ Ngọc chọc chọc Cố Minh Dương, "Nghĩ gì thế?"
Cố Minh Dương nhìn nhìn Từ Ngọc, lại nhìn nhìn Mạch Manh Manh, điểm tương đồng ít lại càng ít, cũng chênh lệch nhau rất lớn, khẽ lắc đầu một cái, "Không có việc gì."
"Cắt ~~~" Từ Ngọc ôm con trai qua, "Ba ba là trứng thối, a...... Ba ba là trứng thối......"
Cố Minh Dương:............
********** Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L!ê [email protected]ý Đ#ô.n
Ngày tiếp theo, mặc dù Mạch Manh Manh cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà bản thân lại cảm thấy hài lòng với hôn lễ chỉ là hình thức công bố quan hệ của mình và Hầu Thành với mọi người.
Chẳng qua, buổi chiều, chỉ có mình và Hầu Thành quay về phòng tân hôn, nhìn cái giường kia, mặt Manh Manh liền cực kỳ giống trái hồng Fuji...... Cùng giường chung gối nha......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...