Thất Niên

Sáu rưỡi sáng, Lâm Tử Mạch tự nhiên tỉnh giấc.

Cô vẫn còn có chút mơ mơ hồ hồ, đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, rồi máy
móc ngồi trước gương trang điểm, mặc quần áo, cho đến khi cô bước ra
khỏi phòng định đi chuẩn bị bữa sáng, mới chợt nhớ ra mình đang ở chỗ
nào. Đã bước chân ra khỏi phòng rồi, cô lại quay trở lại, nhẹ nhàng trở
về ngồi bên mép giường nhìn người đàn ông đối diện trên ghế sô-pha. Vẻ
mặt Âu Dương Thành lúc ngủ say bao giờ cũng mang một nét gì đó u buồn,
cô thường hay lén lút ngắm trộm anh lúc anh ngủ. Hai hàng lông mày hơi
nhíu lại, sống mũi rất cao, đôi môi mím chặt, dáng vẻ của anh khi say
ngủ vừa khiến cô rung động, vừa khiến cô thương cảm. Cô muốn vuốt cho
phẳng hàng lông mày đang nhíu lại kia, muốn anh luôn hạnh phúc, nhưng cô chưa bao giờ làm được.

Đã biết điều gì cô làm cũng không được,
vậy vì sao lại để cho cô trở về năm 2000 như thế này? Cô đã quay về năm
2000, nhưng có thể làm được cái gì đây? Lẽ nào tất cả vẫn tiếp tục bảo
tồn nguyên trạng?

Có lẽ...

Lâm Tử Mạch cơ hồ không dám nghĩ như vậy.

Có lẽ trở về đến đây, chính là để cô có thể thay đổi tất cả những điều này?

Chỉ là cô đã chậm hơn Trình Tử một bước, nếu cô có thể gặp Âu Dương sớm hơn Trình Tử, thì có lẽ tất cả đã khác rồi.

Huống hồ, ngày 4 tháng 7 năm 2000 vẫn còn chưa đến, chỉ cần ngày đó, Âu Dương và cô ở cùng nhau, không phát sinh bất cứ việc gì với Trình Tử, như
vậy, có thể Âu Dương sẽ không nhớ cô ấy suốt bảy năm, và còn đợi cô ấy
quay trở lại.

Có lẽ để cô trở về đây, chính là vì muốn cô cố gắng hơn sao? Cố gắng xoay chuyển tình thế, cố gắng để Âu Dương yêu thương
cô hơn chăng?

Một tia sáng đột nhiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào
mặt Âu Dương Thành, khiến cho bóng đổ của hàng lông mi dài của anh kéo
dài ra, khẽ khẽ rung rung.

Lâm Tử Mạch cứ lặng lẽ nhìn anh như vậy, cô gần như quên cả thời gian.

Chính tại thời khắc này, cô đã hạ quyết tâm, hai tay cô đan cài vào nhau, nắm chặt, hai mắt cô cũng khép lại, cô chân thành bày tỏ tâm nguyện của
mình trước ánh mặt trời kia, tâm nguyện của cô là làm cho tất cả lại có
thể một lần nữa được bắt đầu lại từ đầu.

“Đứng lên! Những người
không muốn làm nô lệ, đem xương máu của chúng ta xây dựng lên Trường
Thành mới...” Bài quốc ca được chọn làm chuông báo thức trong di động
của Lâm Tử Mạch đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng buổi
sáng sớm.


Lâm Tử Mạch giật mình hoảng hốt vội thò tay vào túi
xách tìm chiếc điện thoại. Tối hôm qua tuy cô đã tắt điện thoại di động
nhưng lại quên chưa hủy bỏ chế độ báo thức, làm sao mà cô luôn bất cẩn
như vậy chứ.

Cũng đã muộn mất rồi, Âu Dương Thành đã mở bừng hai mắt.

“Cô còn mang theo đồng hồ báo thức bên mình à?” Âu Dương Thành cũng không
thấy có gì quá kỳ quái, có lẽ anh nghĩ âm thanh ấy là tiếng chuông của
một chiếc đồng hồ điện tử nào đó, nên cất giọng khàn khàn hỏi.

“Vâng, vâng, đúng vậy. Đã làm anh thức giấc, thật sự xin lỗi anh”. Rất nhanh
chóng, Lâm Tử Mạch rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, tắt chuông đi.

Âu Dương Thành không nói gì, anh mở chăn đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lâm Tử Mạch nhân lúc không có ai, liền xóa hết những thứ trong điện thoại
có tiềm ẩn những mối nguy hiểm, như chuông báo thức, chuông nhắc việc... Sau đó đặt mật khẩu mở máy, rồi tắt máy đi. Cô đến bên ghế sô-pha gấp
lại cái chăn mà tối hôm qua Âu Dương Thành đã đắp thật ngay ngắn, đến
bên tủ quần áo chọn giúp anh một bộ cần mặc, đặt lên giường, đúng lúc đó anh cũng chậm rãi từ phòng tắm đi ra. Vài sợi tóc của anh vẫn còn ướt,
nhưng thoạt nhìn lại thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái.

“Bữa sáng
anh thích ăn gì và bác gái thích ăn gì ạ?” Lâm Tử Mạch hỏi anh với tâm
trạng vô cùng vui vẻ, đã có mục tiêu và hy vọng, cả người cô như tràn
căng sức sống.

Âu Dương Thành dường như có chút không hiểu lắm vì sao đột nhiên cảm xúc của cô lại trào dâng như vậy, anh có chút bối
rối, nhưng cũng không hỏi cho rõ ràng, mà chỉ nói: “Tôi và mẹ tôi thích
ăn món ăn Trung Quốc”.

Lâm Tử Mạch gật gật đầu, nói: “Tôi nhớ
rồi, để tôi đi chuẩn bị bữa sáng, quần áo anh cần mặc tôi đã để trên
giường giúp anh, có chuyện gì anh cứ gọi tôi nhé”.

Âu Dương Thành gật đầu nói: “ừ”.

Sáng sớm ngủ dậy đã thấy Lâm Tử Mạch đang chuẩn bị bữa sáng, đó còn là món
mà Âu Dương Thành thích ăn, nên Mẹ Âu Dương rất hài lòng. Trong con mắt
của bà, người con gái có thể chăm sóc tốt cho con trai bà, thì chính là
nàng dâu tốt nhất mà bà sẽ lựa chọn.

Sau bữa sáng, ba người theo kế hoạch đã định đi đến bệnh viện Cổ Lâu

Lái xe là một anh chàng còn rất trẻ, dáng vẻ sáng sủa thanh tú, có vẻ thông minh nhanh nhẹn, là nhân viên của công ty bố Âu Dương Thành. Trước đây, Lâm Tử Mạch chưa từng gặp qua người lái xe này, Âu Dương Thành thường
thích tự mình lái xe, thỉnh thoảng có người lái xe từ công ty đến, nhưng đó là một người cao gầy, hơi đen và rất cẩn thận, nói rất ít.

Đến bệnh viện, anh lái xe đi đăng ký lấy số khám, còn ba người bọn họ thì

đi đến phòng khám của bác sĩ điều trị trước đây của Âu Dương Thành. Rất
nhanh, thang máy đã đến nơi, người đợi thang máy cũng không đông, khoa
mắt ở trên tầng 5, Lâm Tử Mạch bước lên ấn phím lên tầng 5.

Bệnh
viện Cổ Lầu năm 2007 so với năm 2000 có rất nhiều thay đổi, tuy không
thể chỉ ra cụ thể những chỗ nào không giống, nhưng có chút cảm giác là
không giống nhau. Bệnh viện lúc này so với năm 2003 khi cô lần đầu tiên
đến đây thì khá giống.

Ở Nam Kinh, khi lần thứ hai gặp gỡ Âu
Dương Thành, chân của cô bị móng vuốt sắc nhọn của Tiểu Cáp cào bị
thương, Âu Dương Thành thấy Tiểu Cáp thân thiện quá mức như vậy thì rất
kỳ lạ, cũng rất áy náy, tuy chỉ là không may cào một đường, xước chút
da, nhưng Âu Dương Thành vẫn quyết định dẫn cô đến bệnh viện để tiêm
phòng dại. Anh mang Tiểu Cáp về nhà nhốt lại, rồi tự mình lái xe đưa cô
đến bệnh viện Cổ Lầu.

Bước vào đại sảnh, Âu Dương Thành để Lâm Tử Mạch đợi ở phòng chờ, tự mình giúp cô xếp hàng lấy số, giúp cô mua
thuốc, rồi dẫn cô đến phòng tiêm để tiêm, anh luôn ở bên cạnh cô.

Từ nhỏ, cơ thể của Lâm Tử Mạch vốn rất khỏe, những biểu hiện đau nhức đầu
bình thường, không cần uống thuốc cũng nhanh chóng khỏe lại, cho nên
ngay cả những phòng khám nhỏ nhất cô cũng chưa từng phải đến. Giờ đây ở
một thành phố xa lại, trong phút chốc cô lại phải bước vào một bệnh viện rất lớn, điều đó khó tránh khỏi khiến cho cô có chút lo lắng sợ sệt,
nhưng thấy Âu Dương Thành rất nhiệt tình vì cô mà chạy đôn chạy đáo,
trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp hơn vài phần.

Lần này nhìn thấy Âu Dương Thành trong cuộc sống hàng ngày, không giống như hình ảnh một
ông chủ nghiêm khắc trong lúc làm việc. Những lúc bình thường, thực ra
Âu Dương Thành rất hiền hòa, tuy anh không hay cười, lúc nào cũng lạnh
nhạt, nhưng anh lại có thể khiến cho người khác cảm nhận được thiện ý
của anh.

Phòng tiêm ở lầu 1, nữ y tá tiêm cho Lâm Tử Mạch là
người vừa tham gia thực tập, còn rất trẻ, hình như chỉ hơn cô 1 tuổi,
đôi mắt to, thỉnh thoảng lại chớp chớp nhìn sang phía Âu Dương Thành.
Nhưng Âu Dương Thành lại không thích sự nhiệt tình của cô ấy, chẳng buồn nhìn cô ấy lấy một lần, thấy vậy Lâm Tử Mạch bất giác cười thầm trong
bụng.

Nữ y tá tuy bị anh đối xử lạnh nhạt, nhưng đạo đức nghề
nghiệp rất tốt, cô ấy vẫn nói với Lâm Tử Mạch bằng giọng điệu rất thân
thiện: “Xin mời lên chiếc giường bên này.”

Tiêm vắc-xin phòng

bệnh dại phải tiêm ở mông, Lâm Tử Mạch xấu hổ nhìn Âu Dương Thành, Âu
Dương Thành hiểu ý chủ động đi ra ngoài phòng đợi cô.

Thật tiếc
là cô y tá này vừa mới thực tập, nên kỹ thuật tiêm còn chưa cao, cho dù
cô ấy đã cố gắng nói chuyện với Lâm Tử Mạch để phân tán sự chú ý của cô, nhưng mũi tiêm này vẫn làm cho cô đau điếng. Cô thật sự không nhịn được đã kêu lên một tiếng, cô y tá mở to đôi mắt xinh đẹp hàm ý xin lỗi:
“Tôi xin lỗi”.

Lâm Tử Mạch vội nói: “Không sao, không sao, không
đau”, không đành lòng làm tổn thương sự tích cực hăng say công việc của
cô y tá.

Lúc Lâm Tử Mạch từ phòng tiêm phòng bước ra, Âu Dương
Thành đang ngồi ở phòng chờ đọc báo. Cảm giác có người vừa đi ra, anh
liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy đúng là Lâm Tử Mạch, anh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đã xong rồi à?”

Lâm Tử Mạch gật gật đầu, anh bèn gấp tờ báo lại, nhét vào cái kẹp sách báo ở bên cạnh, sau đó đứng dậy nhìn
đồng hồ nói: “Cũng muộn rồi, buổi tối nếu em không phải đi học, chúng ta đi ăn cơm tối trước đã, rồi anh đưa em trở về trường, coi như là đền
tội Tiểu Cáp làm em bị thương”.

Lâm Tử Mạch không từ chối.

Hai người cùng đi về hướng đại sảnh, nhìn dáng vẻ đi lại của cô có chút kỳ
quái, Âu Dương Thành cúi đầu nhẹ nhàng hỏi cô với vẻ rất quan tâm: “Làm
sao vậy? rất đau phải không?”

Lâm Tử Mạch khẽ lắc đầu, vừa cười
vừa nói với Âu Dương Thành: “Cũng không đau nhiều lắm, lúc bắt đầu vốn
không đau, nhưng một lúc sau lại có vẻ đau hơn. Có điều bây giờ nghĩ
lại, có lẽ càng ngày càng đau.”

Câu trả lời có chút kỳ quặc của
cô khiến Âu Dương Thành ngơ ngác không hiểu rõ, anh không thể không hỏi
lại: “Như vậy có nghĩa là gì?”

Lâm Tử Mạch liếc nhìn Âu Dương
Thành một cái thật dài đầy ẩn ý, rồi nói với vẻ đầy tiếc hận: “Ban đầu
nhìn thấy một sư ca đẹp trai, nên đương nhiên không đau, nhưng đáng tiếc sau đó, “muội muội” biết được sư ca đã có bạn gái, cho nên lúc ấy mới
bắt đầu đau. Còn sau khi sư ca đi rồi, mới nghĩ ra rằng chỉ cẩn sư ca
chưa kết hôn, thì nhất định vẫn còn cơ hội, đáng tiếc là lại không nắm
bắt lấy cơ hội ấy, vì vậy cho nên càng ngày càng đau”.

Nghiêm
chỉnh nói xong, cô nhìn sang vẻ mặt đang vô cùng ngạc nhiên của Âu Dương Thành, không kìm chế được bèn cười phá lên, vừa cười vừa nói: “Anh
không cẩn thận làm cho cô y tá trẻ trung xinh đẹp kia đau lòng rồi đấy
nhé!”

Âu Dương Thành dở khóc dở cười, lắc đầu, giơ ngón trỏ lên ấn ấn vào trán Lâm Tử Mạch, bất đắc dĩ nói: “Tiểu nha đầu lém lỉnh!”

“Ai bắt nạt cô y tá tuổi trẻ xinh đẹp của bệnh viện chúng tôi thế hả?”

Một giọng nói trêu đùa dí dỏm truyền đến, Lâm Tử Mạch xoay người nhìn về
phía đó. Trong dãy hành lang dài, bác sĩ, y tá, bệnh nhân, người đến
người đi, chỉ có một anh bác sĩ hai tay đút trong túi áo, dáng người cao lớn là đang đứng nhìn về phía bọn họ.

Chiếc áo dài trắng vị bác

sĩ này mặc trên người khiến cho cả con người anh toát ra vẻ vô cùng
thanh lịch và nhẹ nhàng, anh ấy lớn hơn Âu Dương Thành một chút, có lẽ
khoảng gần 30 tuổi, cho nên nhìn có vẻ chững chạc hơn, ở anh còn toát ra một khí chất phong trần, từng trải, khác với Âu Dương Thành. Tóm lại,
với dáng vẻ của con người này hoàn toàn không có một chút gì giống với
người vừa nói những lời trêu đùa dí dỏm lúc nãy, huống hồ lúc này, thần
sắc của anh ấy lại còn chứa đựng đầy sự kinh ngạc, điều này làm cho Lâm
Tử Mạch hoài nghi người vừa nói lúc nãy không phải là anh ấy.

Âu
Dương Thành cũng quay người lại, vừa nhìn thấy người này, anh đã vừa
cười vừa bước lên phía trước, Lâm Tử Mạch cũng vội vàng bước theo anh.
Nhưng vị bác sĩ đó lại chẳng hề nhúc nhích tí nào mà cứ đứng nguyên một
chỗ, nhìn bọn họ đi đến.

Âu Dương Thành cũng có chút kỳ lạ, hỏi anh ta: “Anh làm sao vậy? sao lại mang vẻ mặt này thế?”

Nghe tiếng của Âu Dương Thành, anh bác sĩ đó lập tức tỉnh táo trở lại, đồng
thời nở một nụ cười nhã nhặn, không nhìn Lâm Tử Mạch, mà nói với Âu
Dương Thành bằng giọng điệu trêu đùa dí dỏm lúc nãy: “Bên cạnh em cuối
cùng cũng có một người con gái rồi sao?” Nụ cười của anh tuy vô cùng nho nhã, nhưng nơi khóe miệng lại hơi nhếch lên mang một nét bỡn cợt tinh
quái. Vị bác sĩ này nhất định đã khiến cho không ít các nữ y tá say mê
nghiên ngả.

Âu Dương Thành bước lên trước đấm cho anh ta một đấm, thấp giọng nói: “Nói gì vậy, cô ấy chỉ là một tiểu nha đầu thôi, mới
vừa học năm thứ nhất”.

Anh bác sĩ kia bị ăn một đấm của Âu Dương Thành, liền trả lại anh một đấm, cả hai người cùng bật cười.

Vị bác sĩ kia ôm hai tay trước ngực, nhìn về phía Lâm Tử Mạch, gật gật đầu với vẻ suy nghĩ thâm trầm, nói: “Là sinh viên năm thứ nhất hả, thảo nào thoạt nhìn lại thấy nhỏ như vậy”. Thu lại nụ cười ấm áp, anh chăm chú
nhìn Lâm Tử Mạch, nói: “Xin chào, tôi là Hứa Mục, là anh của Âu Dương
Thành”. Ánh mắt kia, nét mặt kia, và cả giọng điệu đó nữa, tất cả đều
giống như đang thăm dò điều gì đó.

Lâm Tử Mạch rất hoang mang, không biết Hứa Mục có ý gì, chỉ khẽ mỉm cười gật đầu lễ phép nói: “Xin chào, em là Lâm Tử Mạch”.

Hứa Mục nghe cô trả lời, ánh mắt sáng lên, trên mặt cũng lộ rõ vẻ kinh
ngạc, anh lơ đãng đưa mắt nhìn Âu Dương Thành một cái, thấy Âu Dương
Thành vẫn ung dung không thèm để ý đến cái nhìn của anh, liền thu ánh
mắt về, hỏi Lâm Tử Mạch: “Em là sinh viên năm thứ nhất của trường nào?”

Lâm Tử Mạch đáp: “Đại học Nam Kinh ạ”

Hứa Mục cũng chỉ là nói chuyện hàn huyên bình thường, nên theo thói quen hỏi tiếp: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Em sinh năm 85, 18 tuổi ạ”

Hứa Mục có chút bất ngờ, bình tĩnh nhìn cô hồi lâu rồi cuối cùng cười cười
“ồ” lên một tiếng, anh chuyển ánh mắt nhìn sang Âu Dương Thành rồi dùng
khẩu khí vui đùa nói với anh: “Có phải em muốn dẫn tiểu cô nương này đi
ăn cơm không? Chúng ta cũng đã lâu lắm rồi không gặp, anh sắp hết giờ
làm rồi, bữa tối dành cho anh một chỗ nhé!”

Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch đưa mắt nhìn nhau, anh hỏi Lâm Tử Mạch: “Vậy chúng ta đi cùng có được không?”

Lâm Tử Mạch gật đầu: “Tùy anh ạ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận