Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Khi Thất Nương trở lại phủ, Lưu Thành Hề không có ở đó, bọn Song My
đang ở trong phủ lo lắng chờ tin tức, thấy hai người bình an trở về, ai
nấy đều mừng rỡ.
Song My mừng đến nỗi chẳng biết nói gì cho phải, chỉ biết ôm cổ nàng: “Tiểu thư trở về…Tiểu thư đã trở về…”

Tôn quản gia sai hạ nhân nhanh chóng chạy đi báo cho Lưu Trường
Khanh, nói với Thất Nương: “Nhị tiểu thư trở về là tốt rồi, Đại thiếu
gia hôm qua cả đêm không ngủ, hôm nay trời chưa sáng lại đi hỏi thăm
người, lão gia cũng ngủ không yên giấc, đêm qua mấy lần tỉnh lại liên
tục hỏi tin của tiểu thư…”

Một cơn sóng ấm áp tràn vào lòng Thất Nương, Lưu Trường Khanh coi
nàng như con đẻ, nàng cũng biết, nhưng mỗi lần gọi tiếng cha lại bất
giác nhớ đến dáng vẻ cha mẹ thực sự của mình, vô hình trung nàng đối với nghĩa phụ ở thế giới này luôn có chút khoảng cách xa lạ…

Ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, Lưu Trường
Khanh theo sau là Thuận Phong gấp gáp chạy đến, nhìn thấy Thất Nương vẫn chưa an tâm, ông nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới: “Thất Nương,
con có bị thương…”, trong thanh âm sốt ruột không giấu được vẻ lo lắng.

Thất Nương chưa từng nhìn thấy ông nôn nóng như vậy, thật giống như
ông nội ông ngoại khi lo lắng cho mình bị thương, nàng cảm giác cổ họng
có cái gì chặn lại nhất thời không nói được nên lời.

Lưu Trường Khanh thấy nàng như vậy, càng lo lắng: “Con bị thương ở
đâu rồi? Lão Tôn, ngươi mau đi tìm đại phu… Nhanh đi! Thành Hề đâu?
Thành Hề sao không ở đây? Muội muội nó bị thương, sao không thấy bóng
dáng đâu cả?…. Ai…” Chân ông đột nhiên nhũn xuống, suýt chút nữa thì ngã ra đất.

Thuận Phong vội kêu lên: “Đại nhân, có phải người vừa rồi va đụng bị thương rồi?”

Thất Nương đỡ Lưu Trường Khanh ngồi xuống: “Cha, cha đụng phải cái gì vậy?”

Thuận Phong nói: “Đại nhân vừa nghe tin tiểu thư trở lại liền vội vã
chạy đến, đi quá nhanh liền va phải cái tủ, hình như bị đụng vào chân
trái.”


Thất Nương cố ý lui lại, mọi người tay chân luống cuống đỡ Lưu Trường Khanh về phòng, không ai nhớ đến tiếp đón Văn Ngọc Hổ đang đứng một bên cùng “cái đuôi nhỏ” phía sau hắn.

Ngồi trên giường, Lưu Trường Khanh lúc này mới bình tĩnh trở lại:

“Nha đầu đừng nóng vội, chỉ là va chạm một chút thôi, không sao đâu…Con mới cần… A, đại phu đến rồi, con để cho đại phu xem đi…”

“Con không sao, thật sự không bị thương.. Đại phu, ngài trước nhìn xem cha ta có sao không?”

Trừ Thất Nương, tất cả các nữ tử đều đứng ngoài cửa chờ.. Nàng mặc kệ cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, cố ý ở lại nhìn xem Lưu Trường Khanh bị thương thế nào. Khi nàng nhìn thấy ống quần được vén lên lộ ra trên
đùi một mảng xanh tím lớn đáng sợ, nàng ngơ ngác nhìn Lưu Trường Khanh,
lệ theo hai gò má chảy xuống.

“Nha đầu đừng khóc, nhìn đáng sợ vậy thôi, thực ra không đau lắm
đâu…” Lưu Trường Khanh khuyên nàng, nàng càng thấy khó chịu, rốt cuộc
nhịn không được gục xuống đầu giường khóc lớn.

“Cha… Cha…Cha…” Nàng nghẹn ngào gọi, tiếng sau to hơn tiếng trước,
mang theo nỗi đau mất đi người thân kiếp trước. Nhưng nỗi đau giống như
nước mắt nàng, mỗi giọt chảy ra lại vơi đi một chút, khơi thông những
băn khoăn sợ hãi trước đây. Nàng cảm thấy những trống rỗng từ trước đến
giờ giống như được thứ gì đó chậm rãi rót đầy…. cho đến khi hoàn toàn
tràn ngập.

Ông nội, ông ngoại, mọi người có thể yên tâm, Nguyên Nguyên ở thế
giới này sống rất tốt, từ nay về sau, ta chính là Thất Nương, bọn họ
chính là người thân của ta, là thân nhân để dựa dẫm gắn bó lẫn nhau.

Từ giờ khắc này, trái tim không yên ổn của Thất Nương rốt cuộc đã
được bình an. Cảm giác không an toàn từ ngày thứ nhất xuất hiện trên thế giới này của nàng dần dần biến mất…

Nàng nghe tiếng Lưu Trường Khanh thở dài: “Đứa bé này…” Giơ bàn tay
to ra vỗ về đầu nàng, mang theo ấm áp không nói thành lời. Nước mắt của
nàng nhịn không được lại bắt đầu trào ra…

Bên ngoài phòng, mọi người nhìn đều cảm thấy xót xa trong lòng, Bùi nương đứng ở cửa cũng gạt lệ.


Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ồn ào. “Sao thế? Bên ngoài là ai? Sao lại không có phép tắc gì như vậy?” Bùi nương lau khô nước mắt, cao
giọng trách mắng đi ra ngoài.

Thất Nương ngẩng đầu, gạt nước mắt nói: “Cha bôi thuốc trước đi, con
ra ngoài xem sao.” Chưa từng khóc như vậy, nàng có chút ngại ngần, hơn
nữa lại trước mắt nhiều người như thế.

Nhìn tình hình lộn xộn bên ngoài, nàng ngạc nhiên: “Các ngươi đang làm gì thế?”

Một đầy tớ họ Tiền trả lời: “Văn thiếu tướng quân mang về một đứa bé
ăn mày vừa bẩn vừa thôi, Vân tỷ sai tôi đi tắm cho nó, nhưng nó…” đang
túm chặt góc áo Văn Ngọc Hổ không chịu buông tay. Bùi nương mới biết
chuyện, đang muốn bảo mấy người tôi tớ lôi đứa bé ra, đứa bé kia liền ôm chặt đùi Văn Ngọc Hổ không chịu buông.

Thất Nương sớm đã lĩnh giáo qua cố chấp của đứa bé này, nó giống như
đã quyết định theo Văn Ngọc Hổ, đánh chết cũng không buông tay, cho nên
hai người mới đành phải mang nó về phủ.

Đứa bé kia cắn môi dưới, ôm càng chặt hơn, Văn Ngọc Hổ sợ nó bị
thương đành ngăn những người khác lại rồi cúi xuống nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, ta sẽ không đi, cháu tắm rửa xong lại đến gặp ta… Nhé…”

Đứa bé nhìn thân hình hắn cúi xuống, ra sức lắc đầu, đôi đồng tử thản nhiên bình tĩnh nhìn hắn, lộ ra một vẻ tuyệt vọng. Văn Ngọc Hổ nhìn đôi mắt đó, có chút rung động, đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà giống như đã trải qua bao nhiêu tang thương của cuộc đời… Hắn khẽ cắn môi rồi ôm lấy nó,
nói: “Để ta tắm cho nó vậy”.

Thất Nương mỉm cười chăm chú nhìn hắn, người này tuy rằng cao lớn thô kệch, nhưng lại có tấm lòng dịu dàng nhất thế gian. Mà hiển nhiên hiểu
được điều này không chỉ có nàng, tầm mắt nàng chuyển hướng sang đứa bé
trong tay hắn, nói: “Bảo Vân tỷ tìm một bộ quần áo cho em bé này mặc,
các ngươi chuẩn bị nước tắm đưa đến khách phòng Thiếu tướng quân đang
ở.” Đứa bé kia đối với cái nhìn của nàng vẫn tỏ ra hờ hững, không có nửa phần cảm kích.

Nhóc con này thực không đáng yêu!

Sau đó Văn Ngọc Hổ đưa nó đến phòng của mình để tắm, Thất Nương thì trở về phòng thay y phục.


“Ngươi nói Sa lang còn chưa về phủ?” Thất Nương nhíu mày hỏi Hồng Miên.

Nghe được câu trả lời khẳng định, lòng nàng căng thẳng. Sa lang nếu
chưa hồi phủ, đã sớm đi tìm nàng… Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng
Sa lang lợi hại như vậy ai có thể đối phó được nó? Thất Nương cố nén bất an trong lòng hỏi: “Vậy Đại thiếu gia có tin gì về nó không?”

“Hôm qua hình như có người ở ngoài thành nhìn thấy nên Đại thiếu gia
đã đi tìm, hình như Đại thiếu gia nghĩ người và Sa lang ở cùng một chỗ.”

Thất Nương hơi yên tâm được một chút, đổi xong y phục lại đến chỗ Lưu Trường Khanh.

Qua phòng cho khách, nghe thấy có tiếng lạch cạch, cửa mở ra, để lộ
ra vẻ mặt đang nghệt ra vì hoang mang lúng túng của Văn Ngọc Hổ, thân
mình ướt quá nửa.

Nhìn vẻ mặt như thấy quỷ của Văn Ngọc Hổ, Thất Nương ngạc nhiên hỏi: “Huynh làm sao vậy?”

Đột nhiên nhìn thấy Thất Nương, hắn càng luống cuống: “Thất Nương,
nó…nó…nó là… Ta…ta không phải….” Thất Nương đơn giản đẩy hắn ra, tự mình nhìn xem có chuyện gì.

Khi nàng nhìn đến đứa bé kia cả người trần truồng, hiểu ra: thì ra nó… là một đứa bé gái!

Quay đầu lại liếc qua bộ dáng nhếch nhác của Văn Ngọc Hổ, Thất Nương nhịn không được ôm bụng cười to.

Không biết có phải do đã buông được gánh nặng trong lòng xuống không, cảm xúc của nàng không còn thu liễm kín đáo như trước, trong ngày hôm
nay, khi nàng khóc thì khóc đến càn rỡ, cười lại cười đến phóng túng,
bản chất của nàng bất tri bất giác lộ rõ. Nàng cố nhịn cười nhìn hắn
nói: “Đại hồ tử, chúc mừng huynh lại vừa có thêm một cô vợ bé nhỏ, thế
nhưng hiện tại huynh gặp phiền phức rồi, huynh nói, ta với cô bé này
tương lai ai lớn ai nhỏ đây?” Bọn họ ai cũng không phát hiện ra, trong
câu nói bỡn cợt này có sự thân mật chưa từng xuất hiện…

Không bao lâu sau, Lưu Thành Hề nhận được tin lập tức trở về phủ,
nghe nói phụ thân bị thương, đành cố kìm chế tâm tình đi gặp phụ thân
trước. Hai cha con đang nói chuyện thì Thất Nương và Văn Ngọc Hổ đến,
hắn đang muốn nói chuyện với Thất Nương, tầm mắt lại bị một đứa trẻ phấn điêu ngọc mài theo sau Văn Ngọc Hổ hấp dẫn.

Thật là một đứa trẻ xinh đẹp! Hắn kinh ngạc tán thưởng.

Bộ dáng khoảng chừng năm, sáu tuổi, mái tóc đen nhánh đang ẩm ướt
buộc sát lại phía sau, đôi đồng tử đen hun hút, lấp lánh như ngọc, chót
mũi xinh xắn cùng cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, hợp thành một tiểu mỹ nhân xinh đẹp! Thật sự quá xinh đẹp!


Thế nhưng Lưu Thành Hề nhìn đứa bé, cảm thấy có gì đó không đúng,
nhìn vào đôi mắt của nó, hắn giật mình, đúng rồi, đôi mắt này, không
phải là ánh mắt của một đứa trẻ, nó quá lãnh đạm.

Bên trong phòng, những người khác cũng ngạc nhiên không ngớt, ai cũng không ngờ đứa trẻ ăn mày vừa bẩn vừa thối kia lại trông mỹ lệ như vậy,
tuy rằng nói mỹ lệ để hình dung về một đứa trẻ con có vẻ không thích hợp lắm.

Lưu Trường Khanh cũng nghe nói đến chuyện đứa bé này, ông cười ấm áp nói: “Em bé trông đáng yêu quá, tên nó là gì?”

Thất Nương và Văn Ngọc Hổ lúc này mới phát hiện dường như từ khi gặp, đứa bé này chưa từng mở miệng nói một câu, không phải bị câm điếc đấy
chứ? Thất Nương nhìn thoáng qua Văn Ngọc Hổ, nói:

“Cô bé, cháu tên là gì?”

Quả nhiên đứa bé không mở miệng, Văn Ngọc Hổ có chút sốt ruột, khuỵu
chân ngồi xuống định tự mình dần dần dẫn cho nó mở miệng nói.

Khi tất cả mọi người đang chú ý làm thế nào để cô bé kia mở miệng,
Tôn quản gia ngoài cửa vội vàng đi vào thì thầm vào tai Lưu Trường Khanh mấy câu, Lưu Trường Khanh nghe xong, lộ ra vẻ cẩn trọng, ông trao đổi
với Tôn quản gia mấy câu rồi nói với mọi người:

“Lão phu có khách từ xa đến chơi… Bùi nương đi chuẩn bị đồ ăn, mọi người cũng đến phòng ăn trước, không cần đợi ta.”

Người đã đi hết rồi, Lưu Trường Khanh cau mày cầm bức thư trong tay đốt đi.

Kinh thành xảy ra chuyện gì? Vì sao muốn ông trở lại? Nếu có chuyện gì thì cũng nên là thánh chỉ mới đúng.

Thất Nương! Việc này thì liên quan gì đến Thất Nương? Vì sao nhất
định phải đưa Thất Nương theo? Chuyện này có gì đó thật kỳ lạ, Thất
Nương vừa an toàn về đến nhà, thư cũng liền đến….Nhưng con dấu kia không phải là giả.

Ông đứng lên thong thả đi hai bước, chân đau nhói, lại ngồi xuống.

Hiện giờ, mình cũng coi như có cả con trai lẫn con gái, vốn định yên
thân dưỡng già, không ngờ… Aiz, việc này không biết là hay hay dở, thôi
thôi, đi vậy! Hôn sự của Thất Nương cũng nên quyết định, nếu nó không
đồng ý thằng bé họ Văn kia, thanh niên tài tử ở kinh thành chắc cũng sẽ
có người lọt được vào mắt nó, miễn cho ở nơi đây bỏ lỡ chung thân đại sự cả đời.

Hạ quyết tâm xong, liền đến phòng ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui