Thật Ra Em Không Vui

Hiểu Minh một mực đòi đưa cô về nhà anh sống, anh sợ cô sống một mình sẽ gặp nguy hiểm, anh sẽ không sống nổi mất. Nhưng Mạc Danh cứ kiên quyết không chịu về, mặc dù cô yêu anh là thật lòng, nhưng khi hai người sống chung với nhau sẽ làm tâm điểm chú ý của nhiều người nhất.
- Tôi không về chung với anh.
- Em ở một mình sẽ nguy hiểm mất.
- Nhưng tôi không về.
Anh rất hiểu rõ tính cô, khi cô không chịu thì đừng ép cô, cô gái cứng đầu này mãi không chịu sửa.
- Được, em không sống chung với anh, vậy em đồng ý với anh hai điều kiện được không ?
- Còn điều kiện ?
- Tất nhiên, nhưng rất dễ.
- Nói.
- Em sẽ ở căn biệt thự mới, có bà quản gia. Và em sẽ có vệ sĩ riêng.
- Khác nào ép buộc ?
- Rất tự do cho em đấy chứ.
- Vệ sĩ là ai ?
- Ethan.
- Nhưng cậu ta không được ép chặt tôi quá mức.
- Đồng ý với em luôn.
Mạc Danh thừa biết Ethan là người thân mật bên cạnh anh, không chịu về sống chung nhưng anh lại chọn cách cho Ethan bên cạnh mình thì cũng giống như vậy, và nam nữ sống chung một nhà nhất định sẽ có phát sinh chuyện quan hệ, nhưng cô hiện tại là chưa muốn bây giờ. Hiểu Minh cũng biết cô suy nghĩ cái gì ? Anh chắc chắn rằng cô là của anh, đợi cô trút hết những muộn phiền tự nguyện với anh, anh không muốn ép buộc sợ rằng cô sẽ hận anh !
Ngay tối hôm đó, Mạc Danh được đưa về căn biệt thự mới, căn nhà tọa lạc trên một con đường nổi tiếng an ninh nhất nhì nơi đây, được thiết kế theo màu chủ đạo là trắng, cao 3 tầng, có cả hồ bơi và sân vườn. Có lẽ đây là nơi anh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
- Danh Danh, đây là nhà của em. Anh có trồng cả hoa Lan Hoàng Điệp và hoa hồng đấy, nó được chăm sóc rất kỹ để đợi em.

Mạc Danh ánh mắt rung động cảm kích, cô thích hoa gì ? Màu nào ? Anh cũng biết hết sao. Con người này quả thật khó hiểu. Bị anh phát hiện ra ánh mắt có chút rung động của mình, cô vội vàng thu ánh mắt lại. Hiểu Minh ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán.
- Danh Danh à, em biết anh yêu em đến nhường nào mà. Em yên tâm anh sẽ thay em xử lý tất cả.
Giọng anh có chút mờ ám, đôi mắt anh thật nhẹ nhàng, thật ôn nhu. Không đáng sợ khi anh nhìn mọi người, lạnh lùng, khó hiểu và có chút bí ẩn.
- Chào cậu chủ, chào tiểu thư.
Bà quản gia nghe tiếng vội vã chạy ra chào, bà là một người phụ nữ đứng tuổi, khuôn mặt hiền hòa phúc hậu. Đây là bà Phúc Liên, người phụ nữ đã chăm sóc Hiểu Minh từ khi cậu ta mới sinh ra, chăm sóc cậu ta từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Hiểu Minh đưa phụ nữ về nhà.
- Dì Liên, hãy chăm sóc cho cô ấy thật tốt.
Giọng anh ta có chút đổi khi nói chuyện với người phụ nữ này, như một mệnh lệnh nhưng giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng.
- Danh Danh ở nhà ngoan, anh đi đây, mai có việc em đi cùng anh nhé, có bất ngờ lớn cho em đấy.
Mạc Danh cũng không trả lời, chỉ nhìn anh, ánh mắt có chút tâm tư khó hiểu. Đợi Hiểu Minh rời cửa, dì Liên mới đi tới Mạc Danh nhẹ nhàng cười nói.
- Chào tiểu thư. Để tôi xách đồ lên giúp ạ.
Mạc Danh thay đổi sắc mặt, cười nói với bà, cô rất lễ phép với người lớn tuổi hơn mình.
- Dạ thôi, để con cất.
- Vậy tiểu thư cất xong xuống ăn tối nhé, tôi đã chuẩn bị cho tiểu thư rồi đấy ạ.
Mạc Danh trả lời lễ phép rồi theo sự chỉ dần của bà mà đi lên, phòng cô ở tầng 2, một căn phòng có thiết kế thật đẹp, cửa sổ ngắm nhìn ra phía cổng, thấy cả hồ bơi và cái vườn hoa rộng lớn, vẫn là màu trắng chủ đạo, màu yêu thích của cô.
Tắm rửa thay đồ sạch sẽ, cô đi xuống dùng chút điểm tâm.
- Tiểu thư, cậu chủ đã dặn rất kỹ cô mới bệnh dậy nên ăn một ít cháo và một cốc sữa cho dễ tiêu, ngày mai tôi sẽ làm cơm cho người.
Mạc Danh cũng rất ngạc nhiên, mọi thứ không ngờ đã được Hiểu Minh chuẩn bị rất kỹ càng, cô cảm ơn nhẹ một tiếng và ngồi xuống dùng. Bà ngồi một bên cắt trái cây.
- À, tiểu thư tên gì ?
- Dạ con tên Mạc Danh. Nhưng dì từ nay hãy kêu còn là Mạc Danh chứ đừng kêu là tiểu thư nữa.

Dì Liên nhìn cô một cách đầy sự quan tâm.
- Mạc Danh, con là người phụ nữ đầu tiên mà dì thấy Hiểu Minh đi cạnh, còn đưa về và đặc biệt quan tâm, hai mươi mấy năm nay cậu chủ luôn là người khô khan tình cảm. Không ngờ có một ngày, cậu chủ lại yêu một người phụ nữ đến như vậy.
- Dì nuôi anh ấy từ nhỏ ạ ?
- Từ khi cậu chủ sinh ra, tôi là người đỡ đầu tiên, khuôn mặt lẫn cả ánh mắt đều rất giống ông chủ, cậu đi du học từ năm 10 tuổi, là từ khi đó tôi không còn chăm sóc cậu nữa, nhưng khi nào về thăm bà chủ cậu chủ cũng luôn khoe thành tích học tập xuất sắc chưa hề nói đến một người phụ nữ nào. Và từ khi ông chủ qua đời, cậu chủ lại càng thêm khô khan, thờ ơ. Nhìn qua ánh mắt cậu ấy, tôi có thể nhận ra cậu ấy yêu con rất nhiều đấy Mạc Danh.
Nhắc tới bà chủ mới nhớ, từ khi cô trở về, cô không hề nghe Hiểu Minh nói đến mẹ của mình.
- Phu nhân giờ khỏe chứ ạ ?
- Sau cái mất của ông chủ, sức khỏe của bà ngày càng yếu, bà được đưa sang Mỹ để an dưỡng sức khỏe rồi.
- Oh ...
- Sau khi ông chủ mất, tất cả trọng trách đều được Hiểu Minh gánh vác, Trịnh tổng nhờ cậu mà đang trên đà phát triển rất cao.
Mạc Danh trong lòng không ngừng ngưỡng mộ anh, người đàn ông tài giỏi mà bao nhiêu người phụ nữ thầm mơ ước.
Dì Liên có vẻ rất quý Mạc Danh, cô bé vừa hiền lành vừa xinh đẹp lại rất lẽ phép, cô cũng vậy, cô cũng rất quý người phụ nữ này, có dì ở bên cạnh, chắc chắn cô sẽ không còn cô đơn nữa.
Tại phòng làm việc Trịnh tổng.
- Hãy nói cho rõ, Ethan.
- Bản hợp đồng Thomas lấy bề ngoài là một vụ làm ăn bình thường, nhưng ẩn chứa sau nó là một bản hợp đồng ép buộc. Theo như tư mật tôi điều tra, bản hợp đồng này đã ép buộc gia đình ông Trần Nhuận Nhuận.
- Trần Nhuận Nhuận ?
- Ông có người vợ là Hộ Vạn Xuân, hai người con gái là Trần Thúy Như và Trần Mạc Danh, nhưng trong bản hợp đồng không hề có tên Trần Mạc Danh. Sau đó 2 năm, bản hợp đồng đó tự nhiên bị hủy cà bản sao lẫn bản gốc. Và trở về Canberra, thủ đô nước Úc bị tai nạn thảm khốc trong khi trở về.
- Thời gian mất là trưa ngày X tháng Y và năm Z.
Hiểu Minh sững người, đó là thời gian mất của ba anh, vậy là ba anh và gia đình Mạc Danh có quan hệ gì với nhau ? Vụ tai nạn đó, ba anh ba Mạc Danh đi chung xe, xe đã bị lao xuống vực hai người chết tại chỗ. Bà Vạn Xuân và cô gái Thúy Như chết khi cấp cứu, còn Hoa Hoa thì không còn khuôn mặt, được đưa đi phẫu thuật thẩm mỹ, trở thành cô gái hoàn toàn khác sau 3 năm chữa trị tâm lý.
Sáng hôm sau, Ethan đã chuẩn bị sẳn xe đón cô ngoài cổng.

- Chào cậu.
Đôi mắt to có chút lạnh và bí ẩn của cô nhìn anh, Ethan gật đầu đáp lại.
- Tiểu thư buổi sáng vui vẻ.
Mạc Danh cười nhẹ nhàng và đi vào trong xe, Ethan bắt đầu lái rời đi.
- Trịnh chủ tịch hôm nay có việc không thể tới rước tiểu thư được.
- Ừ không sao.
Mạc Danh im lặng nhìn qua cửa kiếng xe. Nhìn qua kiếng trong xe, Ethan có thể nhìn rõ cô hơn. Cô gái này quả xinh đẹp, ánh mắt có tố chất thông minh, lời nói nhẹ nhàng luôn được giữ ý sâu sắc.
Anh nói đưa cô tới một nơi đầy bất ngờ nhưng lại là tới công ty, Mạc Danh xuống xe và lên thẳng phòng làm việc anh dưới sự soi mói của nhiều người.
- Cô ta quả mạng lớn.
Uyển Như đôi mắt tức giận, mỗi lần bộ dạng bất cần của Mạc Danh thì Uyển Như lại cáu kỉnh, cô muốn thấy bộ dạng Mạc Danh thê thảm, gào thét cầu xin.
Không gõ cửa mà mở thẳng cửa phòng anh.
- Danh Danh của anh ngày càng tự nhiên.
Nhận thấy lời nói của anh có hàm ý, cô không trả lời chỉ lằng lặng ngồi đi tới ghế ngồi.
- Danh Danh tới đây.
Cô nhíu mày nhìn anh, từ khi nào mà anh xuất hiện cái thói sai người thế nhỉ ?
- Lại đây.
Lời nói có chút mất kiên nhẫn. Mạc Danh chả còn cách nào ngoài làm theo lời nói đó, nhưng cô có chút phòng bị. Anh lại kéo tay cô ngồi xuống đùi mình, mắt tỏ lên vẻ kiêu ngạo.
- Không cần căng thẳng vậy đâu.
- Có chuyện gì ?
Anh đưa cô 3 tấm hình, tâm tự Mạc Danh như đứng im.
- Đây chẳng phải là Hoa Hoa sao ?

- Ừ.
- Không phải Hoa Hoa đã tử nạn sao, sao anh lại biết nó.
Mạc Danh ngày càng mất bình tĩnh.
- Bình tĩnh nào.
- Cô gái này chưa chết, mà còn một nơi rất gần nữa kìa.
- Anh nói gì ? Nói rõ đi.
Gan ruột cô như bị đốt cháy.
- Làm anh vui đi anh sẽ nói cho em.
- Tôi không có thời gian đùa với anh.
- Tùy em.
Nhìn anh một cách khó chịu, Mạc Danh quyết định hôn lên má anh ta một cái.
- Chưa vui.
Biết tin em cô, cô không còn cách nào ngoài việc cuối xuống hôn nhẹ lên môi anh, nhận được làn môi ấm áp đó anh không những không buông cô mà con tham lam hôn lấy nó, liếm mút kỹ càng, đến cả hơi thở của cô anh cũng đoạt lấy không tha. Đối với cô hôn mấy cũng không đủ, nhưng thấy cô có vẻ gấp rút anh cũng buông ra mặc dù chưa thỏa mãn.
- Được rồi, anh nói đi.
- Cô gái này từ nhỏ đã có hôn ước với Trịnh gia, người cô gái này có hôn ước là anh, nhưng sau khi ra mắt gia đình khi Hoa Hoa 11 tuổi, lúc đó anh đã vừa đi du học về, thật ra chẳng có hứng thú gì. Nhưng thật may nó và Minh Phú đã để ý nhau, thế là hôn ước đó được giao qua Minh Phú lúc Minh Phú 12 tuổi. Sau khi tai nạn, Hoa Hoa hoàn toàn mất đi nhan sắc khuôn mặt và tâm lý, anh đã cho cô ấy phẫu thuật thẫm mỹ và điều trị tâm lý ba năm, lúc đó Hoa Hoa 16 tuổi. Cô ấy hoàn toàn mất đi trí nhớ và lạ lẫm với cuộc sống bên ngoài. Cho đến khi Khắc La xuất hiện. Còn đoạn sau, em tự hiểu, em là người phụ nữ thông mình mà.
- Vậy vợ Khắc La bây giờ là Hoa Hoa ?
- Đúng.
- Còn Minh Phú.
- Hoa Hoa cũng chẳng còn nhớ Minh Phú là ai ? Trong mắt Hoa Hoa bây giờ chỉ có người đàn ông ôn nhu hoàn hảo Khắc La.
Vội vàng nhảy ra khỏi lòng anh. Nhưng đã bị anh giữ lại.
- Đừng đi kiếm, lát Hoa Hoa sẽ được đưa tới đây. Kí ức của Hoa Hoa vẫn chưa có biến đổi.
Cuối cùng, vụ án 5 năm trước đã có manh mối và sẽ được hóa giải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui