"Hôm nay có đi chơi vui không a?"
"Vui~"
Tử Hiên vừa nói vừa hươ cái tay béo: "Con ngựa to to, Hiên nhi muốn cưỡi ngựa!"
Ngô Triết Hàm vừa cõng bé con vào nhà, vừa hỏi: "Lần tới đi nữa, được chứ?"
"Vâng."
Hứa Giai Kỳ đem cửa đóng lại cẩn thận, nói: "Hiên nhi, con muốn tắm trước hay làm bài trước đây?"
"Dạ, làm bài trước."
"Vậy con mang bài xuống đây làm đi, mẹ gọt trái cây cho con."
"Ni~"
Ngô Triết Hàm để Tử Hiên xuống đất, bé con liền chạy ngay lên trên lầu, sau đó lôi chiếc balo con mèo của mình xềnh xệch trên cầu thang.
"Đến đây."
Ngô Triết Hàm vẫy vẫy tay, sau đó vỗ vào vị trí còn trống bên cạnh mình.
Tử Hiên ì ạch kéo balo chạy đến, một phát nhảy lên ghế, nhưng đột nhiên thắt lưng bị ôm lấy, sau đó bị Ngô Triết Hàm bế lên, đặt lên đùi của nàng ấy.
"A?"
"Ngồi ở đây, làm bài cho mẹ xem."
"Ân."
Tử Hiên lôi tập sách trong balo ra, bắt đầu tập viết chữ.
Hứa Giai Kỳ từ trong phòng bếp đi ra, đặt dĩa trái cây lên bàn, ôn giọng: "Hiên nhi, ăn trái cây đi con."
"Ni~"
Ngô Triết Hàm ngắn bé lại: "Để mẹ."
"Ân."
Ngô Triết Hàm cầm lấy trái nho trên đĩa, từ tốn uy bé dùng, nhưng vẫn không quên quan sát quyển tập viết của bé.
"Con viết sai thứ tự rồi, thẳng rồi đến ngang."
Tử Hiên lè lưỡi, nhưng vẫn nghe theo Ngô Triết Hàm, cẩn thận dùng gôm bôi sạch đi rồi viết lại.
Không hề có bất kỳ âm thanh nào, nhưng bầu không khí yên lặng này vô cùng dễ chịu. Lâu lâu có tiếng giấy bút xột xoạt, tiếng nhắc nhở của Ngô Triết Hàm, rồi tiếng cười khúc khích của Tử Hiên. Bầu không khí này khiến Hứa Giai Kỳ cảm thấy thoải mái, lồng ngực như được sưởi ấm, giống như tất cả tổn thương muộn phiền trước đó đều đã hoàn toàn tan biến.
Đến làm toán, Ngô Triết Hàm nhìn đề bài, kinh ngạc nói: "Chỉ lớp một đã làm dạng bài tập tìm x,y này rồi sao?"
Tử Hiên gật gật đầu: "Ni, mẹ chưa học qua sao?"
Ngô Triết Hàm hắng giọng ho: "Làm sao chưa học qua được, chỉ là chương trình này đến lớp ba, bốn mẹ mới bắt đầu học."
"Vậy là mẹ không giỏi bằng Hiên nhi rồi!"
Nói xong Tử Hiên khanh khách cười lớn, hoàn toàn cảm thấy thỏa mãn khi chế giễu Ngô Triết Hàm.
Gương mặt Ngô Triết Hàm chuyển sang trắng bệt, đưa tay chọt vào thắt lưng bé.
Tử Hiên liền cười lợi hại hơn, chảy ra cả nước mắt: "Hảo dương, mẹ đừng chọt nữa."
Tiếng cười liền của Tử Hiên vọng khắp phòng, không hề ồn ào, lại có điểm vui vẻ, tăng thêm sinh khí cho ngôi nhà.
Cửa ngay lúc đó được mở ra, Đới Manh đứng chôn chân ở bên ngoài, nàng vừa nghe Hiên nhi gọi Ngô Triết Hàm là mẹ sao?
Nghe tiếng mở cửa, Tử Hiên nhìn ra ngoài, thấy Đới Manh liền gọi to: "Cô Đới Manh, mẹ chọt Hiên nhi nhột quá!"
Đới Manh bước nhanh vào trong, đem Tử Hiên ôm lên, nghiêm túc hỏi: "Con vừa gọi họ Ngô là gì?"
"A? Là mẹ."
Tử Hiên tưởng Đới Manh không nghe thấy, còn gọi to hơn: "Là mẹ!!!"
Tim Đới Manh như bị ai bóp nghẹn, nàng nhìn qua Hứa Giai Kỳ, dường như biết nàng nhìn qua, nàng ấy liền nghiêng đầu lảng tránh.
Ngô Triết Hàm đứng dậy, đem Tử Hiên từ trong tay Đới Manh ôm ra, ôn giọng: "Mẹ đưa con lên lầu tắm rửa."
Đới Manh nhìn theo, cuối cùng cũng chỉ ảm đạm cười một cái:" Hứa Giai Kỳ, em tàn nhẫn lắm."
Hứa Giai Kỳ cúi đầu xuống: "Em xin lỗi..."
Đới Manh không nói gì xoay người đi ra ngoài, mạnh tay đóng cửa lại.
Hai vai Hứa Giai Kỳ run lên, nàng ôm chặt lấy vai mình, là nàng sai, nàng nợ Đới Manh...
===========================
Mấy ngày hôm nay bầu không khí trong bệnh viện có chút kỳ quái, Đới trưởng khoa thường ngày hòa nhã ôn nhu, mấy hôm nay lại đặc biệt khó tính, dễ dàng tức giận khiến mọi người đều khiếp sợ.
Vài ba nữ y tá sau giờ nghỉ trưa đều tụm lại một chỗ, nói chuyện một hồi đều sẽ xoay quanh chuyện của Đới trưởng khoa, bàn tán đến sôi nổi.
Đang châm cafe, cảm giác được ai đó đang vỗ vai mình, Mạc Hàm giật mình nhìn ra sau, phát hiện là nữ đồng nghiệp của mình--- A Lan.
"A Lan?"
"Này, mọi người đang nói về chuyện của Đới sư tỷ trong lòng cậu đấy, cậu không có ý kiến gì sao?"
Mạc Hàn mím mím môi, cúi đầu xuống: "Mình cũng không biết, mấy lần mình muốn tìm chị ấy, nhưng lại không đủ can đảm."
"Ngốc à!" A Lan điểm mạnh vào trán MẠc Hàn: "Cậu cứ đến tìm, cần gì can đảm với không can đảm chứ."
"Nhưng mà..."
"Nghe lời mình, nhìn bộ dạng của Đới trưởng khoa nhất định là thất tình rồi, cậu phải nhân cơ hội này tiến đến mới được!"
Thấy A Lan một bộ dáng hóng hớt chuyện vui, Mạc Hàn cũng không dám tin tưởng, nhưng không thử làm sao biết được chứ.
Mạc Hàm hít một hơi thật sâu, gật đầu: "Mình sẽ thử."
...
Chạng vạng tối, mọi người trong bệnh viện cũng đã ra về gần hết, bác sĩ trực ca hai vẫn chưa đến, lúc này hành lang vắng vẻ chỉ trơ trọi phòng của Đới trưởng khoa vẫn còn sáng đèn. Hai tuần nay Đới trưởng khoa đều không về nhà, khiến nhiều người trong bệnh viện khó hiểu, mấy lần định hỏi nhưng thấy sắc mặt khó coi của trưởng khoa liền không dám hỏi nữa.
Thay một bộ quần áo thoải mái, Mạc Hàn đứng ở trước cửa phòng Đới trưởng khoa, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm gõ cửa.
Rất lâu sau bên trong mới truyền ra tiếng nói: "Vào đi."
Mạc Hàn bình tĩnh đẩy cửa đi vào, nói: "Đới sư tỷ."
Đới Manh dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn màn đêm tĩnh mịch bên ngoài, tùy tiện đáp: "Chuyện gì để mai giải quyết, nếu không có gì quá quan trọng thì đi đi."
"A, em không phải muốn làm phiền sư tỷ, em chỉ là..." Mạc Hàn ngửi thấy mùi cồn nồng nặc, sợ hãi nói: "Sư tỷ chị uống rượu trong bệnh viện sao?"
Đưa mắt nhìn góc bàn, chẳng biết từ khi nào đã có hai chai rượu đã uống sạch đặt ở đó, lẽ nào Đới sư tỷ không cần mạng nữa sao?
"Sư tỷ chị đang làm cái gì thế?"
Mạc Hàn tiến đến gỡ tay Đới Manh ra khỏi chai rượu đắc tiền, nhăn mặt: "Uống rượu rất hại cho sức khỏe, lẽ nào chị không biết hay sao?"
Đới Manh yếu ớt ngẩng đầu lên, hai mắt mơ hồ, thì thầm: "Kỳ... Tiểu Kỳ..."
"Hả?"
Vai đột nhiên bị ghì lấy, cả người bị đẩy ngã ngồi xuống dưới sàn nhà, Mạc Hàn sợ hãi, mở to mắt nhìn người đang phủ lên mình.
"Đới sư tỷ, chị...ngô..."
Môi bị đối phương chiếm đoạt, đem từng ngụm không khí trong phổi rút cạn, ra sức ngược đãi hai cánh môi mềm mại. Quần áo cũng bị đối phương mãnh liệt dùng sức xé rách, thân thể trần trụi trực tiếp đối diện với gió lạnh, được một phen run rẩy dữ dội.
"Đừng... sư tỷ..."
Nhưng đối phương như bị mất trí, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu nức nở của Mạc Hàn, nháy mắt xông vào lấp đầy bên trong.
"A!"
Mạc Hàn đau đến không thở nổi, vội ghì lấy vai của Đới Manh, nước mắt chảy dọc xuống.
"Tại sao... em đau... sư tỷ..."
"Tiểu Kỳ... đừng khóc..." Đới Manh nói như thì thầm: "Chị thật sự rất yêu em... Tiểu Kỳ..."
"Chị... tại sao..." Mạc Hàn cắn chặt môi dưới đến bật máu: "Tại sao lại là em..."
...
Ánh nắng yếu ớt tràn vào trong phòng, bên ngoài truyền đến tiếng chim hót líu ríu, còn có tiếng vài bệnh nhân nói chuyện với nhau. Tấm rèm trắng vẫn chưa được kéo qua, lay động khe khẽ, mơ hồ để lộ cảnh tượng ám muội bên trong.
Một đêm uống rượu, còn vận động mệt mỏi khiến Đới Manh cảm thấy đầu đau như búa bổ, gắng gượng dậy, tay chống xuống đất cảm nhận được nhiệt độ ấm áp bên cạnh.
Đới Manh giật mình, nàng nhìn qua bên cạnh, là Mạc Hàn!?
Cô ấy ở đây khi nào thế?
Các nàng... sao lại không có ý mặc y phục?
Mạc Hàn bị tiếng động bên cạnh đánh thức, yếu ớt nâng mắt lên, phát hiện tia ý nhìn hoảng loạn của Đới manh, liền yếu ớt gượng cười một tiếng.
"Chị sợ hãi đến như vậy sao?"
Mạc Hàn ngồi dậy, đem quần áo kéo về phía mình, che chắn thân thể tràn ngập những vết hôn ngân, tóc tai cũng một trận rối loạn.
"Chúng ta... đêm qua..."
"Đừng nói nữa!"
Đới Manh quát lên: "Cô cần bao nhiêu tiền để giữ kín chuyện này?"
"Chị..."
Mạc Hàn ngẩng đầu lên, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ: "Chị nghĩ em là loại omega như vậy sao?"
"Chứ cô muốn gì ở tôi?"
Mạc Hàn cười dài trong nước mắt, đem quần áo mặc lại cẩn thận, xoay người đứng dậy.
"Tôi không cần gì ở chị cả, coi như tôi nhìn nhầm chị rồi."
Nói đoạn, Mạc Hàn xoay người ra ngoài, đem cửa đóng lại, trượt dài trên cửa, cúi đầu che giấu giọt nước mắt đang chảy xuống.
"Tại sao lại đối xử với em như vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...