Trong lòng Tiêu Thần Hiên rối bời, khẽ nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, nâng gương mặt nàng lên.
-Nếu như ta che giấu vì thiện ý, coi như là lừa gạt, ta chỉ hy vọng nàng có thể bớt đau khổ, nếu vậy, nàng cứ hận ta đi.
Con người ai cũng có lòng tham, đối với người hay vật mà mình không đạt được, sau khi hưởng thụ sự tốt đẹp của nàng cũng không nỡ buông tay rồi.
Khinh Vân Nhiễm nghe được câu trả lời của hắn, trái tim không khỏi rói loạn, có phải nàng đang choáng váng, cần gì phải cố tình tìm ký do để hận hắn đây?
Nàng yêu hắn, cần gì phải nghĩ tới chuyện kia, đột nhiên Tiêu Thần Hiên buồn bực, hơi bất đắc dĩ nói:
-Để Yên nhi đi mời đại phu cũng được, nàng ở đây giúp ta thay thuốc đi.
Khinh Vân Nhiễm lấy lại tinh thần, gật đầu, đáp:
-Vâng….
Nàng lấy kim sang dược từ hòm thuốc ra, cố sức cởi áo hắn, tháo băng gạc xuống, vết máu ngưng đọng dính vào băng gạc, khi tháo ra làm nàng không khỏi kinh hãi.
Nửa thân trần tinh tráng là vết đao lớn, vừa sâu vừa dài, chảy ra rất nhiều máu, trông vô cùng dữ tợn, bỗng nhiên lòng nàng thấy đau đớn, hắn bị thương không nhẹ.
Cánh tay Tiêu Thần Hiên duỗi ra, ôm nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, cúi xuống cười nói:
-Đỏ mắt cái gì chứ, nàng cũng chưa phải từng thấy ngực ta bao giờ mà.
Tư thế mờ ám đó làm Khinh Vân Nhiễm không dám cử động, sợ đụng vào vết thương của hắn, yên lặng lấy cao thuốc ra thay băng gạc cho hắn.
Mặc dù động tác của nàng rất nhẹ nhưng khi đắp thuốc chạm vào vết thương, nàng vẫn có thể cảm giác được Tiêu Thần Hiên cố nén đau đớn, nàng cúi đầu, thổi nhẹ nhàng vào miệng vết thương, thấp giọng nói:
-Thuốc đắp được rồi, trước khi vết thương lành lại không cho phép chàng được lộn xộn.
Cảm giác lành lạnh từ miệng vết thương truyền tới, nhưng đó cũng không phải là tác dụng của cao thuốc, mà là do nàng thổi vào miệng vết thương của hắn, bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của nàng, hắn không nhịn được mà ôm nàng vào trong ngực.
-Cẩn thận miệng vết thương của chàng, khi nãy thiếp nói gì chàng không nghe thấy sao….
Khinh Vân Nhiễm kinh hô.
-Nhiễm nhi, ta rất vui.
Tiêu Thần Hiên liếm vành tai nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng gặm cắn, trầm giọng nói:
-Nàng có viết vì sao không….
-Đúng là một người quái lạ, bị người ta chém một đao mà còn vui được….
Khinh Vân Nhiễm trừng mắt, tránh cho vành tai không bị làm phiền.
-Thật sự là Nhiễm nhi phong tình đến khó hiểu.
Tiêu Thần Hiên cúi đầu thở dài.
-Phong tình?
Khinh Vân Nhiễm bị nụ hôn vào môi của hắn, chỗ mẫn cảm bị hắn mờ ám trêu chọc, bất an giãy dụa trong lòng hắn, tư thế này thật sự rất mờ ám, hơn nữa….
Đột nhiên từ bắp đùi nàng truyền đến một cảm giác quái dị khiến nàng không thể lộn xộn.
Bàn tay Tiêu Thần Hiên chậm rãi trượt xuống bầu vú của nàng, khóe miệng cười đầy ý vị sâu xa, trong mắt không hề che giấu dục vọng, khàn khàn nói:
-Nhiễm nhi, ta muốn….
Khinh Vân Nhiễm đột nhiên nhảy khỏi đùi hắn, gương mặt thanh tú đỏ bừng, lắp bắp:
-Không, không được, thiếp còn chưa chuẩn bị tốt….
Tiêu Thần Hiên ngang ngược hôn nàng, cho tới khi Khinh Vân Nhiễm sắp không thở nổi mới quyến luyến buông nàng ra, trầm giọng nói:
-Chuẩn bị tốt thì là bao lâu nữa?
Khinh Vân Nhiễm cắn môi, cúi đầu nói:
-Thiếp không biết, cho thiếp thời gian….
Tiêu Thần Hiên thở dài, có phải quá nhanh rồi không? Nhưng khát vọng muốn được ôm nàng không ai có thể giải thích được, chỉ có chính mình rơi vào nơi sâu nhất của lưới tình mới có thể hiểu rõ. Hắn ôm lấy nàng, giọng nói khàn khàn:
-Không sao, ta có thể chờ, chỉ là đừng để ta phải đợi lâu quá.
Mặt Khinh Vân Nhiễm hơi nóng lên, nhìn nam nhân trước mắt, khi mới gặp hắn, nàng có cảm xúc mệnh mông, tim nảy lên không ngừng, bây giờ thì là đau lòng một cách mơ hồ, chua xót không thôi.
Cho tới ngày nay, diễn biến mọi việc càng ngày càng trở nên phức tạp, nàng cũng không rõ tâm trạng mình ra sao nữa.
Tại sao lại như vậy, là do nàng thay đổi? Hay là do mất ngày nay nàng đều sống trong mộng?
Sáng sớm khi tỉnh lại, mỗi khi nàng mở mắt ra người đó không thấy đâu nữa, tâm trạng cảm thấy có chút mất mát, lần đầu khi tỉnh dậy mà không thấy mình tỉnh lại trong lòng hắn, nàng có cảm giác vô cùng, vô cùng khó chịu.
Yên nhi ở bên ngoài nghe thấy có tiếng động liền bưng thau nước rửa mặt tới.
-Cô nương, người tỉnh rồi ạ?
Khinh Vân Nhiễm miễn cưỡng ngồi dậy, hỏi:
-Giờ là giờ nào rồi?
-Giờ là canh ba ban ngày rồi ạ.
Khinh Vân Nhiễm nhăm mặt cau mày, hỏi tiếp:
-Vương gia đâu rồi? Người chàng vẫn đang bị thương mà….
Yên nhi mỉm cười, khẽ giọng nói:
-Vương gia không nói gì, nhưng người nói với nô tỳ là bữa tới sẽ quay lại, nói cô nương chờ người.
Khóe miệng lvn hơi cong lên:
-Ta biết rồi.
Nàng liền đứng dậy, sau khi rửa mặt xong ngồi trước bàn trang điểm, nét mặt cũng rạng rỡ hẳn lên. Yên nhi chân tay lanh lẹ thay Khinh Vân Nhiễm vấn tóc, liếc mắt nhìn nữ tử trong gương một cái, đôi mắt hiện lên sự ghen tỵ. Nhược Minh cô nương ngày thường không đẹp nhưng từ lâu đã có một phong thái vô cùng đặc biệt làm người khác không thể rời mắt, có thể làm cho Vương gia yên mến sủng ái đến vậy. Bốn vị phu nhân trong phủ, trừ Lan Thẩm cô nương ra, còn lại đều là mỹ nhân do Hoàng thượng ban cho Vương gia, ở Thải Quỳnh uyển là Quỳnh Ngọc cô nương, ở Trúc Hà uyển là Cầm Tâm cô nương, mấy vị cô nương đó sao có thể sánh bằng Nhược Minh cô nương. Các nàng người thì ngang ngược, người thì tính tình lạnh tựa băng sương, từ lúc vào phủ tới nay Vương gia cũng chỉ ngẫu nhiên gặp mặt chứ chưa gọi ai đi hầu hạ thị tẩm bao giờ.
Mà Lan Thẩm cô nương ở Sương Lan uyển, tính cách dịu dàng hiền thục, không hề cậy địa vị chủ nhân, tính cách có thể nói là tốt nhất trong số các vị phu nhân, nhưng vẫn như trước không chiếm được chút yêu mến nào của Vương gia, quả thật là làm cho người ta thương tiếc. Vào phủ cũng đã bốn năm rồi, nghe người trong phủ bàn tán, nghe nói nha hoàn bên cạnh nàng ấy nói nàng ấy vẫn còn tấm thân xử nữ, Vương gia mặc dù hay vào phòng của Lan Thẩm cô nương nhưng chỉ ngồi chơi, chưa bao giờ qua đêm. Nói tốt hơn một chút thì là Vân cô nương ở Thục Vân uyển, được Vương gia sủng hạnh một lần, nhưng rồi cũng bị quên lãng mà thôi. Việc này không tránh được bị đám người dưới đàm tiếu. Có lời đồn là từ sau khi Vương gia tàn phế đã bị bất lực. Nhưng từ sau khi Nhược Minh cô nương xuất hiện, tin đồn Vương gia bị bất lực cũng dần dần tan thành mây khói.
Trừ Lan cô nương ra, dung mạo của ba phu nhân còn lại cũng không khó mà phát hiện ra, ngũ quan mắt mũi tất cả đều có một vẻ nào đó giống vài phần với bức họa nữ tử trong thư phòng.
Nhất là Thải cô nương, nàng ấy có tới sáu, bảy phần giống với nữ tử trong bức họa.
Nếu quan sát kỹ càng thì đôi mắt của Nhược Minh cô nương và Vân cô nương rất có thần, lại giống như có nước, chớp mắt mấy cái có thể làm người ta động tâm, trên đời này đúng là người giống nhau nhưng hồn không giống.
Đôi lúc Yên nhi cảm giác Vương gia ở bên ngoài với Vương gia ở trước mặt Nhược Minh cô nương là rõ ràng hai người khác nhau, một người tuyệt tình tàn nhẫn, một người lại dịu dàng thâm tình.
Khinh Vân Nhiễm nhìn dáng vẻ có chút thất thần của Yên nhi, trầm giọng nhắc nhở:
-Yên nhi, sau khi dùng bữa theo ta tới Bích hồ một lúc đi.
Yên nhi phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói:
-Vâng ạ.
Khinh Vân Nhiễm và Yên nhi đi dạo bên Bích hồ, thấy cách đó không xa có người ngồi trong đình Bát Giác, là hai nữ tử, tâm trạng bỗng thấy vui vẻ, lâu rồi nàng chưa gặp người lạ.
Đang muốn tới đó bắt chuyện thì nàng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề khá xấu hổ, phụ nữ xuất hiện trong phủ này, trừ tỳ nữ ra thì đó chính là tỳ thiếp của Tiêu Thần Hiên, các nàng vốn là tình địch của mình. Mấy ngày nay Tiêu Thần Hiên đối với nàng sủng ái yêu thương, chỉ sợ là truyền khắp phủ rồi, giờ mình mà đi bắt chuyện, không tránh được việc bị đối phương nghĩ là tới khiêu khích.
Vừa nghĩ tới việc trong phủ hắn còn có nữ nhân khác, tâm trạng nàng thật sự rất khó chịu, mình đúng là ngây thơ, không gặp, không thấy được các nàng ấy thì có thể coi như bọn họ không tồn tại sao?
Với tính cách của nàng, tuyệt đối không chung chồng với những người phụ nữ khác, nàng không thể chấp nhận việc hắn triền miên với mình rồi lại đi sủng hạnh nữ nhân khác. Nếu đã vậy thì nàng cũng không nên đến đó tán dóc.
Hai nữ tử thấy bóng dáng Khinh Vân Nhiễm đi tới, dĩ nhiên tất cả đều đứng dậy đi về phía nàng. Yên nhi thấy vậy liền vội vàng tới trước mặt Khinh Vân Nhiễm, khẽ giọng nói:
-Cô nương, chúng ta trở về thôi.
Khinh Vân Nhiễm vuốt má, Lan nhi thấy vậy bước nhanh đuổi theo, hét lớn:
-Tiểu thư1
Khinh Vân Nhiễm quay đầu, đối phương gọi nàng là tiểu thư, nàng có cảm giác quen thuộc, khóe môi tìm cách nở nụ cười, thấp giọng nói:
-Xin hỏi, ngươi là ai?
Lan nhi nhíu chặt mày, thấy vẻ mặt của nàng không giống như đang nói đùa.
-Tiểu thư, ta là Lan nhi, sao người lại không nhận ra ta?
Ngón tay Khinh Vân Nhiễm day lên trán, bất đắc dĩ nói:
-Ta không nhận ra, trước kia có một số việc ta đã quên rồi, chỉ có cảm giác ngươi rất quen mặt, hình như đã gặp ở đâu. Chính xác thì trừ Tiêu Thần Hiên ra ta cũng chẳng nhớ ra ai hết.
Lan nhi chấn động, thì thào nói:
-Sao có thể như vậy?
Khinh Vân Nhiễm cũng không để ý, tươi cười nhìn vị nữ tử đứng bên cạnh Lan nhi vẫn chưa mở miệng nói chuyện, nhìn thẳng vị nữ tử xinh đẹp ấy, khẽ giọng hỏi:
-Vị này là….
Thấy rõ dáng vẻ nàng ấy, lòng nàng không khỏi nao nao, đẹp quá, gương mặt nhỏ nhắn của nữ tử ấy thanh lệ tinh xảo, thần vận linh tú, đôi mắt đen trong suốt như đá quý, ánh mắt điềm đạm, quay người như tỏa ra ánh sáng dìu dịu, cái mũi cao thẳng, đôi môi anh đào đỏ tươi nhỏ nhắn, những đường cong tuyệt đẹp, da thịt trắng hồng như đóa hoa anh đào làm say lòng người, vô cùng lộng lẫy.
Đôi mắt Lan nhi chớp động, khóe môi hơi cong lên, thấp giọng nói:
-Đây là Tứ tiểu thư….
Đôi mắt Khinh Vân Vân dần dần hiện lên một lớp hơi nước, giọng nói nhẹ nhàng:
-Tam tỷ, sao tỷ lại biến thành dáng vẻ thế này, tỷ không nhận ra muội sao?
-Muội là Vân nhi mà….
Khinh Vân Nhiễm nhìn nàng, ra sức suy nghĩ, đầu càng lúc càng trở nên đau đớn, cau mày, nói:
-Xin lỗi, ta không còn nhớ gì hết.
Khinh Vân Vân cười khổ, nói:
-Năm đó khi tỷ được gả Vương phủ, Vân nhi mới có mười bốn tuổi, bốn năm qua Vân nhi thay đổi rất nhiều, cũng khó trách Tam tỷ không thể nhận ra.
Khinh Vân Nhiễm nhìn Khinh Vân Vân, mỉm cười mà nói:
-Mấy người cũng nhận ra ta, vậy hai người nói chuyện quá khứ trước đây của ta, có được không?
Lan nhi cũng thấy khó hiểu, nói:
-Tiểu thư, chuyện trong quá khữ cũng đã là quá khứ rồi, quan trọng là bây giờ….
Ánh mắt Khinh Vân Vân cực kỳ phức tạp, giống như buồn bã sầu đau, lại như tâm tàn ý lạnh, đôi mắt hiện lên ghen tỵ:
-Tam tỷ, giờ Vương gia yêu thương tỷ như vậy, tỷ cần gì phải để tâm tới chuyện quá khứ….
Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, nàng cũng chỉ muốn chứng thực lời nói của Thượng Quan Nguyệt xem thật giả ra sao, có chuyện này trong lòng, nàng không tài nào toàn tâm toàn ý chấp nhận Tiêu Thần Hiên, nàng khẽ nói:
-Vậy không cần để ý, chỉ là ta tò mò chuyện trong quá khứ, không tiện nói cũng không sao.
Lan nhi liếc nhìn Khinh Vân Vân, lại thoáng nhìn qua Khinh Vân Nhiễm, trực giác cho thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp!
Lòng Yên nhi sốt ruột, không muốn gặp phiền toái, ai ngờ lại đụng phải hai người này cũng một lúc. Nàng không dám làm mất mặt các chủ tử, nhưng Vương gia đã căn dặn không cho cô nương gặp các phu nhân trong phủ, không phải điều này hai người họ không biết, nhưng không những mấy vị cô nương ấy không tránh né mà còn đuổi theo. Yên nhi liếc mắt nhìn hai chủ tử, không thể không nhắc nhở:
-Lan Thẩm cô nương, Vân cô nương, hai người cũng biết Vương gia không muốn ai quấy rầy cô nương tĩnh dưỡng, hai vị chủ tử, xin cứ tự nhiên.
Sau đó nhỏ giọng nói với Khinh Vân Nhiễm:
-Cô nương, giờ Vương gia chắc đã trở về, chúng ta mau về thôi….
Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, hiểu ý Yên nhi muốn nói, đôi mắt bỗng xẹt qua bực mình:
-Đây là mệnh lệnh của chàng à?
Hắn không muốn người khác tiếp xúc với nàng, là vì muốn hảo vệ, hay là có chuyện gì đó giấu nàng.
Yên nhi ngẩn ra:
-Nô tỳ….
Khinh Vân Nhiễm khoát khoát tay, mặt lạnh nghiêm, trầm giọng nói:
-Thôi quên đi, ta không trách ngươi, về thôi.
Lúc Tiêu Thần Hiên trở về đã gần đến giờ Hợi, hắn lẳng lặng không một tiếng động đẩy cửa phòng ra, trong phòng ngập tràn mùi rượu.
Ánh nến chập chờn.
Mắt nàng mở ra, lặng yên nhìn hắn, gương mặt thanh tú hiện ra vẻ kiều mỵ hiếm thấy. Hắn hơi bực mình, hỏi:
-Sao nàng còn chưa ngủ?
Khinh Vân Nhiễm khẽ cười, lảo đảo đứng dậy, chủ động quàng tay quanh hông hắn.
-Thiếp đang đợi chàng trở về.
Gương mặt thanh tú hơi ngẩng lên, kiễng mũi chân ôm lấy cổ hắn, dịu dàng hôn lên môi hắn, rồi lại dịu dàng nói:
-Trời lạnh rồi, không có chàng làm lò ấm, thiếp không ngủ được.
Tiêu Thần Hiên ôm chặt nàng trong lòng, cổ họng phát ra tiếng nói vui sướng, sự chủ động dịu dàng của nàng làm hắn kích động:
-Nhiễm nhi….
Từ đôi môi cánh hoa của nàng phả ra hơi rượu.
-Nàng uống rượu?
Tiêu Thần Hiên cau mày nhưng cũng không đành lòng trách mắng. Khinh Vân Nhiễm sau khi hôn người ta, cả người lảo đảo ngã vào lòng hắn, hai gò má màu hồng đào, đôi môi hé mở, mị nhãn như tơ.
-Một chút thôi.
Giọng nói của nàng giờ phút này nghe giống như một con mèo nhỏ nũng nịu, đầu lưỡi khé liếm môi cánh hoa, hút cả hồn người.
Ngón tay Tiêu Thần Hiên xẹt qua môi nàng, trầm giọng hỏi:
-Sao lại uống rượu?
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu.
-Không biết nữa, tâm trạng thấy khó chịu….
Nói xong bước chân nàng có chút không yên bước đi.
-Cẩn thận một chút.
Nàng muốn giãy khỏi hắn, lẩm bẩm nói:
-Thiếp không sao.
Tiêu Thần Hiên đành phải ôm lấy nàng, quỳ tới bên giường, đắp chăn cho nàng, nói:
-Nhiễm nhi ngoan, nằm yên đó, đừng lộn xộn.
Khinh Vân Nhiễm nhắm mắt lại, khẽ giọng nói:
-Thần Hiên, thiếp nhìn thấy….
Tiêu Thần Hiên khó hiểu hỏi nàng:
-Nàng thấy gì?
Cổ họng Khinh Vân Nhiễm như bị ai bóp chặt, rất khó chịu, cúi đầu nói:
-Một đứa trẻ, nằm trong quan tài bằng băng lạnh lẽo, đứa bé ấy nói rất lạnh, rất cô đơn….
Trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh rõ ràng, tâm trạng nàng không ngừng thay đổi, đôi mắt mờ hơi nước, nước mắt như những hạt châu ngọc không đề đoán trước rơi xuống. Nàng thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nước mắt chảy bừa bộn, tràn sang cả tai.
Tim Tiêu Thần Hiên chấn động, ôm gương mặt nàng, cúi đầu, hôn hết nước mắt trên mặt, hắn đau lòng, nỉ non:
-Nhiễm nhi, đừng khóc nữa….
Hắn hôn lên đôi môi lạnh lẽo của nàng, hôn không ngừng, nước mắt nàng rơi như mưa. Nàng biết vì sao nàng lại đau lòng đến vậy rồi….
Đứa trẻ ấy là con nàng….
Lúc này Tiêu Thần Hiên đang độc thoại nội tâm.
“Nhiễm nhi…. Có lẽ vận mệnh của chúng ta, từ rất lâu, rất lâu rồi đã được buộc vào với nhau…
Mấy ngày nay ở chúng sớm chiều, hắn cũng đã hiểu ra.
Đúng là nguyên nhân kiếp trước mới có kết quả đời sau, mới có nhân duyên kiếp này giữa ta và nàng. Đối với nàng, ta từ hận chuyển sang yêu, những khúc mắc hận thù trong lòng dần dần chuyển thành những ý nghĩ yêu thương. Nàng hại chết Minh Nguyệt, sao ta có thể yêu nàng…”
“Nhưng nếu tình yêu có thể bị người thao túng, vậy sao ta có thể yêu được.
Ta không khống chế được tình cảm của chính mình, nó như con ngựa hoang thoát khỏi cương, đạo nghĩa không thể chùn bước, giống như thủy triều cuồn cuộn, càng không thể dứt ra khỏi nó.
Song hận thù làm ta bị mờ hai mắt, hại nàng nhận hết mọi đau đớn hành hạ, mất đi đứa con trong bụng, với vết thương của nàng, ta đã sớm cảm nhận đến cực hạn rồi.
Ta hối hận, ta muốn đền bù, nhưng đối mặt lại là sự lạnh lùng của nàng, cự tuyệt của nàng làm cho ta cảm thấy tâm lực tiều tụy, ta không biết quãng thời gian sống với ta ở dưới núi tuyết, nàng có từng động tâm với ta không?
Ta không dám nghĩ, cũng không dám đoán, sợ sẽ thấy rõ mọi thứ, sợ biết được đáp án sẽ làm lòng ta vỡ nát.
Ngày đó khi tinh lại, là nàng, cái khắc nàng mỉm cười với ta.
Tính mạng của ta, ta không thể nào chấp nhận nỗi đau khổ mất đi nàng, nửa đêm nằm mơ, ta mơ thấy bóng dáng lạnh lùng của nàng, lạnh lùng xoay người bỏ đi, rời khỏi ta, giấc mộng ấy làm ta bừng tỉnh, trái tim đau thắt không thể chịu nổi….
Chỉ có lời hứa không rời khỏi ta của nàng mới có thể trấn an nỗi sợ hãi, bất an trong ngực ta….
Chúng ta cứ ôm nhau như vậy, từng nụ hôn lên môi đều say lòng người, nàng ở trong lòng ta khiến ta có cảm giác chân thật như vậy, vô cùng ấm áp, nhưng ta không kìm được mà sợ hãi.
Vì sợ hãi mất đi nàng, nên ta dung túng nàng, vì sợ mất nàng nên ta giấu nàng, bởi vì nỗi sợ mất nàng nên ta lựa chọn sự im lặng để che giấu, nói dối để lừa gạt nàng….
Biết rõ tình yêu của chúng ta yếu ớt đến vậy, yếu ớt tới mức không chịu nổi một kích, nhưng giấc mộng thiên trường địa cửu về tình yêu của chúng ta, chắc chỉ là một mộng đẹp hư ảo như ảo ảnh trong gương.
Nhưng ta vẫn có khát vọng, đi cùng với nàng tới vĩnh hằng.
Ta cũng từng nghĩ, có phải nàng yêu Thượng Quan Nguyệt không?
Đúng vậy! Ta rất ghen tỵ, đố kỵ như một cơn rắn độc cắn nát trái tim ta, làm ta trở nên điên cuồng.
Ta không chịu được việc nàng yêu nam nhân khác, ta sẽ không khống chế được chính mình mà nghĩ muốn giết đối phương, ta rất muốn nàng chỉ cười với một mình ta, và cũng chỉ yêu một mình ta.
Trong tim, trong mắt nàng, cũng chỉ có mình ta….”
“Ta biết mình không có tư cách có được tình yêu của nàng, không có tư cách yêu cầu nàng ở bên cạnh ta, coi như ta hạ lưu, vô liêm sỉ cũng được….
Ta không cần mọi thứ trên đời, có thể làm cho ta điên cuồng đến vậy cũng chỉ có nàng.
Mỗi sáng sớm tỉnh lại, thấy nàng nằm trong vòng tay ta, ta có cảm giác mình đã có được tất cả mọi thứ trên đời.
Chung quy khắc nào ta cũng muốn ở cùng một chỗ với nàng, cùng chia se mọi niềm vui, nỗi buồn với nàng, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, trái tim của ta mới có thể bình tĩnh trở lại. Lúc nàng không có ở bên, lúc nào ta cũng nghĩ nàng đang làm gì, nàng có thể nhớ tới ta giống như ta đang nhớ tới nàng? Hạnh phúc này và niềm vui quá lớn làm ta không có sức kháng cự, thật sự ta muốn ở với nàng một chỗ vĩnh viễn với nhau.
Ta đã rơi xuống vực sâu rồi, tất cả mọi thứ đều là giả dối, nhưng ta vẫn không thể nào thoát ra được, khi nàng mỉm cười, sự dịu dàng của nàng, nụ hôn lên môi của nàng, sự tốt đẹp của nàng đã làm cho trái tim ta lạc lối mất rồi.
Đối với ta mà nói, nàng chính là độc dược bao mật đường, khi mật đường tan hết cũng là lúc độc dược có tác dụng, lập tức lấy mạng của ta, nhưng ta vẫn vui vẻ chịu đựng.
Có lẽ, đây là tình yêu, ta đã quá yêu rồi…. Mọi việc tốt đẹp bây giờ đều là hư ảo, nên ta rất sợ hãi, sợ có một ngày nàng sẽ biến mất, sợ nàng dùng ánh mắt thù hận nhìn ta, sợ nàng nói rằng nàng hận ta….
Giữa được yêu và phải yêu, ta dứt khoát lựa chọn được yêu.
Vậy còn nàng? Có phải một ngày nào đó nàng cũng giống ta lựa chọn được yêu mà buông tay ta ra? Nếu như mất đi nàng, cuộc sống của ta sẽ thế nào, ta không có sức để chịu đựng. Nếu nàng tỉnh lại, nàng chọn Thượng Quan Nguyệt, lúc đó ta biết làm sao?
Lúc đó chắc ta sẽ chết mất, vạn kiếp bất phục….”
*
Đông Kỳ hoàng triều, năm Thiên Khải thứ mười, ngày hai mươi mốt tháng mười một.
Trong hoàng cung, Hoàng đế thiết yến tiếp đãi sứ thần đưa dâu, cung phi đại thần, cả gia quyến của họ cũng đều có mặt. Bình thường thì Khinh Vân Nhiễm cũng chẳng có hứng thú với yên hội kiểu này, tuyệt đối không có hứng thú, nhưng dưới sự chuyên chế của Tiêu Thần Hiên, không có hắn làm bạn, nàng không thể bước ra khỏi cửa lớn.
Đúng lúc này có sự kiện hòa thân giữa hai nước, ký kết minh ước, trong cung ca múa nhất định vô cùng náo nhiệt, chắc chắn thú vị hơn một mình buồn chán ở nhà.
Tiêu Thần Hiên vốn không đồng ý, sợ trong bữa tiệc đó, nhị ca Khinh Vân Ngạo của nàng sẽ trở về từ biên cương, lúc đó nếu nhận ra được Khinh Vân Nhiễm, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi. Huống hồ nếu đưa nàng đi, nữ quyến phải ngồi ở chỗ khác, đến lúc đó bọn họ chỉ có thể nhìn nhau, rõ ràng là có thể nhìn thấy nhưng lại không thể chạm vào nàng, không nghi ngờ gì đó là một sự dày vò. Nhưng yến hội mà không có nàng bên cạnh quả nhiên vô vị, cuối cùng hắn khó khăn không nghĩ ra nổi cách xử lý. Trong đầu Khinh Vân Nhiễm chợt nghĩ ra một ý tưởng, vừa cười vừa nói:
-Không bằng để thiếp nữ giả nam trang, giả trang thành thị vệ bên cạnh chàng, cứ như vậy không phải mọi chuyện được giải quyết rồi sao?
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, đây đúng là biện phát tốt nhất, do dự mãi, cuối cùng cũng đành đồng ý. Tay hắn vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt yêu thương, tối đó nàng khóc như một đứa trẻ, ngày thứ hai tỉnh lại thì đã hoàn quên mọi chuyện đêm đó, hắn lo lắng thay cho nàng. Hắn cười, nói:
-Nói nhiều như vậy cũng không lay chuyển được nàng, nhưng nàng phải hứa với ta ba điều, đồng ý với ta ba điều đó, ta mới đưa nàng đo.
Khinh Vân Nhiễm hơi nhíu mày, đôi môi anh đào khẽ mở, nói:
-Ba điều gì?
Gương mặt tuấn tú của Tiêu Thần Hiên hơi ửng đỏ, hừ nhẹ một tiếng, nói:
-Một, không được nhìn đông nhìn tây. Hai, không được nói chuyện với nam tử khác. Ba, không được rời khỏi ta, phải ở bên cạnh ta.
Khinh Vân Nhiễm liếc mắt nhìn hắn, nhíu mày, nói:
-Điều thứ nhất không được, không nhìn đông nhìn tây sao thiếp còn thấy náo nhiệt nữa.
Tiêu Thần Hiên dở khóc dở cười, hắn cũng không phải có ý đó, chi có thể nói:
-Được, đổi thành điều khác! Không được nhìn chằm chằm nam nhân khác….
Nghe vậy, Khinh Vân Nhiễm nở nụ cười huých vào thắt lưng hắn, khóe môi cong lên, nhíu mày cười:
-Chàng đúng là con quỷ hẹp hòi, chàng tốt như vậy rồi, thiếp còn nhìn chằm chằm người khác để làm gì?
Tiêu Thần Hiên cười tự giễu, chính xác hắn thấy mình càng ngày càng tham, vừa muốn có thân thể nàng, lại vừa muốn có lòng của nàng, vĩnh viễn…. Nếu nàng vĩnh viễn không nhớ lại, vẫn sống cuộc sống bình yên như thế, vậy hắn chẳng còn điều gì mong ước nữa. Hắn ôm cổ nàng, hôn môi nàng, chậm rãi trượt xuống tai, giọng trầm thấp khàn khàn mang theo hương vị đầu độc lòng người:
-Vậy nàng mãi mãi cũng chỉ nhìn ta mà thôi, đừng nhìn ai khác.
Khinh Vân Nhiễm nao nao, đôi mắt hiện lên tâm trạng phức tạp, tránh hắn ra, nhỏ giọng nói:
-Thần Hiên, nếu có một ngày nào đó thiếp không yêu chàng, chàng sẽ cho thiếp rời đi chứ?
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối sầm lại, ánh mắt đột nhiên trở nên u ám thâm trầm, nhìn thẳng nàng, trầm giọng nói:
-Sẽ không có ngày nào như vậy!
Khinh Vân Nhiễm cười, nói:
Thiếp chỉ nói là “nếu như”, lúc đó chàng sẽ thế nào?
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên cực kỳ kích động, hoảng sợ bỗng chiếm lấy hắn, lạnh lùng chuyển hướng đề tài:
-Không còn sớm nữa, ta gọi Yên nhi vào giúp nàng thay y phục, ta đi chuẩn bị xe ngựa, nàng ra sau nhé….
Khinh Vân Nhiễm gật đầu, than nhẹ một tiếng, nhìn bóng lưng hắn đi ra, trong mắt hiện lên cô đơn.
Sau khi Yên nhi giúp Khinh Vân Nhiễm thay y phục, hóa trang xong liền lui ra ngoài.
Vương gia luôn luôn không thích người dưới quấy rầy người và Nhược Minh cô nương khi họ đang ở cùng nhau, đây cũng là lý do vì sao phần lớn thời gian nàng đều đứng đợi ở bên ngoài.
Tiêu Thần Hiên đi tới, thấy bóng hình mặc đồ màu đen ở phía trước, trầm giọng kêu lên:
-Nhiễm nhi….
Khinh Vân Nhiễm liếc mắt nhìn, đôi mắt phát sáng rõ ràng, vô cùng đẹp mắt.
Mới vừa rồi, trong nháy mắt nàng xoay người đã làm cho Tiêu Thần Hiên ngất ngây, ngây dại, không tự chủ được mà ngừng thở, cho tới khi ngực truyền tới cảm giác không hít thở được hắn mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Chỉ thấy bộ y phục đen của nàng như mực, lộ ra gương mặt thanh tú, bộ y phục màu đen làm tôn lên nước da trắng như tuyết, sóng mắt lưu chuyển làm cho trái tim người ta rung động, đôi môi xinh đẹp đỏ tươi ướt át, chậm rãi cong lên mỉm cười.
Sự dịu dàng của nữ tử cùng gương mặt anh tuấn của nam tử làm cho lòng người vô cùng rạo rực.
Tiêu Thần Hiên giờ mới thấy hơi hối hận khi đồng ý đưa nàng đi tham dự tiệc hòa thân, mặc dù hiện giờ nàng mặc nam trang cũng không thể làm cho hắn yên lòng. Hắn biết không ít thần tử trong triều có nuôi nam sủng trong nhà (@@), thiếu niên thanh tú nhuư ậy không tránh được việc bị nhiều nam tử nhòm ngó.
Chỉ vừa nghĩ đến hắn đã không chịu nổi, không khỏi buồn bực, liền ngẩng đầu lên. Khinh Vân Nhiễm khó hiểu nhìn hành động của hắn, cúi đầu quan sát trang phục trên người, ngẩng đầu lên, cau mày hỏi:
-Làm sao thế? Không giống nam nhân à?
Tiêu Thần Hiên chau mày, trong lòng lo lắng, lắc đầu nói:
-Không phải.
Khinh Vân Nhiễm đi tới phía hắn, dùng sức đấm vào ngực hắn, tức giận nói:
-Vậy chàng diễn vẻ mặt khờ dại, khổ đau đó để cho ai xem?
Tiêu Thần Hiên cười khó coi:
-Ta không phải….
Khinh Vân Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, khẽ giọng nói:
-Còn không phải, điều đó đã sớm viết rõ trên mặt chàng rồi, không phải chàng đã hối hận vì đồng ý đưa thiếp đi đó chứ? Hối hận rồi thì nói sớm đi, thiếp cũng không phải không thể không đi.
Nói xong xoay người, định đi ra phía sau tấm bình phong.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên chớp động, tiến lên kéo tay nàng, cười bất đắc dĩ, nói:
-Sao lại thế được, khi đã đồng ý việc gì với nàng, tuyệt đối ta sẽ không thay đổi.
Vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm vẫn không thay đổi, thì thầm:
-Cái này cũng chẳng khác gì.
Nói rồi xoay người sang chỗ khác, từ gương có thể nhìn ra đôi mắt nàng đang cười, nói:
-Thôi, chúng ta có thể xuất phát rồi.
Tiêu Thần Hiên không nói gì, đúng là khắc tinh, nàng thật sự là khắc tinh của hắn.
Sân trước ở hoàng cung, Thượng cung ở phía nam, đi qua hồ Lưu Ly, tới Kim Loan điện là nơi thiết yến.
Nơi này là nơi ngày thường mà Hoàng đế mở tiệc rượu chiêu đãi sứ thần, là nơi tổ chức yến hội khổng lồ. Trên danh nghĩa là tiệc rượu hòa thân, thực chất đó là mối quan hệ lợi hại giữa hai nước, không phải nói một hai câu là xong.
Đại khái là ngày hôm nay có sứ thần ngoại quốc tới chơi, vậy nên cấm vệ quân ở ngoài thành so với thường ngày nhiều hơn một chút.
Xe ngựa đi về phía cửa hoàng thành, vệ thành nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Thần Hiên nghiêm trọng vén rèm xe, chỉ lễ phép thi lễ, vẫn không dám lên tiếng hỏi, xe ngựa cứ như vậy mà đi qua hồ Lưu Ly, tới nơi thiết yến.
Hai người được dẫn vào trong cung, Tiêu Thần Hiên ngồi xuống vị trí của mình, mà Khinh Vân Nhiễm ở bên cạnh hắn tự nhiên được mọi người để ý. Khinh Vân Nhiễm nhìn các cung nữ bưng đồ tiến vào trong điện, cả sảnh đường được trang trí những dải lụa màu vàng, trong điện phủ đang diễn ra ca múa, vô cùng náo nhiệt.
Khí thế Hoàng đế uy nghiêm ngồi trên long vị cao vời vợi, mái tóc như mây búi gọn, đội vương miện, mặc long bào, ngũ quan tuấn mỹ, mày kiếm nhếch lên, cái mũi cao thẳng, đôi môi kiên nghị, đôi mắt đen trầm như hồ nước lạnh sâu không thấy đáy, cả người tỏa ra luồng không khí cuồng vọng và ngang ngược không ai sánh bằng, hơi thở lạnh lùng làm cho người ta kinh hãi.
Ngồi ngay bên cạnh là Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng, hoàng hậu đoan trang tú lệ, mái tóc dài đen nhánh tỏa sáng, da trắng như phấn, lại rất mềm mại, đầu đội mũ lục long tam phượng, trên đầu cài sáu cây trâm vàng, trâm ngọc phỉ thúy cánh phượng, trông như chim phượng giang cánh bay lên trời. Ngoài ra trên người còn đeo rất niều đồ trang sức như vòng ngọc trai, đá quý khắc thành hình hoa mẫu đơn, vô cùng xa hoa.
Phía sau cách đó không xa là Thái hậu ngồi trên ghế phượng sau một tấm rèm che.
Tại hai bên đại điện có bày mấy chiếc bàn, ngồi ở từng bàn là các vị đại thần, sau đó là hơn mười vị sứ thần ngồi theo thứ tự.
Ngồi bên trái đại điện là một vị quan văn tao nhã lịch sự mặc triều phục màu đỏ, được phong đại học sĩ, nàng quan sát cẩn thận vài lần, cũng thấy hắn nhìn có chút quen mặt, nhưng không nhớ nổi mình từng gặp người này ở đâu.
Ngồi phía bên phải đại điện là một vị nam tử tuấn mỹ, một thân mặc y phục nhung màu đen, vô cùng tuấn dật, nàng cũng có cảm giác như đã từng quen biết, nàng nhìn chằm chằm ngũ quan tuấn tú của đối phương tới mức đui mù.
Tiêu Thần Hiên quay đầu lại, tiếng nói trầm thấp mang theo sự bực mình:
-Nhìn đủ hay chưa?
Khinh Vân Nhiễm thấy sắc mặt tối tăm của hắn, biết hắn đang ghen, khóe môi không khỏi mím lại mà cười, thấp giọng nói:
-Người kia là ai thế?
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, thản nhiên nói:
-Trấn quốc tướng quân Khinh Vân Ngạo.
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩng ra, thì thào tự nói:
-Khinh Vân Ngạo, Khinh Vân Vân….
Tiêu Thần Hiên nghe thấy từ miệng Khinh Vân Nhiễm phát ra cái tên “Khinh Vân Vân”, trong nháy mắt đôi mắt bỗng trở nên lạnh lẽo.
Lúc này từ hai bên cửa, ba mươi danh ca cơ vũ bước ra ngoài, giống như những chú bướm rập rờn bay vào tiệc rượu, kỹ thuật múa vô cùng uyển chuyển.
Sáu nữ tử ngoại quốc mặc bộ y phục hở bụng, hai tay cầm hai chiếc quạt lông vũ, lộ ra cánh tay và chân ngọc trắng như phấn, eo thon nhỏ mảnh khảnh, vô cùng đẹp mắt.
Hai mươi tư ca vũ ở chính giữa lại càng lả lướt đẹp mắt hơn, nữ tử đầy đặn thướt tha, mặt trắng như phấn, làn da như tuyết, trên người mặc bộ Nghê thường bằng lụa mỏng, đường cong mờ mờ ảo ảo, như ẩn như hiện làm mê đắm lòng người.
Mỗi một động tác múa thực hiện, tỉnh thoảng lộ ra chân ngọc trắng ngần, múa như lướt bay, ánh sáng trong điện chiếu vào càng thêm vẻ quyến rũ, nhưng chưa thấy rõ dung mạo của họ.
Hai mươi tư ca vũ uốn lượng vòng eo, kỹ thuật múa rất phối hợp với nhau, người ở giữa nhẹ phất cây quạt, dáng vẻ uyển chuyển, thắt lưng lộ ra đón gió, mặt giống như đóa hoa đọng nước, thấy vậy ai ai cũng khuynh đảo, quên đi tranh đấu và sầu khổ trong thế gian.
Động tác của các ca vũ vô cùng đẹp mắt, kỹ thuật múa uyển chuyển, vô cùng mê người, quạt che lúc ẩn lúc hiện, phía sau gài đuôi khổng tước xòe ra, lộ ra gương mặt của Lăng Tử Lạc.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, không chút tỳ vết, da thịt trắng như tuyết, tư sắc kiều diễm, đôi mắt như có nước vô cùng mê hoặc, lông mi dài cong vút như cánh bướm, mũi thẳng, miệng anh đào nhỏ nhắn, hồng tươi lộng lẫy, nàng ta càng thêm vẻ xinh đẹp tuyệt trần.
Tiêu Thần Duệ ngồi trên long vị, đôi mắt lạnh lẽo chưa biến, nhìn nữ tử ca vũ xinh đẹp phía dưới, cầm lấy chén ngọc nhấp một ngụm, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng làm cho người ta ớn lạnh.
Tất cả mọi người đều chìm đắm trong màn ca vũ, thần hồn điên đảo, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần, vỗ tay khen hay.
Đột nhiên từ cửa lớn bỗng ồn ào.
Từ trên không, một nam tử mặc bạch y, tựa như chàng từ bay từ trên trời xuống, không vướng chút bụi của thế gian, chàng đáp xuống đất, đứng ở giữa điện, tuấn mỹ phiêu dật, phong thái làm mêm muội không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ chốn khuê phòng.
Lúc Khinh Vân Nhiễm nhìn thấy người ấy, ngực bỗng chấn động mạnh.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh lùng nhìn thẳng nam tử đứng ở giữa điện, chỉ cảm thấy như có luồng gió lạnh thấu xương thổi tới.
Giờ phút này lòng hắn như bị ai đâm chảy máu đầm đìa, vô cùng kích động.
Hắn và chàng, lúc này cũng nên tính toán rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...