Thất Ngũ Chiết

"Tiểu Kỳ, cậu đang làm cái gì thế?"

Nghe có người gọi mình, Hứa Giai Kỳ quay lại, mỉm cười: "Mình muốn nấu bữa sáng."

"A, không cần, để mình làm được rồi."

Đới Manh vội chạy đến gỡ cái muôi canh trên tay của Hứa Giai Kỳ, kéo nàng đến bồn rửa tay, rửa sạch cả hai tay rồi còn cẩn thận dùng vải khô lau sạch. Xong xuôi, Đới Manh dẫn Hứa Giai Kỳ ngồi xuống ghế.

"Đừng làm gì cả, để đó cho mình."

"Nhưng mình rất ngại, một tháng nay ở nhà của cậu, không làm gì cả, mình..."

"Thôi nào, cậu chỉ cần hảo nghỉ ngơi, sinh ra một đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp là được rồi."

Đới Manh múc canh ra một cái bát nhỏ, rồi đặt lên bàn: "Uống chút canh nóng đi, vào thu rồi, trời lạnh lắm đấy."

"Ân, cám ơn."

Hứa Giai Kỳ cầm lấy cái thìa mà Đới Manh đưa tới, khoáy nhè nhẹ bát canh nóng trước mắt. Một tháng sống trong bóng tối, Hứa Giai Kỳ dần quen với chuyện bây giờ việc ăn uống, dọn dẹp, nấu nướng nàng đã có thể tự mình làm.

Đới Manh sợ Hứa Giai Kỳ buồn chán, liền mở tivi cho nàng xem, chuyển qua vài kênh, cuối cùng cũng chọn được một kênh đang chiếu phim hoạt hình.

Nghe tiếng nói the thé của các con thú kỳ lạ trên màn hình, khóe môi Hứa Giai Kỳ cong lên, nàng vuốt bụng của mình, không biết công chúa nhỏ của nàng có thích xem phim hoạt hình hay không?

Mang thai hơn ba tháng, bụng Hứa Giai Kỳ lộ ra thấy rõ, Đới Manh còn mua cho nàng vài bộ đầm bầu, mặc vào tuy có hỏi rộng nhưng vẫn thoải mái hơn những bộ quần áo cũ.

Đới Manh thấy Hứa Giai Kỳ mỉm cười, cũng sẽ tự nhiên vui vẻ, nàng vươn tay sờ lên bụng của Hứa Giai Kỳ, trêu chọc: "Đến tháng thứ ba đứa nhỏ sẽ rất năng động, nó có đá cậu hay không?"

"Ừm, thỉnh thoảng thôi, công chúa nhỏ của mình vẫn thích ngủ hơn."

Đới Manh bật cười thành tiếng, nói: "Omega có khác nhỉ, nếu là alpha nhất định sẽ rất nghịch ngợm."

"A, thật sao?"


"Thật, mẹ mình nói mang thai alpha là cực hình, ngay cả đi đứng hay thở mạnh một chút cũng sẽ bị đứa nhỏ trong bụng đá đến chóng mặt đau đầu."

Hứa Giai Kỳ phì cười: "Chẳng phải mẹ cậu đang nói cậu sao?"

"A, cậu chọc mình sao?"

Hứa Giai Kỳ xua tay: "Xin lỗi, mình vô ý quá."

"Không sao, cậu vui là được rồi."

Đới Manh nhìn nụ cười trên môi Hứa Giai Kỳ đến ngây ngốc, thật muốn hôn lên hai phiến môi mềm mại đó, đem thân thể thơm ngát mùi hoa sữa ôm vào lòng, sủng nịch vỗ về.

Hứa Giai Kỳ cảm thấy canh đã hơi nguôi, liền cầm thìa múc một thìa nhỏ, vẫn cẩn thận thổi nguội.

Phim hoạt hình đã chuyển sang tin tức trong lúc các nàng nói chuyện, vừa vặn lúc đó lại là cuộc phỏng vấn về cuộc sống hôn nhân của nữ doanh nhân thành đạt, Ngô Triết Hàm.

[Tôi đã ly hôn, và giờ đây, tôi chọn Trịnh Tiểu Vy, tôi muốn ở bên cạnh em ấy, chúng tôi đã tình đến chuyện sinh con sau khi kết hôn.]

Chiếc thìa trên tay Hứa Giai Kỳ rơi xuống chén canh nóng, nước canh văng tung tóe, một số ít bắn lên tay của Hứa Giai Kỳ, để lại vết bỏng đo đỏ.

"Tiểu Kỳ cậu không sao chứ?"

Đới Manh vội vàng dìu Hứa Giai Kỳ đứng dậy đến bồn rửa tay, đem tay nàng đặt dưới vòi nước mát lạnh.

Nhưng lòng của Hứa Giai Kỳ bây giờ đã chết lặng rồi, nàng đứng ngốc ở đó tùy Đứa Manh bày bố, nước mắt cũng là chã rơi xuống.

Đới Manh lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Giai Kỳ thương tâm đến như vậy, vội ôm lấy đôi vai gầy không ngừng run lên của nàng, dịu dàng nói những lời trấn an.

Nhưng nửa chữ Hứa Giai Kỳ cũng không thể nghe thấy, nàng để Đới Manh giúp mình lau sạch tay, rồi nàng ấy đưa nàng trở về phòng trong trạng thái ngây ngốc như kẻ mất trí.

Về đến phòng, Đứa Manh dìu Hứa Giai Kỳ ngồi xuống giường, vươn tay xòa đôi gò má nhiễm đầy nước mắt của nàng ấy, nàng cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, tê buốt.


"Tiểu Kỳ, đừng khóc, mình ở đây, mình sẽ bảo vệ cậu."

Hứa Giai Kỳ vẫn yên lặng, tay đặt ở bụng đã bắt đầu run lên, nước mắt tràn ra tưởng chừng như không thể ngăn lại được.

"Tiểu Kỳ, bình tĩnh, cậu đang mang thai!"

Nhưng Hứa Giai Kỳ không còn nghe thấy gì nữa, tất cả chỉ còn là một mảng hôn ám, rồi hoàn toàn biến mất trước mắt nàng.

"Tiểu Kỳ!"

...

Hơi ẩm lạnh của mưa thu hắt vào cửa kính, theo khẽ hở tràn vào trong phòng, mặc dù trong phòng luôn mở máy điều hòa ở nhiệt độ phù hợp, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh. Muốn mở mắt nhưng lại vô pháp nhìn thấy, Hứa Giai Kỳ thấy mi mắt nặng trĩu, cả người như bị đổ chì, không để nhúc nhích, nặng đến nghẹt thở.

Đới Manh thay khăn mới cho Hứa Giai Kỳ, dịu dàng nói: "Tiểu Kỳ, tỉnh?"

"Đới Manh..." Cổ họng rát buốt khi Hứa Giai Kỳ cố gắng phát ra từng tiếng nói khàn nàn: "Mình đang ở đâu vậy?"

"Đừng lo, Tiểu Kỳ, cậu đang ở nhà mình." Đới Manh dùng khăn ấm lau mặt cho Hứa Giai Kỳ, dịu dàng nói: "Thật may là cậu không sao."

"Mình..."

Hứa Giai Kỳ giật mình, nàng vội đưa tay sờ xuống bụng, cảm nhận được một sinh linh bé nhỏ vẫn còn đang ở đó, liền thở hắt ra một hơi.

Thấy loạt động tác của Hứa Giai Kỳ, Đới Manh liền nói: "Đừng lo, con của cậu ổn, sẽ không có chuyện gì đâu."

"A, cảm ơn."

"Không có gì."

Đới Manh nhu đôi gò má của Hứa Giai Kỳ, nói khẽ: "Cậu thiếp đi gần một ngày rồi, làm mình lo lắng chết đi được."


Hứa Giai Kỳ cười gượng: "Làm cậu lo lắng rồi đi, thật xin lỗi."

"Cậu không sao là tốt rồi." Đới Manh ôn giọng: "Dậy rồi thì ăn chút gì đó đi, cậu thiếp một ngày rồi, chắc cũng đói lắm đúng không?"

Hứa Giai Kỳ chỉ hơi gật đầu, ngoài ra không nói gì nữa.

Đới Manh lập tức đứng dậy, xoay người xuống bếp chuẩn bị bữa tối mang lên cho Hứa Giai Kỳ.

Chỉ còn lại một mình trong phòng, Hứa Giai Kỳ mới dám để giọt nước mắt kiềm nén từ nãy đến giờ rơi xuống, tiếng nức nở thổn thức vang lên, quanh quẩn khắp phòng. Nàng đưa tay sờ bụng chính mình, không lâu nữa con của nàng sẽ chào đời, công chúa của nàng đón chào thế giới này chỉ với bàn tay ôm ấp của nàng, còn mẫu thân, sẽ vĩnh viễn không biết đến sự tồn tại của mẹ con nàng. Vì Ngô Triết Hàm sẽ có một gia đình khác, nàng ấy có cuộc sống của mình, có những đứa con với người nàng ấy yêu, mẹ con nàng cũng chỉ là một vết nhơ trong những trang viết về cuộc đời sạch sẽ của nàng ấy. Lúc này ngoài mệt mỏi ra, Hứa Giai Kỳ không cảm nhận được điều gì nữa cả, nàng tựa đầu vào cạnh giường, yếu ớt thở hắt ra một tiếng.

Vừa vặn lúc đó Đới Manh đi vào, thấyHứa Giai Kỳ đang dựa đầu vào cạnh giường, liền vội vàng chạy đến đỡ nàng ngồi thẳng dậy.

"Tiểu Kỳ, không sao chứ?"

"Không sao."

  Hứa Giai Kỳ yếu ớt nói: "Mình hơi chóng mặt."

"Vậy thì ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi."

Hứa Giai Kỳ khoát tay ngăn lại, nói: "Mình có chút chuyện muốn nói với cậu."

Đới Manh đặt bát cháo xuống bàn, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Ừm... mình muốn chuyển ra ngoài sống."

"Sao?" Đới Manh mở to mắt, kinh hãi lặp lại: "Chuyển ra ngoài?"

"Phải, mình muốn tự lực cánh sinh, tìm mọi cách để nuôi con mình trưởng thành mà không cần phải dựa dẫm vào ai."

"Nhưng mà Tiểu Kỳ, mình là nguyện ý để cậu dựa dẫm, cậu đừng chuyển ra ngoài sống có được không?"

"Mình không thể, Đới Manh, mình muốn dùng chính khả năng của mình để nuôi công chúa nhỏ trong bụng mình."

"Nhưng cậu sẽ làm gì để nuôi sống cậu và đứa nhỏ đây?"

"Mình sẽ dạy múa."


"Nhưng cậu đang mang thai."

"Đừng lo, mình biết mình phải làm gì, mình chỉ dạy vài tháng thôi, để dành một khoảng tiền nhỏ để chờ sinh công chúa của mình."

"Mình không an tâm." Đới Manh nói tiếp: "Một cô gái yếu đuối như cậu sống ở bên ngoài rất không tốt, vẫn là để mình chăm sóc cậu vẫn tốt hơn."

"Mình đã quyết rồi, Đới Manh." Hứa Giai Kỳ yếu ớt nói: "Mình muốn như thế, Hứa Giai Kỳ, làm ơn đừng can ngăn mình."

Đới Manh thở dài một tiếng, vươn tay chạm lên gò má của Hứa Giai Kỳ, đau lòng nói: "Tại sao cậu cứ thích chịu khổ một mình như thế chứ? Mình có thể lo cho cậu, lo cho cả công chúa nhỏ trong bụng của cậu, tất cả đều là mình cam tâm tình nguyện, tại sao cậu không cho mình cơ hội chứ?"

"Đới Manh, mình chỉ là không muốn phải dựa dẫm vào ai, để ngay cả tự nuôi sống bản thân và con gái cũng không làm được."

"Được thôi, nếu cậu đã quyết như thế thì mình sẽ để cậu chuyên ra ngoài." Đới Manh nói tiếp: "Mình còn một căn hộ nhỏ không dùng đến, cậu có thể chuyển đến đó sống, để mình có thể đến đó khám thai định kỳ cho cậu."

"Mình..."

"Thôi nào, ở khắp thành phố này không tìm được một nơi thuê nhà tốt đâu, hãy ở căn hộ của mình, công chúa của cậu nên có một chỗ sống thoáng đãng và thoải mái."

"Mình sẽ trả tiền thuê mỗi tháng cho cậu." Hứa Giai Kỳ cứng rắn nói: "Mình không muốn nợ cậu."

 Trong mắt Đới Manh lóe lên tia bi thương, nàng thở dài, nắm lấy bàn tay gầy guộc của Hứa Giai Kỳ, dịu giọng.


"Đều được, chỉ cần cậu còn ở trong tầm mắt của mình, mình đã cảm thấy rất mãn nguyện."

Hứa Giai Kỳ mím môi dưới, nói: "Mình muốn ngủ một chút."

"Hảo, mình sẽ ra ngoài để cho cậu nghỉ ngơi."

Nói xong Đới Manh đứng dậy, xoay người ra đến cửa, không quên nhắc nhở: "Nhớ ăn xong rồi mới được ngủ đấy!"

"Ân."

Đợi khi tiếng đóng cửa lạch cạch vang lên, Hứa Giai Kỳ mới thả mình nằm xuống giường, đưa tay vuốt ve bụng của mình.

"Công chúa, không ai cần con, mẹ cần con, mẹ con chúng ta làm lại từ đầu nhé?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận