Chàng vẫn che chở cho nàng cẩn thận, không đành lòng nhìn nàng như vậy, chưa được bao lâu sau thì nàng đã rất tín nhiệm và có cảm tình, nàng bị thương quá nặng, trái tim đã chịu đựng đủ chuyện, đối với chuyện tình yêu, nàng theo tiềm thức mà cự tuyệt, chỉ có từ từ làm tan chảy khối băng trong lòng nàng, nàng mới có thể mở rộng tâm mình, tiếp nhận chàng.
Nén tình cảm mãnh liệt như thủy triều ở trong lòng, tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, ôm nàng vào trong lòng, tiếng nói khẽ nhưng rõ ràng, giống như gió xuân, ấm áp lòng người.
-Khinh nhi, ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng, nếu nàng cảm thấy chán chường, mệt mỏi, bả vai của ta sẽ là nơi để nàng tựa, trong lòng nàng khổ sở, đau đớn, ta sẽ cùng nàng chia sẻ.
-Thượng Quan….
Khinh Vân Nhiễm khẽ gọi một tiếng, giờ phút này, nàng rất cảm động, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải.
-Nếu như có thể, nàng vẫn ở lại bên ta đi.
Thượng Quan Nguyệt khẽ nở nụ cười tươi, nụ cười tươi tới mức giống như ánh mặt trời xán lạn chói mắt lúc ban đầu hòa tan băng tuyết, xua tan lo lắng từ tận đáy lòng nàng.
Nước mắt vừa ngừng, giờ lại ngân ngấn, trong lòng có một giọng nói, nàng không thể phụ lòng mối thâm tình của chàng, một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng đáp:
-… Ừ.
Cứ như vậy đi, ở bên cạnh chàng, mặc dù không yêu, nưng tình cảm có thể từ từ bồi đắp, nàng sẽ tìm được hạnh phúc, kể cả Hoán nhi, cũng có thể được hạnh phúc.
Trong lòng Thượng Quan Nguyệt tràn đầy vui sướng nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, đầu ngón tay cảm nhận được sợi tơ tằm mềm mại, trơn mượt, môi, nhẹ nhàng in dấu lên tóc nàng, dịu dàng nói:
-Khinh nhi ngủ ngoan đi, khi tỉnh lại, mọi việc sẽ tốt đẹp hơn….
Đôi mắt như làn nước mùa thu của Khinh Vân Nhiễm nhẹ nhàng rung động, lẳng lặng tựa vào lòng Thượng Quan Nguyệt, trong ngực dâng lên ấm áp, bình yên chưa bao giờ có, dần dần lan tỏa trong lòng.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, chúng ta đều như cây lục bình không có hoa, nàng thầm nghĩ mình muốn tìm một nơi an phận, nhìn Hoán nhi khỏe mạnh, an khang lớn lên, vẫn có người thân bên nàng đến già, nhưng tất cả đều hóa thành bọt nước rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác mình quá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi rồi, lắng nghe tiếng đập từ trái tim chàng, mệt mỏi giống như thủy triều ập tới, bất tri bất giác, an tâm mà ngủ.
Đột nhiên, Hành Vân mở cửa xe ra, nhíu mày bẩm báo:
-Công tử, xe ngựa ở phía sau….
Thượng Quan Nguyệt hơi nhíu mày, ngước mắt, thản nhiên nhìn hắn một cái, làm cho lời nói của Hành Vân ra đến miệng bị nghẹn lại, chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Thượng Quan Nguyệt quay đầu, nhìn Khinh Vân Nhiễm đang ở trong lòng minh, hàng lông mi dài hơi rung lên, cái mũi cao cao, sắc môi hồng nhạt, hơi tái nhợt, thấy nàng không bị đánh thức, không khỏi yên tâm hơn, bên môi khẽ mỉm cười.
Lúc này nàng ngủ rất say, đêm qua nhất định là không ngủ được, nóng lòng muốn yên ổn chuyện hậu sự cho Hoán nhi, chàng không thể rút ngắn thời gian lại, đêm mai có thể nghỉ ngơi ở vùng đồng nội ngoại ô.
Hành Vân lâu lắm rồi không thấy công tử lộ ra ánh mắt dịu dàng như vậy, thấy chàng nhìn kỹ Nhược Minh cô nương như vậy, trong lòng hắn không khỏi lo lắng.
Hắn vẫn biết, công tử đối với Nhược Minh cô nương rất khác so với những nữ tử khác.
Hắn cũng từng khuyên can công tử, nhưng công tử cho rằng, chàng đối với nàng cũng chỉ là thương tiếc, nhưng chàng lại bất tri bất giác bị nàng hấp dẫn, đến ngày hôm nay không thể vãn hồi được nữa.
Bất luận và phẩm chất, tính cách, học vấn, tư thái của Nhược Minh cô nương không có gì để chê, nhưng không thể thành với công tử được, vì một khi nàng trở thành nhược điểm của công tử, gia tộc của công tử tuyệt đối sẽ không để nàng tồn tại.
Chằng lẽ công tử, đã quên chuyện năm năm trước rồi sao?
Thượng Quan Nguyệt thấy ánh mắt Hành Vân tò mò, tìm hiểu, nói:
-Hành Vân, xe ngựa phía sau không cần quan tâm, sau khi vào thành trấn, tìm một quán trọ nghỉ ngơi đi.
Quá khứ, Tiêu Thần Hiên và Khinh nhi đã xảy ra chuyện gì, không cần đoán cũng biết, nhất định không phải là ký ức gì tốt đẹp, nếu như có thể, chàng muốn cho tất cả những kẻ làm tổn thương Khinh nhi phải nếm trái đắng.
Bởi vì Khinh nhi nói chàng không cần để ý tới, chàng mới ẩn nhẫn, chàng sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của nàng.
Hành Vân nghe giọng nói, vội vàng vuốt cằm, đóng cửa lại cẩn thận, lui ra.
Theo lời Thượng Quan Nguyệt, Hành Vân và Thủy Lưu, hai người tìm phòng trong quán trọ lớn nhất của thành, sau đó Thượng Quan Nguyệt bế Khinh Vân Nhiễm vào trong phòng.
Theo phía sau bọn họ là một chiếc xe ngựa, sau tấm rèm cửa sổ là một đôi mắt lợi hại, phút chốc, ánh mắt hiện lên sự sắc bén.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trở nên xanh mét, kiềm chế đố kỵ đang quay cuồng trong lòng, trầm giọng nói:
-Trảm Đình, đỡ Bổn Vương xuống xe.
Nghe thấy giọng nói, Trảm Đình nhanh chóng mở cửa xe, cẩn thận tránh vết thương của Tiêu Thần Hiên ra, nhan nhẹn đặt xe lăn trên mặt đất, đỡ hắn từ trong xe ra.
Trảm Đình chú ý vẻ mặt của Tiêu Thần Hiên, xem ra Vương gia sớm đã quyết định đi theo bọn họ tới Bắc Thần.
Khó trách, tối hôm qua phải quay về Đông Kỳ, tất cả mọi việc chuyển giao hết cho Khinh tướng quân xử lý, chuẩn bị xe ngựa, quần áo chống rét, nhưng đường đường là một Vương gia, chỉ vì một nữ tử mà chịu hạ mình làm được như vậy, hắn cảm thấy khó hiểu, còn cảm thấy khó tin hơn.
Đoàn người Thượng Quan Nguyệt vào trong khách điếm trước, chưởng quầy nghe thấy tiếng chân, vội vàng đi tới đón, mặt tươi cười, nói:
-Mấy vị khách quan mau mau vào trong, xin mời.
Quan sát trên dưới một lúc, nhìn vải vóc trên người công tử mặc bạch y này, chỉ biết đây chắc chắn là người phú quý, tâm lý không khỏi mừng rỡ.
Đột nhiên, Hành Vân nói:
-Chưởng quầy, sắp xếp cho chúng ta hai gian phòng thượng hạng, bốn gian phòng bình thường, chuẩn bị thức ăn mang vào trong phòng.
Chưởng quầy tươi cười lập tức sai tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu, Hành Vân còn bận dặn dò, sai bảo mấy người dưới, đem hành lý trên xe ngựa mang vào trong phòng.
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt khẽ liếc quanh một vòng, bế Khinh Vân Nhiễm còn đang trong giấc mộng lên lầu, đôi mắt vô tình đụng phải ánh mắt của Tiêu Thần Hiên vừa mới bước vào cửa, bốn mắt nhìn nhau.
Một bên điềm tĩnh như nước, một bên thì kịch liệt như lửa. Trong mắt đối phương bắn ra một ánh mắt đầy sát khí đáng sợ.
Thượng Quan Nguyệt hơi nheo mắt lại, đây là bằng hữu rất tốt của Mặc Băng nên chàng mới giữ lễ, nhưng thấy hắn dây dưa không rõ với Khinh nhi, mất đi phong độ vốn có, nếu hắn còn làm khó Khinh nhi, chàng tuyệt đối không nương tay.
Tiêu Thần Hiên nhìn hai cánh tay đang ôm Khinh Vân Nhiễm kia, hận không thể chặt đứt nó, hắn đố kỵ mà nổi giận, trong mắt dần dần hiện lên hồng quang.
Nhưng hắn biết đối phương võ công cao thâm khó lường, nếu là lúc trước, hắn có thể liều mạng, nhưng bây giờ công lực của hắn đã mất hơn nửa, nội lực còn sót lại chỉ có thể ứng phó với vài cao thủ hạng ba.
Địch thủ như Thượng Quan Nguyệt hắn căn bản không có phần thắng, hơn nữa, hai người tùy tùng theo bên cạnh chàng là nhân vật vô cùng khó chơi, cho dù hắn có Trảm Đình cũng khó mà thắng được, giờ phút này, hắn chỉ có thể nhẫn nại.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Thủy Lưu đột nhiên truyền đến:
-Công tử.
Thượng Quan Nguyệt lấy lại tinh thần, dời tầm mắt, đi theo Thủy Lưu vào trong phòng.
Thấy Tiêu Thần Hiên, chàng cảm thấy mình vẫn may mắn, nếu như không có một cơ thể khỏe mạnh hoàn chỉnh, sao chàng có thể bảo vệ đóa hoa nhỏ trong lòng này khỏi bão táp mưa sa?
Chu dù trong người có hàn độc, cuối cùng một ngày nào đó cũng đoạt đi tính mạng chàng. Nhưng nếu chàng còn sống ngày nào thì sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng, chăm sóc nàng, nếu như có thể, chàng nguyện bỏ hết mọi hồng trần thế tục, đưa nàng đi khắp thiên hạ ngắm núi sông, hưởng thụ quãng đời vui vẻ.
Đáng tiếc, chàng bị tân hoàng tương lai cản trở, người kia luôn muốn đưa chàng vào chỗ chết.
Lúc Khinh Vân Nhiễm tỉnh lại thì đã là buổi tối, thấy mình đang ở trong phòng của quán trọ, ngọn nến nhỏ tỏa ánh sáng dìu dịu, không ngờ nàng đã ngủ lâu như vậy, sao Thượng Quan Nguyệt không đánh thức nàng? Đứng dậy đi ra đẩy cửa sổ nhìn trời cao, chỉ có một vầng trăng cô tịch giữa bầu trời đêm lạnh lẽo, âm u, trong lòng bỗng cảm thấy quạnh quẽ, nhớ tới Hoán nhi, kinh ngạc nhìn ánh trăng.
Không biết bao lâu, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng đập cửa, giọng nói trong nhưng lạnh lùng của Thượng Quan Nguyệt bất ngờ vang lên:
-Khinh nhi, tỉnh rồi à?
Khinh Vân Nhiễm vội vàng ra mở cửa, thấy Thượng Quan Nguyệt mặc y phục màu trắng, dáng người cao thẳng đứng ở trước mắt nàng, trong tay bưng khay thức ăn nóng, nàng ngước mắt, hỏi:
-Sao huynh biết muội tỉnh dậy?
Thượng Quan Nguyệt khẽ cười, trêu nói:
-Tâm linh tương thông, cứ nửa khắc lại tới đây nhìn nàng. Đồ ăn còn nóng đó.
Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn Thượng Quan Nguyệt, cười cười:
-Đói bụng rồi.
Khinh Vân Nhiễm ngửi mùi đồ ăn bỗng thấy đói, cười khẽ, gật đầu nói:
-Mau vào đi!
Thượng Quan Nguyệt cười đi vào, trong nháy mắt khi khép cánh cửa lại, Khinh Vân Nhiễm thấy một bóng dáng ở cửa sổ phòng đối diện, ánh mắt đối phương vô cùng phức tạp nhìn nàng, cuối cùng, ánh mắt này biến mất ở khe cửa.
Cánh cửa khép lại, nàng vẫn biết hắn đi theo bọn họ, nếu như Hoán nhi biết, phụ thân mà bé chưa bao giờ gặp mặt tự mình tiễn bé đi đoạn đường cuối cùng, trong lòng nhất định sẽ cảm thấy an ủi, nhưng nàng không có cách nào bình tâm mà đối mặt với hắn, hết lần này tới lần khác nàng đều phải hít sâu. Ngước mắt, đụng phải mội đôi mắt sâu, nàng hơi cong khóe miệng lên, mỉm cười, đi vào trong phòng.
Tiêu Thần Hiên thấy Thượng Quan Nguyệt vào trong phòng Khinh Vân Nhiễm vẫn chưa đi ra, từ nôn nóng chuyển thành bất an, cuối cùng là lạnh lẽo âm trầm, hắn có chết cũng nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ đối diện, bóng hai người hợp thành một, không biết qua bao lâu thì nến trong phòng bị thổi tắt, bên trong tối đen.
Ngực hắn đầy tâm tình không thể nói, hắn nắm chặt tay lại, gương mặt tái nhợt giống như tuyết mùa đông, từng cơn quặn đau trong lòng giống như bị dao đâm toạc, tay không nhịn được mà lạnh run, cho tới bây giờ, hắn cũng chưa bao giờ đau khổ đến vậy.
Lúc thấy mắt nàng đầy ý cười nhìn chăm chú Thượng Quan Nguyệt, dựa sát vào lòng chàng, trái tim hắn nảy lên dữ dội, ngực như bị người ta dùng dao khoét một cái lỗ thật lớn, máu tươi đỏ chót cuồn cuộn chảy ra, chất lỏng màu đỏ đó lạnh lẽo như băng vậy.
Sao trái tim lại đau đớn đến vậy? Không giống lúc đầu, khi hắn thấy hài cốt của Minh Nguyệt, trái tim tuy có đau, nhưng cũng không tới mức ăn mòn lục phủ ngũ tạng, cái đau này cho hắn biết, thế nào gọi là đau tới tận xương tủy.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, mỗi một tế bào trên cơ thể mình đều đang run rẩy, la hét kịch liệt, đau đớn không nói nên lời được, bởi vì, trong lòng đã khắc sâu một tình yêu say đắm.
Nếu như mạnh mẽ dứt bỏ, việc đó so với róc da thịt còn đau đớn hơn, hắn đã từng nghĩ vậy, đau khổ, tuyệt vọng, rồi lại hy vọng, mong sẽ có một ngày nàng tha thứ.
Hắn nắm chặt hai tay lại, cắn chặt răng mới miễn cưỡng nén được đau đớn xé lòng, từ từ mà trầm trọng lăn xe đi lại xung quanh phòng ốc….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...