Băng thanh tố thủ giải mị độc
Tinh quân túng nộ động sát khí
Bình minh đến, mặt trời mang ánh sáng soi rọi khắp sơn động.
Tinh mang trên thi thân của Thiên Tuyền dần dần dung nhập vào cơ thể, xác nhận công đức viên mãn.
Hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, lại không nhìn thấy lang yêu trong động, không khỏi nhíu mày.
Hắn cảm giác được xung quanh có một yêu lực chướng bích rất mạnh, có lẽ là Ly Khế làm ra để bảo vệ mình, nhưng không thấy tung tích hắn đâu. Tự nhiên nhớ tới trước khi thoát xuất nguyên thần hắn nói sẽ không ly khai, khế ước của yêu quái, chẳng lẽ không thể tin thật sao?
Trong lòng không khỏi sinh ra một chút cảm giác khác thường, giống như chua xót, lại giống như buồn bực, không thể xác định.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, hắn nhìn thấy trên mặt đất đầy máu đen đặc sệt, nhìn kỹ lại thì thấy được một chu thân nữ nhân bị bổ làm hai nửa!
Nhất thời hiểu được, Thiên Tuyền vội vàng xoay người tìm kiếm, liền thấy được Ly Khế cách động không xa.
Thiên Tuyền nâng hắn dậy, không ngờ nhìn thấy hắn một thân huyết ngân, cả người nhiều điểm thâm tím sưng đỏ, sau lưng bị đâm nát, độc nhện làm cho miệng vết thương đều sưng đen lên, tình trạng thê thảm không thể nói hết.
Nhưng thật kỳ quái, lang yêu mặc dù đang hôn mê, nhưng cả người hỏa nhiệt, toàn thân đổ mồ hôi trộm. Tựa hộ cảm giác được thân thể lạnh như băng của Thiên Tuyền, nhưng vẫn thiếp đi.
“Ly Khế?!”
Thiên Tuyền ở trên trán hắn hạ Băng thanh thuật. Ly Khế rốt cuộc mở mắt, nhưng đôi mắt hỗn độn, đồng tử không có tiêu cự, xem ra tỉnh thì tỉnh nhưng chưa khôi phục thần trí.
Cả người giống như bị liệt hỏa đốt cháy, dưới hạ thể càng giống như muốn nổ tung không thể xoa dịu, thống khổ phi thường. Bàn tay đặt trên trán lạnh lẽo như thế, trong ý thức hỗn độn, hắn chỉ biết cần phải giải quyết cảm giác nóng cháy trong người.
Thiên Tuyền đang muốn thi pháp lần thứ hai, không ngờ bàn tay đột nhiên bị Ly Khế giữ lại, chưa kịp giãy, liền bị nhét vào khố nội, chạm vào tính khí của hắn.
“A—ách…” Giống như một viên băng châu rơi xuống hỏa bổng thiêu cháy, Ly Khế nhịn không được phát ra tiếng thở dài.
Thiên Tuyền tất nhiên là kinh ngạc khó hiểu, thiên thượng tinh quân vốn vô dục cầu, sao có thể minh bạch nhiệt huyết thú tính. Có điều việc này quá mức đột ngột, hắn muốn rút thủ về nhưng Ly Khế không nguyện để cho bàn tay lạnh như băng này rời đi, gắt gao đè lại. Đang lúc vùng vẫy thì cực đại tính khí lộ ra khỏi khố đầu, toàn thân thoát ra.
Bị mị dược của Chu Nương hãm hại, vật ấy đã trướng đến cực hạn, màu sắc hồng đậm, gân xanh căng lộ, bị bàn tay Thiên Tuyền kích thích, trụ đỉnh sừng sững tràn ra một chút thanh dịch.
Thiên Tuyền thật sự chưa từng thấy qua sự việc này, không khỏi tò mò, liền giống như cầm ngọc như ý mà thưởng thức một chút. Ly Khế làm sao chịu được kích thích như vậy, lập tức thân thủ đưa đến dùng sức bao lấy bàn tay của Thiên Tuyền, phần eo một trận kịch kiệt co rúm, ở trong bàn tay băng lãnh chặt chẽ nhanh chóng phóng ra dục vọng.
Thiên Tuyền có thể hiểu được bộ dáng này của hắn ước chừng là trúng mị độc, chắc chắn do chu yêu kia gây ra. Lại thấy trên thân thể trần trụi của Ly Khế đầy kín dấu vết hoan ái, thân hình cường tráng đâu đâu đều có vết cắn, lại vừa mới phóng thích nên cả người có chút mệt mỏi hư nguyễn, nhưng vì dược hiệu chưa tan hết làm cho hắn thủy chung không thể thanh tỉnh mà thở gấp. Hắn nằm một bên như thế cư nhiên tạo ra một cảm giác mong manh khó tả.
Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bực bội, Thiên Tuyền nhìn chằm chằm nơi cổ của Ly Khế có một mảng lớn ngân tích ứ hồng, càng cảm thấy gai mắt. (ghen đó mà =)))
Nhịn không được lấy tay chùi đi, nhưng những dấu vết này sao có thể lau dễ dàng thế, trái lại càng chà càng thấy rõ. Thiên Tuyền nhíu mày, không kịp nghĩ nhiều, cúi đầu cắn một cái.
“A… Không!… Cút ngay… Lão yêu bà…” Ly Khế cổ bị đau, bị cắn đến tê dại làm giảm bớt đi dục vọng lần thứ hai ngẩng đầu, thân thủ muốn đẩy người gây chuyện ra, “Nóng… A!!—”
Ly Khế đột nhiên hét thảm một tiếng, bộ vị vốn nóng bỏng lạ thường đột nhiên bị đóng băng lại. Dù là yêu quái cũng không chịu nổi khổ hình này, hai mắt khẽ đảo, liền lại ngất đi. (ác =)))
Thiên Tuyền ngồi dậy, nhìn bộ vị bị đông thành băng, cùng với lang yêu vì đau đớn mà bất tỉnh, không khỏi kinh ngạc chính mình lại xuống tay nặng như vậy. Hắn nên thi pháp hóa giải mị độc trên người Ly Khế, cũng nên vì hắn chữa thương. Dù sao lang yêu cũng vì bảo hộ hắn đã phải chịu nhiều đau khổ. Biết rõ là vậy nhưng hắn vẫn không thể khống chế được tức giận trong lòng, ra tay nặng như thế.
Hắn cư nhiên không nhận ra mình?!
Dù có không thanh tỉnh lắm, đầu lang yêu này cư nhiên không thể phân biệt hắn với yêu vật?!
“Kỳ quái…”
Thiên Tuyền nheo mắt, từ Càn Khôn túi lấy ra một bình ngọc lưu ly nhỏ, đem ngọc dịch đổ vào lòng bản tay, thôi động lãnh sương khí tức đem ngọc dịch hóa thành sương bao lấy thân thể lang yêu, không bao lâu, vết thương trên người lang yêu toàn bộ biến đi, như chưa từng hiện hữu.
Thiên Tuyền khai giải đi hàn băng ở chỗ yếu hại của hắn, ôm Ly Khế hôn mê đến chỗ vách động tránh gió, nghĩ nghĩ, lại cởi ngoại bào trên người ra khoác vào thân thể xích lõa của hắn.
Hoàn tất hết thảy, hắn trở về trong động, đứng ở chỗ thiên chu yêu bị chặt làm hai.
Chu yêu kia tuy bị chém thành hai nửa nhưng còn nguyên đan nên chưa chết hẳn, có điều đã không thể duy trì dáng vẻ mỹ nữ kia, hiện ra nguyên hình con nhện lớn. Bền ngoài sặc sỡ, tám mắt tròn ở trên lưng, chân dài chừng tám thước, hiện giờ cuộn mình thành một cục, thân nhện dù chảy đầy nội tạng cùng máu đen ra đất nhưng thỉnh thoảng vẫn suy yếu ngọ nguậy, tanh tưởi hôi thối ghê tởm vô cùng.
Thiên Tuyền vừa tới gần, một chân bén nhọn xúc tua đột nhiên hướng hắn đâm tới.
Chu Nương tính toán hút tinh nguyên của phàm nhân này, ít nhiều cũng khôi phục chút yêu lực quay về huyệt động. Thế nhưng đối phương chỉ phất tay một cái, xúc chân tập kích kia liền đông lại thành băng, từng đoạn rớt xuống.
Chu Nương quá sợ hãi, nàng mở ra thiên nhãn, không ngờ trên người phàm nhân toát ra là tinh thần tinh khí, dù rời đi thiên giới đã lâu nhưng lại vẫn nhận ra đó là Thiên Tuyền!
“Tha… Tha mạng… Tinh quân… Tha mạng…”
Chu Nương chỉ còn lại nửa đầu, mấp máy môi hướng Thiên Tuyền cần xin tha thứ.
Thiên Tuyền không nói, trên mặt không mang theo nửa phần thần sắc hỉ nộ, Chu Nương tự biết tính mạng khó bảo toàn, chỉ đành cầu xin nói: “Chính… Chính là… lão quái… sai ta… đến…. Tha mạng…”
“Ai là lão quái?”
“Ta… không biết… Ta… đang ở trong động… Hắc sắc… lão quái… đột nhiên… xuất hiện… Đầu tiên đòi… tơ nhện… rồi sau đó… muốn ta… đuổi giết… tinh quân… xin… tha mạng…”
Hắc sắc lão quái?
Thiên Tuyền nhớ tới hắc sắc quái vật đứng sau Hâm Tông, nghĩ đến lúc ấy hắn không đuổi theo, đại khái đã tính toán phái chu yêu hôm nay đến truy cản.
Chu Nương kia lại nói liên miên lải nhải không ngừng cầu xin tha thứ, Thiên Tuyền cũng không nói gì, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một hũ màu xám dáng vẻ cổ xưa.
“Đây… Đây là… cái gì?”
Chu Nương nhìn thấy trong mắt Thiên Tuyền ánh lên một tia tàn lệ, khuôn mặt khuất bóng đã không còn quang minh, ẩn mình vào bóng tối mang theo tối tăm triệt để. Không thể tin được một vị tinh quân thanh tâm quả dục lại xuất hiện tà khí như vậy trên người.
“Quỷ Khô phấn.”
Thiên Tuyền thản nhiên đáp, không để ý đến tiếng thét chói tai của Chu Nương, vung tay một cái, bụi trong hũ ở trong không trung tan ra thành phấn, đây chính là quỷ vật thiên chu sợ nhất, Quỷ Khô phấn đều rớt lên người thiên chu yêu.
Rồi nghe “Két—két—” âm thanh sởn cả tóc gáy của thịt huyết bị ăn mòn. Thân hình thật lớn của Chu Nương giống như miếng thịt bị bỏ vào lò thiêu, rất nhanh tan ra.
“A!!— ngươi… nhất giới… tinh quân… A a a— cư nhiên có… sát tâm… A a a…”
Nàng không kịp nói hết đã bị Quỷ Khô phấn ăn mòn thành huyết bọt, ngay cả nguyên đan cũng không thể thoát khỏi, ở tại huyết tương sủi bọt rồi hoàn toàn tiêu vong.
Thiên Tuyền nhìn khinh thường rồi xoay người đi ra khỏi động.
Ly Khế theo mùi hương quân ảnh thảo tỉnh lại.
Trong đầu có chút hỗn độn, chỉ biết mình ở sơn động bị thương ngất đi, còn sau đó chịu dày vò mãnh liệt như chịu ác mộng lại không rõ ràng lắm. Vội vàng xoay người ngồi dậy, không kịp xem xét miệng vết thuwong của mình, liền nhìn khắp nơi tìm thân ảnh của phàm nhân kia.
“Không cần tìm, ta ở chỗ này.”
Âm thanh thanh lãnh ở phía sau hắn vang lên. Ly Khế vội vàng quay lại, liền thấy Thiên Tuyền khoanh tay đứng ở phía sau hắn, ngửa đầu nhìn sao.
Ly Khế thấy khí sắc của hắn như thường, thân thể bị thương cũng đã hồi phục, thay một trường bào trắng thuần, mang theo phong thái của thiên nhân phiêu nhiên xuất trần.
Biết hắn đã đại công cáo thành, Ly Khế lúc này mới xem lại mình một chút, phát giác miệng vết thương đều khỏi hẳn. Đây là không phải vết thương trí mệnh gì, nhưng với khả năng nhất thời nửa khắc mà trị hết hoàn toàn như lúc ban đầu thế này thì hẳn Thiên Tuyền đã lãng phí thiên thượng tiên dược rồi.
Trong lòng cảm kích, cũng có chút cao hứng không hiểu tại sao, Ly Khế nhảy người lên, đi đến bên cạnh Thiên Tuyền nói: “Thiên Tuyền, cảm ơn.”
Thiên Tuyền không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu, bấm đốt ngón tay tính toán.
Ly Khế lấy làm kỳ quái. Thiên Tuyền bây giờ và lúc trước không có gì bất đồng, vẫn là đạm mạc thanh lãnh, nhưng tại sao hắn lại cảm giác được sự xấu hổ gì đó vốn chưa từng xuất hiện bao giờ?
Sao như thế được?
Lang yêu không rõ lắm.
Không khí ngại ngùng làm cho hắn không tự nhiên, Ly Khế bắt đầu vò đầu, vất vả mở miệng ra một câu: “Thiên Tuyền, ngươi đói sao?” Nói xong thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình luôn.
Thiên Tuyền nghe hắn hỏi như vậy, rốt cuộc quay đầu, tuy rằng trên mặt không rõ biểu tình nhưng trong mắt đã có ý cười.
“Nếu như ta đói bụng, ngươi tính như thế nào?”
Ly Khế nói: “Xích Hạp lúc trước có nói trấn nhỏ kế bên mới mở một tửu lâu, nghe nói thịt bò kho của nơi đó không tồi.”
“Thịt bò?” Thiên Tuyền chớp mắt, nhớ tới một đống thịt bò chồng chất như núi nhỏ, “Trừ cái đó còn có thứ khác không?”
“Thứ khác?” Ly Khế suy nghĩ thật lâu rồi mới lầu bầu nói, “Hắn nói rất nhiều, nhưng ta chỉ nhớ mỗi thịt bò kho.”
Thiên Tuyền nhìn lang yêu đứng đó ngượng ngùng, cho đến lúc Ly Khế muốn lớn tiếng la lên “Ta thích ăn thịt bò thì có sao không?!” thì hắn nhẹ nhàng nói: “Vậy thì đi thôi!”
So sánh với Yêu vực thì trấn nhỏ của nhân gian náo nhiệt hơn rất nhiều.
Yêu quái không thích kết giao với đồng loại, phần lớn là tính tình quái gở, không hợp hoặc không có thời gian nhàn hạ để nói chuyện phiếm, chúng đều mong muốn sớm tăng tu vi, thoát khỏi kiếp súc sinh, suốt ngày cố gắng tu tiên.
Nhưng ở bên này, phàm nhân lại không có phiền não này. Bọn họ bình thường vui vẻ, mặc dù có vẻ tầm thường, hiểu được sinh tử có số, phú quý tại thiên, không cưỡng cầu nhiều.
Mong ước của yêu vật chính là phi thiên, trong khi phàm nhân, mong ước bất qua chỉ là bốn, năm mươi năm sống bình an.
Thiên Tuyền đi đến ngã tư đường, hai bên cửa hàng san sát, náo nhiệt phi thường. Trước giờ đều là ở thiên giới từ xa nhìn xuống, hiện tại có thể tận mắt chứng kiến đúng là trên trời không thể so sánh được.
Ở đầu đường có một gian hàng nhỏ, ngồi bán là một lão hán chừng sáu mươi tuổi, một đầu tóc bạc, quần áo cũng sạch sẽ. Hắn ở đó nặn ra một loạt những gương mặt bằng gạo nếp, tinh tế nắm nặn, mặc dù nhìn có vẻ già nua nhưng thủ pháp linh hoạt, chỉ sờ sờ nhu nhu một chút, một nắm bột nhanh chóng thành hình, lại nhìn hắn dùng trúc phiến tiểu đao khắc họa thêm, tạo ra thân người, tay, đầu, thậm chí có cả tóc, trong chớp mắt có được một hình dáng nữ tử sôi nổi. Sau đó cắm vào một thẻ tre, trưng lên gian.
Trên gánh lúc này đã có không ít tượng người thành hình, tuy có chút thô ráp nhưng cũng rất thú vị.
Thiên Tuyền đứng ở trước quán, hứng thú nhìn theo. Lão bản kia thấy có người ủng hộ, liền ngẩng đầu nhìn, cúi đầu kéo kéo vài cái, tạo ra một tượng người có bảy tám phần tương tự với Thiên Tuyền.
“A?” Ly Khế vội vàng tiếp nhận hình nhân này, trở mình xem xem, quay đầu lại nhìn nhìn Thiên Tuyền, cao hứng cười nói, “Giống quá!”
Thiên Tuyền còn không kịp phản ứng thì đã thấy hắn mở miệng thật rộng “Úc ô—” một tiếng đem mặt nhân cắn mất.
“Ăn ngon!” Vị ngọt nhu dính nhuyễn ở trong miệng, Ly Khế hô to ăn ngon.
Thiên Tuyền nhìn vật tàn tật không còn đầu chỉ có nửa người kia rồi quay đầu lại chỉ vào Ly Khế nói với lão bản: “Dựa vào hình dáng hắn nặn ra đi.” Nói xong liền đưa ra hai miếng bạc vụn.
Lão hán thấy hắn hào phóng, vội vàng lấy bột nếp, chiếu hình dáng của Ly Khế tinh tế nặn ra, lại thêm màu sắc tô tốt, nhìn qua có đến chín phần tương tự, đặc biệt là làn da ngăm đen và khuôn mặt cương nghị. Quả nhiên trông rất sống động.
Thiên Tuyền tiếp nhận hình nhân từ tay lão hán, dùng thân thẻ tre xoay nó trên tay một vòng.
Ly Khế trên tay cầm diện nhân ‘Thiên Tuyền’ đã bị ăn một nữa, có chút mồ hôi lạnh nhìn Thiên Tuyền không có hảo ý xoay xoay ‘Ly Khế’, nuốt nước miếng hỏi: “Thiên Tuyền, ngươi không ăn thì lấy cái này để làm chi?”
“Đúng là không ăn, bất quá cầm trong tay cũng có cái thú.”
Vừa nói, ngón tay của hắn vừa nhẹ nhàng sờ khuôn mặt ‘Ly Khế’, hình nhân được tạo từ gạo nếp bị niết đến biến hình, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng trở thành cái mặt tròn tròn buồn cười.
Sau đó lại nhìn về phía Ly Khế, chỉ nửa còn lại trong tay hắn: “Sao không ăn?”
Ly Khế đau khổ nhìn Thiên Tuyền dày vò diện nhân vô tội làm hắn không biết nên ăn hay không nên ăn ‘Thiên Tuyền’ trên tay này nữa.
Thấy bộ dáng của hắn như vậy, Thiên Tuyền trong lòng buồn cười, cũng không trêu cợt hắn nữa, lấy túi Càn Khôn bên hông mở ra, đem ‘Ly Khế’ tinh xảo kia bỏ vào bên trong.
Lúc này, một tiểu nam hài chừng mười tuổi từ phía sau lão hán chui ra, trừng mắt nhìn Thiên Tuyền và Ly Khế. Lão hán thấy nó mạo phạm, vội vàng quát lớn: “Cẩu nhi!! Không được đắt tội với khách nhân, ra chỗ khác chơi đi!”
“Vâng.” Oa nhi kia cũng nghe lời, liếc mắt Thiên Tuyền một cái rồi ra phố sau chạy đi.
Lão hán vội vàng cúi đầu khom lưng nói: “Khách quan xin đừng trách, tiểu nhi tử còn nhỏ lỗ mãng, không biết đạo lý, xin đừng trách, xin đừng trách…”
Thiên Tuyền cũng không so đo, kéo Ly Khế bước đi.
Ly Khế dẫn hắn đến tửu lâu mà Xích Hạp chỉ, liền giống như thường lệ gọi rất nhiều đồ ăn, đang muốn phân phó điếm tiểu nhị đi xuống thì bên cạnh vang lên một thanh âm của đứa trẻ: “Tại sao toàn gọi đồ ăn mặn? Mang lên hai món ăn chay đi!”
Ly Khế nhìn lại, thấy đứng sau là một oa nhi, đứa con của lão hán vừa rồi.
Điếm tiểu nhị thấy tiểu oa nhi thái độ ung dung, không giống kẻ ăn quịt, quay đầu nhìn lại hai vị khách nhân kia, thấy Thiên Tuyền gật đầu, vội vàng ghi nhớ thêm rồi tiến phòng bếp phân phó.
Oa nhi kia hiện tại đã lên ghế dựa ngồi, không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của Ly Khế, tùy tiện phân phó: “Khát chết ta, các ngươi đi nhanh như thế để làm gì? Này, ngươi! Yêu quái, còn không rót cho ta chén trà?”
“Ngươi—”
Thiên Tuyền đưa tay ngăn không cho Ly Khế phát tác, lãnh đạm hỏi: “Khai Dương, ngươi đến đây có chuyện gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...