Bắc Tiểu Lục đi ra.
Hắn nhìn lâu như vậy, cuối cùng nhìn ra được một ít manh mối.
Nếu như trận pháp này hoàn chỉnh, như vậy lấy trình độ trận đạo của Bắc Tiểu Lục hiện tại, chính là nhìn ra chút manh mối cũng không được.
Nhưng bây giờ lại khác.
Có một góc lộ ra kẽ hở, cho Bắc Tiểu Lục cơ hội.
“Tiểu tử, ngươi đứng ra làm cái gì?”
Tiêu Phong lập tức kêu lên.
“Muốn bỏ đá xuống giếng sao?”
Cửu Sơn cũng nói.
‘Ngươi cho rằng mình là nhân vật gì?”
Hải Vu lại trực tiếp mở phun ra.
Bắc Tiểu Lục kinh ngạc.
Bạch Lăng rất biết cách làm người, thế nào lại có ba tên tiểu đệ không biết điều như vậy?
“A, ngươi là?”
Bạch Lăng nhìn Lăng Hàn, chỉ cảm thấy người này có chút thần bí.
Bắc Tiểu Lục mỉm cười, nói:
“ Tại hạ là Ninh Tiểu Ma, tán tu”
Nghe Bắc Tiểu Lục nói như vậy, Bạch Lăng hơi nhíu mày, gật đầu cũng không quá muốn nói nhiều.
Có lẽ hắn cũng khá bất mãn cách làm của Bắc Tiểu Lục.
Bạch Lăng nhất thời cũng có chút không thích.
Bởi vì giọng điệu Bắc Tiểu Lục nói chuyện, giống như là đang chào hỏi người ngang hàng, căn bản không phải thái độ cung kính hắn.
Đặc biệt khó chịu.
‘Lại dám nói chuyện với sư huynh như thế?”
Hải Vu lập tức quát.
“Hải Vu , lui ra.”
Bạch Lăng khẽ lên tiếng, trừng mắt nhìn qua.
Hắn cũng không chấp nhặt với một tên vô danh tiểu tốt.
“Vâng, sư huynh”
Hải Vu liền vội vàng lui trở lại.
“ Sư đệ của ta vừa rồi không có ác ý gì, đạo hữu chớ để trong lòng”.
Bạch Lăng ôn hòa cười nói.
Bắc Tiểu Lục lại không để ý tới.
Tay phải hắn rung lên, ba đạo trận kỳ đã ném ra ngoài, trong nháy mắt ngăn chặn linh lực vận chuyển của trận pháp nơi đó.
Tay phải của hắn lại vung lên, ném Tiểu Hắc ra ngoài.
‘Xì xì”
Tiểu Hắc hét thảm một tiếng.
Nó đã bay qua lỗ thủng kết giới, tiến vào trong vườn thuốc.
Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ánh mắt lập tức trở nên nóng như lửa.
Trận pháp đã phá.
Vèo.
Bắc Tiểu Lục hoàn toàn không có do dự, thân hình nghiêng một cái đã nhảy vào trong vườn thuốc.
Ngăn Tuyệt Trận này duy trì không được bao lâu.
Mà một khi hắn xác định mở ra thông đạo, an toàn, vậy dĩ nhiên tiến vào trước tiên.
Dù sao hắn chuẩn bị rất nhiều trận kỳ Ngăn Tuyệt Trận, đi ra lại ném là được.
Vèo vèo vèo
Những người phản ứng nhanh đều đã nhảy vào.
Bạch Lăng phản ứng cũng rất nhanh.
Xoạt xoạt xoạt.
Hắn phi thân vào trước, Cốc Y theo sau, ba người còn lại cũng đi sau.
Hắn thực lực quả rất mạnh, ai có thể tranh cùng hắn.
Những người ngăn cản ở trước mặt hắn nhất thời bị hắn đánh bay.
Bắc Tiểu Lục liếc mắt thoáng nhìn, thản nhiên nói:
“Nếu không muốn chết, người phía sau cũng không cần tiến đến.”
Không ai để ý đến hắn.
Đây chính là dược viện, giá trị kinh người.
Ai không muốn chen vào bên trong?
‘Đúng, người phía sau cũng không cần tiến đến!”
Hải Vu cười lạnh nói.
Người tiến vào đây càng nhiều, vậy người tranh đoạt tất nhiên cũng càng nhiều.
“Ai dám lại tiến vào, giết không tha!’
Tiêu Phong quát to.
Những người bên ngoài vẫn còn đang chui vào.
Bạch Lăng là thiên tài, bọn họ còn có chút e ngại, nhưng ba người này dù cũng là đệ tử chín sao môn phái.
Nhưng trong bí cảnh đứng trước tài vật, ai thèm quan tâm hậu quả chứ.
Bắc Tiểu Lục lắc đầu.
Hắn bảo những người khác không nên vào, cũng không phải bởi vì muốn độc chiếm nơi đây.
Mà là hắn nhìn thấy được trận kỳ của Ngăn Tuyệt Trận sắp bị hủy.
A!
Có người kêu lên thảm thiết.
Thân thể của hắn vừa vặn vọt vào được phân nửa, lại đột nhiên bị cắt thành hai nửa!
Ầm, ầm.
Đám người phía sau không kịp lùi lại, liền bị bắn trở lại.
Nhưng thật may, chỉ là bị đẩy lui, cũng không có tổn thương.
Ngăn Tuyệt Trận đã bị hủy.
Đại trận pháp đã khôi phục.
Gã không may kia vừa vặn mới lao qua một nửa người, gặp phải, tất nhiên là bị cắt thành hai nửa.
Mọi người nhìn về phía Bắc Tiểu Lục, mới biết được ý tứ câu nói của hắn trước đó.
Ngược lại không phải Bắc Tiểu Lục là lòng dạ hẹp hòi, mà là cái này quá nguy hiểm.
“Hóa ra tiểu hữu còn là một vị trận pháp sư.”
Bạch Lăng lộ ra vẻ tươi cười, lộ ra vài phần cực kỳ khách khí.
Trong di tích cổ khắp nơi đều là trận pháp.
Bởi vậy, nếu như có thể có một trận pháp sư gia nhập, điều này bất luận là tính an toàn, hay xác suất thu hoạch bảo vật đều sẽ tăng lên không ít.
Hơn nữa, thời gian ra ngoài cũng phải dựa vào Lăng Hàn.
Hắn lại nói:
“Đi cùng bản công tử, có thu hoạch nào nhất định không thiếu của ngươi một phần.”
Hải Vu vội vàng nói.:
“Còn không mau cám ơn Bạch sư huynh!”
.“Sư huynh ta lại là một trong những thiên tài của Thiên Ma Môn, đệ tam cao thủ trong Luyện Khí kỳ.
Có bọn ta bảo vệ ngươi, ngươi ở nơi này sẽ tuyệt đối an toàn.
Lăng Hàn mỉm cười, trong lòng thì khinh thường nói:
“Vậy ta còn thật sự nên cảm ơn các ngươi rồi”
Tiêu Phong cười cợt : “Đúng vậy, nhanh quỳ xuống cảm tạ”
Hắn vô cùng khó chịu Bắc Tiểu Lục.
Trước đó hắn bị Bạch Lăng quát chính là bởi vì Bắc Tiểu Lục.
Hiện tại tiểu tử này, lại còn được Bạch Lăng sư huynh coi trọng.
Hắn tất nhiên phải tức giận, quét cảm giác tồn tại một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...