Thật Ra Thì Em Không Dễ Thương

Mạch Manh Manh vốn luôn luôn không chú ý đến những người đi đường Ất Bính Đinh lại ngoài dự đoán bắt đầu chú ý đến những bóng dáng cao lớn trẻ tuổi trên đường, hy vọng có thể gặp Hầu Thành thêm lần nữa. Nhưng mà, tìm tìm kiếm kiếm suốt mấy tháng, Hầu Thành giống như đã biến mất khỏi thế giới, lần vô tình gặp trên xe buýt giống như là một giấc mơ. Tay Manh Manh ôm điện thoại than phiền với bạn thân: "Người ta nói, nếu như nhớ rõ khung cảnh lần đầu gặp gỡ, vậy đã nói rõ hai người chưa hết duyên phận. Hiện tại tớ không nhớ quá rõ ràng a ~~~"

Loáng thoáng nghe được giọng nam ở bên đầu kia của điện thoại, "Cậu lộ vẻ háo sắc với trai đẹp người ta. Chắc chắn là cậu dọa người ta chạy mất."

Mạch Manh Manh vừa định phản bác, bỗng nhiên thấy một bóng dáng, "Ah, sư phụ cậu chờ một chút, tớ thấy có đồ chơi tốt, sẽ gọi cho cậu sau ~~" l=ê q-u/ý đ"ô;n ngôn tình

Sau khi cúp điện thoại, chạy đến trước mặt người COS thành mèo Garfield, nhìn chằm chằm người ta thật lâu. Không đúng, chính xác mà nói, phải là nhìn chằm chằm cái đuôi mèo Garfield của người ta thật lâu. Không nhịn được cảm giác ngứa ngáy trong lòng, Mạch Manh Manh cẩn thận duỗi ngón tay ra chọc chọc bả vai mong người ta quay đầu lại nhìn.


Garfield nghiêng đầu sang, chiếc mũ khiến toàn bộ hốc mắt là một màu đen nhánh. Manh Manh không biết người cải trang này có vẻ mặt gì, nhưng mà nếu người ta đã quay đầu lại rồi, dù sao cũng phải nói ra mong muốn của mình.

Biết rõ không nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Manh Manh vẫn ngẩng đầu nhìn về vị trí hai mắt của người kia, hết sức chân thành nói: "Xin hỏi, tôi có thể kéo cái đuôi của bạn một chút không?"

Lúc này đối phương hoàn toàn quay cơ thể lại, nhưng mà Mạch Manh Manh lại hiểu lầm đối phương. Ban đầu đối phương chỉ nghiêng đầu sang nhìn mình, cái đuôi đang ở vị trí mình chạm tay là được, xoay người lại như vậy, ngược lại cái đuôi mèo Garfield cách mình càng xa.

Manh Manh khe khẽ thở dài, vừa định rời đi, lại thấy có cái móng vuốt vàng vàng nắm một cái đuôi vàng vàng đưa tới trước mặt mình. Manh Manh kinh ngạc ngẩng đầu, hết sức phấn khởi nắm lấy cái đuôi đối phương đưa tới, ưmh...... Cảm giác quả nhiên không sai.....

Vừa đúng lúc có một chị em cùng ký túc xá đi ngang qua, Manh Manh gọi cô lại, để cho cô giúp mình cùng Garfield chụp ảnh chung. Cuối cùng mới nhớ tới điều gì đó, cẩn thận hỏi Garfield, "Có thể không?" Không biết vì sao, Manh Manh cảm giác trên người Garfield này tỏa ra một luồng hơi thở lạnh như băng, người khác chớ lại gần.

Chiếc mũ không có biểu cảm gì lại ngoài dự đoán gật một cái.

Mạch Manh Manh hưng phấn cùng Garfield chụp vài kiểu ảnh.


Lúc cùng Garfield nói hẹn gặp lại, đám chị em trong ký túc xá lại chỉ chỉ mấy nhân vật phim hoạt hình khác, có cảnh sát trưởng Mèo Đen, thỏ Bugs Bunny, hỏi Manh Manh có muốn chụp ảnh chung nữa hay không. Lúc này Mạch Manh Manh mới chú ý tới thì ra không chỉ có một mình mèo Garfield =_=.

"Không cần, có Garfield là đủ rồi ~" Có chút lúng túng, Mạch Manh Manh cười hì hì khoác tay đám chị em, nhìn từng tấm hình trong điện thoại di động. Nhưng cũng vì vậy, không quay đầu nhìn thấy, sau khi cởi mũ Garfield xuống, lộ ra gương mặt cô nhớ nhớ mong mong. Tính toán thời gian đã qua, chính là ba năm.

********** Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn l=ê q-u/ý đ"ô;n

Hầu Thành cực kỳ miễn cưỡng đội mũ Garfield, mặc trang phục biểu diễn vào, cùng với các bạn học khác cũng bị lừa mặc trang phục phim hoạt hình im lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, mặc dù đều không thấy rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng đoán rằng tất cả đều có cùng một bộ dạng 囧. Viện nghiên cứu của thành phố J đón người mới đến, thế nên giao cho bọn họ nhiệm vụ đứng ở cửa thu hút sinh viên tài cao, giữa mùa đông chơi COS tỏ vẻ đáng yêu rất mát?! May mắn có đội mũ, nếu không bị người quen nhìn thấy thế nào cũng sẽ bị cười nhạo.


Đứng yên suốt một buổi sáng, trải qua vô số lần bị túm cái đuôi một cách bất ngờ, sau khi bị đùa giỡn sờ mó cả buổi, Hầu Thành dứt khoát quyết định, buổi chiều có đánh chết cũng không làm nữa, người nào thích làm thì đi đi!

Mới vừa quyết định, lại có người nhẹ nhàng chọc chọc bả vai. Quay đầu liền nhìn thấy một gương mặt có thể gọi là xinh đẹp, trên gương mặt đó đôi mắt lấp lánh ánh nước rất chân thành nhìn mình, "Xin hỏi, tôi có thể kéo cái đuôi của bạn một chút không?"

Cô gái kia nói như vậy, mang theo đôi chút sợ hãi. Ánh mắt như vậy, rất quen thuộc. Hình như mặt cô gái này cũng quen. Hầu Thành chợt nhớ tới cô gái có đôi mắt giống như nai con ở trên xe buýt công cộng lúc nghỉ hè, cùng cô gái trước mắt từ từ hợp thành một. Ánh mắt như thế Hầu Thành không chống cự được. Vì vậy thỏa hiệp, kéo cái đuôi trên trang phục biểu diễn ra trước người, đưa cho cô gái. Cô gái mừng rỡ rõ rệt. Thế nhưng mình còn đồng ý chụp ảnh chung với cô. Hầu Thành bên trong chiếc mũ khẽ nở một nụ cười chua chát, quả nhiên, hoàn toàn giống như cô, sự nhớ nhung của mình đối với cô bị gợi ra dễ như trở bàn tay. Dù biết chính mình, trúng loại độc mang tên là Từ Ngọc (*).

(* Tên một nhân vật trong truyện, mọi người sẽ biết là ai sớm thôi, cùng hóng những chương tiếp theo nhé)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui