Lỗ Trình đẩy cành củi khô vào bếp lửa, trên bếp có chiếc niêu sôi sùng sục, bốc mùi thơm lừng.
Lục Chỉ Thần Thâu nhìn chiếc niêu đất mà hai cánh mũi phồng to hít lấy hít để. Lão chắc lưỡi :
- Ái chà, thơm quá, thơm quá là thơm.
Lục Chỉ Thần Thâu nhìn Lỗ Trình :
- Lão huynh không hiểu sao một hòa thượng như lão đệ lại có thiên khiếu nấu món đắc khẩu chứ.
Lỗ Trình quay lại Lục Chỉ Thần Thâu :
- Lão huynh xem con mắt trái của đệ nè.
Lục Chỉ Thần Thâu chồm tới :
- Mắt trái của đệ làm sao? Bộ... bộ bị dầm đâm vào mắt hả?
Lỗ Trình lắc đầu :
- Không phải, nó giật liên tục.
- Nó giật liên tục thì sao chứ?
- Lão huynh không nghe nói mắt trái giật tất có chuyện lớn xảy ra. Đệ tự dưng lo cho sư phụ quá. Không biết ở Long Thiền tự xảy ra chuyện gì. Nếu Long Thiền tự bình an tất Vũ Văn Tiểu Vĩ gặp chuyện chẳng lành rồi.
- Ai dà... lão đệ cứ nghĩ vẩn vơ rồi hoang tưởng những chuyện xúi quẩy thôi. Cứ lo nấu chín món đắc khẩu rồi cùng với lão huynh đối ẩm. Khi chúng ta say thì con mắt đệ không có giật nữa. Mắt không còn giật thì chẳng có chuyện gì xảy ra với lão đệ nữa đâu.
Lỗ Trình đứng lên, bước đi quanh bếp lửa đang nấu niêu thịt khuyển hoang.
Lục Chỉ Thần Thâu nhìn Lỗ Trình :
- Ngươi làm cái gì mà đi vòng vòng vậy?
- Bụng dạ đệ như có lửa đốt, mắt trái giật hoài. Nhất định có chuyện xảy ra với sư phụ hoặc Vũ Văn đại ca.
- Lão đệ cứ nghĩ quẩn nên hoang tưởng thôi.
Lục Chỉ Thần Thâu chỉ vào mắt mình :
- Xem nè mắt huynh đâu có giật đâu.
- Mắt huynh khác mắt của đệ.
Lỗ Trình dừng bước trước mặt Lục Chỉ Thần Thâu :
- Lão huynh, chúng ta phải về chùa thôi. Đệ nói thật đó, không hiểu sao trong lòng đệ như có lửa đốt.
Lục Chỉ Thần Thâu nhìn niêu đất đang sôi sùng sục. Bộ mắt của lão chảy xệ xuống :
- Lão đệ đã nấu gần xong món đắc khẩu chẳng lẽ vì con mắt giần giật mà bỏ đi sao?
Lão lắc đầu hít hà nhìn lão hòa thượng Lỗ Trình nói :
- Lão đệ nán một chút, cùng với huynh ăn hết niêu đắc khẩu nảy rồi về cũng không muộn.
Lỗ Trình Thở ra :
- Đệ không còn tâm trí đâu mà thưởng thức món đắc khẩu nữa. Linh cảm cho đệ biết sư phụ Du Tăng đang gặp đại họa.
Lục Chỉ Thần Thâu nhăn mặt :
- Trời ơi là trời, được ăn đến nơi rồi mà vẫn bị mắc cổ.
Lục Chỉ Thần Thâu uể oải đứng lên :
- Thôi được rồi, lão huynh sẽ đi cùng với lão đệ, nhưng ta sẽ đem theo cái niêu đắc khẩu này. Đến đó, nếu không có chuyện gì thì lão huynh và đệ bày luôn ra mà đối ẩm.
Lão nhướn mắt hỏi Lỗ Trình :
- Vậy có được không?
- Lão huynh muốn tính sao cũng được. Đệ đi trước đây.
Lục Chỉ Thần Thâu dứt khoát tay :
- Ậy... ậy, sao ngươi gấp như vậy, cứ như cháy nhà không bằng. Ta dám khẳng định với ngươi Du Tăng sư phụ vẫn bình an, chẳng có ai dám đụng đến lão đại sư đâu.
Lục Chỉ Thần Thâu cởi luôn áo của mình nhấc chiếc niêu đất ra khỏi bếp lửa.
Lão nhướn mắt nói với Lỗ Trình :
- Nào thì đi! Thật là phiền cho lão huynh quá. Sống trên cõi đời này khổ nhất là thèm ăn, nhưng món ăn dâng tới miệng lại không được ăn. Khổ lắm, khổ lắm.
Mặc dù than vãn như vậy, nhưng lão thần thâu vẫn thả bước theo tiểu hòa thượng Lỗ Trình.
Hai người vừa bước xuống bậc tam cấp thì từ ngoài cổ miếu Tống Y Tống sầm sập chạy vào. Dáng chạy của gã có vẽ khập khểnh mồ hôi tuôn ướt đẫm dung diện. Đang chạy, chợt Tống Y Tống đổ sấp mặt tới trước.
- Tống đại ca, đã có chuyện gì xảy ra?
Tống Y Tống vừa thở vừa nói :
- Họ đang rượt tới đây. Chạy mau... chạy mau lên đi.
Lục Chỉ Thần Thâu đặt niêu đất xuống chân, nhìn Tống Y Tống hỏi :
- Họ là ai? Tống trại chủ nói hạ là ai, tại sao lại rượt Tống trại chủ?
Tống Y Tống như người muốn dứt hơi, thở dồn dập. Gã vừa thở vừa nói :
- Mau chạy đi mà. Họ... họ là...
Tống Y Tống trợn mắt.
Lục Chỉ Thần Thâu liền vận hóa nguyên khí, áp song thủ vào đại huyệt Bách Hội của họ Tống truyền công giữ thần khí của gã.
Lỗ Trình nhìn lão thần thâu truyền công lực cho Tống Y Tống mà bụng dạ rối bời. Trong đầu Lỗ Trình cứ vẫn vơ, vơ vẫn với câu hỏi Tống Y Tống muốn nói đến ai?
Lục Chỉ Thần Thâu rút hai tay lại, thở phào nhẹ nhõm. Lão quay lại Lỗ Trình :
- Lão đệ, Tống trại chủ do chạy quá sức nên mới bị đứt hơi, tạm thời đã đỡ rồi nhưng chúng ta phải đưa Tống trại chủ vào cổ miếu chăm sóc, không thể để y ở đây một mình được.
Lỗ Trình gật đầu :
- Tạm thời đưa trại Tống trại chủ vào cổ miếu. Lão huynh ở lại đây chăm sóc cho Tống trại chủ, còn đệ phải quay về Long Thiền tự.
Lục Chỉ Thần Thâu nhăn mặt :
- Lão đệ đi một mình à?
- Chắc chắn ở Long Thiền tự đã xảy chuyện gì đó rồi, đệ dám khẳng định điều đó nhưng không biết Trại chủ nói đến họ, vậy thì họ là những ai?
Lục Chỉ Thần Thâu cắp Tống Y Tống :
- Trước mắt lo cho Tống trại chủ trước đã, rồi có chuyện gì chúng ta sẽ tính sau.
Lục Chỉ Thần Thâu đưa Tống Y Tống vào cổ miếu. Lỗ Trình đứng ngay ngưỡng cửa, chờ cho Lục Chỉ Thần Thâu đặt Tống Y Tống xuống mới dõng dạc nói :
- Lão huynh cứ ở lại đây, đệ sẽ trở lại ngay.
Lục Chỉ Thần Thâu quay ngoắt lại :
- Ngươi đi đâu?
Lỗ Trình không trả lời lão thần thâu mà phi thân xuống tam cấp.
Lục Chỉ Thần Thâu thấy Lỗ Trình bỏ đi, vội vội vàng vàng phi thân rượt theo, nhưng Lỗ Trình đã quay lại nói :
- Lão huynh, nhất định đệ sẽ quay lại. Huynh cứ dùng hết niêu đắc khẩu này xong thì đệ đã trở lại rồi.
Lỗ Trình nói dứt lời toan thi triển Di Hình cước để bỏ đi thì nghe có tiếng sấm chưởng vang lên ngay bên ngoài vòng bao tòa cổ miếu.
Lỗ Trình nheo mày, trổ luôn Di Hình cước lướt ra bên ngoài.
Tiếng sấm chưởng lại dội lên vang đến thính nhĩ của Lỗ Trình. Cùng với tiếng sấm chưởng dữ dội đó thì thân ảnh của Mạc Sầu Ngọc Nữ như một chiếc lá khô bị gió cuốn lao thẳng đến Lỗ Trình.
Đang lướt tới, bất ngờ thấy thân thể của Gia Cẩm Lệ lao ngược đến mình, dù muốn hay không Lỗ Trình cũng phải đỡ lấy nàng.
Thủ pháp của Lỗ Trình vươn ra, cùng với hộ pháp di hình đón lấy thân ảnh của Mạc Sầu Ngọc Nữ như người đón bắt một đóa hoa.
Đón lấy Gia Cẩm Lệ, Lỗ Trình mới biết nàng đã bất tỉnh rồi, sắc diện Mạc Sầu Ngọc Nữ tái nhợt, hai bên khóe miệng đều rỉ máu chứng tỏ nàng đã bị trọng thương.
Tiểu hòa thượng Lỗ Trình chưa biết xử trí thế nào với Mạc Sầu Ngọc Nữ thì từ ngoài cổng cổ miếu, một người vận bạch y có mũ trùm đầu, tay cầm một ngọn bạch lạp thả bước tiến vào.
Mặc dù bị chiếc mũ trùm đầu che kín dung diện, nhưng phong thái và dáng đi của người vận bạch y quá kỳ hoặc khiến Lỗ Trình phải e dè.
Tiêu hòa thượng Lỗ Trình đặt Mạc Sầu Ngọc Nữ Gia Cẩm Lệ xuống đất, rồi đưa mắt nhìn người đó.
Lỗ Trình chờ đợi y lên tiếng.
Người bận bạch y im lặng không thốt nửa lời. Trên tay y ngọn bạch lạp vẫn cháy lập lòe.
Chờ mãi vẫn không thấy người đó lên tiếng, Lỗ Trình buột miệng hỏi :
- Các hạ là người đã xuống tay đánh Gia cô nương đến trong thương?
Y không trả lời Lỗ Trình mà bình nhiên đặt ngọn bạch lạp xuống đất.
Hành động lạ lùng của gã bắt Lỗ Trình nhìn không chớp mắt, khi người vận bạch y gắn xong ngọn bạch lạp xuống đất, tư từ ngẩng lên nhìn Lỗ Trình thì tiểu hòa thượng cảm nhận một bầu không khí căng thẳng và nặng nề, ngay cả sự im lặng cũng khiến cho sự căng thẳng càng căng thẳng hơn.
Lỗ Trình thở ra, cố giữ trang thái bình nhiên để đối phó với vẻ lạnh lùng của người vận bạch y.
Lỗ Trình nghiêm giọng hỏi :
- Các hạ là ai?
Không nghe người đó trả lời mình, Lỗ Trình cau mày hỏi tiếp câu nữa :
- Các hạ không nghe tiểu tăng nói?
Người vận bạch y nghiêng mặt về phía niêu đất đang tỏa mùi thơm rồi từ từ quay lại nhì Lỗ Trình. Mặc dù có chiếc mũ trùm đầu nhưng ánh mắt của người đó vẫn sang ngời như hai hòn than hồng cháy rực, khi Lỗ Trình chạm vào ánh mắt của y bất giác da thịt nổi đầy gai ốc.
Cái thần của người đó biểu lộ qua ánh mắt, một cái thần mà bất cứ ai nhìn vào cũng thấy trước mặt mình là cánh cổng tử thành. Lỗ Trình bất giác liên tưởng đến cặp mắt Nhiếp Thần đại pháp của Nhiếp Thần Quân là một công phu đặc dị, còn ánh mắt người này là cái thần khiến người khác phải phủ phục cúi đầu.
Lỗ Trình bất giác xuống giọng thật ôn nhu từ tốn nói :
- Tiểu tăng không có ý gây thù chuốc oán với các hạ.
Lỗ Trình vừa dứt lời thì nghe sau lưng tiếng của lão thần thâu cất lên oang oang :
- Lão đệ, có chuyện gì vậy?
Tiếng của Lục Chỉ Thần Thâu phá tan sự tĩnh lặng, cũng như vừa lúc ngọn bạch lạp vụt tắt. Khi ngọn lửa lập lòe vừa biến mất thì người vận bạch y nhanh hơn một cái chớp mắt Lục Chỉ Thần Thâu tập kích.
Lỗ Trình thất sắc khi nhận ra đạo chỉ kia chính là tuyệt thức Chỉ Điện Di Sơn.
Lỗ Trình thét lớn :
- Lão huynh... Chỉ Điện Di Sơn!
Lục Chỉ Thần Thâu vừa băng tới thì thấy trước mặt mình cả ảnh sắc cầu vồng vàng nghệch, mắt lão thần thâu hoa cả lên bởi màu vàng chói lòa đó.
Lão thần thâu buột miệng thốt :
- Chết ta rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...