Nhẹ nhàng đẩy cửa, tiếng chuông tinh tang vang lên.
Một nhân viên đi ra, lịch sự nói: "Tiểu thư, cô đi một mình?"
"Tôi có hẹn."
"À, vâng, cô hẹn với ai?"
"Cô ấy hình như gọi là..."
"Hứa tiểu thư, nơi này!"
Từ xa A Lan đã có thể nhìn thấy Hứa Giai Kỳ, liền vẫy tay gọi.
Hứa Giai Kỳ hơi ngẩng đầu lên, lắng tai nghe ngóng nơi phát ra âm thanh, sau khi định hướng được rồi mới bắt đầu bước đi.
A Lan có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy đôi mắt vô hồn của Hứa Giai Kỳ, vội vàng đứng dậy dìu nàng đến chỗ ngồi.
Hứa Giai Kỳ lịch sự cúi đầu, thì thầm hai tiếng 'cảm ơn'.
Nhân viên của quán tiến đến, hỏi: "Nhị vị tiểu thư dùng gì?"
A Lan đáp: "Một nước cam."
Hứa Giai Kỳ tùy tiện nói: "Gì cũng được."
"Vâng."
Đợi nhân viên của quán đi rồi, A Lan mới nhìn qua Hứa Giai Kỳ. Nữ nhân trước mặt trạc hai mươi chín, ba mươi tuổi, dáng vẻ điềm đạm ưu nhã, khó tránh khỏi trở thành mục tiêu của nhiều alpha.
Có lẽ biết A Lan nhìn mình, Hứa Giai Kỳ lên tiếng: "Không biết cô tìm tôi vì việc gì?"
"Đừng lo, không có chuyện gì đâu."
A Lan sẵn giọng nói: "Cô và bác sĩ Đới quen nhau à?"
"À, chị ấy và tôi là bạn thân."
"Chỉ là bạn?"
"Ân."
"Xin thứ lỗi vì câu hỏi đường đột này của tôi, nhưng đứa con trong bụng chị..."
Hứa Giai Kỳ hơi cười, nói: "Cô hiểu lầm rồi, đứa nhỏ trong bụng tôi không phải con của Đới Manh."
"Nếu vậy thì tại sao bác sĩ Đới lại dẫn chị đi khám thai?"
"Vì chị ấy làm việc ở đây, tiện đường nên dẫn tôi đi."
"Vậy chồng chị đâu?"
Ý cười trên môi Hứa Giai Kỳ biến mất, nàng không trả lời, cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
A Lan biết mình thất lễ, liền đổi sang câu hỏi khác: "có lẽ chị không biết, nhưng bác sĩ Đới là một người không có trách nhiệm."
"Có chuyện gì với chị ấy sao?"
"Bạn tôi, Mạc Hàn, cô ấy đã có thai với bác sĩ Đới, và như chị thấy, bác sĩ Đới vẫn lờ như không hay biết gì, đến bây giờ cũng chưa nói sẽ chịu trách nhiệm với mẹ con Mạc Hàn."
Hứa Giai Kỳ có chút mạc danh kỳ diệu, nàng không ngờ Đới Manh lại là một alpha thiếu trách nhiệm như vậy, rất nhanh rơi vào trầm mặc.
"Và có thể chị không biết, bác sĩ Đới yêu một mình chị và nhất quyết không chịu bất kỳ trách nhiệm nào với Mạc Hàn. Dù gì Mạc Hàn cũng là một omega, cô ấy làm sao có thể một mình nuôi con đây? Nếu chuyện này bị phát hiện ra, cô ấy sẽ không thể làm việc ở bệnh viện nữa, cha mẹ của cô ấy sẽ chẳng nhận cô ấy làm con nữa. Mọi việc thật sự quá khó khăn với Mạc Hàn, nếu như bác sĩ Đới vẫn cứ thờ ơ như vậy, tôi nghĩ mẹ con Mạc Hàn sẽ chết mất."
Hứa Giai Kỳ mím mím môi, gật đầu: "Tôi sẽ nói lại với Đới Manh."
"Cảm ơn chị, tôi nghĩ chị không cần cố gắng thuyết phục bác sĩ Đới đâu, nếu chị ấy không cần mẹ con Mạc Hàn, tôi sẽ an bài mẹ con cô ấy đến nước ngoài sinh sống."
"Tôi nghĩ không nên như vậy đâu, dù gì cô ấy cũng là omega mà, tôi sẽ tìm cách thuyết phục Đới Manh, tôi tin cô ấy là một alpha có trách nhiệm."
"Nếu vậy xin cảm ơn chị."
"Không có gì."
Hứa Giai Kỳ rơi vào trầm mặc, nàng nén tiếng thở dài trong lòng, nàng không nghĩ ngay cả Đới Manh cũng như vậy.
...
Nghe tiếng bước chân truyền đến, Hứa Giai Kỳ hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp mở mịt nhìn về một hướng vô định.
"Đới Manh, là chị phải không?
"Ân, là chị."
Đới Manh đặt giày lên kệ, bước vào trong bếp, đem những thứ đồ mình vừa mua đặt lên trên bàn.
"Hôm nay chị mua ít đồ tẩm bổ cho em, xem em kìa, gầy đến như vậy."
"Khoan nói chuyện đó đi, em có chuyện muốn nói với chị."
Hứa Giai Kỳ cúi xuống, nói với Tử Hiên đang ngồi tô màu bên cạnh: "Hiên nhi ngoan, lên lầu đi, mẹ nói chuyện với cô Đới Manh một lúc."
"Vâng."
Tử Hiên gôm nhanh màu vẽ, rồi rướn người hôn một cái rõ kêu lên mặt Hứa Giai Kỳ rồi chạy lên lầu, vào phòng của mình đóng cửa lại.
Đới Manh có chút bất khả tư nghị, Hứa Giai Kỳ muốn nói chuyện gì với nàng a?
Từ phòng bếp vòng ra chỗ Hứa Giai kỳ đang ngồi, Đới Manh ngồi ở đối diện, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Chị và Mạc Hàn..."
Không để Hứa Giai Kỳ nói hết, Đới Manh đã ngắt lời: "Em đừng hiểu lầm, chị không có tình cảm với Mạc Hàn đâu, chỉ là lần đó chị say quá nên mới..."
"Nên chị mới tiêu ký cô ấy?"
"Ân, chị... lúc đó chị nghĩ cô ấy là em nên..."
"Chị còn có thể nói như vậy sao?" Hứa Giai Kỳ không tin được Đới Manh lại là một alpha thiếu trách nhiệm như vậy: "Chị có thể nghĩ cô ấy là em mà tiêu ký được hay sao? Cô ấy cũng là con người, cô ấy cũng biết đau lòng mà, sao chị có thể nhẫn tâm đối xử với cô ấy như thế?"
"Chị thật sự không muốn chuyện này xảy ra, nhưng..."
"Đới Manh, đừng nói nữa, Mạc Hàn cô ấy cần chị."
"Nhưng..."
"Cô ấy đang có thai!" Hứa Giai Kỳ gắt lên: "Chị phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm chứ không phải bào chữa cho lỗi lầm của mình!"
"Nhưng chị không yêu cô ấy."
"Bây giờ chị có thể dùng hai chữ 'không yêu' để có thể chối bỏ trách nhiệm với mẹ con cô ấy sao?" Hứa Giai Kỳ thất vọng nói: "Cô ấy mang thai con của chị, cô ấy nửa lời oán trách cũng không có, vậy mà bây giờ chị lại chối bỏ trách nhiệm với mẹ con cô ấy, chị nghĩ cảm giác cô ấy phải chịu có dễ chịu hay không? Một mình nuôi con, không đơn giản đâu chị à, bên cạnh em còn có chị giúp đỡ, bên cạnh cô ấy không có một ai, cô ấy phải sống thế nào đây? Chị có phải muốn nhìn thấy cô ấy giống em trước kia, trầm cảm mà trốn dưới gầm bàn, khóc cũng không dám khóc, cảm xúc đều chết lặng hay không? Còn đứa nhỏ đó, nó là con của chị mà, sao chị có thể nhẫn tâm chối bỏ như vậy chứ? Nếu chị không muốn đứa nhỏ đó tồn tại, thì làm ơn đừng tiêu ký cô ấy, nếu chị đã xâm phạm linh hồn cô ấy, chị phải có trách nhiệm làm nỗi đau lành lại."
Đới Manh nghe Hứa Giai Kỳ chỉ trích, chỉ có thể cúi đầu xuống, nàng như thế nào lại trở thành như vậy rồi? Trước đây chẳng phải nàng đã khinh thường Ngô Triết Hàm là người thiếu trách nhiệm rồi sao? Sao bây giờ nàng cũng tồi tệ như vậy chứ? Dù nàng không yêu Mạc Hàn, nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng ấy cũng là con của nàng, nàng làm sao có thể tàn nhẫn từ bỏ cốt nhục của mình?
Không nghe Đới Manh nói gì, Hứa Giai Kỳ đứng dậy, kéo tay nàng ấy: "Đi, chị mau đi tìm Mạc Hàn đi, cô ấy chỉ có một mình, đang rất cần chị ở bên cạnh."
Đới Manh nặng nề đứng dậy, nàng nhìn Hứa Giai Kỳ, đau đớn nói: "Nếu chị rời khỏi đây rồi, chị sẽ không còn cơ hội nào nữa."
"Đới Manh, chị sai rồi." Hứa Giai Kỳ nói: "Chúng ta vẫn sẽ là bạn, nhưng gia đình của chị không phải ở đây, mà là ở cạnh Mạc Hàn, mau đi đi."
"Ân...chị đi...chị sẽ đi..."
Đới Manh nặng nề bước đi, tay đặt trên nắm cửa, dùng hết sức mới có thể đẩy ra, ánh sáng từ đèn đường hắt vào, lòng người tê buốt. Hứa Giai Kỳ nói đúng, gia đình của nàng không phải ở đây, mà là ở chỗ Mạc Hàn, chỉ là... tim vẫn sẽ đau...
...
Tiếng chuông cửa vang lên vồ vập khiến Mạc Hàn phải lập tức dừng ngay công việc của mình, nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa. Khu chung cư nàng đang ở thường ít qua lại với nhau, chỉ có mỗi A Lan đến tìm nàng, hôm nay lại có người khác vồ vập nhấn chuông, khiến nàng có điểm mạc danh kỳ diệu.
Vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy một người mà Mạc Hàn không nghĩ sẽ có thể gặp được, vội đưa tay che miệng, lảo đảo lùi về sau.
"Sử tỷ, chị..."
Đới Manh nhìn xuống bụng của Mạc Hàn, giọng nàng như nghẹn lại: "Em...em có thai sao?"
Mạc Hàn kinh ngạc mở to mắt, sau đó lại lảng tránh ánh mắt của Đới Manh: "Không có đâu, trời tối rồi, chị về nhà đi."
"Em tại sao lại muốn che giấu?" Đới Manh khàn khàn hỏi: "Em muốn nuôi con một mình sao?"
Nước mắt đọng lại ở khóe mi, lăn dài xuống: "Em không cần chị chịu trách nhiệm, em tự có thể nuôi con của mình, tự có thể chăm sóc con, chị không cần phải cảm thấy day dứt làm gì."
"Em có thể tự nuôi con?"
"Em sẽ tự nuôi con." Mạc Hàn nhìn Đới Manh, trong lòng xót đau: "Em sẽ không cần chị trách nhiệm đâu, vì em thật sự muốn chị tìm đến hạnh phúc thật sự của mình."
"Còn hạnh phúc của em thì sao?"
"Con em chính là hạnh phúc của em." Mạc Hàn đặt tay lên tiểu phúc, nụ cười xen lẫn những giọt nước mắt: "Đừng lo cho em, em sẽ sống tốt, dù không có chị ở bên cạnh."
Đới Manh cảm thấy lồng ngực mình đau buốt, nàng khiến cho một nữ nhân vì mình mà khóc, lại còn đau đớn đến mức phải tự mình kiên cường. Sai lầm trước kia dường như trở thành dằn vặt, đem trái tim Đới Manh bóp nát, không cách nào hô hấp được.
Ba bước biến hai tiến vào trong, đem nữ nhân trước mặt lãm tiến vào trong lòng, giọng nàng như nghẹn lại: "Chị xin lỗi, chị không nghĩ sẽ làm em tổn thương chị không nghĩ sẽ khiến em phải cố mạnh mẽ như vậy."
"Em không sao, không phải lỗi của chị." Mạc Hàn đẩy vai Đới Manh ra: "Chị đi đi, em không sao đâu."
"Chị muốn chịu trách nhiệm với em và con."
"Không cần đâu." Mạc Hàn dứt khoát từ chối: "Em không sao đâu."
"Đừng như thế, chị muốn chăm sóc cho hai mẹ con, chuộc lại lỗi lầm của mình."
"Nếu để chuộc lỗi, cái ôm khi nãy đã đủ rồi, giờ chị đi đi, xem như tất cả chỉ là một giấc mơ, được chứ?"
Đới Manh giữ lấy hai vai của Mạc Hàn, bắt nàng nhìn vào mắt mình: "Đừng như vậy, chị thật sự muốn chăm sóc cho hai mẹ con, vì vậy...làm ơn xin em đấy...em đừng khóc nữa...có được không?"
Nhìn những giọt nước mắt của Mạc Hàn rơi xuống, tim của Đới Manh cũng buốt nghẹn, nữ nhân trước mặt dường như đã trở nên rất quan trọng với nàng.
Mạc Hàn cúi đầu xuống, nước mắt chảy xuống nhiều hơn, không đáp lại lời của Đới Manh.
Biết Mạc Hàn vẫn còn đang lo lắng, Đới Manh tiến đến, ôm chặt lấy vai nàng: "Đừng khóc, chị xin lỗi, chúng ta làm lại từ đầu, được không?"
"Chị không yêu em..."
Đới Manh nhắm chặt mắt lại, ôn giọng: "Chị sẽ cố gắng quên Hứa Giai Kỳ, chúng ta...vốn là một gia đình mà..."
Mạc Hàn ngẩng đầu nhìn Đới Manh, đôi mắt vương lệ mở to, nàng và nữ nhân này là một gia đình sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...