Ở trong ngực hắn khiến Khinh Vân Nhiễm xấu hổ và tức giận, tức giận đến mức cả người run rẩy, hơi thở cực nóng phả trên cổ nàng, nhưng lại giống như khí lạnh mùa đông, tàn phá tinh thần nàng, tay chân nàng ra sức giãy dụa, thanh âm nghiến răng nghiến lợi từ ngực hắn truyền ra:
-Buông ta ra! Khốn kiếp!
Tiêu Thần Hiên hơi thả lỏng nàng ra, bàn tay nâng cằm nàng lên, nhìn người dưới thân mình, tuy không chút son phấn giấu đi dung nhan thoát tục, càng lộ vẻ ngoài hồn nhiên nghiêng thành.
Một đôi mắt trong suốt mê người, gương mặt vì tức giận mà hồng nhạt rất quyến rũ, đôi môi anh đào sau khi bị hắn hôn trở nên thủy nhuận trong suốt, như là mật ngọt óng ánh vậy.
Xúc cảm này làm hô hấp của hắn đình chỉ, cổ họng nóng cháy khó chịu, dùng sức lắc lắc đầu, làm sao nàng có thể làm nhiễu loạn tâm trí hắn, ánh mắt bỗng run sợ, lạnh lùng uy hiếp:
-Lần sau còn dám nói những lời này, ta sẽ hôn ngươi đến mức không nói được nữa mới thôi!
Hàng mi Khinh Vân Nhiễm vì tức giận mà rung động, trên mặt hiện lên chán ghét lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng, căm giận nói:
-Tiêu Thần Hiên, ta nói lại lần nữa, buông ta ra! Ngươi là đồ không biết xấu hổ, ta sẽ nói tiếp!
Không có người nào vô lại như hắn, nơi này là hành lang, người đi lại rất nhiều, hắn muốn biến nàng thành loại người gì? Nghĩ lại lúc nãy bị hắn hôn mạnh mẽ, dạ dày cảm thấy khó chịu, nếu như muốn phụ nữ, cứ tùy tiện vẫy tay một cái thì có hàng tá tự nguyện bò lên giường của hắn, tại sao lại muốn ép buộc nàng?
Nghe vậy, mũi Tiêu Thần Hiên cơ hồ như phả ra khói, trả lời lại một cách mỉa mai:
-Ngươi sợ mất mặt, vậy tại sao lại đi khắp nơi quyến rũ nam nhân?
Nghe vậy Khinh Vân Nhiễm cười, lạnh lùng nói:
-Trước kia lúc ngươi vu oan cho ta, ta có nói thế nào ngươi cũng không tin, sao hôm nay ta tùy tiện nói một câu, ngươi lại coi chuyện đó là thật? Đầu óc ngươi làm bằng gì vậy?
Tiêu Thần Hiên tức giận không kiềm chế được quát lên:
-Ngươi dám mắng Bổn Vương? Ngươi thật chán sống rồi!
Khinh Vân Nhiễm hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, Tiêu Thần Hiên chán nản, trước kia chính xác là hắn đã đổ tội oan cho nàng một số chuyện, muốn dùng lời nói nhu hòa, không muốn giương cung bạt kiếm với nàng, nhưng lời nói thốt ra lại vô cùng lạnh lẽo:
-Nữ nhân đều gian ngoan, xảo trá, luôn miệng nói dối, ngươi càng không phải là ngoại lệ!
Khinh Vân Nhiễm thừa dịp hắn không chú ý, trong nháy mắt thoát khỏi hắn, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
-Nếu ngươi nghĩ ta như vậy thì sao còn muốn chạm vào ta, không chê bẩn sao?
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Thần Hiên trở nên xanh mét, gân xanh trên trán nối lên dữ dội, tay nắm chặt lại, lời nói như cố thoát ra khỏi kẽ răng, lạnh lẽo sắc nhọn như hàn băng:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi câm miệng cho ta! Ngươi tốt nhất đừng có chọc giận ta, ta không biết lúc đó ngươi sẽ xảy ra chuyện gì đâu?
Hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ mà quật cường của nàng, đôi mắt như làn nước mùa thu chớp động mang theo lãnh ý khinh thường, lần nào cũng làm sự điên cuồng, tàn nhẫn nổi lên trong hắn, tất cả đều phơi bày ra ngoài.
Khinh Vân Nhiễm im lặng, hắn đang nói thật, cái tên hèn hạ, vô lại như hắn chỉ biết dùng bạo lực làm nàng khuất phục, nàng không muốn ăn thua với hắn. Quên đi, một cô gái tốt thì không thèm tranh cãi với một con chó. Nàng mạnh mẽ trấn định chính mình, muốn xoay người rời đi.
Tiêu Thần Hiên thấy nàng xoay người đi không để ý gì đến hắn, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, kiềm chế tâm tình phẫn nộ trong lòng mình, mím chặt môi, nhìn bóng lưng nhỏ xinh của nàng, không tha nói:
-Đêm nay ta muốn qua đêm ở Nam Phong uyển, ngươi chuẩn bị cho tốt.
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, cự tuyệt:
-Không được!
Quay đầu lại, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại, phẫn nộ quát:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi có phải là người hay không, ngay cả phụ nữ mang thai cũng không tha!?!
Tiêu Thần Hiên thấy nàng phản kháng mãnh liệt, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhắc tới hài tử trong bụng nàng, tâm lý lại vô cùng phức tạp, tức giận hừ một tiếng, nói:
-Không phải do ngươi quyết định, đêm nay Bổn Vương sẽ tới đó!
Nói xong, hắn liền xoay người vội bước đi, Khinh Vân Nhiễm đứng nguyên tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi chửi mắng hắn.
********************
Đêm lạnh như nước, ánh sao lấp lánh, trăng rằm phía chân trời sáng ngời.
Tiêu Thần Hiên bước đi trầm ổn vào Nam Phong uyển, đẩy cánh cửa phòng ra, nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm đang yên lặng nằm trên giường như không hề lo lắng đêm nay hắn đến đây thị tẩm, xế chiều không phải cự tuyệt dữ dội lắm sao? Phụ nữ, chung quy là miệng thì nói một kiểu nhưng lòng lại muốn kiểu khác!
Nhìn tình cảnh lúc này, chẳng lẽ còn muốn hắn đến hầu hạ nàng, tâm sinh ra bực mình, hắn tiến lên phía trước, lớn tiếng kêu lên:
-Tỉnh dậy! Khinh Vân Nhiễm, ngươi tỉnh lại cho ta!
Khinh Vân Nhiễm bổng nhiên mở to đôi mắt đẹp, đôi mắt mông lung như mang theo sương mù, nổi giận đùng đùng kêu lên:
-Có chuyện gì xảy ra mà ngươi lại đánh thức ta?
Gần đây nàng rất khó ngủ, vất vả lắm mới chợp mắt thì lại bị tên thối tha này đánh thức, làm sao không giận cho được.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thần Hiên đen mất một nửa, thanh âm lạnh lùng nói:
-Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?
Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng cười nhạo, từ trên giường ngồi dậy, liếc hắn một cái, cúi đầu hỏi:
-Hiên Vương gia ngay cả bản thân mình là ai cũng không nhớ rõ, hay là cần người khác nhắc nhở?
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trầm xuống, bỗng nhiên nắm chặt cằm nàng, bàn tay to lớn hơi dùng sức, cười lạnh nói:
-Mới một ngày không gặp mà miệng lưỡi ngươi đã trở nên lợi hại rồi!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm sáng lên, cố nén đau đớn, thấp giọng nói:
-So với những lời lẽ độc ác của Vương gia thì ta cũng chỉ như hạng tiểu tốt vô danh gặp tướng quân uy danh thiên hạ mà thôi!
Tiêu Thần Hiên nhất thời bị nghẹn không nói nên lời, buông cằm nàng, cởi ngoại bào màu tím của hắn ra, đang định bò lên giường…
Đột nhiên, Khinh Vân Nhiễm dùng sức đá một phát, hắn bị bất ngờ không phòng ngự, thân thể lùi về phía sau, ngã xuống mép giường, hắn tức giận, nổi trận lôi đình, gầm lên giận dữ:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi dám đá Bổn Vương!?!
Vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm khinh thường, thản nhiên nói:
-Hét lớn tiếng như vậy làm gì, Tú nhi ngủ rồi, đừng đánh thức muội ấy dậy!
Nhìn thấy sắc mặt hắn xanh mét, trong lòng hiện lên vui vẻ:
-Vương gia muốn ở lại Nam Phong uyển, ta đã sớm phân phó Tú nhi chuẩn bị giường cho Vương gia rồi!
Ngón tay chỉ vào cái giường cách đó không xa:
-Vương gia nếu muốn nghỉ ngơi, cứ tự nhiên.
Trên người Tiêu Thần Hiên mặc y phục màu xanh, dưới ánh nên phản xạ ra trông rất bắt mắt, hắn nhanh chóng đứng lên, lạnh lùng nói:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi đang chơi đùa Bổn Vương phải không?
Khinh Vân Nhiễm cười lạnh một tiếng, nói:
-Không dám, Vương gia quyền cao chức trọng, nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay, ta sao dám khiêu chiến với quyền uy của người?!?
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm, mím chặt môi, thân thể cứng đờ, tại sao mỗi lần đối mặt với nàng là hắn luôn bị nàng chọc giận dễ dàng? Áp chế tức giận trong lòng, hắn nhanh chóng leo lên giường, trầm giọng nói:
-Mặc kệ ngươi nói như thế nào, đêm nay Bổn Vương muốn ngươi!
-Hiên Vương gia, ta muốn nói cho ngươi một câu. Lòng của phụ nữ gắn liền với mắt, rất nhỏ nhen, hơn nữa lại thích ăn dấm chua. Sợ rằng Thiên Tuyết cô nương bây giờ đang âm thầm rơi lệ, ngươi không đi an ủi giai nhân lại chạy tới nơi này ham muốn thân thể ta, đây có tính là sự khinh nhờn phản bội trong lòng người ngươi yêu không?
Khinh Vân Nhiễm thản nhiên nhướn mày, cười lạnh.
-Ngươi…
Tiêu Thần Hiên chán chường, lửa giận trong bụng không có chỗ phát tiết, phụ nữ này càng ngày càng làm càn rồi, hắn sớm muộn cũng bị nàng làm cho tức chết.
-Vương gia muốn thân thể của ta, ta đương nhiên không thể phản kháng! Nhưng ta muốn nói cho Vương gia, ngươi làm ta cảm thấy rất khó chịu, ngươi biết ngươi là loại người gì không? Nam kỹ, hoặc là loại người giống thế này.
Nói xong Khinh Vân Nhiễm liền nằm xuống, kéo cái chăn mỏng lên, nghiêng người đưa lưng về phía hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...