Lăng Diệc Cảnh vẫn nằm trên giường bệnh, Quan Tử ôm đến một đống văn kiện để anh xử lý. Anh giở xem tài liệu, chân mày nhíu chặt. Nếu có người nhìn thấy bộ dạng này của anh, sẽ nhất định cho rằng anh đang suy nghĩ về một vấn đề khó khăn và rất lâu vẫn chưa tìm ra được ý tưởng, nên mới có điệu bộ chật vật như vậy. Sự thực thì Dương Tử Hân đang ngồi cách anh không xa, mấy phút trước còn ép buộc anh đưa máy tính cho, nói là muốn tải về các phần mềm miễn phí, cô cần ipad để lên mạng, vì thế mà Lăng Diệc Cảnh và cô giằng co máy tính hồi lâu. Lăng Diệc Cảnh nhìn màn hình máy tính hiện ra rất nhiều thứ lạ lùng. Những phần mềm khó hiểu này được đặt trực tiếp trên máy tính còn những văn bản quan trọng được sắp xếp theo kiểu shortcut, vô cùng bất hợp lý, giống như một ngôi nhà được thiết kế thanh nhã, đơn giản nhưng đồ đạc trong nhà lại được thiết kế không theo quy tắc. Anh nhìn một lúc lâu, chỉ cất tiếng than nhẹ.
Dương Tử Hân ôm IPAD, lướt qua các trang tin tức giải trí mới nhất, thời gian này các trang web tin tức không những phát triển mà còn tượng trưng cho sự liên kết xã hội mà cô đã mất liên lạc từ lâu. Khi lướt qua các trang web giải trí lớn, cô mới phát hiện mình đã làm điều thừa. Bởi chỉ cần vào một trang web cố định, có thể biết được tất cả các tin tức mới nhất. Còn các trang web khác, nội dung cũng không khác biệt nhiều lắm. Vì vậy, cô rất hưng phấn bởi có quá nhiều thông tin. Nhưng cô thật sự cảm thấy kỳ lạ, trước đây khi nhìn thấy những tin tức kiểu này được truyền bá…. trong lòng cô luôn khó chịu. Nhưng bây giờ nhìn thấy lại không chút cảm giác, khi mọi người tham gia chương trình: “ Gặp gỡ ngày thứ hai” cô đã rất thương cảm, rốt cuộc thứ hai không phải là ngày mùng một tháng tư, nếu thứ hai mà là ngày cá tháng tư, chắc mọi người sẽ chơi tốt hơn.
Tiếp theo, cô phát hiện ra một sự kiện quan trọng, khiến cô nhịn không được lên tiếng: “ Những người này, thật đáng ghét, nguyền rủa con gái người ta chia tay bạn trai thì bọn họ sẽ không chia tay chắc?”. Cô nhìn Lăng Diệc Cảnh, hào phóng đưa tấm ảnh chụp cô gái và chàng trai ở bên nhau cho anh xem: “ Có phải họ rất xứng đôi không? Bọn người nhàm chán kia nói cô gái không xứng với chàng trai. Cô ấy có gì không xứng chứ?”.
Lăng Diệc Cảnh nhìn lướt qua, thở dài một hơi.
Dương Tử Hân lại tỏ vẻ bực bội: “ Nói bọn họ chỉ là thổi phồng mà thôi, đâu nhất thiết phải chia tay”. Sau đó, cô phát hiện, cô gái và bạn trai đã giải thích, hai người không hề chia tay. Cô mỉm cười, nói: “ Mình đã bảo rồi mà, bọn họ sao có thể chia tay”.
Lăng Diệc Cảnh xoay chiếc bút trong tay, mắt vẫn nhìn văn bản trước mặt, suy nghĩ xem nên xử lý hạng mục này như thế nào. Khi Diệp Tiến Minh còn sống, đã rất nhiều lần đắc tội với ông chủ của đối phương, nếu anh muốn sửa chữa thì nên làm thế nào đây.
“ Anh có biết vì sao tôi thích cô ấy không? Có lần tôi xem một chương trình giải trí, người dẫn chương trình hỏi về bạn trai của cô ấy. Cô ấy đã kể rất tự nhiên và thoải mái, thậm chí không cần người dẫn chương trình dùng mưu kế dụ dỗ. Các ngôi sao nữ khi chia tay thường lẩn tránh sang chuyện khác. Khi đó tôi cảm thấy cô ấy không giống người bình thường, tính cách ngay thẳng, phóng khoáng nền nã, cảm giác không cố tình khoe khoang…”.
Tay phải Lăng Diệc Cảnh nắm một góc tập văn kiện, cúi thấp đầu, dường như không bận tâm.
Dương Tử Hân dừng câu chuyện lại, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào anh không thôi: “ Anh có nghe tôi nói chuyện không đấy? Bây giờ là tôi đang hành hạ anh, biết không? Anh phải tỏ ra bực mình chứ, tôi quấy rầy công việc của anh, anh phải thể hiện anh đã bị tôi làm cho ảnh hưởng. Tốt nhất là trì hoãn công việc của anh lại, làm cho anh tổn thất mất mấy triệu, không đúng, là mấy nghìn vạn… Nếu là hàng trăm triệu thì càng tốt”.
Lăng Diệc Cảnh lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn cô, xong bình thản thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem tài liệu.
“ Lăng Diệc Cảnh, anh vẫn không chịu nói, anh câm à? Ngay cả một ngôi sao anh cũng không nhận ra sao?”.
Lăng Diệc Cảnh rốt cuộc cũng cao quý mở miệng: “ Ừ”.
“ Khác biệt, hoàn toàn khác biệt…”. Dương Tử Hân lắc đầu đánh giá: “ Tính cách anh cứng ngắc như vậy ai chịu nổi, nói nghìn câu không đáp lại một câu. Ngay cả các ngôi sao nổi tiếng cũng không biết. Niềm vui cuộc sống của anh là gì vậy hả?”.
Lăng Diệc Cảnh mím chặt môi, thật ra anh rất muốn cất tiếng hỏi cô, Diệp Thư Tuấn có khả năng thỏa mãn yêu cầu của cô ư? Quả thực, anh chẳng có hứng thú gì đối với chuyện của ngôi sao kia, cho dù người xung quanh đang thảo luận, anh cũng không có ý nghĩ muốn tham gia, huống hồ là việc yêu mến một ngôi sao lớn. Đối với anh mà nói, mấy trò diễn kịch của con người, hiện ra thật thật giả giả, ai có thể nhìn chính xác. Đã vậy, hà tất phải tốn thời gian lên những con người đó?
Anh không trả lời, cô dường như đã hiểu: “ A, biết rồi, phong cách của anh chính là kiểu buồn chán, xác chết giả bộ người trần”.
Lúc này anh cầm lấy bút, tựa như viết gì đó lên tài liệu.
Dương Tử Hân bỗng nổi giận, đứng dậy oán hận nhìn anh. Cô nói nhiều như vậy, anh vẫn tỏ ra bình thản, cô thấy anh hình như hiếm khi như thế.
Nếu cô quan sát tỉ mỉ một chút sẽ phát hiện tập tài liệu của anh không thay đổi, chỉ lật mãi một tờ. Còn anh rất nghiêm túc nghe cô nói từng câu. Thậm chí anh còn nghĩ rằng, bản thân không có khả năng biến thành kiểu người cô thích, cùng nhau tán gẫu, trò chuyện về việc ai đó chia tay, ai đó vượt quá giới hạn, ai đó phát hành album mới, ai đó làm tiểu tam… Nhưng anh thật sự đối với những chuyện kia tựa như không chút hứng thú.
“ Lăng Diệc Cảnh, anh đừng quá đáng. Anh nghĩ rằng tôi thích anh à, hay là tôi vô dụng, không có mẹ già hầu hạ…”. Cô quyết định lúc rời đi sẽ đặt ipad xuống trước khi lao ra. Sự thực thì cô hơi do dự, muốn anh gọi lại nhưng anh không hề. Được rồi, cô sẽ để ipad lại, sau đó mượn cớ quay trở về, xem ra cô rất thông minh.
Khi cô bỏ đi, anh vươn tay rồi nhanh chóng thu hồi, lời trong miệng không sao thốt ra được. Anh muốn nói, không phải anh không quan tâm đến cô, anh chỉ nghĩ rằng, cho dù anh không phối hợp, cô vẫn có thể ngồi đó, vẫn không ngừng nói chuyện. Nhưng không ngờ, cô chỉ dành cho anh một chút nhẫn nại…. Cũng đúng, anh không phải là Diệp Thư Tuấn, đương nhiên cô không muốn tổn hao tâm trí nhiều vào anh.
Dương Tử Hân chạy xuống khu nội trú, vội vàng gọi cho Mạnh Hiểu Lâm, kể lể chuyện Lăng Diệc Cảnh bỡn cợt: “ Mình nói cho cậu nghe, anh ta không hề động đậy mở chiếc miệng cao quý, chỉ nói độc mấy câu ừ à…Tức chết đi được, làm như mình không thể không có anh ta. Bày dáng vẻ cao quý ấy cho mình xem, mình đâu phải nữ sinh mười bảy tuổi, ngẩng đầu ngưỡng mộ anh ta, nghĩ anh ta thâm trầm khí chất. Đúng là tên đáng ghét”.
Mạnh Hiểu Lâm nghe xong thở dài: “ Không phải cậu không thể không có anh ta, mà là cậu vẫn liên tục chờ anh ta, vất mình ở dưới tầng, hại mình chờ mấy tiếng liền…”.
“ Mình sai rồi, cậu đại nhân không chấp nhặt lỗi của tiểu nhân. Nghìn vạn lần muốn quên, nhất định sẽ phải quên”.
“ Tiểu Hân à, sao cậu không nói thẳng cho anh ấy biết là cậu đang mang thai?”. Dằn vặt hết có lại không, Mạnh Hiểu Lâm nghĩ Dương Tử Hân thật sự kích tình để làm những việc này.
“ Cậu bằng lòng thỏa hiệp với một người đàn ông chỉ vì đứa bé, sau đó sẽ kết hôn sao?”.
Mạnh Hiểu Lâm trầm mặc nửa ngày: “ Sẽ không”.
Dương Tử Hân buông tay: “ Vì thế, việc đầu tiên mình sẽ xác định xem anh ta có quan tâm đến mình hay không. Mình sẽ không chủ động nói cho anh ta biết…”.
Dương Tử Hân nói với Mạnh Hiểu Lâm xong lại nhìn xuống đôi giày của mình, đi giày cao gót có ảnh hưởng gì đến đứa bé không? Cô vẫn dùng máy tính, bởi vì trước đây cô có xem qua, máy vi tính gây tổn hại cho phụ nữ mang thai nhưng không đáng kể. Bức xạ máy tính cơ bản đều ở đằng sau máy tính. Hơn nữa, phụ nữ có thai bị ảnh hưởng hay không không phải do máy tính, mà do ngồi trong suốt một thời gian dài sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi.
Cô do dự vài giây, bây giờ mà đi lên sẽ rất mất mặt. Cô lại vừa mới chạy xuống, vậy thôi, về nhà trước đã.
Ngày hôm sau, Dương Tử Hân cùng Giang Dực đến bệnh viện nhưng không nhìn thấy Lăng Diệc Cảnh trong phòng bệnh. Nghe nói có vị đại mỹ nữ nào đó tới đây, đang cùng Lăng Diệc Cảnh nói chuyện còn tự mình giúp Lăng Diệc Cảnh đi dạo trong viện. Từ xa Dương Tử Hân đã nhìn thấy người đẹp bên cạnh Lăng Diệc Cảnh ngồi xe lăn. Ánh mắt của cô tự nhiên rơi trên người người đẹp đó, khí chất không tồi, dáng người không tệ, mấu chốt là rất gợi cảm, đặc biệt nữ tính…
Dương Tử Hân bĩu môi, nhìn trang phục người đẹp kia mặc rồi lại nhìn mình: “ Anh, em ăn mặc thế này có ngây thơ quá không?”.
Giang Dực nhìn em gái, sao có thể nói bừa: “ Không có, rất phù hợp”.
“ Sao em nghĩ mình ăn mặc như cô gái thôn quê vậy nhỉ?”.
“ Cho dù em là một cô gái nông thôn nhưng vẫn là người xinh đẹp nhất mà”.
Dương Tử Hân cắn môi, nhất là khi chứng kiến Lăng Diệc Cảnh và mỹ nữ nói chuyện với nhau vô cùng hòa hợp như khẳng định với tính cách xấu xa của anh thì câu nói sẽ không coi trọng ai khác từ đầu tới cuối chỉ là nói dối.
Cô ôm lấy cánh tay của Giang Dực: “ Anh, nhanh đến ngăn cản họ đi, nhanh lên”.
“ Làm sao vậy”.
“ Em muốn cầm viên đá to đến ném vào người anh ta”.
Giang Dực suy nghĩ hai giây nhưng thật ra đang thích thú quan sát: “ Đến ném đi, ném xong anh sẽ bồi thường… Yên tâm đi, nhà chúng ta bồi thường được”.
Vì vậy, Dương Tử Hân lập tức hành quân lặng lẽ.
Tần Ngọc Khả sau khi về nước mới biết Lăng gia xảy ra một số chuyện. Trừ việc bên ngoài thở dài cũng không có suy nghĩ gì khác. Hơn nữa, cô ta biết, Lăng Diệc Cảnh là người không cần sự đồng cảm của người khác. Cho nên, cô ta tới bệnh viện, phát hiện chỉ có mình Lăng Diệc Cảnh lẻ loi nằm trên giường bệnh, trong lòng không khỏi đau xót. Nhưng Tần Ngọc Khả biết, cũng chẳng đến phiên mình đau xót. Vì thế, cô ta nhìn anh mỉm cười: “ Chỉ có mình anh thôi à, còn bảo bối anh vẫn đặt trong tim đâu rồi?”.
“ Tôi rất khó chịu, em đừng nhắc tới được không?”.
Dù sao hai người đã từng ở bên nhau, lâu rồi không liên lạc, giờ gặp lại cũng cảm thấy xa lạ, nói chuyện trước sau không thấy trôi chảy.
“ Không phải cô bé đó biết anh bị thương liền bỏ chạy đấy chứ?”.
“ Ừ, bí mật này đã bị em phát hiện”.
“ Đừng nói với em đó là sự thật, anh không phải là người tàn tật”. Tần Ngọc Khả ngẫm nghĩ: “ Không phải anh lừa cô ấy, nói chân anh bị cắt bỏ để thăm dò tình cảm chân thật của cô ấy. Kết quả cô ấy chưa kịp để anh thử thì đã bỏ chạy?”.
“ Em nghĩ như vậy à?”.
Tần Ngọc Khả lắc đầu: “ Không đâu, anh sẽ không làm chuyện ngớ ngẩn như thế”.
“ Đừng nói nữa, em trở về lúc nào vậy?”.
“ Hai ngày trước…”.
Sau đó, Tần Ngọc Khả đề nghị đưa anh ra ngoài tản bộ, đừng suốt ngày ở trong phòng bệnh, khiến anh không chỉ buồn phiền mà còn u ám.
Tần Ngọc Khả đưa Lăng Diệc Cảnh đi một hồi, cuối cùng không kiềm chế được, nói: “ Lăng Diệc Cảnh, anh nể mặt một chút có được không, cười khúc khích cái gì chứ? Ở cạnh em mà còn nghĩ chuyện khác. Thật không nể tình gì cả”.
Đúng là Lăng Diệc Cảnh đang cười. Sau khi Dương Tử Hân bỏ đi, anh cầm ipad của cô, giở xem lịch sử ghi chép. Vì vậy, không thể không bội phục sự quảng đại của mạng xã hội. Nó có khả năng sáng tạo ra những từ ngữ mới lạ và những câu rất buồn cười. Anh nhớ lúc nhìn Dương Tử Hân, hình như cô không nhịn được mà cười suốt. Anh đoán cô cười vì những câu nói kia. Cuối cùng xác định, để cho cô cười chắc chắn là câu nói này: Thấy bọn họ chửi rủa, ta đây càng yên tâm.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện đó, bản thân không nhịn được cười.
“ Em có bạn trai mới rồi phải không?”. Lăng Diệc Cảnh đột nhiên nhìn về phía Tần Ngọc Khả: “ Cho nên mới đối với tình cũ là tôi hà khắc như vậy/”.
“ Anh được lắm, đã không chịu để tâm, còn dám chỉ trích đối với anh nghiêm khắc”.
“ Tôi đâu dám chỉ trích em”. Lăng Diệc Cảnh cười cười: “ Nếu bạn trai mới của em nổi đóa lên với tôi, tôi như bây giờ, không đánh lại anh ta được đâu”.
Tần Ngọc Khả định nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ cười cười.
Dương Tử Hân vẫn đứng bên, càng nhìn càng buồn bực. Anh nói rất nhiều, vậy mà đối với cô lại keo kiệt, một câu cũng chẳng muốn. Trong lúc Giang Dực không kịp có phản ứng, Dương Tử Hân liền chạy tới, trực tiếp đứng trước mặt Lăng Diệc Cảnh: “ Tôi để quên ipad, anh trả lại cho tôi”.
Sự xuất hiện đột ngột của cô, khiến Tần Ngọc Khả và Lăng Diệc Cảnh tất cả đều giật mình.
Dương Tử Hân vươn tay ra: “ Đưa đây, lẽ nào anh ném đi rồi. Đền cho tôi, bồi thường gấp mười lần”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...