Đào Nhuyễn không cảm thấy chính mình bị chậm trễ, cô chỉ cảm thấy Cố Chi Châu quá làm người đau lòng.
"Nếu không mắc phải căn bệnh này, anh đã sớm theo đuổi em..."
Đặc biệt lúc Cố Chi Châu nói như vậy, niềm thương xót của Đào Nhuyễn nháy mắt liền đạt tới đỉnh điểm.
Cô cũng có kinh nghiệm yêu thầm Cố Chi Châu, dù chỉ ngắn ngủi một tháng thôi đã cảm thấy không chịu nổi, mà Cố Chi Châu lại nhẫn nhịn suốt hai năm...
"Em không biết anh lại thích em như vậy," Đào Nhuyễn ôm cổ Cố Chi Châu, sụt sịt ngắt quãng nói, "Khi đó anh giúp em, em đi tìm anh, muốn mời một bữa cơm cảm ơn, kết quả anh lại từ chối, lúc ấy em thật thương tâm..."
Cố Chi Châu mang một thân mùi rượu hôn cô, khẽ nói: "Thực xin lỗi."
Đào Nhuyễn đã sớm không tức giận, cô ôm mặt Cố Chi Châu, nhẹ nhàng hôn đáp trả: "Cho nên anh lúc đó là không dám đáp ứng em sao?"
"Đúng vậy, anh vẫn chưa khỏe lại, chưa xứng đôi với em.
Huống chi anh còn đáp ứng Kỷ Hạ, trong khoảng thời gian cô ấy rời đi sẽ không đến quấy rầy em.
Nhưng mà, Nhuyễn Nhuyễn,...!" Trán Cố Chi Châu tựa vào cô, thanh âm vẫn run rẩy: "Anh nhịn không được...!Dù cho lần đó miễn cưỡng cự tuyệt, anh vẫn thật rất nhớ em..."
Đào Nhuyễn hừ khẽ, không đôi co nữa, trực tiếp hỏi: "Nhịn không được, sẽ nhớ em, cho nên liền dùng tài khoản phụ gửi tin nhắn linh tinh quấy rầy em đúng không?"
Cố Chi Châu cứng đờ.
Anh khẽ vuốt ve cằm Đào Nhuyễn, con ngươi thâm thúy cùng cô đối diện, trong lời nói mang theo chút cẩn thận: "Nhuyễn Nhuyễn sẽ tức giận sao?"
Đào Nhuyễn vò mặt anh một phen, cười bổ nhào vào trong lòng ngực Cố Chi Châu.
"Giận, em đương nhiên giận chứ, có người gửi những tin nhắn như thế, còn lén chụp loại ảnh đáng xấu hổ kia, em sao có thể không tức giận?"
Mắt thấy Cố Chi Châu thân thể càng run rẩy, Đào Nhuyễn đem cả người mình vùi vào trong lòng ngực Cố Chi Châu, bỏ thêm một câu: "Nhưng tưởng tượng đến người nói những lời đó là anh, em hình như không tức giận như vậy...!Ngược lại..."
Đào Nhuyễn thanh âm nhỏ đi xuống, "Ngược lại còn có điểm vui vẻ..."
Cố Chi Châu hô hấp lập tức trở nên thô nặng, anh đem Đào Nhuyễn ôm chặt như muốn khảm vào cơ thể mình, hô hấp dần nóng rực, khẽ thì thầm nói vào vành tai Đào Nhuyễn: "Nhuyễn Nhuyễn, anh là thật sự rất muốn làm em."
Hai tay Đào Nhuyễn không tự giác mà nắm chặt quần áo Cố Chi Châu, mặt cũng đỏ, nhưng cô vẫn là nhịn xuống cảm giác xấu hổ, vừa cổ vũ vừa dụ dỗ Cố Chi Châu: "Em nguyện ý...!A Châu, em nguyện ý, nguyện ý cho anh làm...! Em sẽ không thích bất kì ai khác, sẽ vẫn luôn đợi anh, cho nên, anh cũng phải nhanh tốt lên, sau đó tới......!làm em, được không?"
"Nhuyễn Nhuyễn..." Cố Chi Châu thanh âm ách lại.
Anh thừa nhận mình là đang chơi trò tâm cơ.
Lấy lui làm tiến cũng được, giả vờ yếu đuối cũng thế, đều là lợi dụng sự thiện lương của Đào Nhuyễn lừa gạt lấy đồng tình, làm cô luyến tiếc không muốn rời khỏi mình.
Chỉ là anh không nghĩ tới Đào Nhuyễn lại nói như vậy.
Cố Chi Châu có thể cảm giác được, cô là không khê mình có vấn đề, thậm chí đã quyết tâm phải chờ đợi mình tự đối mặt với bản thân.
Rõ ràng Đào Nhuyễn không cần tốt như vậy.
Từ rất lâu trước kia anh đã không thể sống thiếu Đào Nhuyễn, cho dù cô có tốt hay xấu, xinh đẹp hay không xinh đẹp, cô bé ấy đã ở trong lòng anh mọc rễ nẩy mầm, không có cách nào thoát ra khỏi sinh mệnh của anh.
Đào Nhuyễn bị ánh mắt trần trụi của Cố Chi Châu nhìn bốc khói.
Cô che mắt Cố Chi Châu lại không cho anh xem, thẹn thùng nói: "Anh nhìn em như thế làm gì?"
Cố Chi Châu đem bàn tay cô kéo xuống, đưa tới bên môi, đặt lên một nụ hôn.
"Nhuyễn Nhuyễn," Cố Chi Châu nghiêm túc nói, "Em như vậy, ta sẽ càng yêu em, yêu đến không cách nào tự kềm chế được."
Hai mắt Đào Nhuyễn long lanh như một hồ nước xuân, ngọt ngào cười lại với anh.
"Vậy không cần rút ra nha..." Đào Nhuyễn ôm cổ Cố Chi Châu, tiếp tục dụ dỗ anh, "Chờ về sau anh khỏe lại, em sẽ cho anh vẫn luôn làm...!Cao trào xong cũng có thể cho anh tiếp tục cắm ở tiểu huyệt...!Lúc đi ngủ cũng không cần rút ra..."
Lời này thật sự quá càn rỡ, không có bất luận tên đàn ông nào có thể chịu đựng được.
Huống chi Đào Nhuyễn vốn dĩ liền không phải người dâm đãng, cô lúc này e lệ nói ra câu như vậy, hai bên vành tai đã đỏ một mảnh.
Thực đáng yêu.
Thực thiếu thao.
Thực có thể làm người ta nhiệt huyết sôi trào.
Cố Chi Châu liền đem môi Đào Nhuyễn áp xuống, hơi thở mang theo mùi rượu bá đạo không ngừng đấu đá lung tung trong khoang miệng Đào Nhuyễn.
Cô rất nhanh lại bắt đầu có cảm giác.
Cô muốn sờ gậy th*t của Cố Chi Châu.
Nhưng Cố Chi Châu vẫn mất tự nhiên mà cứng đờ thân thể.
Đào Nhuyễn liền nhớ lại anh nói thời thơ ấu có bóng ma.
Xem ra vẫn là không thể trực tiếp sờ.
Có lẽ phải chậm rãi trấn an, từ từ tới.
"Không sao," Đào Nhuyễn bình phục hô hấp, hôn lên vành tai Cố Chi Châu, ôn nhu nói: "Em không vội, A Châu, chỉ là hôm nay anh có thể ôm em ngủ được không? Em muốn ngủ trong lòng anh."
Cố Chi Châu đương nhiên có thể.
Anh không có bất luận lý do gì để cự tuyệt.
Buổi tối anh lại tắm một lần nữa, khi trở về liền nằm ở trên giường đem người ôm vào trong lòng ngực.
Anh kể chuyện lúc nhỏ của mình với Đào Nhuyễn, kể lại những việc li kì mình từng trải qua, rồi đến cả truyện cổ tích, cuối cùng còn hát ru, Đào Nhuyễn cứ vậy ở trong ngực anh ngủ rồi.
"Bảo bối, ngủ ngon."
...
Đêm này Cố Chi Châu cũng không vào trong mơ quấy rầy Đào Nhuyễn, Đào Nhuyễn ngủ đến thực an ổn.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau.
Buổi sáng Đào Nhuyễn bị cảm giác thô cứng ở hoa huy*t chọc cho tỉnh, ngay từ đầu cô cho rằng đó là ảo giác, rốt cuộc Cố Chi Châu mới hôm qua còn cùng cô thẳng thắn việc anh có trở ngại, không cương được.
Nhưng Đào Nhuyễn xoa xoa hai mắt, giật giật thân mình, lại nhìn xuống dưới, phát hiện thứ kia của Cố Chi Châu trong ổ chăn vẫn luôn gắng gượng.
Hiện tại không phải đang nằm mơ, Đào Nhuyễn mười phần xác định.
Nói cách khác...!Cố Chi Châu ôm cô ngủ một đêm, tỉnh lại liền cứng?
————
Cứng rồi cứng rồi cứng thật rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...