Thật Ra Thì Em Không Dễ Thương



Mạch Manh Manh chạy vào toilet nôn ra. Nôn nghén đã xuất hiện mấy ngày, hoàn toàn không ăn được gì, nhìn mình trong gương một chút, sắc mặt xanh xao vàng vọt, giống như là bị bệnh vậy. Súc miệng, trở lại làm việc.

"Chị Manh Manh, chị về trước đi." Cô gái nhỏ vội vàng chạy tới vỗ lưng cho Manh Manh.

"Được, vậy làm phiền em rồi." Manh Manh lộ ra má lúm đồng tiền với cô gái nhỏ làm người ta đau lòng này. Không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho đứa bé ở trong bụng, Manh Manh không khách sáo với cô gái nhỏ, thu dọn một chút chuẩn bị từ cửa sau rời đi.

Mà Hầu Thành ngay từ lúc Mạch Manh Manh chạy vào toilet tim liền nhói lên, tinh tường nghe được đoạn đối thoại của hai người, đi theo Mạch Manh Manh từ phía sau rời đi.


Hầu Thành đi cách sau lưng Mạch Manh Manh rất xa, khoảng cách một hai trăm mét, rất nhanh sẽ đến cửa nhà Mạch Manh Manh. Mạch Manh Manh thở một hơi, tính toán lấy chìa khóa ra, Hầu Thành kỳ lạ như vậy khiến cho mình cảm thấy sợ, nhưng mà bàn tay đang lấy chìa khóa bị người nào đó một cái nắm chặt, cả người bị đặt trên cửa, tiếng kêu lên liền bị một đôi môi chặn lại. Mạch Manh Manh nhìn thẳng vào mắt người đàn ông gần trong gang tấc trước mặt, cho đến khi đèn cảm biến âm thanh tắt đi. Hầu Thành vẫn ôm mặt Mạch Manh Manh, gần như là tham lam hôn lấy hôn để, khiến cho Mạch Manh Manh luôn luôn không có sức đề kháng với Hầu Thành càng thêm cả người như nhũn ra, chỉ có thể mặc cho Hầu Thành muốn làm gì thì làm.

Hầu Thành lưu luyến khẽ chạm vào môi Mạch Manh Manh, không cần nhìn, Hầu Thành cũng biết đôi môi hé mở trước mắt dụ người phạm tội như thế nào. Hôn lên mặt Manh Manh một cái, rồi đến chóp mũi, sau đó là mắt...... Nhưng không biết người mới vừa rồi còn mềm nhũn tại sao lại có sức đẩy mình ra. Manh Manh ho khan mấy tiếng, đèn cảm biến âm thanh sáng lên, soi sáng gương mặt đầy nước mắt của cô, Manh Manh nói, "Anh nhìn rõ rồi chứ, tôi không phải Từ Ngọc, không phải cô ấy! Tôi là Mạch Manh Manh."

Hầu Thành đi về phía trước một bước, Manh Manh nắm chặt chìa khóa trên tay, "Anh đừng đến gần tôi!" Em sợ em lại lưu luyến cái ôm của anh, lưu luyến hơi thở của anh, cuối cùng chắc chắn em sẽ dao động.

"Manh Manh, em hãy nghe anh nói." Hầu Thành nắm tay Mạch Manh Manh, cảm thấy Mạch Manh Manh cứng ngắc.


Manh Manh rất muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên cảm thấy buồn nôn làm cho bản thân khó chịu, tránh khỏi Hầu Thành, ngồi xỗm bên góc tường, bắt đầu nôn ọe. Hầu Thành vỗ lưng cho Mạch Manh Manh, trên lưng, đã có thể cảm thấy xương bả vai nhô lên rồi, trong khoảng thời gian này, Manh Manh làm sao vậy......

"Em mang thai." Thật vất vả mới dễ chịu lại, bên tai liền vang lên câu nói của Hầu Thành. Trong nháy mắt tim Mạch Manh Manh rơi vào hầm băng, thời kỳ đầu mang thai nên đã kiềm nén sự nóng nảy và lo lắng, lúc quyết định ly hôn rất đau đớn và do dự, bởi vì một câu nói này của Hầu Thành mà hoàn toàn bộc phát, "Chúng ta đã ly hôn! Đứa nhỏ này là của tôi! Anh không thể bắt tôi phá nó, không thể!"

Hầu Thành cũng không rõ tại sao Manh Manh lại đột nhiên như vậy, nhưng mà hình như cô hiểu lầm điều gì rồi. Vừa định mở miệng giải thích, liền bị Manh Manh cắt ngang, "A Thành, chúng ta ly hôn rồi...... Những thứ khác tôi đều không cần, đứa bé cho tôi, có được hay không?"

Nước mắt đầy


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui