Thất Nguyệt Tu Chân Giới


Bên dưới mọi người đều chết lặng, có một tên đệ tử véo tay một người bên cạnh làm tên kia đau hét lên.
“Ngươi làm lại véo ta?”.

Người kia tức giận
Tên đệ tử kia nói:
“Ta xem bản thân mình có nằm mơ hay không? Ngươi đau chính là không phải mơ”
Người kia khóe miệng giật giật tức giận.
“Vậy ngươi có thể tự véo mình, làm gì mắc mớ tới ta”
Tên đệ tử kia cười ngượng ngùng, đáp:
“Ta sợ đau!”
Người kia cắn răng không thèm để ý tới hắn, thầm nghĩ “Coi như ta xui xẻo vậy!”
Phía dưới rất nhiều người đang thảo luận Bắc Tiểu Lục, “Kinh sợ, nghi ngờ, ghen tị, hâm mộ…,” đều có.
Có người còn sợ hãi, nói:
“Người kia từ khi bước lên cầu thang, mới dùng bao nhiêu thời gian, vậy mà lúc này đã đuổi kịp mấy người họ”.
“Qúa đáng sợ!”
Cũng có người bày tỏ không đồng ý.
“Các ngươi đây cũng quá coi trọng hắn rồi, chẳng phải tên gì đó đang ở bậc 34.


Lúc đầu không phải đi rất nhanh bây giờ vẫn ở bậc 34, hai vị mỹ nữ kia là đến bậc 44 rồi đâu”
“Huống chi khảo nghiệm cuối là thiên phú, không đủ thiên phú vậy đi nhanh cũng chẳng có ích gì”
“Ta thấy bậc 39 đã là cực hạn của hắn rồi”
Mấy người thảo luận qua lại, có người không đồng ý cũng có người đồng quan điểm.
Bắc Tiểu Lục cũng không biết những chuyện này, hắn nhìn về phía Cung Hằng nói:
— QUẢNG CÁO —
“ Đôi khi vượt qua cực hạn là điều tốt, nhưng biết điểm dừng lại nhận về càng nhiều hơn.

Ta đi trước”
Chỉ để lại một bóng lưng cho hắn, Cung Hằng lúc đầu không mấy quan tâm, nhưng khi nghe xong, trong lòng liền giật mình.
“Giọng nói này là…”.

Hắn lẩm bẩm.
Bậc thang thứ 38, Bắc Tiểu Lục vẫn nhẹ nhàng đứng vững, ánh mắt mọi người hơi khẽ đảo, nhìn một hồi xem hắn có thể bước lên bậc 39 hay không?
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào các bậc thang, ở bậc thứ 40, Mộc Hằng vẫn là bị đánh ngã, Phó Dương cùng Hoắc Thiên đang chuẩn bị khởi xướng xung phong bước lên, thấy cảnh như vậy vẻ mặt khựng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Mộc Hằng ngã sấp xuống dưới cầu thang, hơi thở phập phồng, miệng phun máu tươi, cũng may chưa có nguy hiểm đến tính mạng.
Bậc thang thứ 40 là một thử thách, nhìn xem có bao nhiêu người có thể giữ vững.

Hiện nay mới chỉ có 5 người thành công bước qua bậc thang thứ 40.
Ánh mắt mọi người sắc bén, chỉ thấy đám người Phó Dương, Hoắc Thiên và Bắc Tiểu Lục vừa cất bước thành công vào bậc thứ 39.

Tất cả đều ngừng lại ở bậc thang thứ 39, bình ổn hơi thở, hiển nhiên, bọn họ cảm giác thấy bậc thang thứ 40 khác biệt.
Đây là bậc thứ 40, là khảo nghiệm thiên phú cực cao, nếu thiên phú có hạn, mỗi một bậc đều là cực hạn.
Mộc Hằng đệ tử Thiên Đông Các cũng tự cho mình siêu phàm, ngay lúc bước vào bậc thứ 40 đã bị hất văng xuống dưới, khi ngã xuống đất vẫn chưa khôi phục được hơi thở, hôn mê.

Cũng may bên dưới còn có Cưng Mộng Yên chăm sóc.
Huyền Phong gầm lên giận dữ, cả người sắc bén như binh khí, không gì không phá, bước chân của hắn ổn định ở bậc thang thứ 39, khiến không ít người lộ ra tia sáng kỳ dị, Huyền Phong là một tán tu, dưới tình huống như vậy mà có thể tranh phong với các thiên kiêu, không đơn giản.
Có thể tới bậc thứ 39 đã là cực tốt rồi.
Khuôn mặt mập mạp của Cừu Khôi nghẹn đến mức đỏ bừng, chân khí trong cơ thể hắn quay cuồng, trên người như cháy lên ngọn lửa màu vàng, phát ra tiếng rít gào trầm thấp, cũng đứng vững trên bậc thang thứ 39, đứng sóng vai cùng Huyền Phong.
Hai kẻ này một người thuộc thế lực thất tinh, một kẻ là tán tu lạ vượt qua nhiều thiên kiêu tông môn bát tinh, cửu tinh cùng mấy người Hoắc Thiên, Phó Dương, Bắc Tiểu Lục đứng cùng bậc.

Chỉ sợ sau hôm nay danh vọng bọn họ sẽ được nâng cao rất nhiều, đến lúc đó rất nhiều thế lực mời chào.
“Phía trước là bậc thang thứ 40, mọi người cẩn thận”
Hoắc Thiên khẽ nói, hắn vừa dứt lời, bước chân của Huyền Phong đã bước lên, ngay lúc hạ xuống, hắn giống như đặt mình trong hảo ngục ngập trời.

Ào...
Một làn sóng thủy triều đánh đến, hắn như là một chiếc thuyền nhỏ đơn độc bập bềnh.— QUẢNG CÁO —
Ào! Mưa gió càng đánh tới cuồng bạo, con thuyền cô độc giống như vỡ vụn, Huyền Phong không kìm hãm được, phun ngụm máu tươi lại.
Ào! Con sóng thứ ba đánh tới, cuồng hơn, mạnh hơn, đánh cho Huyền Phong phải khom lưng, thân thể giống như sắp bay ra nhưng chỉ thấy thân thể khom xuống của hắn lại vững vàng đứng thẳng lên, đây mới là bậc thang thứ 40 mà thôi.
Hắn sao có thể thua được!
Vươn tay, lau vết máu trên khóe miệng, trong phút chốc, bên trên tay áo đỏ sẫm một vùng, bị máu tươi nhuộm đỏ, cuối cùng đôi mắt nhắm lại của hắn mở ra, đứng vững ở trên bậc thang thứ 40.
“Ba tầng công kích, mỗi lượt đều ác liệt hơn, cẩn thận.”
Huyền Phong nhỏ giọng nói, nhắc nhở đám Bắc Tiểu Lục.
Ánh mắt Phó Dương nhìn về phía Hoắc Thiên bên kia một cái, chỉ thấy vừa lúc này Hoắc Thiên cũng nhìn về phía hắn, hai người nhìn nhau khiêu khích.
Ánh mắt Hoắc thiên nhìn qua, lộ ra một chút khác lạ, Huyền Phong này vậy mà cũng lên được bậc thang thứ 40.
“Ta sẽ đi được cao hơn so với ngươi.”
Phó Dương nhếch miệng cười với Hoắc Thiên, ánh mắt đảo qua, hắn bước về phía bậc thang thứ 40, ánh sáng bậc thang lấp lánh hạ xuống, rơi trên thân thể hắn, trong phút chốc, Hoắc Thiên chỉ thấy thân thể của Phó Dương liên tục chấn động vài lần, như lá trong gió, lúc nào cũng có thể bị thổi bay.
Thân thể hắn cong xuống, không ngừng hộc máu, nhưng hắn vẫn đứng vững, quay đầu lại, nhìn thoáng qua Hoắc Thiên, khóe môi mang theo máu tươi nhếch lên một nụ cười, rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Phó Dương, ngươi đừng đắc ý quá sớm.”
Hoắc Thiên cười nói, Phó Dương kiêu ngạo nhìn hắn, lập tức cùng Hoắc Thiên khiêu chiến bậc thang thứ 40.
Cừu Khôi cũng cất bước lên, , đôi mắt cũng vô cùng kiên định.
— QUẢNG CÁO —
“Nơi đây không thể không ngăn cản được ta.”
Cừu Khôi nhỏ giọng nói, bước lên bậc thang thứ 40, mặc cho cuồng phong bão tố công kích trên người, hắn ưỡn lưng thẳng tắp, đôi mắt của hắn lộ ra sự cương ngạnh.

Hắn đứng ở đó, giống như một ngọn núi cao.
“Cừu Khôi đại ca, lợi hại.”.

Một nữ đệ tử dưới đài ánh mắt tỏa sáng nhìn hắn, khả năng đây là đệ tử đồng môn.

Huyền Thiên nhìn Cừu Khôi bên cạnh, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Cừu Khôi có chút chất phác, có chút vụng về này dần dần thể hiện mặt cương nghị của hắn, mặc dù hắn không nói nhiều nhưng tâm của hắn, so với đại đa số người khác thì cứng cỏi hơn.
“Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua bậc tiếp theo”
Cừu Khôi nhếch miệng cười nói:
“Phía trước không ngăn được tầm mắt chúng ta.”
“Ừm.”
Mấy người khẽ gật đầu, người phía dưới thấy cảnh này trong lòng rung động.
Lúc bước lên bậc thang thứ 40, các thế lực đứng chung một chỗ, Phó Dương, Hoắc Thiên, Huyền Phong, Cừu Khôi, bốn người bọn họ đứng cùng nhau.

Mà lúc này, ngoài năm người Vương Cầm Tử, cũng chỉ có bốn người bọn họ bước lên bậc thứ 40, không một ai rơi xuống, đều đứng vững vàng ở bậc thang thứ 40.

Mấy người này đứng chung một chỗ, đại biểu cho thế hệ trẻ tiếp theo của Nam An Châu.
Chợt có người phát hiện ra một điều, nhỏ giọng nghi ngờ:
“Ủa người mặc bào đâu rồi?”
Nhắc đến người này mọi người mới nhìn ngó xem hắn đâu, tại vì không có thấy hắn đứng tại bậc thứ 39 và 40.

Ai cũng nghĩ hắn đac đến cực hạn, khảo nghiệm thất bại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui