Thất Nguyệt Tu Chân Giới


Mấy người tức giận chỉ vào mặt Bắc Tiểu Lục, nói:
“ Đừng tưởng rằng bản thân phá giải một trận pháp, là có thể tự cho mình là cao siêu.

Ngươi chẳng qua là may mắn mà thôi.

Hơn nữa, trận pháp còn không có thật sự phá được!”
Bắc Tiểu Lục không để ý bọn họ nói nhảm, năm ngón tay chỉ là hơi dùng sức.
A...
Cửu Sơn lại kêu thảm thiết.
“Mau buông tay!”
Hải Vu hét lớn một tiếng, điều khiển phi kiếm lao tới, nhằm bắt Bắc Tiểu Lục phải buông tay.
Bắc Tiểu Lục nhẹ nhàng đánh ra một quyền, phi kiếm lập tức bị đánh bật quay lại.

Không nhiều lời, một cước đạp bay Cửu Sơn va vào người Hải Vu, cả hai bay đập vào kết giới, hộc máu.
“Đáng chết!’
Tiêu Phong ngồi không yên.

Hai đồng bạn bị ăn thiệt thòi ở trước mặt mọi người, trên mặt hắn cũng không nén được tức giận.


Lúc này hắn chợt nhảy ra, vọt về phía Bắc Tiểu Lục.
Tiêu Phong thúc dục chân nguyên, bắt đầu đánh ra pháp quyết.
Chỉ thấy trước người hắn, theo từng đạo pháp quyết đánh ra, chân khí dần biến hóa, trên đầu ngón tay xuất hiện ra từng đốm ngọn lửa nhỏ.
Hoàng cấp hạ phẩm pháp thuật: Hỏa Cầu Thuật!
Đây thuật là đơn giản nhất Hỏa thuộc tính pháp thuật, dễ học cũng như sử dụng, đa số tất cả mọi tu sĩ hỏa linh căn đều biết.

"Hỏa Cầu Thuật! Đi!"
Tiêu Phong không dám chần chừ, không cho Bắc Tiểu Lục cơ hội nghĩ ngợi, một cái Hỏa Cầu Thuật đập tới.
Nhưng mà, hỏa cầu cũng không đập vào Bắc Tiểu Lục như dự kiến, mà lại xuyên thấu thân ảnh, bay đập vào một cây gần đó.
Là tàn ảnh!
Tiêu Phong trong lòng tức giận, lập tức lại thúc dục Hỏa Cầu Thuật, lần nữa đánh ra pháp quyết.
Lần thứ hai, lần thứ ba,..., đến lần thứ mười!
Tiêu Phong bị đánh mặt, trần trụi đánh mặt.

Hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.

Đến cái bóng của Bắc Tiểu Lục cũng không nắm bắt được.

Tế ra phi kiếm, thần thức điều khiển phi kiếm bay vút đến trước mặt Bắc Tiểu Lục.

Bắc Tiểu Lục nhàm chán nhìn một màn này, ba tên này có thật sự là đệ tử tông môn chín sao không vậy.

Hắn cảm thấy ba tên này càng giống phế vật hơn, còn không bằng mấy tên trước hắn gặp.

Chân vừa động đã xuất hiện đằng sau Tiểu Phong.
Bạch Lăng sắc mặt hơi đổi, Tiêu Phong chưa kịp biết điều gì đã bị một kiếm phế đi đan điền.

Ngã lăn lộn xuống mặt đất, gào thét, cúi đầu nhìn về hai tay của mình, hắn không cảm nhận được bất kỳ tia chân khí ào trong cơ thể.

Tinh thần liền rơi vào vực thẳm, hắn biết mình bị Bắc Tiểu Lục phế đi đan điền rồi.

Bây giờ hắn chính là một kẻ phàm nhân, điều này làm hắn không thể chịu được.

Tiêu Phong chỉ tay về phía Bắc Tiểu Lục, ánh mắt ác độc :” Ngươi, ngươi lại dám hủy đi đan điền của ta.”
Rồi quay sang phía Bạch Lăng gào khóc :” Bạch Lăng sư huynh, sư đệ muốn hắn phải chết, trả thù cho đệ.”
Bạch Lăng sắc mặt âm trầm, ánh mắt băng lãnh nhìn Bắc Tiểu Lục.

Ba tên này dù là phế vật, nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ.

Bắc Tiểu Lục đây là không cho hắn mặt mũi.

Ba người, hai bị thương, một bị phế đan điền.

Chưa nói tới bị ngoại giới cười nhạo, bên cạnh đang có Cốc Y sư muội, nàng nhất định sẽ coi thường mình.

Ánh mắt lập lèo, ngẩng đầu lên trầm giọng nói :
“Ninh đạo hữu, ta biết ba vị sư đệ có chút mạo phạm, nhưng cũng chỉ nhất thời xuất thủ.

Nhưng đạo hữu lại phế bỏ đan điền của Tiêu Phong sư đệ, việc này đạo hữu như vậy là không đúng rồi”
“ Vậy Bạch đạo hữu cảm thấy việc này nên giải quyết ra sao?”
Bắc Tiểu Lục bị hắc bào che lấp, cũng không nhìn thấy biểu tình của hắn, nhưng từ giọng điệu có thể nghe được tràn ngập trêu tức.
Bạch Lăng mỉm cười nhẹ nhàng nói :” Chẳng phải quá đơn giản hay sao, giết người thì đền mạng.

Ninh đạo hữu phế bỏ đan điền của mình, vậy việc này ta có thể bỏ qua”.
Bắc Tiểu Lục lúc đầu còn cảm thấy hắn đưa ra ý tưởng gì, ai ngờ lại nói ra một câu ngu ngốc như vậy.


Buồn cười hỏi lại :” Nếu ta nói không đây?”.
Bạch Lăng lạnh lùng đáp :” Vậy ta cũng chỉ có thể tự tay phế bỏ ngươi mà thôi.”
Thấy Bắc Tiểu Lục im lặng, tưởng hắn bị mình kinh sợ, tiếp tục nói :
“ Nhưng ai bảo ta là người tốt, bỏ qua chuyện này cũng không phải không thể...”,
Bạch Lăng cố tình nói chậm lại, cười nói :” Nếu Ninh huynh đệ có thể giúp chúng ta, phá bỏ trận pháp trong đây.

Vậy mọi chuyện có thể xóa bỏ, chúng ta lại là những người bạn.

Ninh huynh thấy việc này thế nào?”
Gã lại lắc lư thêm :“ Ninh huynh cũng biết phế bỏ đan điền của đệ tử Thiên Ma Môn, không có dễ dàng thoát tội được đâu.

Ngược xong việc ta có thể giúp huynh, gia nhập ngoại môn đệ tử Thiên Ma Môn, dù sao với tài nghệ trận pháp của Ninh huynh, cộng thêm ta giới thiệu, không hẳn là không được.”
Bắc Tiểu Lục cười nói :” Trong đây là bí cảnh, đã có quy định mọi ân oán trong đây không được bên ngoài trả thù.”
Bạch Lăng khinh thường đáp :” Đó còn là phải xem bối cảnh hai bên thế nào, dù sao đây cũng là thế giới cường giả vi tôn.

Một tên không có bối cảnh Luyện Khí nhỏ bé, chết thì ai mà quan tâm chứ, Ninh huynh thấy ta nói đúng hay không ?”.
Bắc Tiểu Lục gật gù đồng ý :” Bạch đạo hữu nói không sai chút nào?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui