He he, lâu quá mới đăng truyện này, sorry mọi người nhé. ^^.
Một chiếc xe ngựa từ từ đỗ ở cửa quán trọ, hai người cưỡi ngựa đồng
hành bên cạnh cũng dừng lại. Hai người nhảy xuống ngựa, một người hướng
vào trong xe nói:
“Lan Chi, Nhị nhi, trời không còn sớm, chúng ta hôm nay tạm nghỉ ngơi ở đây.”
Bên trong vang lên tiếng dạ nhỏ đáp lại.
Đi ra khỏi xe ngựa đầu tiên là một thiếu niên, sau đó là một nha đầu xuống đứng bên cạnh, đỡ tiểu thư bên trong xuống xe.
Quán trọ này có lẽ vì gần đến năm mới, bên ngoài ai nấy đều vội vội
vàng vàng trở về nhà đón tất niên cho nên việc làm ăn gặp dịp lớn. Cũng
như các quán trọ khác, nơi này lầu một là đại sảnh để khách ăn cơm uống
rượu, lầu hai mới là nơi để trọ.
Lúc này đã đến giờ cơm chiều, đại sảnh ầm ĩ tiếng khách hàng gọi thức ăn kêu rót rượu, tiểu nhị bận rộn như thoi đưa giữa những bàn khách, cả gian phòng rộng thực náo nhiệt.
Tiểu Lục Tử chưa kịp đưa thức ăn đến bàn cho khách, bỗng phát hiện ra cả đại sảnh tự dưng im lặng kỳ lạ, hắn theo ánh mắt mọi người nhìn ra
ngoài cửa….. Oa, sao thiên hạ lại có người đẹp như vậy…. Đi đầu là một
đôi nam nữ cơ hồ thu hút tất cả ánh mắt của mọi người trong sảnh.
Nam tử kia nhìn đến cảnh như vậy, đôi mày trên khuôn mặt tuấn mỹ vô
song nhăn lại, lập tức muốn bỏ ra ngoài, nhưng hắn biết xung quanh đây
không còn quán trọ nào tốt hơn, đành cố nén chán ghét phất tay gọi Tiểu
Lục Tử.
Tiểu Lục Tử lập tức nhiệt tình chạy đến săn đón:
“Khách quan, xin hỏi ngài ăn cơm hay ở trọ?”
Nam tử kia nói nhỏ mấy câu với Tiểu Lục Tử, cuối cùng Tiểu Lục Tử gật đầu, cùng chưởng quầy tiếp đón, đưa năm người này lên trên lầu.
Bọn họ vừa đi lên, đại sảnh khôi phục lại vẻ náo nhiệt, ai nấy đều tranh cãi ầm ĩ về mấy người khách mới đến.
Một người trông giống như kiệu phu hỏi người ngồi giữa:
“Lão Triệu, bọn họ là thiếu gia tiểu thư nhà ai vậy? Trông thật quá đẹp, ngay cả nha đầu cũng xinh xắn hơn người như vậy.”
Lão Triệu lắc đầu nói:
“Chưa từng thấy qua, có lẽ không phải người trấn ta.”
“Có ai biết bọn họ là ai không?”
Trong đám khách nhao nhao có một người lớn tiếng hỏi chưởng quầy:
“Chường quầy có biết hay không?”
Chưởng quầy lười biếng đáp:
“Các ngươi đều là dân đen chân đất, hôm nay gặp qua coi như cũng được nhìn thấy kẻ sang. Bọn họ là ai a? Bọn họ là con trai con gái của Thái
phó thầy dạy của Thái tử! Ngươi đừng coi thường vị thiếu gia kia, hắn
tuy tuổi còn trẻ nhưng chính là đương kim Học sĩ Hàn Lâm viện, Hạ thiếu
gia Hạ Lan Thuyền, danh xưng là Lãnh Ngọc công tử, tiểu thư đi bên cạnh
chính là muội muội hắn, được xưng là Thiên hạ đệ nhất tài nữ.”
Nhất thời cả gian phòng rộng đều oa một tiếng, lão Triệu có vẻ không tin lắm, nói:
“Bọn họ bộ dáng quả có mấy phần tương tự, có lẽ đúng là huynh muội,
nhưng ngươi làm sao biết họn chính là thiếu gia thiên kim của Thái phó?
Ngươi từng gặp qua sao?”
Chưởng quầy liếc hắn vẻ khinh thường:
“Ngươi đừng khinh quán trọ này nhỏ mà xem thường ta, năm đó ta ở
kinh đô Long thành từng làm chưởng quầy của Ngọc Thạch Trai, chẳng lẽ
chút kiến thức như thế cũng không có?………”
Trên lầu, trong gian phòng loại hảo hạng, Hạ Lan Thuyền nói với muội muội:
“Nơi này chỉ là trấn nhỏ, đành ủy khuất Nhị nhi một đêm.”
Hắn quay đầu hỏi đường đệ* Hạ Lan Chi:
“Mấy ngày nữa là đến Ngũ Khê thành, đệ đã chuẩn bị thế nào rồi?”
(*Đường đệ: em trai họ bên nội)
Hạ Lan Nhị nói:
“Đường ca không dám trễ nải chút nào, hắn ở trên xe ngựa vẫn chăm chỉ đọc thi thư.”
Hạ Lan Thuyền thấy đường đệ gật đầu mới nói:
“Đệ lần này bất luận thế nào cũng phải thắng bức họa ‘Mỹ nhân chơi
thuyền’ về tay, ông nội không có thời gian đến, mà Nhị nhi nếu không
phải vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất không cần ra mặt, cho nên đệ phải đem
hết toàn lực ra để thắng.”
Hạ Lan Chi đáp:
“Lan Chi biết, nhất định sẽ đoạt được nó trở về.”
Lúc này ngoài cửa, Tiểu Lục Tử gõ cửa nói:
“Khách quan, nước nóng đã mang đến.”
—————————————
Văn Ngọc Hổ đi cùng Thất Nương ở Hương Hương tiểu quán mua đồ. Gian
hàng bán đồ lót của quán nhìn qua nhìn lại chỉ thấy có một nam nhân là
hắn.
Chỉ cần bước vào gian hàng bán đồ lót, nữ nhân nào cũng chấn động,
phàm những ai là người e lệ nhát gan đều lập tức quay đầu bước đi, chỉ
có mấy người đại nương đại tẩu gan lớn dù không chạy mất nhưng lại tụm
một bên khe khẽ bàn tán, chỉ trỏ, ánh mắt theo dõi hắn giống như đang
nhìn sắc lang.
Văn Ngọc Hổ đứng sau Thất Nương cực kỳ xấu hổ, hắn nào biết Hương
Hương tiểu quán ngoại trừ phấn son, cư nhiên còn có cả đồ lót (tục xưng
là cái yếm ‘–lời tác giả đó nha’ ^^)!
Nhị My đứng một bên muốn lăn ra cười, tiểu thư cũng thật ghê gớm.
Mà Thất Nương đang rất nghiêm túc chọn đồ lót:
“Song Mỵ, em thấy hai cái này cái nào tốt hơn? Cái này màu đẹp nhưng
lại hơi chói, cái này trông thanh nhã nhưng màu lại nhạt quá, em thích
cái nào?”
Văn Ngọc Hổ rốt cuộc giả ngây không được nữa:
“Ngọc Hổ còn muốn mua mấy thứ, cô nương cứ từ từ chọn.” Nói xong như bị kim chích đi như chạy ra khỏi Hương Hương tiểu quán…….
Văn Ngọc Hổ vừa ra khỏi cửa, Song My nhịn không được ôm bụng cười:
“Ha ha, ôi ôi, buồn cười chết mất, hắn là Thiếu tướng quân mà Hắc
Giao quân tôn sùng nhất đó nha, đường đường Thiếu tướng quân mà cũng
chạy rồi, tiểu thư, em dám cá với người, hắn nếu mặt mà không có râu,
sắc mặt nhất định là vừa trắng vừa đỏ.”
Thất Nương quay sang cô gái bán hàng nói:
“Tú Tú, chuyện hôm nay ngươi giúp ta giữ bí mật, kể cả với Mai quản sự.”
Tú Tú mỉm cười nói:
“Nhị tiểu thư yên tâm, Tú Tú sẽ không nói với bất kỳ ai.”
Thất Nương gật đầu:
“Vậy ngươi cứ làm việc đi, không cần tiếp đón chúng ta.”
Hương Hương tiểu quán này nguyên chỉ bán son phấn mỹ phẩm, sau Thất
Nương đề nghị Lưu Trường Khanh đổi nó thành cửa hàng chuyên bán đồ dùng
vật phẩm cho nữ, người bán hàng cũng là nữ. Tiểu quán sau khi đổi mới
rất được các khách hàng nữ hoan nghênh.
Những cô gái bán hàng ở đây đều do Thất Nương đích thân xem qua rồi
tuyển vào cho nên rất quen thuộc với nàng, cũng rất cảm kích… Tại xã hội phong kiến này, nữ nhân có một công việc kiếm được tiền mà không dựa
vào người nhà để sống là cỡ nào quý giá.
Tú Tú đi tiếp đón khách nhân khác, Thất Nương mới quay sang Song My nói:
“Văn Ngọc Hổ này thật khiến ta bất ngờ, ta trêu cợt hắn như vậy, nếu
là nam nhân bình thường có lẽ không nổi trận lôi đình thì cũng phẩy tay
áo bỏ đi, hắn lại có thể nhịn… Uhm, hắn không tự cao tự đại như nam nhân bình thường, điểm ấy khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác.”
Văn Ngọc Hổ rời khỏi Hương Hương tiểu quán, nhất thời không có chỗ
nào để đi, đành nhắn lại rằng hắn ra tham quan phố xá buôn bán gần đó.
Thất Nương chủ tớ hai người nhận được lời nhắn, ra cửa sau đi phố bên tìm hắn.
Hai người vừa đi vừa nhìn, đến một quãng đông nghịt người xúm đông
xúm đỏ, qua không được, liền cẩn thận nhìn vào trong nghe ngóng, người
đứng ở giữa đúng là Văn Ngọc Hổ.
Một đại tẩu bộ dáng rất nghiêm trang lôi kéo hắn không buông, lớn tiếng nói:
“Mọi người đến phân xử giúp, kẻ này trên đường đùa giỡn ta, ta tuy
chỉ là một quả phụ nhưng cũng là nữ tử đàng hoàng đứng đắn, chẳng lẽ vì
ta là quả phụ mà có thể tùy ý cho người ta bắt nạt sao?”
Thất Nương nghe xong kinh ngạc, nhìn đại tẩu này vẻ đứng đắn không
giống như đang bịa chuyện, nhưng chẳng lẽ Ngọc Hổ thật sự là đăng đồ tử (kẻ háo sắc)?
Trong đám đông có người quen biết quả phụ kia:
“Kia không phải là quả phụ nhà họ Phạm sao? Người này là ai? Ngay cả quả phụ cũng muốn đùa giỡn......”
“Không phải chứ, trên đường các cô nương trẻ cũng rất nhiều mà, cư nhiên còn đi đùa giỡn một quả phụ…”
Trong đám đông một cậu thanh niên chui ra:
“Phạm tẩu tử, là ai không có mắt dám đùa giỡn tẩu thế…?”
Thất Nương đánh giá Ngọc Hổ, hắn bộ dạng rất khó chịu, nhưng tuy bị
đại tẩu này lôi kéo mà vẫn cố chịu không hề động thủ, nhìn hắn quả thật
không giống như đại tẩu kia nói.
…
Phạm đại tẩu hiển nhiên là một người mạnh mẽ bạo dạn, nàng ta không chút xấu hổ nói: “Hắn sờ mông ta.”
Trong đám đông có người kêu lên:
“Đúng thế, ta nhìn thấy hắn sờ soạng Phạm đại tẩu.”
Thất Nương đánh giá người nọ, hắn hai mắt đảo không ngừng, bộ dạng lỗ mãng, so với Văn Ngọc Hổ còn giống đăng đồ tử hơn.
Đám người cùng ồ lên:
“Cái gì? Người này trông thế mà cư nhiên làm chuyện hạ lưu.”
Thất Nương xen vào đám người nói:
“Có lẽ hiểu lầm chăng? Đại tẩu thật chính tận mắt thấy hắn động thủ?”
Tên giống kẻ háo sắc kia liền kêu lên:
“Ta nhìn thấy tận mắt, còn có thể sai được sao?”
Cậu thanh niên cùng mấy người khác liền hè nhau tiến lên túm lấy hắn, la hét phải giải lên quan.
Văn Ngọc Hổ rốt cuộc nhịn không được, hắn trầm mình xuống, hét lớn một tiếng:
“Tất cả buông tay!”
Hai tay vung lên, mấy người kia liền bị hất ra đến nghiêng ngả lảo
đảo. Cậu thanh niên không kịp đứng vững ngã lăn ra đất, ngẩn ra hét lớn:
“Thằng nhãi này biết võ công, mọi người cùng hợp lực, đừng để hắn chạy thoát…”
Mọi người lại hè nhau xông lên, trong khoảnh khắc mọi chuyện đã vượt khỏi tầm khống chế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...