Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt hơi nheo lại, thản nhiên nói một chữ:
-Được.
Khinh Vân Nhiễm nhất thời sửng sốt, Thượng Quan Nguyệt là người cao ngạo như vậy mà cũng đồng ý.
Tiêu Thần Hiên cúi đầu, nếu như không phải thực sự là tới bước đường cùng, quả quyết rằng hắn ta sẽ không như vậy.
Quay đầu nhìn ánh mắt khó hiểu của hắn ta khi rơi vào tình thế bắt buộc, giống như hắn đã sớm đoán được Thượng Quan Nguyệt sẽ đồng ý, nhưng vì sao lại giúp đỡ nàng? Một khắc trước hắn còn hoàn toàn không thể buông tay, không chịu để cho nàng rời đi, trong chốc lát mà đã nghĩ thông rồi sao? Tạm thời không nói chuyện này, hắn đã thông suốt, muốn cởi bỏ khúc mắc trong lòng, hào phóng mà thành toàn cho nàng, phải biết rằng, ở núi tuyết này, bọn họ sẽ không vượt qua được. Nàng không tài nào tưởng tượng được, nếu như hắn thông suốt từ khi bọn họ mới bắt đầu đầu quen, liệu khúc mắc hiện nay có đến mức này không?
Cho đến khi hắn mất trí nhớ mới thoáng đánh vỡ cục diện như vậy.
Cho dù hắn vẫn ngang ngược như lúc ban đầu, nhưng hành vi cử chỉ đều quan tâm chăm sóc người khác, không còn là một người máu lạnh hung tàn, như bắt đầu một con người mới.
Quá khứ của hắn bạo tàn như vậy, nghiễm nhiên vốn là một kẻ không có tim giống như dã thú….
Bỗng nhiên trên mặt băng đỏ sậm một mảng, thân thể cao thẳng, bỗng có một dòng máu uốn lượn chảy dọc theo cánh tay chàng. Lúc này Thủy Lưu chấn động, giống như gặp phải chuyện gì vô cùng sợ hãi, kêu to lên, giọng nói run rẩy:
-Công tử!
Khinh Vân Nhiễm vội vàng quay đầu, thấy Thượng Quan Nguyệt bịt chặt miệng, ngăn máu tươi phun ra ngoài, ho khan vài tiếng nhẹ nhưng lại kéo dài, trong sơn động yên tĩnh có thể nghe rõ được tiếng vang.
Đôi mắt đen trống rỗng từ từ mất đi điểm nhìn, hơi thở tử vong hiện lên ở đáy mắt rồi dần khuếch tán, cuối cùng đầu vô lực cúi xuống, tay buông thõng xuống dưới đất.
Đau đớn và sợ hãi từ đáy lòng lan tới toàn thân, sống lưng cảm thấy ớn lạnh, Khinh Vân Nhiễm vội ngồi xuống, tay đỡ gương mặt lệch đi của chàng, cảm giác lạnh lẽo thấu xương, nhìn thấy đôi môi trắng bệch và đôi mắt nhắm chặt của chàng, nàng không khỏi vô cùng hoảng sợ mà kêu lên:
-Thượng Quan….
Chàng không trả lời, nàng cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo xuyên thấu qua tim. Thân thể chàng lạnh ngắt, cứng đờ như một thi thể…. Nàng cắn chặt môi, vuốt ve gương mặt chàng, sau đó dùng sức lắc vai chàng, hô lớn:
-Thượng Quan Nguyệt, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi….
Đối phương vẫn như trước, không đáp lại, nước mắt của nàng lặng yên lướt qua gương mawtjlanhj như băng, mắt của nàng xuất hiện toàn màu đỏ, tất cả đều là máu của chàng. Hai mắt mờ mịt, màu đỏ ấy dần đông lại thành băng.
Hành Vân và Thủy Lưu từ cách đó không xa chạy tới, ngồi bên cạnh Thượng Quan Nguyệt, sắc mắt cũng tái nhợt như sương lạnh mùa đông, nhìn gương mặt Thượng Quan Nguyệt mà xám như tro tàn, bi thương vô cùng nhưng lại không có cách nào.
Tiêu Thần Hiên đi tới, giọng nói trầm thấp có vẻ vô cùng bực mình, đôi mắt đẹp như chứa phẫn nộ rất lớn, lạnh lùng nói:
-Nàng khóc cái gì, hắn chỉ bất tỉnh thôi, chưa chết, hắn chưa chết, chỉ là bất tỉnh thôi.
Khinh Vân Nhiễm ngơ ngác nhìn gương mặt trắng bệch của Thượng Quan Nguyệt, theo bản năng đưa tay sờ lên mũi chàng, chàng vẫn còn thở, tuy rất yếu ớt, như có như không.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên bỗng có cái nhìn phức tạp, đột nhiên quát:
-Tránh ra….
Hành Vân lạnh lùng nói:
-Ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên âm trầm, quát lạnh:
-Nếu không muốn hắn chết thì tránh ra cho Bổn Vương!
Hành Vân và Thủy Lưu đều sửng sốt, bọn họ không biết y thuật, nhưng theo công tử nhiều năm, trên đời này trừ Y tiên ra, không có người nào có thể trị liệu hàn độc trên người công tử.
Nhưng đã tới nước này chỉ còn cách tin tưởng hắn một lần, Khinh Vân Nhiễm nghe hắn nói, giống như nghe thấy tiếng nhạc từ phía chân trời.
-Ngươi có thể cứu chàng?
Tiêu Thần Hiên không đáp lời,, trong tay vận chân khí truyền vào trong cơ thể Thượng Quan Nguyệt. Mặc dù hắn không phải thầy thuốc nhưng tất cả mọi người đều hiểu, âm dương tan ra, nóng lạnh tương khắc, hắn tập Nhiệt dương thần công, nên có thể khắc chế được hàn độc…. Hắn cũng vốn chẳng phải người lương thiện, thậm chí có thể được coi là kẻ máu lạnh vô tình, đối với kẻ địch của chính mình, tuyệt đối sẽ không ra tay cứu giúp, huống hồ người này lại là tình địch của hắn.
Nhưng hắn không muốn thấy nước mắt của nàng, mỗi cái chớp mắt của nàng khiến trái tim hắn như bị thiêu cháy, hắn không chịu đựng được sự dày vò, hành hạ này, mỗi một giọt nước mắt của nàng giống như chùy sắt đánh mạnh vào lòng hắn, khiến hắn trọng thương, huống hồ nếu Thượng Quan Nguyệt cứ như vậy mà chết, đối với hắn chẳng tốt chút nào…. Nếu thế, hắn vĩnh viễn không bao giờ có chỗ đứng trong trái tim của Vô nhi, vậy hắn càng không có cơ hội, bởi vì hắn ta chết có liên quan tới chưởng lúc nãy của hắn. Nưng lúc đó không phải hắn đánh lén, một chưởng đó đã ra tới nửa đường, tuyệt đối không thể thu lại được, nên hắn mới giảm bớt lực đạo xuống một nửa, vậy mới làm hắn ta trọng thương không thể cử động. Tiêu Thần Hiên hắn là ai, coi như muốn đấu thắng đối thủ cũng không dùng cách ti tiện đánh lén này. (Hay *bật ngón cái*)
Huống hồ, nếu không phải đường đường chính chính giao đấu, muốn gây ấn tượng tốt với Vô nhi, sau khi Thượng Quan Nguyệt bị đánh ra xa, hắn cảm thấy vô cùng không vui.
Thượng Quan Nguyệt đang lâm vào hôn mê, chàng cảm thấy có luồng chân khí nóng chạy khắp cơ thể, đang tranh chấp với hàn khí trong người. Mới lúc đầu, hai luồng chân khí tranh đấu, chàng cảm thấy đau đớn một cách khác thường, tinh thần không tự chủ mà run rẩy, đau khổ than nhẹ lên một tiếng, bỗng có một bàn tay vuốt lên mặt chàng, rất mềm mại, làm tâm chàng thoải mái. Dần dần luồng khí nóng cuồn cuộn chảy vào không ngừng, ép hàn độc xuống, cơ thể dần dần ấm áp. Chàng hơi nhíu mày, bắt nhẹ lấy cánh tay kia, lời nói tuy khẽ nhưng rất rõ ràng:
-Là Khinh nhi sao….
Khinh Vân Nhiễm nghe giọng nói của chàng, vui mừng quá mà khóc, nắm chặt lấy tay chàng.
Tiêu Thần Hiên thấy động tác của Khinh Vân Nhiễm, trên trán nổi rõ gân xanh, cắn răng lại, nư cảm nhận được hàn độc trong cơ thể chàng đã được ngăn chặn, lập tức rút tay về. Đôi mắt đen của hắn tối lại, tay bóp chặt lại, tim như bị đeo đá, nặng khủng khiếp, hít thở gần như không được, lục phủ ngũ tạng cũng đau đớn.
Đôi mắt thâm u của Thượng Quan Nguyệt dần sáng trở lại, đôi môi trắng bệch có chút sắc máu. Chàng chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của nàng, tựa như nhận ra người trước mắt mình có phải ảo giác hay không, cuối cùng, khóe miệng chàng hơi cong lên, mừng rỡ nở nụ cười. Nụ cười của chàng như làm cho tuyết tan ra,vô cùng rực sáng, thoáng chốc làm băng tuyết tan chảy hết, chỉ đột nhiên ho khan một cái, chặt đứt nụ cười tươi ấy….
Khinh Vân Nhiễm bối rối nắm chặt tay chàng, dùng hết sức lực toàn thân làm cho Thượng Quan Nguyệt cảm thấy hơi đau, cái đau này làm chàng có cảm giác chân thật, rằng mình vẫn còn sống. Giọng nói của nàng hơi run rẩy:
-Chàng đừng nói gì cả!
Đột nhiên Thượng Quan Nguyệt ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lên bả vai nàng, không mở miệng nói gì. Khinh Vân Nhiễm mỉm cười, hàn độc của chàng cuối cùng cũng khống chế được rồi, bây giờ cái ôm này đúng là ấm áp không gì bằng, bất luận là mặc bao nhiêu áo dày đi chăng nữa vẫn cảm thấy ấm áp tới tận xương mình.
Hành Vân và Thủy Lưu thấy Thượng Quan Nguyệt tỉnh lại đều lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, nhìn mắt Tiêu Thần Hiên, cảm thấy phức tạp, ai cũng không ngờ hắn sẽ ra tay cứu giúp.
Tiêu Thần Hiên vẫn im lặng, nhưng trên người lại tỏa ra luồng khí mạnh mẽ, tựa nhue không khí xung quanh bốn phía trong nháy mắt cũng trở nên lạnh lẽo tăm tối, biến ảo hàng nghìn hàng vạn. Ai cũng không biết hắn sẽ bộc phát lúc nào?
Đột nhiên hắn nắm lấy một tay của nàng, tiện tay kéo nàng khỏi vòng tay của Thượng Quan Nguyệt, Khinh Vân Nhiễm cảm giác mình được nhấc bổng lên, không khỏi kinh ngạc hô lên một tiếng, quay đầu, khó hiểu trừng mắt nhìn hắn, nói:
-Người làm gì thế? Buông ta ra!
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt tối lại, mặc dù đã tạm thời ngăn chặn được hàn độc trong cơ thể nhưng nội thương trên người cũng chưa hoàn toàn khỏi hẳn, đành phải âm thầm vận công điều trị.
Thấy Khinh Vân Nhiễm bị kéo ra, phút chốc chàng ngẩng đầu lên, đôi mắt híp lại nhìn Tiêu Thần Hiên, mặc dù sóng mắt không lay chuyển nhưng đáy mắt vẫn bắn ra luồng sáng lạnh lẽo, làm cho người ta không thể nhìn thẳng.
Tiêu Thần Hiên ôm chặt nàng ở trước ngực, gân xanh trên trán nổi rõ, đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo, cụp mắt xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Thượng Quan Nguyệt, có thể đi rồi đấy!
Khinh Vân Nhiễm khẽ cắn môi, muốn giãy dụa thoát khỏi cái ôm của hắn, nghe thấy hắn nói cảm thấy không vui:
-Thượng Quan mới khá hơn một chút, chàng cần nghỉ ngơi một lát….
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Tiêu Thần Hiên nhăn nhó tới đáng sợ, đôi mắt như sắp phun lửa, mơ hồ làm băng tan chảy, khóe miệng nở nụ cười giễu:
-Không đi? Chẳng lẽ muốn ở chỗ này không qua nổi mùa đông, không phải nói thời gian gấp gáp sao, sao vẫn còn chần chừ thế?
Thượng Quan Nguyệt cố nén cảm giác ngứa rát trong cổ họng, không ho khan, gương mặt dần đỏ lại, nói:
-Khinh nhi, ta đã tốt hơn nhiều rồi, chúng ta đi thôi!
Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên lạnh lùng, quanh thân tỏa ra luồng khí bức người, đáy mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo làm người khác run sợ, sâu không lường được, tay ôm chặt Khinh Vân Nhiễm, đứng từ trên cao, nghiễm nhiên là một kẻ chiến thắng đang nắm phần thưởng, lộ vẻ tôn quý cao ngạo.
Mà gương mặt Thượng Quan Nguyệt tuấn tú hang theo hơi thở nho nhã, trên người cũng tỏa ra luồng khí cứng cỏi cao ngạo, khóe môi cương nghị, hơi mím lại, làm cho người khác có cảm giác không giận mà e ngại.
Giờ phút này, Vương đối với Vương, không ai nhường ai, tầm mắt hai người đấu với nhau, va chạm trong không khí, mơ hồ như có những ngọn lửa nhỏ đang bốc cháy.
Không khí bốn phía dường như cũng ngưng lại, bầu không khó quái dị làm Khinh Vân Nhiễm mím môi lại, cơ thể bị Tiêu Thần Hiên ôm chặt, không được tự do, trong lòng thầm cầu khẩn đừng vì một chuyện vẩn vơ này mà đánh nhau, nàng vội vàng nghĩ cách xua tan bầu không khí quái lạ này đi.
Liếc mắt, nhìn nam nhân đáng khinh bên cạnh, như bực mình, nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi còn định đứng nhìn tới bao giờ, mau đi thôi!
Tiêu Thần Hiên nhìn nữ tử trong lòng, gương mặt lập tức thay đổi, khóe mắt hơi cong lên, mang theo sự tà mỵ, miệng nở nụ cười đầy hàm ý “ghen tỵ”. Khinh Vân Nhiễm tức giận không chịu nổi, đồ đầu đất này….
Đang muốn mắng hắn, hắn lại nhún mình, dưới chân dùng sức, thi triển khinh công bay đi. Thân thể của hắn vút lên cao, nàng vội nắm chặt lấy cánh tay hắn, hắn di chuyển nhanh như chớp điện, lao ra phía ngoài sơn động.
Cuối cùng, Hành Vân và Thủy Lưu thức thời, không nói một câu.
Hành Vân vội vàng đỡ Thượng Quan Nguyệt lên, Thủy Lưu dùng nội công phá tuyết, sau đó hai người che chở cho Thượng Quan Nguyệt theo sát Tiêu Thần Hiên, bước nhanh đuổi theo.
Thượng Quan Nguyệt nắm chặt hai tay, trong lòng bỗng cảm thấy mình vô dụng, nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên trên mặt chàng, có chút tự cười giễu, lại có chút không cam lòng, lại có chút không thể tránh được.
Đôi khi chàng thật sự rất hận cơ thể mình, cho dù chàng có quyền thế, tài phú mà nhiều nam tử mơ ước, nhưng vậy thì sao….
Chàng vẫn luôn dùng thái độ lạnh nhạt đối mặt với sống chết, chàng nghĩ chính mình chẳng muốn, chẳng cầu thứ gì….
Nhưng ngay lúc nãy, khi tính mạng chàng ngàn cân treo sợi tóc, chàng bỗng quay đầu, mới phát hiện chính mình cũng không phải như vậy, chàng muốn nhiều thứ, cầu không được điều gì, người mà chàng lựa chọn, chàng sẽ chờ đợi.
Nếu “nàng” dứt khoát lựa chọn hoàng huynh, cùng hoàng huynh dùng đủ mọi cách hại chàng, không phải chàng không oán hận, nhưng hận này, oán này, theo thời gian cũng đã phai nhạt, dần dần biến mất.
Đã năm năm không gặp lại, nhìn bề ngoài như đối với “nàng” tuyệt tình, kỳ thật là tự đối với mình tàn nhẫn, tàn nhẫn chặt đứt ý nghĩ, cũng hy vọng mình có thể buông tay. Thù hận, chỉ có thể tăng lên nếu ta không ngừng nghĩ về nó mà thôi…. Nếu chất vấn hoàng huynh thẳng thừng, rốt cuộc hắn có thích “nàng” hay không?
Vì sao chàng luôn cười lạnh nhạt với bất kỳ kẻ nào, kể cả “nàng”. “Nàng” nói “nàng” muốn chàng nở nụ cười thật lòng, nhưng không đợi chàng thực hiện được, “nàng” đã chuyển hoài bão ấy sang nam nhân khác. “Nàng” không hiểu chàng, chưa từng hiểu chàng, vẻ lạnh nhạt bên ngoài của chàng chỉ là vỏ bọc che giấu sự yếu đuối bên trong. Chàng nghĩ bản thân mình có đủ kiên cường, nhưng chàng đã lầm, sức của chàng chỉ nhỏ như vậy, người thường có thể làm được nhiều chuyện, nhưng trong mắt chàng đó lại là việc vô cùng khó khăn. Thân thể yếu ớt như vậy sao có thể cho người khác có được hạnh phúc?
Tử sinh khiết thoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*. Khinh nhi muốn lấy thứ gì đó, bất luận thế nào chàng cũng vô cùng cố gắng, nhưng không cách nào giúp nàng làm được, không có một cơ thể khỏe mạnh cũng đã không làm được rồi.
Cố chấp giữ lại nàng bên cạnh là vì chàng biết, nàng không yêu chàng, nên cũng sẽ không làm chàng tổn thương.
Nên chàng bình yên hưởng thụ sự dịu dàng của nàng, gương mặt nhẹ nhàng thư thái, nàng là người ấm áp nhất trên thế gian, là một con người cứng cỏi, chỉ cần có một chút hy vọng, cho dù đau khổ thế nào cũng chịu đựng, cố gắng hướng tới một cuộc sống tốt đẹp. Chàng hy vọng nàng có thể hạnh phúc, nhưng nam nhân làm nàng hạnh phúc, cho dù không phải là bản thân chàng thì cũng không nên là nam nhân đã từng gây ra những thương tổn sâu sắc cho nàng, thương tổn đã thành, sao đền bù là có thể cứu vãn được tất cả?
Nhìn bóng người phía trước vọt nhanh, chàng cảm thấy ngực mình phập phồng không thôi.
Chỉ tiếc mặc dù mình hoàn toàn biết rõ, chuyện này là không thể tránh được, nhưng không tài nào yên ổn, trong lòng bỗng có tâm trạng không nên có.
Khi biết trong lòng nàng, mình cũng có một vị trí nhất định, chàng mừng rỡ như điên cũng không cần biểu hiện mà nó đã tự lộ ra ngoài. Chàng chờ đợi lâu rồi, cô đơn lâu rồi, cũng khát vọng từ lâu lắm rồi, có lẽ chàng rất tham lam, muốn thật nhiều, thật nhiều hạnh phúc và sự ấm áp lấp đầy những chỗ trống trong trái tim mình.
Cảm giác ấy quá ư là tuyệt vời….
Vậy chàng nên có được nó không? Chàng khẽ thở dài, không khí thở ra hóa thành làn khói trắng dần biến mất….
Vì ở trong động ấm áp một lúc lâu nên khi ra khỏi động, Khinh Vân Nhiễm cảm thấy từng đợt gió tuyết lạnh đập vào người, thân thể không chịu được mà run rẩy. Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên sự đau lòng, nhưng cũng biến mất rất nhanh.
Hắn chỉ mở rộng áo choàng, choàng qua người nàng, lập tức vận chân khí, truyền một luồng không khí ấm áp cho nàng. Khinh Vân Nhiễm theo bản năng áp gần vào hắn, ấm áp làm cho người ta không tự chủ được mà tới gần, nhưng lòng của nàng, tại sao chỉ vì một cử chỉ nhỏ này của hắn mà trở nên ấm áp?
Nhìn gương mặt nghiêng tuấn mỹ của hắn, trong lòng lại cảm thán, cho tới bây giờ, chưa bao giờ nàng coi hắn tốt ở trong mắt mình.
Nhưng trước đó, sau khi hắn mất trí nhớ, chứng kiến cá tính của hắn biến đổi ngất trời, nàng đột nhiên mới giật mình.
Trước kia, hắn vốn là kẻ đáng thương bị thù hận che mất lý trí…. Hóa ra hắn cũng có thể là một người tốt như vậy, so với Thượng Quan Nguyệt cao quý tuấn dật cũng tương đối như nhau, Thượng Quan Nguyệt thì như đóa sen trắng tỏa sáng, còn hắn thì yêu dị như đóa hoa miền mơ ước.
Tiêu Thần Hiên mím chặt môi, hắn đã sớm chú ý tới ánh mắt cực nóng kia, khóe môi nở nụ cười khẽ….
Giọng nói khẽ trêu chọc vang lên rất rõ ràng trong vùng đất trống vắng, lọt vào tai:
-Có phải nàng hơi mê muội ta rồi?
Khinh Vân Nhiễm trừng mắt, cười lãnh đạm:
-Ngươi thật chán ngắt!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên cong lên, mang theo chút cô đơn, hơi nhíu mày, nói:
-Nàng nói dễ nghe chút đi, nếu không ta sợ chẳng may sẽ đánh rơi nàng xuống dưới đó….
Khinh Vân Nhiễm tức giận nghiến răng kèn kẹt, bây giờ là lúc nào rồi mà hắn vẫn có tâm trạng để đùa cợt, cố nén tức giận xuống, lãnh đạm nói:
-Muốn thừa dịp ném thì ném luôn đi, cần gì phải đợi lát nữa….
Tiêu Thần Hiên nở nụ cười, hàm răng trắng bóng cười tỏa sáng. Khinh Vân Nhiễm mím môi, nhất thời nghẹn lời:
-Ngươi….
Tiêu Thần Hiên không để ý tới nàng, xoa cằm, tự nhủ: “Ta giúp nàng, đáng lẽ nàng không nên như vậy, nếu như chỉ hôn một cái, cũng chẳng tính gì, nếu không, thì hãy theo ta….”
Khinh Vân Nhiễm không khỏi chán nản, nghe hắn nói khá rõ ràng, lạnh giọng ngắt lời:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi nghe cho rõ, rời khỏi nơi này, chúng ta đường ai nấy đi, ngươi quay về Đông Kỳ của ngươi, làm Vương gia tiêu dao, còn ta sẽ cùng Thượng Quan Nguyệt quay về Nam Dục. Ngươi giúp ta như vậy, ta không thể báo đáp được ngươi điều gì, vậy nên đừng có suy nghĩ ngốc nghếch muốn báo đáp, nếu giờ ngươi không muốn như thế thì hãy lập tức thả ta rơi xuống chỗ này đi….
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên bỗng trở nên thâm trầm, cúi đầu nhìn đôi mắt của nàng, trầm giọng nói:
-Bổn Vương làm việc luôn luôn tùy theo tính cách, giúp nàng, mạng có mất, Bổn Vương cũng không có nửa câu oán hận, tất cả đều vì nàng mà ta tình nguyện. Tại sao lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả lấy lòng ta một chút thôi cũng không được sao?
Ngực Khinh Vân Nhiễm như bị kim đâm, giọng nói như từ nơi xa vọng tới vang lên chậm rãi:
-Nói cho rõ ràng thì chuyện này cũng không nghiêm trọng tới mức này, chúng ta chỉ như bình nước gặp nhau, không đáng để ngươi như vậy….
Lúc này, Thượng Quan Nguyệt cùng Hành Vân, Thủy Lưu, ba người đuổi theo họ.
Thượng Quan Nguyệt họ nhẹ, giọng nói suy yếu, khách khí nói:
-Hiên Vương, ngươi chờ một chút!
Tiêu Thần Hiên quay đầu lại nhìn Thượng Quan Nguyệt, đôi mắt xẹt qua chút tức giận:
-Chuyện gì?
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt tái nhợt như tờ giấy, mày nhíu lại, ngón tay chạm vào vách đá, trầm giọng giải thích:
-Từ nơi này trở đi, cứ cách trăm thước thì có một người đóng ở đó, chúng ta có thể mượn sức họ, vậy lên đỉnh núi sẽ nhanh hơn.
Tiêu Thần Hiên hơi nhíu mày, đôi mắt bỗng trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói:
-Vậy Bổn Vương đành làm từng bước.
Đó là biện pháp tốt nhất, nếu như không có các cao thủ võ lâm giang hồ giúp đỡ thì sao hắn có thể làm được? Ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên cười rộ lên, đối thủ đúng là khó chơi, đây không phảu muốn khiêu khích hắn sao? Cúi đầu nhìn người trong lòng một cái, lấy tay che mắt nàng đi, nói:
-Phải đi lên rồi….
Tiếng nói vừa dứt, Khinh Vân Nhiễm cảm thấy thân thể hắn bay vút lên không trung, gió thổi vù vù bên tai, thế giới bên trong của nàng cảm giác được có tiếng động, đó là trống ngực của hắn.
Tiếng tim đập mạnh mẽ, một nhịp lại một nhịp, nhưng lại làm cho nàng không tài nào yên tâm…. Bây giờ ngẫm lại, Thượng Quan Nguyệt lo lắng không phải thừa, trên người mang theo một người tất có ảnh hưởng tới sự nhanh nhẹn, càng lâu thì càng chậm, người lại càng uể oải.
Cho dù võ công hắn có cao tới đâu, công lực có thâm hậu thế nào cũng không có khả năng chống đỡ nếu như chẳng may bất hạnh gặp bão tuyết trên đường đi, bão tuyết che mờ tầm mắt của họ, có thể nói là, bước nào cũng rất khó đi.
Người ta thường nói, lên núi dễ dàng, xuống núi khó khăn….
Nhưng đối mặt với vách đá bóng loáng như gương, muốn lên đỉnh núi sao có thể nói dễ như vậy, chuyện này không thể đùa, nếu chẳng may trượt chân, sẽ có kết cục vùi thân nơi đáy vực.
Thời gian dần trôi qua, cả người nàng vẫn phập phồng. Không biết Thượng Quan thế nào
rồi?
Hành Vân và Thủy Lưu đã theo bên cạnh chàng hơn năm năm, sớm đã luyện thành khinh công tuyệt thế, nhưng với sức khỏe hiện giờ của Thượng Quan Nguyệt, nàng không yên lòng. Nàng sợ bị cái lạnh từ băng tuyết nhập vào người, hàn độc sẽ phát tác. Nàng rớt nước mắt.
Bàn tay Tiêu Thần Hiên cảm giác được ẩm ướt, trống ngực đập nhanh hơn, tốc độ bay lên dần trở nên thong thả, hơi thở tựa như mong manh hơn. Nàng hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi giữ nhẹ tay chút thôi!
Tiêu Thần Hiên thở hổn hển, giọng nói ác liệt truyền đến:
-Ta đây muốn tốt cho nàng, nếu chẳng may nàng bị rơi xuống vách đá, mặt bị đập mạnh, vậy là hổ thẹn lớn nhất đời nàng, mặt nàng như vậy sao có thể ngẩng mặt lên nhìn người đời được.
Ngay sau đó thì hắn nở nụ cười vui vẻ. Khinh Vân Nhiễm không khỏi chán nản, phản bác bật thốt ra:
-Ngươi không biết chứ, Thượng Quan Nguyệt không ngại thì thôi, chàng là thần y, cho dù ta có bị hủy dung nhan, chàng cũng có thể chữa khỏi cho ta!
Hắn biết nàng sợ độ cao nên mới lấy tay che hai mắt nàng, nàng biết dụng ý của hắn. Nhưng lời nói ra lại làm cho người ta căm tức….
Tiêu Thần Hiên không thèm nhắc lại, có lẽ là hơi tức giận. Khinh Vân Nhiễm cũng nghĩ như vậy nên cũng không nói chuyện. Lúc này, tuyết bắt đầu rơi, mặt nàng cảm nhận được cái lạnh của tuyết, tuyết rơi vào môi nàng, nàng liếm nhẹ, dần dần tan ra.
Tiêu Thần Hiên khó khăn cụp mắt, nhìn hành động vô tâm của nàng đầy hấp dẫn, đôi mắt u ám thâm trầm như hồ nước lạnh bỗng không kiềm chế được, bàn tay che hai mắt nàng di chuyển, ngón tay chạm vào môi nàng, nhẹ nhành vuốt ve đôi môi cánh hoa tinh tế, triền miên lưu luyến không thôi, một lần rồi lại một lần.
Khinh Vân Nhiễm tiếp xúc với luồng ánh sáng trắng, đôi mắt của nàng thấy hơi chói một chút, nhưng lại bị hành động tiếp theo của hắn làm cho kinh sợ, kinh ngạc mà nhìn hắn. Tiêu Thần Hiên không nhìn nàng, tình cảnh giờ phút này không cho phép hắn tham luyến, nhưng vẫn như trước không muốn dời tay, cảm nhận sự tinh tế, cảm giác được sự mềm mại.
Rốt cuộc bọn họ cũng an toàn lên tới đỉnh núi. Tầm nhìn lúc mới đầu đều là trắng xóa mịt mờ, không giống với đáy vực, nhưng từ phía chân trời đột nhiên xuất hiện những tia nắng làm nàng chói mắt.
Ánh mặt trời sáng chói rực rỡ làm nàng có chút kinh ngạc, lâu rồi không nhìn thấy ánh mắt trời, không ngờ lại ấm áp đến vậy.
Động tác của Tiêu Thần Hiên nhẹ nhàng, thả nàng xuống, ánh mắt nhìn về phía ánh mặt trời. Quay đầu nhìn đôi mắt của nàng, vốn là dịu dàng như nước, giống như nam diễn viên thâm tình trong phim Hàn Quốc, tay chậm rãi duỗi ra, vuốt nhẹ lên má nàng.
Sau đó ôm chặt lấy nàng vào lồng ngực cứng như sắt thép, vững vàng khóa chặt nàng….
Bên tai truyền đến lời thề như tiếng thở dài:
-Vô nhi, ta, Tiêu Thần Hiên xin lấy tổ tiên thời đại ra thề, một ngày nào đó nàng sẽ tới bên cạnh ta, nếu như lời thề này không ứng nghiệm, ta nguyện sống cô độc suốt quãng đời còn lại….
Lòng Khinh Vân Nhiễm khẽ run lên, sao hắn phải thề như vậy? Nhưng ngay lúc này, hoài bão của hắn lại nóng rực, đốt cháy tâm phế của người ta. Lòng của nàng hơi động…. Khẽ thở dài một tiếng, ngẫm lại, thì hắn cũng chỉ là một kẻ si tình mà thôi, tình yêu với Minh Nguyệt thuở ban đầu cũng như vậy, nóng bỏng như ngọn lửa.
Chỉ tiếc nàng không phải là Minh Nguyệt, không thể nào đáp lại tình cảm của hắn, cho nên lần này hắn chỉ có thể nhận lấy đau thương mà thôi, nàng lẳng lặng nhìn chân trời, bất kể lúc nào, ánh mặt trời cũng có thể làm cho tâm trạng của người ta trở nên vui vẻ.
Song họ lại không biết, ở chính nơi này trên núi tuyết, có tồn tại một truyền thuyết vô cùng đẹp.
Vì đỉnh núi tuyết quanh năm mây mù lượn lờ, cho dù là khí trời lúc tốt nhất, ánh mặt trời cũng rất khó có thể xuyên thủng tầng mây.
Truyền thuyết kể rằng, hàng năm vào lúc Thu phân, lúc nhật nguyệt gặp nhau, kết hợp ánh sáng, chỉ có thời khắc ngẫu nhiên này mới có thể chứng kiến ánh mặt trời chiếu rọi đỉnh núi.
Mà người được ánh mặt trời này chiếu rọi, là người có thể có tình yêu mọt đời không bao giờ thay đổi.
Đột nhiên có một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, phá vỡ yên tĩnh giờ phút này:
-Khinh nhi!
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngây ra, nghĩ muốn di chuyển nhưng cánh tay đối phương lại như tường đồng vách sắt, thế nào nàng cũng không giãy nổi ra, đôi mắt nhìn qua khe hở, thấy ánh mắt bi thương của Thượng Quan Nguyệt, sắc mặt nàng dần dần trắng bệch, trầm giọng nói:
-Thượng Quan, ta….
Tiêu Thần Hiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Nguyệt một cái, cười lạnh một tiếng:
-Vất vả lắm mới đưa được nàng lên đây, một cái ôm chắc hẳn là không quá đáng nhỉ?
Nói xong bỗng buông nàng ra, cho dù cái ôm đó ấm áp nhưng cũng không giữ được nàng. Nàng vội vàng thoát khỏi lòng hắn, lui về phía sau vài bước, nhưng chưa kịp nói chuyện….
Thượng Quan Nguyệt và Tiêu Thần Hiên vội nhảy về phía nàng, đôi mắt mang theo hoảng sợ, kinh hãi:
-Cẩn thận!
Thượng Quan Nguyệt thuận thế kéo nàng vào trong lòng, ở miệng thở ra làn khói trắng, mặt chàng vẫn còn sợ hãi, kêu lên:
-Đứa ngốc này, lui về phía sau nữa chính là vách đá đó.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên hơi khó coi, phản ứng lúc nãy của nàng, quả thật làm hắn bị thương.
Thượng Quan Nguyệt quay đầu nhìn Tiêu Thần Hiên, ánh mắt hiện lên phức tạp. Chàng hít sâu một hơi, nói:
-Ân tình ngày hôm nay là Thượng Quan Nguyệt ta nợ ngươi, ngươi không cần đợi sự báo đáp từ Khinh nhi, chỉ cần ta có thể làm được, ta đồng ý thực hiện một yêu cầu của ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là không có liên quan gì tới Khinh nhi.
Tiêu Thần Hiên hơi nhíu mày, trong mắt đột nhiên hiện lên ánh sáng, đột nhiên nói:
-Thật không? Vậy trước hết ngươi lấy mười người thiếp đi….
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt tối đi, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng cự tuyệt:
-Chuyện này thứ lỗi cho ta không tài nào làm được.
Chàng là người có ân tất báo, nhưng lại bị lừa gạt như vậy. Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, sắc mặt lạnh nghiệm, giọng nói lạnh lùng:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi đừng đùa quá trớn….
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối sầm lại, cười dễ dàng, tận lực làm cho gương mặt mình trở nên không khó coi, trầm giọng nói:
-Đó chỉ là nói đùa thôi, nhưng Thượng Quan Nguyệt, chuyện ngươi nói ngày hôm nay, ta nhất định nhớ kỹ. (hờ vậy mà sau này quên đấy)
Thượng Quan Nguyệt hơi sửng sốt, lập tức giật từ bên hông một khối Vương bội, thản nhiên nói:
-Đây là bằng chứng.
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên vẻ như nhận được phần thưởng, tuy là tình địch, nhưng hắn làm việc rất có nguyên tắc. Nếu như hai người không phải có lập trường bất đồng, thiện ác khác nhau, lại vừa trùng hợp cùng thích một người, chắc hẳn họ đã là bằng hữu. Lúc này cũng có rất nhiều cao thủ đi lên, người càng lúc càng đông, người nào người nấy đều lạnh tới cứng đờ, nếu không phải có chân khí hộ thể, sợ rằng họ cũng đã trở thành những thi thể lạnh ngắt rồi.
Thượng Quan Nguyệt quay đầu, nói cảm ơn với mọi người.
Sau đó mấy người họ cùng các võ lâm cao thủ cùng nhau xuống núi.
Đoạn đường đi xuống coi như trôi chảy, không quá bao lâu đã tới chân núi.
Thượng Quan Nguyệt lập tức ra lệnh cho Hành Vân tiễn họ tới thành trấn dưới chân núi, tìm nhà trọ lớn nghỉ ngơi. Sau khi hắn đưa nhóm người đi, Thượng Quan Nguyệt liền ho khan dữ dội, còn nôn ra rất nhiều máu, là điềm báo hàn độc phát tác. Khinh Vân Nhiễm vội vàng đỡ thân thể lung lay muốn ngã của càng, kinh hoảng thất thố kêu lên:
-Thượng Quan….
Nàng quay đầu, vừa sợ hãi vừa vội vàng nhìn Tiêu Thần Hiên, muốn mở miệng, nhưng lại không biết nói như thế nào.
Tiêu Thần Hiên nhìn dáng vẻ khẩn trương đau lòng của nàng, chỉ khi Thượng Quan Nguyệt đau khổ, nàng mới có thể cầu xin hắn sao?
Đột nhiên hắn có cảm giác, mình như một con người dư thừa, giữa họ, căn bản không có chỗ cho hắn chen chân vào….
Hơi thở Thượng Quan Nguyệt mong manh, nhìn Khinh Vân Nhiễm thật sâu, có lẽ hiểu rõ ý nàng, tiếp tục nói:
-Khinh nhi, khụ khụ khụ…. Trước tiên đỡ ta vào xe ngựa.
Khinh Vân Nhiễm bối rối gật đầu, tay chàng vốn đã lạnh như băng, không hề ấm áp làm cho nàng giật mình run rẩy, đáy lòng nàng bỗng sợ hãi, nỗi sợ xâm nhập vào xương tủy.
Thượng Quan Nguyệt hít sâu một hơi, đứng thẳng người dậy, đi từng bước, vậy mà vẫn chu dáo dặn dò phu xe trông coi xe ngựa.
Thượng Quan Nguyệt đi được vài bước bỗng ho mạnh ra một ngụm máu, trên đường tới xe ngựa, máu bắn ra thành từng đóa hoa, nhìn thấy mà giật mình, có Hành Vân trợ giúp mới có thể tới bên cạnh xe khá nhanh.
Thượng Quan Nguyệt vừa mới lên xe ngựa đã ngã nằm lên trên đệm, sắc mặt không phải là bi thảm nhưng dần trắng nhợt, Thủy Lưu thấy vậy, sắc mặt đột biến, kinh hãi kêu lên một tiếng:
-Công tử!
Khinh Vân Nhiễm vội vàng nói:
-Mau mang lò ấm tới đây, lấy cả thuốc nữa….
Thủy Lưu nhớ lại lúc nãy Tiêu Thần Hiên truyền chân khí vào trong cơ thể Thượng Quan Nguyệt nên cũng làm y hệt như vậy, nhưng luồng chân khí lại bị đánh bật ra ngoài, hai tay trở nên vô cùng rét lạnh. Khinh Vân Nhiễm kéo lò ấm đến, nhưng ngọn lửa quá nhỏ, không sưởi ấm được chút nào.
Viên thuốc thế nào cũng không nuốt nổi vào, có lẽ là chịu đựng đau đớn, chàng cắn răng, cắn chặt lại. Nàng thấy Thượng Quan Nguyệt nhắm chặt mắt, gương mặt dần tái nhợt, đột nhiên nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cúi đầu nghẹn ngào nói:
-Thượng Quan, nếu chàng nghe được giọng ta, vậy hãy trả lời ta, xin chàng, đừng nên làm ta sợ…
(Vì chị ý chấp nhận anh rùi nên đổi xưng hô nha)
Bộ dạng này của chàng làm ký ức đau đớn trong tâm trí nàng bỗng tuôn trào ra ngoài, khi đó Hoán nhi cũng nhắm chặt mắt như vậy, cuối cùng cũng không mở ra nữa.
Một lúc lâu sau, như là nghe thấy tiếng nàng khóc, Thượng Quan Nguyệt mở mắt ra, nhìn nàng cười yếu ớt, hơi thở mong manh, nói:
-Sao ta có thể bỏ nàng được….
Miệng Khinh Vân Nhiễm cong lên nở nụ cười khổ, nửa vui nửa lo lắng nói:
-Chàng tỉnh rồi….
Nàng vội vàng lau khô nước mắt trên mặt.
-Mau uống thuốc đi, chúng ta lập tức phải đưa chàng tới Dược Vương cốc tìm lão tiền bối Y tiên, trước khi tới đó, chàng nhất định phải hứa với ta, chàng phải khỏe mạnh….
Thượng Quan Nguyệt trừng mắt nhìn, tỏ vẻ đồng ý, há miệng nuốt viên thuốc vào, nhưng viên thuốc lại nghẹn trong cổ họng, làm chàng ho dữ dội, nàng cả kinh, vội vội vàng vàng vỗ ngực cho chàng, giúp chàng dễ thở hơn. Thất thế, Hành Vân đưa qua một bình nước, nói cảm ơn rồi mở cái bình, nước rất lạnh, mày nhíu chặt lại, nàng suy nghĩ một lúc rồi uống một ngụm vào trong miệng, đợi cho tới khi nó ấm, rồi môi chạm môi, nhẹ nhàng chảy vào miệng chàng, nàng hôn cảm giác được cả mùi máu.
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt ngây ra, ngoài miệng là hương vị mềm mại ngọt ngào làm trái tim chàng run rẩy dữ dội, lại ho mạnh lên, gương mặt ửng hồng, nụ hôn của nàng làm cho chàng không biết nên buồn hay là nên vui. Khinh Vân Nhiễm vội vàng giúp chàng dễ thở hơn, lại uống một ngụm, ngậm ở trong miệng, rồi cứ thế lặp đi lặp lại. Thủy Lưu ở một bên, lắc đầu nghĩ, công tử khó khăn lắm mới đợi được tới lúc cô nương chủ động, đúng là phải đổi bằng rất nhiều chuyện không nên.
Sau khi luống cuống tay chân, Thượng Quan Nguyệt nhắm mắt, đã ngủ, tựa như thuốc đã có tác dụng. Khinh Vân Nhiễm khẽ thở dài một hơi, nhìn qua cửa sổ, thấy Tiêu Thần Hiên cách đó không xa, đôi mắt thâm u như hồ nước lạnh nhìn nàng chằm chằm, tâm trạng vô cùng khó khăn.
Nghĩ lại vừa mới rồi, nàng giúp Thượng Quan Nguyệt uống nước, toàn bộ đều không thoát khỏi mắt hắn, trong lòng không khỏi căng thẳng, cụp mắt xuống, chắc chắn hắn có thể nhìn thấy, nghe rõ, nàng nhẹ nhàng nói bốn chữ: “Không hẹn gặp lại”. Sau đó ngước mắt liếc nhìn một cái, hình như hắn đã nghe thấy rồi.
Đau thương trong đôi mắt đó ập tới nàng, tiêu diệt sự yên bình của nàng, bóng người cô độc trở nên rõ ràng hơn trong thời không, nhìn thấy mà giật mình.
Giọng nói của Thủy Lưu truyền tới gọi thần trí của nàng quay trở về, hắn nói:
-Cô nương, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường thôi.
Khinh Vân Nhiễm hơi nhíu mày lại, trầm giọng nói:
-Được rồi, còn hắn thì sao?
Thủy Lưu lộ ra vẻ mặt đừng lo, khẽ giọng nói:
-Hắn sẽ đuổi theo sau!
Khinh Vân Nhiễm gật đầu, khẽ thở dài, cũng không biết cái thở dài này từ đâu mà đến.
Phu xe nghe lệnh lập tức quay đầu xe lại, chậm rãi chạy về phía trước. Khinh Vân Nhiễm liếc mắt nhìn thân ảnh cô độc đó một lần, buông rèm cửa sổ xuống, cụp mắt, che giấu sự mịt mờ, dần cảm thấy rối bời, trong lòng bỗng thấy phức tạp, chỉ cảm thấy ngực hơi nhói đau.
Tiêu Thần Hiên lẳng lặng nhìn chiếc xe ngựa đi càng ngày càng xa, lúc không còn một bóng người, gương mặt của nàng hiện lên rõ ràng, môi nàng mấp máy, từ đôi môi cánh hoa có thể lờ mờ đoán ra bốn chữ “không hẹn gặp lại”.
Hắn đột nhiên cười, cười bi thảm đến vậy, đau khổ, đau đớn ào ra như thác nước, từ trong thác nước thoát ra hàng ngàn hàng vạn con rắn độc, ánh mắt nàng lạnh lẽo dứt khoát, làm tổn thương trái tim, tổn thương lòng hắn…. Nàng đi rồi.
Là hắn để nàng đi, ngoài mặt làm ra vẻ bình tĩn, nhưng tim, vĩnh viễn cũng không được như vậy.
Nếu bắt ép nàng đi Đông Kỳ, thứ mà hắn có chỉ là thể xác của nàng, cái hắn muốn, chính là lòng của nàng, nàng sẽ không chủ động tới tìm hắn, hắn có thể khẳng định như vậy.
Nắm ngọc bội hình rồng bay trong tay, hắn cười thản nhiên. Hắn và nàng, cũng không hẳn hoàn toàn cắt đứt liên lạc, nghĩ vậy khiến tâm hắn dễ chịu hơn một chút.
Hắn bình tĩnh bước đi về phía trước. Từ xa, hắn có thể thấy được một đội người ngựa, ai nấy đều mặc binh phục quân sĩ Đông Kỳ, đang đi từ rừng ra, nam tử dẫn đầu mơ hồ hơi quen mặt. Đi tới gần hơn chút nữa, quả nhiên là người hắn quen thật.
Nhưng diện mạo của người đó so với trong trí nhớ già dặn hơn mọt chút, trong lòng cảm thấy hơi nghi ngờ.
Dưới chân hắn dùng sức phi thân, một vài giây sau thì đáp xuống mặt đất, đi tới trước mặt nam tử kia, kêu lên:
-Trảm Đình….
Nam tử được gọi xoay người lại, thấy hắn trong nháy mắt thì vừa kinh ngạc lại vô cùng vui mừng, bình tĩnh quan sát một lúc, kêu lên:
-Vương gia, sao người, sao người hồi phục được….
Tiêu Thần Hiên nhíu mày, đôi mắt híp lại, bên trong như chứa sự bực mình, trầm giọng nói:
-Quả nhiên là ngươi! Những người này là phái tới tìm ta sao?
Trảm Đình vội vàng quỳ xuống, hoảng sợ nói:
-Thuộc hạ đáng chết!
Tướng sĩ phía sau cũng đều quỳ xuống, tất cả kêu lên:
-Tham kiến Vương gia.
Th phất tay, nói có ý trêu chọc:
-Tất cả đứng lên đi! Trảm Đình, mấy ngày không gặp, sao ngươi già nhanh như vậy chẳng lẽ là miệt mài quá độ hay sao? (ý anh là ông Trảm Đình này tham hoan quá độ)
Lời hắn nói đều làm người ta sửng sốt, tướng sĩ phía sau đều đờ ra.
Trảm Đình là người trầm mặc ít nói, mặt lạnh như núi băng, phụ nữ thích kiểu đầu gỗ như thế này mới là lạ.
Sắc mặt Trảm Đình dần đỏ lên, môi mấp máy, kinh ngạc nhìn hắn:
-Vương gia, người đừng đùa thuộc hạ như vậy, sao người lại như mười năm trước, ít đi sự lạnh lùng hung ác, lại giống như thiếu niên hiếu thắng, y như hồi đầu vậy.
Tiêu Thần Hiên khoanh tay trước ngực mà cười, trong mắt hiện lên sự đắc ý, đùa với đầu gỗ này đúng là chán chết.
-Quên đi! Nói chuyện chính đi, những ngày gần đây Thái tử điện hạ có việc gấp gì giao cho không?
Trảm Đình không hiểu, cúi đầu, nói:
-Vương gia, Đông cung Thái tử còn chưa sinh ra, nếu là Hoàng thượng, gọi là Thái tử điện hạ thì cực kỳ không ổn.
Tiêu Thần Hiên hơi nheo mắt lại, đôi mắt hiện lên khó hiểu, Hoàng huynh đã đăng cơ rồi?
Hắn không khỏi trầm giọng hỏi:
-Hôm nay là ngày bao nhiêu, Hoàng thượng đăng cơ khi nào?
Đôi mắt Trảm Đình tối lại, trong lòng có dự cảm không tốt, vội nói:
-Năm Thiên Khải thứ mười, Hoàng thượng từ mười năm trước đã đăng cơ vi đế, Vương gia, sao người đột nhiên lại hỏi chuyện này….
Hắn đột nhiên nghĩ ra một việc, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh hẳn, trong lòng ngây ngẩn, vội vàng hỏi:
-Vậy Phụ vương thì sao?
Trảm Đình nhíu chặt mày, trầm giọng trả lời:
-Mười năm trước Thái Thượng hoàng đã băng hà.
Ngực Tiêu Thần Hiên nhu bị trúng một đòn nghiêm trọng, năm Thiên Khải thứ mười, suốt mười năm qua, sao hắn chẳng nhớ một việc gì hết?
“Tiêu Thần Hiên, tên khốn kiếp này!”
“Ngươi không nhận ra ta….”
“Tốt lắm, chuyện ngày hôm qua giữa chúng ta coi như chưa từng xảy ra.”
Đột nhiên hắn ôm lấy đầu, sợ hãi kêu lên một tiếng, trong đâu như có thiên binh vạn mã giày xéo, trái tim đau đớn như bị ngàn vạn đoa kiếm đâm chém, cả lòng quặn đau, hắn chỉ cảm thấy cả tay lẫn chân, khắp toàn thân vô cùng đau đớn, đau đớn không dứt.
Sắc mặt Trảm Đình đại biến, kinh hãi kêu lên một tiếng:
-Vương gia….
Tất cả trước mắt trở nên mờ ảo, dần dần biến mất…. Mơ hồ như có một đôi mắt sáng kiên cường hiện lên từ sâu dưới đáy lòng, hắn muốn nhìn rõ dáng vẻ của đối phương, nhưng lại có những mũi tên không rõ từ đâu bay tới, hắn ngã vào bóng tối khôn cùng.
Xe ngựa chạy nhanh trên con đường hẹp. Trái tim Khinh Vân Nhiễm cũng nảy lên nảy xuống theo những cú xóc của xe ngựa, bệnh tình của Thượng Quan Nguyệt khi tốt khi xấu, vốn tưởng rằng rời khỏi núi tuyết, rời khỏi chỗ lạnh lẽo đó, bệnh tình sẽ không nặng thêm nữa. Nhưng xem ra, hôm nay chàng hôn mê thế này, nàng không cảm nhận được hơi thở của chàng, mạch tượng yếu ớt, chứng minh chàng vẫn còn sống.
Đột nhiên con ngựa hý lên một tiếng, thân xe chấn động, phu xe hét thảm lên một tiếng. Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ che miệng lại, Hành Vân và Thủy Lưu đối mặt với cục diện này, không sợ hãi cũng không hoảng hốt, kiếm cầm trong tay siết chặt lại, tùy thời cơ cũng có thể đoạt mạng người.
Một kẻ mặc đồ đen vén rèm xe lên, tránh được Hành Vân, cũng chưa rõ hắn đánh thế nào, nam tử liều lĩnh đó đã đoạt được thanh kiếm của Thủy Lưu, “choang” một tiếng, kiếm rơi xuống dưới đất.
Chỉ thấy phía sau hắn còn có mấy nam tử mặc đồ đen cầm đao kiếm vây quanh xe ngựa.
Ánh mắt Hành Vân lãnh lẽo rút thanh kiếm dài ra, cẩn thận bảo vệ Khinh Vân Nhiễm ở sau người, dặn nàng không được đi ra.
Ánh mắt Thủy Lưu cũng lạnh đi, đột nhiên hô lên:
-Mau nín thở….
Khinh Vân Nhiễm vội vàng nín thở, thuận tay bịt mũi Thượng Quan Nguyệt, chỉ thấy Thủy Lưu cầm một thứ gì đó trong tay rồi ném ra ngoài.
Một luồng khói lớn tràn ngập cuồn cuộn trong không khí, mùi khói nồng nặc….
Hành Vân thừa dịp này giơ roi ngựa lên, tuấn mã hý lên một tiếng rồi chạy vút đi.
Người ngựa phía sau đuổi theo không ngừng, lúc này Thủy Lưu đã ra ngoài xe, chặn đánh những sát thủ đuổi theo phía sau. Khinh Vân Nhiễm vô cùng hoảng sợ, không kìm được mà lo lắng cho hắn, võ công của Thủy Lưu, nếu không phải là cao thủ tuyệt đỉnh, chắc chắn là một nhân vật khó chơi. Nhưng đối phương nhiều người như vậy, khả năng hắn thắng được là không cao.
Lúc này có nhóm người ngựa đổ về từ hai phía, Thủy Lưu đã bị cuốn lấy không thể thoát thân, Hành Vân điều khiển xe ngựa, Thượng Quan Nguyệt thì đang hôn mê bất tỉnh, lúc nào cũng có thể mất mạng.
Chính mình không có chút võ công, hoàn toàn phải tự cứu mình. Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh lẽo, nhanh chóng mở hòm thuốc ra, lấy vào cây ngân châm dài mảnh, nếu chẳng may bị bắt được, cũng có chiêu này, bọn họ khó lòng mà phòng bị.
Đột nhiên giọng Hành Vân truyền tới:
-Cô nương, người điều khiển xe ngựa đưa công tử đi trước, đối phương người đông thế mạnh, ta và Thủy Lưu chỉ có thể cầm cự trong chốc lát, mau!
Khinh Vân Nhiễm nghe thấy hắn nói vậy, khẽ cắn môi, vén màn xe lên, cầm lấy dây cương, nhìn Hành Vân nhảy xuống xe ngựa, vẽ ra một đường máu phía sau cỗ xe. Nàng dùng sức vung roi lên, tuấn mã chạy như điên vào con đường gập ghềnh trong khu rừng, cả người đều rung mạnh, dạ dày cảm giác hơi khó chịu, đối với người không thường xuyên đánh xe thì đây đúng là khảo nghiệm. Phía trước là đường lớn rồi, roi ngựa trong tay càng quất mạnh hơn.
Chỉ cần tới đường lớn, sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng ý nghĩ này còn chưa thành hiện thực thì đã có một cơn mưa mũi tên bắn lên người con ngựa, con ngựa hý lên một tiếng thê thảm, ngã lăn trên mặt đất, mà thân thể nàng theo quán tính văng về phía trước, dây cương nắm trong tay cũng bị văng sang một bên, nàng rơi mạnh xuống đất.
Toàn thân cảm thấy vô cùng đau đớn, cơ thể dường như vỡ nát, không bò nổi dậy, nàng cắn chặt răng, tay sờ vào phía trên trán, một lượng máu lớn chảy ra đầm đìa.
Đau đớn toàn thân làm cho thần trí của nàng dần dần không còn ý thúc, cảnh vật trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
-Chưa chết, chỉ bất tỉnh thôi!
Một giọng nói lạnh lùng khác vang lên:
-Cẩn thận một chút, chủ nhân muốn người còn sống.
Khinh Vân Nhiễm khó khăn muốn mở mắt, nhưng thế nào cũng không làm được, từng đợt chóng mặt kéo tới, trước mắt tối sầm, sau đó rơi vào bóng tối vô hạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...