Thất Nguyệt Tu Chân Giới


Bắc Tiểu Lục nhìn cả người mình, bộ y phục đều tràn ngập mùi máu tanh, mới lộ ra vẻ ghét bỏ, vừa mới thay bộ y phục sạch sẽ xong.

Liền nghe thấy phía trước truyền đến âm thanh, đây là âm thanh ngự phi kiếm, dường như có người bay tới.

Bắc Tiểu Lục lập tức liền bỏ qua ý định động thủ, nhìn chằm chằm người xông tới.
Đây là một nam tử trẻ tuổi người cả người vết thương chằng chịt, trên người chân khí tan rã, đã không nhìn ra tu vi.

Khi hắn thấy Bắc Tiểu Lục, trong mắt lộ vẻ vui mừng, nhưng lập tức liền thất vọng, nhưng lập tức cũng bởi vì sức lực cạn kiệt, cả người cùng phi kiếm đều đồng loạt rơi xuống.
"Tiểu huynh đệ ngươi mau rời đi nhanh..." Mặc dù ngã trên mặt đất, nhưng nam tử trẻ tuổi cũng không có ngất đi, vẫn như cũ nhìn Bắc Tiểu Lục nói, không muốn Bắc Tiểu Lục bị liên lụy.
Vừa lúc nam tử trẻ tuổi vừa mới ngã xuống đất, một lang yêu đầu màu xám đen liền đuổi đến.

Là một con nhị giai sơ kỳ Hắc Phong Lang, ngay khi nó đuổi tới nhìn thấy Bắc Tiểu Lục trong tay nắm phi kiếm.

Trong nháy mắt ngửi thấy mùi máu tươi, sắc mặt đại biến Hắc Phong Lang liền nhanh chóng xoay người bỏ chạy, chỉ mất có hai giây, nó liền biến mất ở chỗ sâu trong rừng rậm.
Bắc Tiểu Lục không chút có để ý con lang yêu kia, hắn chỉ là theo bản năng sờ sờ mặt, trong lòng nói ta trông rất đáng sợ hay sao? Ngươi đường đường là một con yêu thú nhị giai sơ kỳ, lại chạy nhanh như vậy.
Bắc Tiểu Lục từ trong túi trữ vật, lấy ra một cái bình ngọc đưa cho nam tử trẻ tuổi, lúc này mới nói:
"Đây là một ít đan dược chữa thương, ngươi cầm lấy."
Nam tử vội vàng cảm ơn Bắc Tiểu Lục, cầm lấy đan dược nuốt vào miệng, ngồi dậy vận chuyển chân khí, muốn hấp thu đan dược.

Qua tầm mười năm phút, sắc mặt nam tử mới có huyết khí, trông có vẻ đỡ hơn rất nhiều.
Rốt cuộc nửa giờ sau, nam tử trẻ tuổi đứng dậy, chắp tay đối với Bắc Tiểu Lục.
“Tiểu huynh đệ đa tạ ngươi cứu giúp, sau này ta chắc chắn sẽ cảm tạ, đúng rồi ta vẫn chưa giới thiệu.


Ta là Diệp Trần”
Bắc Tiểu Lục cũng khách khí chắp tay:
“Ta tên Bắc Tiểu Lục, chuyện vừa rồi Diệp huynh cũng không cần phải để ý.

Không biết Diệp huynh sao lại ra nông nỗi này”
Diệp Trần cười gượng:
“Lần này ra vốn muốn vào đây lịch luyện, không nghĩ tới lại gặp phải một con tam giai yêu thú đuổi giết”
“ Tam giai yêu thú!”Trong lòng Bắc Tiểu Lục hơi giật mình, thầm nghĩ tên này số cũng rất may mắn, vậy mà có thể an toàn rời đi.
“Bắc huynh, chỗ này đại khái cũng đã trong phạm vị nguy bên trong Tử Hà Sâm Lâm, sao ngươi lại một mình ở nơi này?”
Diệp Trần không định nói về vấn đề này nữa, mà hỏi ngược lại Bắc Tiểu Lục.
Một tu sĩ Luyện Khí có thể đến được chỗ này, quả thực không tin được.

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng từ Hắc Phong Lang có thể nhìn ra, thực lực Bắc Tiểu Lục rất mạnh.
Diệp Mặc không trực tiếp trả lời câu hỏi của Diệp Trần, ngược lại lại dò hỏi:
“Chẳng lẽ Diệp huynh chính là tu sĩ nơi đây sao?”
— QUẢNG CÁO —
Diệp Trần lắc đầu nói:
“Không phải, ta là đến từ Việt Châu, nơi đây là Tử Châu”
Nói xong Diệp Trần nghi ngờ hỏi:
“Bắc huynh, không phải ngươi không biết mình đang đâu đấy chứ?”
Bắc Tiểu Lục cũng đã nghĩ sẵn lý do, không đắn đo trực tiếp đáp:
“Đúng vậy, ta không phải người ở đây, ta từ nhỏ đã được một lão đầu tử nhặt nuôi, hai người chúng ta sống trong một sơn cốc.


Đến năm nay niên kỷ ta vừa đủ mười bốn tuổi, lão đầu tử rốt cuộc cho ta đi ra ngoài, vừa ra đã ném ta ở trong đây.”
Nói tới đay Bắc Tiểu Lục thờ dài, trong giọng nói tràn ngập sự bất đắc dĩ.
“Ta không biết đây là nơi đây, lại không tìm được lối ra, cũng may không gặp được yêu thú tam giai, thành công vượt qua trong đây một tháng”
Diệp Trần hai mắt trừng to, có chút khó tin, khiếp sợ nhìn hắn, không nhịn được cũng thở dài cảm khái:
“Mỗi người đều không dễ dàng, huynh đệ cố gắng lên, ta tin tưởng ngươi.

Nói đến cũng trùng hợp, ta năm này cũng vừa tròn mười năm tuổi, được rồi sau này cứ coi ta là đại ca của ngươi.

Có ta bảo kê ngươi tại Đông Huyền Châu, chỉ cần ngươi không đắc tội với những lão quái kia, thì không phải lo nghĩ.”
Nghe được Diệp Trần nói, hai mặt Bắc Tiểu Lục giật giật, thầm nghĩ ta bảo kê ngươi hay bảo kê ta còn chưa biết.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài thì cười khan, sờ mũi nói:
“Vậy thì đa tạ Diệp huynh rồi?”
Diệp Trần không vui nói:
“Cái gì mà Diệp huynh, sau này gọi Diệp ca, yên tâm đi ca dẫn ngươi ra khỏi đây”
Nghe được ra ngoài, Bắc Tiểu Lục đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm Diệp Trần.

Dương như biết Bắc Tiểu Lục muốn hỏi gì, cũng không làm hắn thất vọng, Diệp Trần vỗ vỗ ngực nói:
“Yên tâm, ta biết đường đi ra khỏi đây, chúng ta đi đến Tử Châu, Tử Châu là nơi gần nhất với Tử Hà Sâm Lâm”
Đạt được lời khẳng định của Diệp Trần, Bắc Tiểu Lục lúc này mới cười cười, hắn cũng nhìn ra được Diệp Trần không xấu, có thể kết giao được.

Hơn nữa, nơi này không phải Nam An Châu mà là Đông Huyền Châu, hắn lại chưa có quen thuộc, cần một người cung cấp thống tin.

Đúng vậy, Diệp Trần là nhân tuyển rất quan trọng lúc này.
Bắc Tiểu Lục nhìn Diệp Trần nói: — QUẢNG CÁO —
“Vậy Diệp ca ngươi sau đó có dự tính gì không?”
Diệp Trần bị hỏi ngớ người, vuốt vuốt cằm không xác định hỏi lại:
“Nếu không chúng ta cứ tiếp tục lịch luyện một thời gian trong đây, tiểu đệ ngươi thấy sao?”
Bắc Tiểu Lục suy nghĩ một chút, mặc dù hắn cũng muốn rời khỏi nơi đây, nhưng tiếp tục trong đây rèn luyện cũng không phải ý kiến tồi.

Trước đó hắn không có người dẫn ra ngoài, bây giờ bất cứ lúc nào cũng có đi ra, như vậy cũng không vội đi.
“Được ta không có ý kiến gì”
Bắc Tiểu Lục đáp.
“ Được vậy hôm nay chúng ta nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta đi đá đít lũ yêu thú quanh đây”
Diệp Trần cười vui vẻ nói.

Mười ngày sau…
“Diệp đại ca, không phải chứ, chúng ta đã đi được gần nửa ngày rồi?”
Bắc Tiểu Lục nhìn xung quanh vẫn toàn là đại thụ, khóe miệng giật giật, hắn thật nghi vấn cái tên Diệp Trần này căn bản không biết đường.
Lần này Bắc Tiểu Lục oan ức cho Diệp Trần, hắn vốn ở sâu trong Tử Hà Sâm Lâm, hơn nữa con đường mà Diệp Trần lựa chọn rất an toàn, chỉ là có chút đi vòng vèo.
Diệp Trần lau lau mồ hồi, nhìn Bắc Tiểu Lục cười ha hả.
“Không sai đâu, tiểu tử ngươi không không biết chứ, con đường này rất an toàn, ta cũng mất một khoản linh thạch mới đổi được, ngươi tiện nghi còn khoe mẽ”
Bắc Tiểu Lục cười gượng, gãi gãi đầu, lên tiếng:
“Ta cũng không phải than phiền, chẳng qua lâu chưa hít thở không khí bên ngoài, thật có chút ngột ngạt, Diệp ca ngươi đừng để ý”
Diệp Trần đang muốn nói gì, bỗng cả hai phát hiện một khí tức mãnh liệt đang đến gần.

Bắc Tiểu Lục gần như ngay tức khắc đứng dậy, phi kiếm trong tay, tư thế đề phòng, chờ đợi người đến.
Diệp Trần bỗng tiến lên, nhìn Bắc Tiểu Lục khoác tay nói:
— QUẢNG CÁO —
“Tiểu đệ ngươi đừng lo lắng, người tới là người của chúng ta”

Nghe Diệp Trần nói, Bắc Tiểu Lục hơi nhìn qua hắn, gật gật đầu, thu hồi phi kiếm, đứng một bên tò mò người tới.

Ngay lập tức trên đỉnh đầu hai người, xuất hiện một hư ảnh bóng lớn, xuất hiện trước mặt hai người.
Đây là thân hình của một loài yêu thú, nó to chỉ khoảng bốn mét, hai cánh xòe ra dài gần tám mét.

Bắc Tiểu Lục lần đầu nhìn thấy loài yêu thú này, Hỏa Dực cao quý mà ưu nhã, đôi tròng mắt kia, thanh lãnh lại êm dịu.
“ Nó là loài yêu thú rất đặc biệt, Hỏa Linh Hạc?”
Diệp Trần nhìn thần sắc của Bắc Tiểu Lục, liền biết hắn không biết loài yêu thú này, nhẹ giọng giải thích.
“Hỏa Linh Hạc?Loài yêu thú này mua ở đâu vậy?”
“Khụ khụ..” Nghe được Bắc Tiểu Lục nói, Diệp Trần liền ho khan, thầm nghĩ tên tiểu tử ngươi biết giá trị của nó liền bị hù chết.

Nhưng vẫn nhẹ giọng giải thích.
“Tiểu đệ, Hỏa Linh Hạc không phải yêu thú thông thường, nó được xếp vào bảng xếp hạng những yêu thú yêu thích nhất Tu chân giới”
Bắc Tiểu Lục quan sát từ đầu tới chân Hỏa Linh Hạc, thầm nghĩ “ Nếu không mình cũng kiếm vài con về tặng cho mọi người, Thiên Tuyết tỷ còn trông ngóng hắn đưa cho con Cầm Loan Vương Điểu”
Nhưng hắn chưa nghĩ xong, liền bị Diệp Trần kéo về hiện thực.
“Ta nói cho ngươi biết, Hỏa Linh Hạc xếp vào bảng xếp hạng trước 20 đó, tiểu tử ngươi đừng có mơ mộng, ta đây còn không có ngươi còn đứng đấy mà mơ mộng”
Bắc Tiểu Lục mất hứng vô ý hỏi:
“Rất quý sao?”
Diệp Trần bó tay rồi, chỉ tay vào Hoả Linh Trần nói:
“Qúy, tất nhiên là quý, ta không biết ba vực còn lại thế nào, nhưng Hỏa Linh Hạc chỉ có tại Đông Huyền Châu, nhưng mấy trăm năm rất ít khi xuất hiện, không ai biết nó đang ở đâu.”
Bắc Tiểu Lục như được có thêm kiến thức, gật gật đầu, ánh mắt nhìn Hỏa Linh Hạc hơi sáng sáng, không biết đang suy nghĩ gì.

Mấy giây sau mới rời mắt khỏi Hỏa Linh Hạc, quay sang nói với Diệp Trần.
“Chủ nhân của con Hỏa Linh Hạc này, vận khí không tệ, lại có được một con Hỏa Linh Hạc”.
Nói xong điều này, hai người Bắc Tiểu Lục và Diệp Trần giật mình nhìn nhau, dường như bọn hắn bỏ quên điều gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui