Edit: Du Di
Cố Chi Châu ôn nhu và kiên nhẫn, không chỉ đưa cho Đào Nhuyễn khăn để lau nước mắt, còn đích thân đưa cô trở về phòng ngủ.
"Em xin lỗi..." Nhìn thấy Cố Chi Châu như vậy, Đào Nhuyễn có chút tự trách và hối hận.
Đàn anh là một người tốt như vậy, tính tình trong sáng dịu dàng như trăng thanh gió mát, sao có thể là tên biến thái giở trò đồi bại với cô ở trong mơ?
Cô không nên nghĩ ngợi bậy bạ vấn đề này.
"Không sao." Cố Chi Châu cười dịu dàng: "Cũng khuya lắm rồi, em nên về sớm nghỉ ngơi đi."
Đào Nhuyễn nói: "Dạ", sau đó liền quay trở về phòng ngủ.
Ngay lúc này, một chiếc xe máy lướt nhanh qua cô.
"Cẩn thận."
Cố Chi Châu kéo cô, ôm vào trong ngực tránh chiếc xe máy đi.
Trong nháy mắt, tim cô như ngừng đập, lại trong nháy mắt, nhịp tim của cô lại nhanh lên.
Đào Nhuyễn nín thở trong vòng tay của Cố Chi Châu, cô thậm chí còn không dám cử động.
"Không có chuyện gì." Cố Chi Châu nói với cô.
Đào Nhuyễn chỉ nhìn chằm chằm vào đường cong trên cái cổ rõ ràng của anh mà không dám cử động.
"Học muội?" Cố Chi Châu gọi một tiếng.
Đào Nhuyễn phản ứng lại, đỏ mặt lùi ra.
Cố Chi Châu có một nốt ruồi màu nhạt ở trên cổ.
Đào Nhuyễn như chết lặng khi nhìn thấy nốt ruồi ấy.
"Trở về phòng đi, nhớ cẩn thận một chút." Cố Chi Châu mỉm cười chào tạm biệt cô.
Mặt Đào Nhuyễn đỏ lên như muốn bốc khói, chỉ vội vàng nói lời tạm biệt: "Tạm biệt, học trưởng."
Vừa rồi cô làm cái gì?
Đầu tiên là lao vào sân bóng, phá Cố Chi Châu đánh bóng, còn khóc lóc khó coi trước mặt anh...!
Rồi còn ôm nữa...!
Đào Nhuyễn vừa khó chịu vừa thẹn thùng, đang lúc trăm mối ngổn ngang, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Lục Nhất Thiến đứng sau cửa lạnh lùng nhìn cô.
Mặc dù Lục Nhất Thiến, Liêu Đào Đào và Cố Thiến đều là bạn cùng phòng của cô, Đào Nhuyễn không tiếp xúc nhiều với vị băng sơn học bá này.
"Có chuyện gì?" Đào Nhuyễn hỏi thẳng cô.
Lục Nhất Thiến rét lạnh nói: "Cậu cái vẻ mặt này, đừng đi quyến rũ Cố Chi Châu nữa, cũng đừng có làm loại việc bỉ ổi đó."
Đào Nhuyễn nhướn mày một cái, chưa kịp phản bác thì Liêu Đào Đào đã tức giận vì lời nói này, đẩy ngã ghế, kéo Đào Nhuyễn ra sau lưng: "Lục Nhất Thiến, cậu có ý gì? Cậu nói với Đào Nhuyễn kiểu gì đấy?"
"Cậu ấy làm gì thì tự mình biết chứ?" Lục Nhất Thiến đóng sầm cửa lại, sau khi nói xong lại bỏ đi.
Liêu Đào Đào không hiểu nhìn Đào Nhuyễn: "Cậu làm cái gì?"
Cố Tiếu cũng đọc được bài đăng trên diễn đàn của trường, nói: "Hoa khôi Đào Nhuyễn của ngành Ngôn ngữ Trung theo đuổi Cố Chi Châu.
Sau khi bị từ chối liền bật khóc trên sân bóng rổ.
Có cả hình ảnh chụp lại hiện trường..."
Cố Tiếu đặt điện thoại xuống hỏi Đào Nhuyễn: "Vậy là cậu khóc vì Cố Chi Châu?"
"Không phải, mình..." Đào Nhuyễn không biết nên giải thích như thế nào.
"Cậu thật sự thích Cố Chi Châu hả? Cậu thích tên bệnh thần kinh kia hả?" Cố Tiếu thật sự nóng nảy: "Cậu thích mình còn hơn thích anh ta."
Liêu Đào Đào ngắt một cái sau lưng Cố Tiếu, lại cảm thấy khó hiểu: "Cố Chi Châu không phải nam thần trường mình sao? Sao cậu nói anh ấy bị tâm thần chứ?"
Vẻ mặt Cố Tiếu do dự, cuối cùng nói lảng sang chuyện khác: "Mình ghen tị Nhuyễn Nhuyễn thích anh ta, nói bậy không được hả?"
Liêu Đào Đào nghiến răng nghiến lợi trợn Cố Tiếu vài lần, Đào Nhuyễn mơ hồ cảm nhận được có chuyện gì không ổn, nhưng lại quá rối rắm nhất thời không nghĩ được.
Cuối cùng, Cố Tiếu hỏi Đào Nhuyễn một lần nữa: "Cậu thật sự thích Cố Chi Châu?"
Đào Nhuyễn nói thật: "Có thích, nhưng không có đi quyến rũ.
Cả hai lần gặp ngày hôm nay đều là trùng hợp."
"Mình nói rồi mà, Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta ngây thơ đáng yêu như vậy, sao có thể đi quyến rũ người khác chứ? Lục Nhất Thiến đó nói bậy bạ.
Đừng sợ, mình giúp cậu mắng cậu ta." Liêu Đào Đào ôm lấy cổ mềm mại của cô, điệu bộ hết sức nghĩa khí.
Đào Nhuyễn ôm Liêu Đào Đào một cái, nói cô không có việc gì, sau đó đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Cố Tiếu vẫn muốn đọc lại bài đăng vừa rồi một lần nữa, nhưng khi nhấp vào liên kết, cô liền thấy nó hiện không thể truy cập.
"Gì vậy...!Bị xóa như thế nào vậy?"
...!
Đào Nhuyễn trở mình trên giường một lúc sau khi tắm.
Cô không ngủ được.
Hay nói cách khác, cô không muốn ngủ.
Tin nhắn của người đàn ông không gửi đến nữa, nhưng Đào Nhuyễn vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Cô sợ cơn đau trong giấc mơ ngày đầu tiên, càng sợ hơn là sự vui sướng mất hồn trong giấc mộng buổi trưa...!
Lục Nhất Thiến cả đêm không quay trở về.
Cố Tiếu và Liêu Đào Đào thì đã ngủ, tiếng hít thở của họ rõ ràng vang lại, Đào Nhuyễn không kiềm được cơn buồn ngủ của mình.
Cô đi vào giấc ngủ từ lúc nào không biết.
...!
"Nhuyễn Nhuyễn hư, để tôi chờ thật là lâu."
Vẫn là lớp học đó, vẫn là giọng nói của người đàn ông đó, thậm chí Đào Nhuyễn vẫn là tư thế bị cởi quần đó, chân hướng về phía các bạn học sinh.
"Buông tôi ra..."
"Huyệt nhỏ buổi trưa tôi liếm cho em, bây giờ đã đóng chặt lại rồi." Người đàn ông từ phía sau đưa một ngón tay vào huyệt nhỏ chật hẹp của Đào Nhuyễn, hỏi cô: "Nhuyễn Nhuyễn, tôi nên trừng phạt em thế nào đây?"
Đối mặt với sự ức hiếp trong mơ, Đào Nhuyễn luôn vô tri vô giác chịu đựng.
Nhưng sau khi gặp được Cố Chi Châu, cô không muốn cứ ngây ngô như vậy nữa.
"Anh buông tôi ra, buông ra..."
Đào Nhuyễn vùng vẫy dữ dội, vừa khóc vừa giãy giụa, nhưng người đàn ông đột nhiên đem cô xoay lại, ôm lấy cô vào lòng.
"Nhuyễn Nhuyễn thích bị tôi cưỡng gian sao? Thầy cứ tưởng em là lần đầu tiên, muốn làm em thật nhẹ nhàng, nhưng bây giờ xem ra không được rồi!"
"Anh..."
Động tác chật vật của Đào Nhuyễn dừng lại, cả người run lên ngay tại chỗ.
Không phải vì người đàn ông này, mà vì nốt ruồi quen thuộc nằm trên chiếc cổ kia.
Lời editor:
Cái này trong truyện thôi, chứ ngoài đời gặp người như vậy chắc ngất mất.
TvT.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...