Khuôn mặt Hiểu Minh dường như vẫn không đổi sắc, vẫn ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, khuôn mặt bình thản bất cần đời.
- Hiểu Minh anh mới tới.
- Ừ.
Uyển Như trông thật rạng rỡ, mang một chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể bốc lửa, mái tóc dài được thắt sang một bên, đôi vai trắng nõn mị tình, cổ còn vài dấu vết của đêm mặn nồng hôm qua.
- Trịnh tiên sinh. Mời ngài và tiểu thư gọi món.
Đôi mắt của anh vẫn chăm chú nhìn vào menu, ngón tay thon dài chỉ vào từng chỗ trông thật quyến rũ lòng người, trái tim Uyển Như không ngừng thao thức.
- Thì ra anh là khách hàng đặc biệt ở nhà hàng này sao ?
- Nhà hàng này anh cũng có ít cổ phần.
- Thực sự danh tiếng của anh quả cao xa.
Nói đúng hơn là nhà hàng này anh là chủ, một chủ tịch trẻ sỡ hữu một công ty nổi tiếng, và vài trăm chuỗi nhà hàng, khách sạn - resort.
- Anh Minh, ba em nói chúng ta nên kết hôn sớm. Ba em sẽ lựa ngày, vào khoảng tháng sau. Em và anh cũng nên chụp ảnh cưới chứ nhỉ ?
Uyển Như không hề ngại ngùng nói thẳng ra với anh, cô nghĩ rằng anh và cô đã phát sinh quan hệ và cô sẽ là người phụ nữ của anh.
- Chuyện đó không quá vội chứ ?
- Đằng nào chúng ta cũng sẽ kết hôn, nhưng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Uyển Như bỗng làm rớt cái ví để ngay bàn, cô cuối xuống nhặt lên, một cảnh thanh xuân bày trước mắt anh, bộ ngực cao ngất như đang rất khó chịu khi phải ép sau bộ váy ôm chặt ấy. Hiểu Minh khuôn mặt vẫn bình thản, những cảnh này anh gặp nhiều rồi và chả có tí cảm xúc.
Hiểu Minh nhìn cô, sâu trong mắt anh thể hiện rõ lên sự khinh bỉ, cô tưởng anh sẽ tha cho cô và bố cô sao. Cô tưởng anh không hề biết gì sao, Hiểu Minh đã thề trước mộ bố là sẽ trả thù cho những người liên quan tới cái chết này.
****
Mạc Danh ngồi trong xe từ sân bay về, đầu óc có chút mệt mỏi. Ethan nhìn cô qua kiếng chiếu hậu, lòng có chút rung động. Ethan ở bên cô cũng được thời gian rồi nhưng anh và cô rất ít khi nói chuyện với nhau, chỉ vài câu chào và hỏi thăm, nhưng anh luôn bảo vệ cô bằng hành động của mình. Như ngồi trong máy bay, Mạc Danh ngồi cạnh một anh chàng trẻ tuổi và cũng có vài phần đẹp trai, luôn để ý và tìm mọi cách làm quen tới cô. Ethan chỉ nhìn bằng ánh mắt sắt đá khó chịu nói với anh ta rằng '' Tiểu thư rất mệt mỏi, xin anh đừng làm phiền ''. Người thanh niên ấy nhìn ánh mắt của Ethan cũng hiểu vài phần là hai người này họ không phải đơn giản. Ethan thực hiện rất đúng lời Hiểu Minh dặn là không được để một người đàn ông nào tới làm phiền cũng như tiếp xúc với cô.
Cô được đưa về biệt thự, dì Phúc Liên vội vàng ra giúp cô mang hành lý rồi còn dặn dò.
- Lát nữa bà chủ sẽ về nên con hãy tắm rửa tươi tỉnh một chút.
- Bà chủ ạ ?
Kì lạ, đây đâu phải là ngồi nhà chính thức của Hiểu Minh tại sao mẹ anh lại về đây ?
- Ừ, thôi để ta đi pha cho con ít sữa để uống cho khỏe nhé.
Mạc Danh tắm rửa sạch sẽ, đang ngồi xếp đồ trên phòng thì nghe tiếng còi xe của Hiểu Minh, cô chả buồn quan tâm vẫn tiếp tục xếp đồ của mình vì sống tự lập cũng lâu nên thói quen đó cô vẫn không hề bỏ được.
- Tiểu thư đâu ?
- Dạ ở trên phòng.
Đôi chân dài của anh sải bước lên cầu thang, khuôn mặt vẫn lạnh lùng không chút biến sắc, nhưng khi mở cửa phòng của cô, khuôn mặt anh đã đổi từ lạnh lùng kiêu ngạo sang thành ôn nhu nhẹ nhàng.
- Em.
Anh nhẹ nhàng đi tới, dạo này Mạc Danh rất ngoan, ít ương bướng khó bảo rồi. Lòng anh rất vui vì cô đã dần mở lòng với anh hơn.
- Lát mẹ anh sẽ về.
Mạc Danh đưa đôi mắt khó hiểu nhìn anh, anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán và thì thầm.
- Lát em sẽ biết.
Hôm nay cô cũng chẳng còn sức để giằng co với anh.
Cô người hầu đứng ngoài gõ cửa.
- Cậu chủ, tiểu thư bà chủ đã về rồi ạ.
- Ừ.
Hiểu Minh cầm đống đồ để trên tay cô đẩy nhẹ sang, ôm cô đứng lên, khuôn mặt nhỏ bé ấy vùi trong cơ ngực rắn chắn, cô cũng chẳng thèm phản kháng.
- Mẹ.
Anh nở một nụ cười khi bước xuống cầu thang, Mạc Danh cũng vậy, sắc mặt trở nên tươi tỉnh một chút.
Bà Dương Lâm Tú sau khi chồng mất đã tiều tụy đi rất nhiều, nhưng cái danh phận và dòng máu quý tộc trong bà vẫn giúp bà tôn lên cái vẻ đẹp sang trọng, sau khi chồng mất bà từ bỏ công việc và chỉ đi du lịch cho vơi bớt nổi buồn của mình. Bà tươi cười khi thấy Hiểu Minh nhưng nụ cười ấy đã cứng đờ khi thấy sau lưng anh có một người phụ nữ. Con trai bà không bao giờ đưa một người phụ nữ nào vào nhà, nhưng tại sao hôm nay lại có mà lại đi từ trên lầu xuống, bà vỡ òa hạnh phúc rốt cuộc con trai bà cũng biết yêu rồi sao ? Chắc chắn bà sẽ có cháu bế.
- Anh hai.
Minh Phú đã thi xong đại học và đậu được điểm rất cao, hôm nay đích thân anh lái xe ra rước mẹ.
- Cô gái này tôi nhìn cô chút quen thuộc.
Bà chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp nở một nụ cười lễ phép sau lưng con trai mình, cô gái này rất quen dường như bà đã gặp ở đâu rồi.
- Mẹ, cô ấy là Mạc Danh.
- Mạc Danh ?
- Là cô gái đã dạy thêm cho Minh Phú khi trước.
- A. Mẹ nhớ rồi. Là cô gái có ý chí quật cường và luôn giữ lời hứa.
- Mẹ, đây sẽ là con dâu tương lai của mẹ.
Nghe thấy thế, Mạc Danh vội vàng khó chịu nhìn anh. Vẫn là cái tính chủ nghĩa tư bản độc ác, luôn làm theo ý mình không thèm hỏi người khác.
- Bác đừng nghe anh ấy nói bậy.
- Chị à, bậy bạ gì nữa. Đã từ lâu em biết chị sẽ là chị dâu của em rồi, lòng em có vài phần tiếc nuối.
Bà Dương Lâm Tú đang hạnh phúc thì còn hạnh phúc hơn gấp bội, con trai bà đang yêu, bà sẽ có một đứa con dâu xinh đẹp và lễ phép. Điều này bà đã thấy rất rõ rồi. Nhưng bà cũng có chút lo lắng vì con trai bà đã có khế ước với tiểu thư nhà họ Cao, hủy hôn là một điều không phải dễ.
- Cơm đã dọn rồi ạ. Mời bà chủ, hai cậu chủ và tiểu thư vào dùng.
Minh Phú và Mạc Danh đi vào trước. Bà vẫn muốn hỏi anh một ít chuyện.
- Minh, con còn khế ước.
- Mẹ yên tâm con sẽ sắp xếp ổn thỏa.
- Mẹ chỉ nhắc con nhà họ Cao mình còn nợ rất nhiều.
- Vâng.
- Nếu được, mẹ chỉ muốn con hạnh phúc lấy người con yêu. Mạc Danh là một cô gái tốt, mẹ không muốn con sẽ làm tổn thương cô ấy.
- Vâng. Thôi vào ăn cơm đi ạ.
Từ xưa tới giờ, con trai bà luôn làm việc rất tốt, lần này con trai bà nói yên tâm thì bà cũng yên tâm vài phần, chỉ muốn con trai luôn hạnh phúc.
- Danh con ăn nhiều đi, ta muốn con sau này sẽ sinh cho ta một đàn cháu.
Mạc Danh nghe thế khuôn mặt cô bất giác ửng hồng rất đáng yêu.
- Bác à, đừng nghe anh Minh nói bậy.
Ăn cơm xong, bà lên phòng nghỉ ngơi trước, Minh Phú cũng phải đi học. Trong suốt bữa cơm hôm nay, bà luôn làm cho cô cảm thấy ngại ngùng đỏ mặt.
- Này.
Hiểu Minh chặn cửa phòng lại.
- Hôm nay anh nói bậy gì vậy.
- Bậy sao.
Anh đi lên ôm lấy cô. Thái độ cực kỳ ân sủng.
- Tôi là vợ anh hồi nào mà là con dâu.
- Chuyện đó không phải sao. Đằng nào cũng vậy mà.
Cô tức giận đánh ánh một cái, anh không hề thấy đau ngược lại còn rất vui. Hiểu Minh ghì cô vào cánh cửa, đôi mắt anh đã trở nên đục ngầu.
Cô vẫn liên tay đánh anh, không hề ngừng vì cô đang rất tức giận. Bàn tay anh cầm tay cô lên đỉnh đầu, không cho cô vùng vẫy làm càn nữa.
- Buông ra.
Cô tức giận quát.
- Cái miệng nhỏ của em hôm nay nói gì ? Anh nói bậy sao ?
Chưa dứt câu anh cúi xuống hôn lấy cô, nụ hôn nồng nhiệt như muốn trừng phạt cô, và nói cho cô biết cô là của anh, đừng phản kháng vô ích. Nụ hôn đó rất sâu, anh hút gần hết hơi thở và sự ngọt ngào của cô. Đến lúc không thở được nữa anh mới buông cô ra, đôi môi anh đào ửng đỏ.
- Sau này, em còn nói anh như thế anh sẽ trừng trị em mạnh tay hơn đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...