Thiên Tinh liếc mắt nhìn hai người thản nhiên nói:
“ Hai vị, sắp tới vào di tích Thần Điện, chúng ta nên nói chuyện trước đã.”
Phong Thiên nói:
“ Thiên Tinh ngươi muốn nói gì thì nói, nhưng ta nói thẳng trước, muốn lấy bảo vật vậy tự dựa bổn sự của mình, tốt nhất đừng giở trò”.
Thiên Tinh cười nhạt nói:
“Phong huynh quá coi trọng tiểu đệ rồi, nhưng ngươi nói đúng, cuối cùng vẫn phải dựa vào bổn sự mà làm, hiện tại ta chỉ muốn nói với hai vị làm sao giải quyết vấn đề trước mắt”
Thiên Tinh một bên nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn chăm chú nhìn Vương Cầm Tử.
“Nếu Thiên Tinh ngươi đã nói như thế, vậy thì ngươi đã có kế sách giải quyết, không bằng ngươi nói ra để mọi người cùng tham khảo?”
Đứng tại chỗ này cơ bản có ai ngu ngốc, Phong Thiên tâm tư đều rất cẩn thận.
Thiên Tinh hắn muốn thể hiện, hắn không ngại thăm dò một chút.
Thiên Tinh đáp:
“Đối sách thì không dám nói, chẳng qua phải xem hai vị có đáp ứng hay không?”
“Ha ha, Thiên Tinh đệ có chuyện không ngại nói thẳng, cần gì quanh co đâu.”
Vương Cầm Tử lúc này mở miệng cười nói.
Tiếng cười của nàng tựa như chim hoàng anh, tràn ngập vẻ thanh thoát dễ nghe, âm thanh tự nhiên quyến rũ động lòng người, khiến biết bao người ái mộ.
Phong Thiên cơ bản không có mấy phản ứng, ngược lại Thiên Tinh hiếm khi lộ ra vẻ mê say, trong ánh mắt tràn ngập sự tham lam.
Nhưng dù sao đa số mọi người đều là đệ tử kiệt xuất, ý chí cũng không tệ, rất nhanh đều thanh tỉnh.
Thiên Tinh nói:
“Chúng ta đi hợp lực đối phó đồ vật bên trong trước, sau đó mọi người đều dựa vào bản sự, không ai phản đối chứ?”
“Không thành vấn đề.”
Vương Cầm Tử và Phong Thiên gật đầu đáp.
Thiên Tinh cười nói :“Nếu đã không ai phản đối, vậy cứ như thế.”
Ở đây chủ yếu quyết định dựa trên tam đại môn phái , còn lại các thế lực khác cũng không dám có ý kiến gì.
Dù sao chưa kể thực lực hay nhân số đều áp đảo bọn họ.
Bọn họ vừa đến gần đường núi, từng đợt ánh sáng cấm chế lập tức tản phát ra.
Cấm chế hộ sơn nơi này còn cường đại hơn cấm chế tại Dược Viện kia rất nhiều lần.
Thiên Tinh nhìn cấm chế trước mặt cười nhạt nói:
“ Cấm chế này tuy mạnh nhưng trận nhãn đã sớm hư hại, làm sao có thể ngăn cản được chúng ta.”
Dứt lời hắn lấy ra một tấm gương màu bạc, quanh viền khảm đường vân huyền ảo, thỉnh thoảng tản ra ánh sáng chói mắt, khiến người nhìn vào không khỏi nhíu mắt.
“ Là Vô Trọng Kính, không nghĩ tới hắn lại cầm ra pháp khí trung phẩm”
Vương Cầm Tử và Phong Thiên cũng không kinh ngạc, nhưng với các thế lực khác thì giật mình không thôi.
Vô Trọng Kính là pháp khí trung cấp, là pháp khí vừa có thể tấn công lại phòng ngự chắc chắn.
Là một món pháp khí tương đối mạnh mẽ, đa số Trúc Cơ tu sĩ mới được dùng.
Luyện khí tu sĩ phát huy không được bảy thành uy lực, nhưng chiến lực nâng cao ít nhất hai thành chiến lực.
Thiên Tinh mang ra khó trách không làm mọi người hâm mộ, đây chính là nội tình cửu tinh thế lực.
Vương Cầm Tử và Phong Thiên cũng không hiếm lạ gì, với địa vị bọn họ một vài thanh pháp khí trung phẩm không thiếu.Bọn hắn khá khinh thường tên này, dù sao nghe nói là một cái không có bối cảnh, dó thiên phú khá tốt nên được một vị Hư Thần trưởng lão ngoại thu làm đồ đệ.
Nghe nói làm người ta rất chán ghét, luôn ức hiếp kẻ khác, tai họa biết bao nhiêu cô nương, nhưng có sư tôn địa vị ở đấy ít ai muốn đắc tội.
Thiên Tinh liếc mắt nhìn hắn nói:
“Phong huynh có hứng thú với chiếc gương này của ta?”
Nói xong hắn lắc lắc mặt gương về hướng Phong Thiên.
Bỗng có một tiếng cười nhỏ vang lên.
Thiên Tinh sắc mặt trầm xuống nhìn theo âm thanh là một cô nương đại khái mười hai tuổi che miệng cười.
Có vẻ thấy hắn nhìn sang liền hơi nín cười, Phong Thiên một bên thấy vậy ho khan một tiếng.
Khụ khụ!
Phong Thiên cười lắc đầu nói :” Thiên Tinh đệ nói đùa, được rồi mọi người chuẩn bị tiến vào di tích”.
Nếu Bắc Tiểu Lục ở đây chắc chắn sẽ nhận ra nàng, An Hồng người được An Tuyết nhờ cậy.
Nhìn có vẻ nàng rất thoải mái, có lẽ trong bí cảnh không gặp phải trở ngại gì.
Thiên Tinh có chút khó chịu, nhưng không muốn mất mặt trước Vương Cầm Tử nên đành hậm hừ, chỉ là lúc nhìn thoáng qua An Hồng ánh mắt hiện lêm tia độc ác.
An Hồng cũng cảm nhận được ánh mắt đó, bộ mặt rất khinh thường đáp lại.
Dù cùng là đệ tử và thế lực môn phái ngang nhau, nhưng trong một vùng trời vẫn sẽ có những khoảng cách khác biệt.
Trong mắt An Hồng, Thiên Tinh hắn chỉ là một tên nhỏ nhoi thiên tài, bối cảnh nhỏ yếu lại dám khoe khoang trước mặt bọn họ, quá buồn cười.
“ Các vị trận pháp này chỉ cần một mình ta là đủ rồi”, nói xong liếc mắt nhìn về phía Vương Cầm Tử.
Có vẻ như bởi vì chuyện vừa rồi rất khó chịu, Thiên Tinh muốn thể hiện bản thân trước mỹ nhân, đưa ra ý kiến một mình lên phá trận.
Dứt lời, chỉ thấy Thiên Tinh thúc dục chân khí, bản thân ngưng tụ trên Vô Trọng Kính, lóe lên một đạo ngân quang.
XÍU...!UU!!
Ngay lúc này, một đạo ánh sáng từ kính bắn ra bay về phía cấm chế, kèm theo từng đợt sức nóng kinh người.
Ầm ầm!
Chùm sáng đánh lên trên cấm chế phát ra từng đạo nứt vỡ, mặt đất chung quanh cũng bắt đầu lắc lư mãnh liệt.
Sau khi cấm chế bị phá hư, rơi trên mặt Thiên Tinh sắc mặt lộ ra vẻ tái nhợt, hiển nhiên một kích vừa rồi đã rút sạch đại bộ phận lực lượng của hắn.
Đệ tử của Thiên Ma Môn vậy lại lấy đan dược cho hắn ăn, một bên các đệ tử tu sĩ vây xem đều há hốc kinh ngạc.
Chỉ có hai thế lực khác không có bao nhiêu biến hóa.
Đặc biệt An Hồng lộ ra nụ cười khinh bỉ, thầm mắng :” Đúng là một tên ngu ngốc”.
Lúc này trong bí cảnh trang bức, đúng não tàn.
Thiên Tinh rất nhanh dùng đan dược, mỉm cười đứng lên nói :
“ Nhị vị xin mời!”
Trong mắt Phong Thiên và Vương Cầm Tư đều hiện lên một tia không dễ phát giác, từng người tách ra mời đồng bạn của mình cùng tiến về phía dung nham.
Không ai để ý rằng, Thiên Tinh hắn vừa nở một nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...