Anh cảm nhận được vị ngọt đến từ miệng mình. Trong mắt của cô lúc này tràn ngập ý cười như hoa nở. Trong một giây, tâm trạng trống rỗng bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, giống như một trận cuồng phong kéo tới, thổi đi mọi phiền muộn và đau khổ trong lòng anh, chỉ còn lại một ít sự sống đẹp đẽ đang không ngừng mở rộng giới hạn tuyệt vời trong cơ thể. Tất cả các giác quan bởi vậy mà vui sướng, mùi vị vui thích đó giống như viên kẹo trong miệng anh.
Dương Tử Hân mở to hai mắt nhìn anh, nét mặt tràn ngập sự kỳ vọng, như chờ đợi anh khích lệ, có lẽ cô muốn hỏi anh mùi vị của viên kẹo này như thế nào.
Vẻ mặt nghiêm túc của anh rốt cuộc cũng dịu xuống, mang theo ý cười, tựa như mây đen bị gió thổi tan, xuất hiện ánh mặt trời.
Từ bé đến giờ anh chưa từng ăn kẹo, không phải anh không thích mà không ăn do thói quen, vì thế bản thân có thích hay không anh cũng không biết. Bàn tay anh hướng về phía mặt cô, các ngón tay vuốt ve gương mặt. Bàn tay anh không mềm mại nhẵn nhụi, cũng không có hình dạng đẹp đẽ, chạm lên mặt cô khiến cô có chút khó chịu. Nhưng cô không lẩn tránh, vẫn ngây ngô chăm chú nhìn anh.
Cô nghĩ anh đã lâu như vậy không xuất hiện, hẳn là vì tức giận. Nếu anh trở lại, có lẽ do anh đã muốn tha thứ cho cô, bọn họ có thể giống như trước kia, dù cô không biết vì sao anh lại nổi giận, cho dù cô vẫn chưa hiểu vì sao mình lại vẽ ra một bức tranh kỳ lạ như thế.
“ Muốn nói gì?”. Một lúc sau anh buông tay, giọng điệu ôn hòa, biểu hiện tâm trạng không tồi.
Cô nhìn anh không chớp mắt, giống như làm trò, nửa ngày sau mới nghiêng đầu cười tươi rói: “ Ăn ngon không?”.
Sắc mặt anh càng thêm thoải mái, gật gật đầu.
Bởi vì anh gật đầu mà hai tay cô vỗ loạn cả lên.
Lăng Diệc Cảnh lắc đầu, bảo cô đi tắm, còn mình thì đi tìm áo ngủ cho cô. Sau khi cầm đồ ngủ đem đến phòng tắm, anh một mình quay trở lại phòng, không khỏi tự giễu.
Khi bắt đầu tiếp nhận thị trường hải ngoại của Nam Hưng, anh nhất quyết yêu cầu ông ngoại đem thị trường trong nước và nước ngoài tách hẳn nhau ra. Lúc ấy, anh đã sử dụng rất nhiều lý do chính đáng, đơn giản thực hiện là để chuẩn bị cho tương lai. Thực tế cũng đã chứng minh anh làm như vậy là đúng. Nếu thị trường trong và ngoài nước không phụ thuộc vào nhau, chỉ sợ anh thật sự không có nơi để sống yên ổn ở Nam Hưng. Khi anh tự mình xử lý mọi việc, bất luận là ai, chỉ cần phạm sai lầm, sẽ có quyết định kỷ luật, bất luận kẻ nào cũng không được cầu xin. Khi đó, trong công ty không ít người sau lưng đã đặt biệt hiệu cho anh là “ Mặt sắt máu lạnh”, không có tình cảm.
Lúc này, một Lăng Diệc Cảnh không chút tình cảm, đã bị một viên kẹo thu mua, hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, anh theo bản năng quay lại nhìn cô. Cô vẫn chưa mặc áo ngủ anh lấy mà quấn một chiếc khăn tắm lớn quanh người, chiếc khăn tắm bị cô khóa lại trước ngực, hình dáng tựa như một chiếc váy quây. Trên vai cô còn đọng vài giọt nước li ti, mái tóc ướt sũng xõa trên vai. Cô có một thói quen nhỏ, khi gội đầu tuyệt đối sẽ không chải đầu mà chỉ tùy tiện dùng tay. Hơn nữa, chỉ cần không ra khỏi cửa, cô sẽ không dùng đến lược, mái tóc cũng không rối bù. Giờ phút này cô xinh xắn đứng ở đó, như một mỹ nhân trong chiếc khăn tắm, thanh thuần và gợi cảm, hết lần này đến lần khác làm cho người ta nổi dục vọng.
Anh vẫy tay về phía cô, cô liền vâng lời đi tới.
Dường như có chung sự ăn ý, cô ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, chờ anh lấy máy sấy để sấy tóc. Bộ dạng nhu thuận của cô làm anh cất tiếng thở dài, cảm giác mình như một người cha, ngồi bên giường con gái. Ý niệm này xuất hiện trong đầu quá mức quỷ dị, anh vội vàng ngăn cản suy nghĩ ấy tiếp tục lan tràn.
Có đôi khi cô thật sự giống một đứa bé, ví dụ như bây giờ. Khi anh sấy tóc cho cô, cô không ngừng lắc đầu làm bắn những giọt nước lên người anh. Sau khi đạt được ý đồ, cô còn che miệng cười trộm.
Anh nhìn cô. Cô như vậy, khờ khạo xinh xắn phảng phất chỉ là ảo giác.
Cô ở bên cạnh Diệp Thư Tuấn, chắc hẳn cũng như thế, người đàn ông đó có được quãng tuổi trẻ đẹp nhất của cô, giữ lấy trái tim cô. Anh bỗng buông máy sấy, để mặc chiếc máy vẫn thổi vù vù, một tay ôm lấy cô, mái tóc ướt sũng của cô lúc này đã thật sự thấm ướt quần áo anh.
“ Nếu có một ngày em khỏe lại, em có thể đừng hận anh không?”. Anh tựa cằm trên đầu cô, nói: “ Có thể không?”.
Cô không chống cự nhưng sắc mặt tỏ ra nghi hoặc, không hiểu vì sao anh lại ngừng sấy tóc cho mình.
Máy sấy vẫn đang chuyển động vù vù, hướng gió thổi vào thắt lưng cô, chỉ trong chốc lát làn da liền có cảm giác bỏng rát. Nhưng cô vẫn không động đậy, như thể đã hiểu được sự mất mát của anh, cô quay lại ôm siết lấy anh.
Khi Lăng Diệc Cảnh phát hiện eo cô bị gió nóng làm tổn thương đã là một lúc lâu sau. Sắc mặt anh hiện vẻ xót xa hiếm thấy, định trách cô sao không nói cho anh biết. Nhưng nghĩ đến vẻ nhẫn nhịn của cô khi bị Lăng Tích Đồng đánh chửi trước kia, lời trách mắng rốt cuộc không thể thốt ra.
Cô nhìn anh bôi thuốc cho cô, đáy mắt không có cảm xúc gì khác. Nhưng khi anh bôi thuốc cho cô xong, cô liền ôm lấy anh, chủ động hôn lên môi anh.
Động tác của cô có thể hình dung là không thuần thục hoặc ngây ngô nhưng rất trôi chảy, cũng rất dứt khoát, cánh môi mềm mịn tinh tế khiến anh không dám dùng nhiều lực mà chỉ có thể thật cẩn thận.
Anh nhẹ nhàng hôn cô, phảng phất coi cô như một món bảo bối quý giá. Ánh mắt cô dần dần mơ màng, bàn tay chủ động cởi bỏ quần áo anh, động tác tuy không vội vàng nhưng đủ để anh ý loạn tình mê. Mọi trống rỗng bực bội, tại thời khắc này đều thuộc về nơi xa xôi. Anh cởi bỏ nút buộc của chiếc khăn tắm trên ngực cô, chiếc khăn từ từ trượt xuống, nhiệt độ nóng rực trong mắt anh nhanh chóng tăng cao. Hai tay cô ôm lấy cổ anh, còn anh rất nhanh liền áp cô xuống giường. Trước động tác mãnh liệt của anh, cô bật cười khanh khách, khiến anh càng muốn mạnh mẽ bắt nạt cô hơn.
Đêm rất dài, trong phòng là hai bóng dáng quấn quít lấy nhau không tách rời, liên kết chặt chẽ như một khối thống nhất.
Khi Lăng Diệc Cảnh rời đi, Dương Tử Hân vẫn đang ngủ. Anh dặn dì Uông không cần gọi cô dậy sớm, cứ để cô ngủ thêm chút nữa. Sau đó nhìn Dương Tử Hân vẫn ngủ ngon lành trên giường, lúc này anh mới xoay người rời đi.
Sáng sớm anh đã nhận được điện thoại của Lăng Tích Đồng, vì vậy liền vội vàng chạy đến.
Anh lái xe, kỳ thực không cần phải đối mặt với Lăng Tích Đồng, anh có thể đoán được điều Lăng Tích Đồng muốn nói nhất định có liên quan đến Diệp Tiến Minh. Vô số lần anh cho rằng thái độ của Lăng Tích Đồng đối với Diệp Tiến Minh là vô lý. Nhưng lần này, anh biết rõ Lăng Tích Đồng muốn mình làm gì, nhưng vẫn lái xe đến. Tính toán như vậy có được xem là vô lý hay không?
Có lẽ, thật sự vẫn chưa hết hy vọng, bất luận Lăng Tích Đồng là loại người như thế nào, đối với anh, bà ta vẫn là người sinh ra và nuôi dưỡng anh, được xem là người thân duy nhất của anh trên đời.
Duy nhất, chỉ lần này.
Anh trở lại tòa biệt thự có không khí trầm lắng, nhưng chưa cho xe chạy thẳng vào như trước kia mà hiếm khi dừng lại trên đường. Tòa biệt thự từ khi nào đã bị biến thành dạng này. Không có một chút sự sống, giống một cái cây rụng hết lá, hoàn toàn trơ trụi.
Sau khi Diệp Thư Tuấn chết mới bắt đầu biến thành như vậy.
Khóe miệng anh hiện lên ý cười giễu cợt, sau đó mới lái xe đi vào.
Hôm nay tâm trạng của Lăng Tích Đồng rõ ràng trở nên rất tốt. Còn nguyên nhân là do hôm qua Diệp Tiến Minh đã ở lại đây qua đêm, mặc dù sáng sớm ông ta đã bỏ đi nhưng vẫn làm cho Lăng Tích Đồng vui sướng không thôi. Chỉ cần Diệp Tiến Minh cười với Lăng Tích Đồng một cái, Lăng Tích Đồng liền nguyện ý làm mọi việc.
Lăng Diệc Cảnh ngồi đối diện Lăng Tích Đồng. Bà ta thật sự không hiểu vì sao Diệp Tiến Minh lại quay về đây? Bà ta không phải ngu ngốc, chỉ là trong tiềm thức bà ta đã gạt bỏ những chuyện không vui và đau lòng, chỉ để lại những chuyện mà bà ta cảm thấy thoải mái mà thôi.
Tựa như trên thế giới này có rất nhiều người không thể hiểu được những điều tuyệt vời, chỉ cần người kia vui vẻ, có thể gạt bỏ hết mọi vấn đề đạo đức pháp luật ra bên ngoài. Ví dụ như Lăng Tích Đồng bây giờ, chỉ cần Diệp Tiến Minh trở về trò chuyện cùng bà ta, bà ta sẽ tiếp tục nói với bản thân rằng chồng mình vẫn còn yêu thương mình.
“ Chuyên của anh, ba anh đã nói cho tôi rồi”. Lăng Tích Đồng mỉm cười, bắt đầu nghịch chiếc nhẫn trên tay, đây là món quà mà Diệp Tiến Minh đã tặng bà ta ngày hôm qua, bà ta càng ngắm càng thấy thích: “ Sớm biết anh sẽ biến thành dạng này như ngày hôm nay, tôi đã không tống anh ra nước ngoài”.
Lăng Diệc Cảnh nghe xong chân mày cau lại.
“ Anh xem ở nước ngoài anh đã học những thứ linh tinh gì?”. Cuối cùng, Lăng Tích Đồng không còn nhìn chiếc nhẫn trên tay nữa: “ Ngay cả người con gái của em trai mình anh cũng cướp đoạt”.
Lăng Diệc Cảnh mỉm cười, hỏi: “ Mẹ nói ai?”.
“ Đầu tiên là Thư Tuấn, giờ là Thư Thần, anh một mực không muốn buông tha sao?”.
Lăng Diệc Cảnh trợn mắt nhìn Lăng Tích Đồng: “ Mẹ bây giờ vì Diệp Thư Thần mà chất vấn con?”.
“ Tôi biết anh tức giận nhưng bây giờ không phải là lúc để tranh hơn thua. Nếu Tần gia và Diệp Thư Thần kết làm thông gia, đối với chúng ta sẽ chỉ có lợi ích. Diệp Thư Thần ư, chẳng qua là do chúng ta gán đổi…”.
Rốt cuộc, ai mới là kẻ khờ khạo đây?
Anh đứng lên, xoay người định rời đi, cảm thấy bản thân đã đủ bị coi thường. Mỗi lần tới đây đều hối hận rằng mình không nên tới, nhưng lần nào cũng sẽ lại đến.
“ Đứng lại…”. Lăng Tích Đồng tủm tỉm mở miệng: “ Dù thế nào đi nữa, chung quy lại thì tôi cũng chỉ có một đứa con, tôi sẽ luôn hướng về phía anh”.
Lăng Diệc Cảnh chậm rãi xoay người, nhìn Lăng Tích Đồng đang tự tin tươi cười, trong lòng có thứ gì đó từ từ biến mất. Nhiều năm như vậy, cuối cùng thì Lăng Tích Đồng cũng đã đạt được ý nguyện, Diệp Tiến Minh đã trở về bên bà ta, cũng không dám đề xuất ly hôn. Anh tưởng Diệp Tiến Minh vốn sợ phiền phức. Nhưng giờ đã có chút sáng tỏ, trên người Lăng Tích Đồng đã có thứ để nắm trong tay, lúc này bà ta mới dám không sợ hãi.
“ Có ý gì?”. Anh bình tĩnh dừng lại.
“ Tránh xa Tần Ngọc Khả một chút”.
Anh cười cười, từ chối cho ý kiến.
Lăng Tích Đồng thấy anh như vậy, không nhắc lại chủ đề này nữa: “ Anh đem đứa con gái đã hại chết em trai anh đi đâu?”.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai quay đi.
Lăng Tích Đồng từ từ đứng lên, từng bước đi về phía anh: “ Anh đừng quên, đứa con gái đó chính là kẻ thù của chúng ta. Nếu không vì nó, em trai anh vẫn sống tốt, ba anh sẽ hàng ngày ở nhà, chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc. Nhưng mọi thứ đều đã bị đứa con gái kia phá hủy”.
Lăng Diệc Cảnh vẫn trầm mặc.
Lăng Tích Đồng để lộ vẻ mặt chế giễu: “ Không lẽ anh thật sự quan tâm đến một kẻ điên?”.
Anh vẫn không nói câu gì, sắc mặt Lăng Tích Đồng càng thêm khó coi: “ Đứa con gái đó ngàn vạn lần đáng tội chết, cần cho xuống địa ngục…”.
Lúc này anh mới xốc lại tinh thần, đáp: “ Không được”.
“ Cái gì?”.
“ Mang cô ấy đi là vì thân thế của cô ấy không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Bao năm qua, đều không điều tra ra thân phận của cô ấy. Điều này khiến người ta cảm thấy bất thường. Huống hồ, có tin tức cho hay, vốn có một gia đình quyền thế hình như mấy năm qua đang hỏi thăm về người con gái bị mất tích…”. Anh dừng lại.
“ Dù sao đã mất tích lâu như vậy, biến mất cũng không sao”. Lăng Tích Đồng không trúng kế.
“ Con tự có tính toán”.
Tình mẹ con giữa hai người đã cạn kiệt.
Anh không nói thêm, thật sự xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...