Thất Hữu Bất Trực

Rất nhanh lại đến lễ Giáng Sinh, vừa qua đông chí, chính là thời kỳ ngày ngắn nhất đêm dài nhất. Nhóm nhân viên của công ty Cao Kỳ chính là trong những đêm có phần dài đằng đẵng này, thâu đêm suốt sáng chiến đấu hăng say ở trong văn phòng. Mỗi bộ phận đều bận rộn công tác của bản thân, một công ty không thể so với một phòng làm việc nho nhỏ, mấy đồng chí IT lúc trước đi theo Cố Văn Vũ hiện tại đều đã thành chủ quản các bộ phận, vì lý tưởng chung năm đó mà ngày đêm không ngủ công tác.

Sau khi di động đã sản xuất vẫn chưa đem tiêu thụ, trải qua hội nghị thảo luận, bọn họ quyết định vào ngày nguyên đán trước tiên bán ra một trăm chiếc di động bản limited ở Bắc Kinh. Đợi sau khi quảng cáo tuyên truyền trình chiếu toàn bộ, đến đúng ngày 14 tháng 02 năm 2014, nương theo mánh khóe “Hai tầng lễ tình nhân”, chính thức tiêu thụ tại Bắc Thượng Quảng.

Ngày 14/02/2014, ngày Valentine phương Tây trùng với tiết Nguyên Tiêu của Trung Quốc. Tết Nguyên Tiêu (rằm tháng riêng) còn được coi là Valentine phương Đông, thế nên ngày 14/02/2014 mới được gọi là “Hai tầng lễ Valentine”

Bắc Thượng Quảng (danh từ mới xuất hiện trên internet): bao gồm 3 thành phố lớn Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu.

Trải qua mấy lần điều đình, quảng cáo tuyên truyền của đài truyền hình từ nguyên đán mới bắt đầu có thể truyền phát, điều này cũng mang ý nghĩa, số lượng hạn chế bọn họ bán ra cùng ngày sẽ kém hơn rất nhiều. Đừng nói đến cảnh đông như trẩy hội nhanh nhau mua, ngay cả cái gọi là “Một trăm chiếc số lương có hạn” có thể bán hết toàn bộ hay không cũng chưa biết chắc. Vì thế bọn họ không thể không nghĩ cách thông qua con đường khác khuếch trương PR, nhưng lại ngại tài chính thiếu hụt, hiệu quả đạt được thì lại quá nhỏ bé.

Buổi đêm Bình an, Thái Dương lặng lẽ từ công ty đèn đóm sáng trưng rời đi, nửa giờ sau, Cố Văn Vũ đương lúc cùng mấy nhân viên bộ phận R D thảo luận chương trình thì di động vang lên. Hắn đưa mắt nhìn màn hình, chào mọi người, đi đến một góc không người tiếp điện thoại: “Alo.”

“Cố Văn Vũ! Mau xuống lầu đi!” Trong di động truyền đến tiếng gào rú sốt ruột của Thái Dương.

“Ở đâu vậy?”

“Dưới tòa nhà!”

Cố Văn Vũ từ tòa nhà văn phòng đi ra, liền nhìn thấy Thái Dương đứng cửa lớn, ôm hai chậu hoa hướng dương nở rộ, nheo mắt cười đến xuân quang sáng lạn.

“Happy Birthday!” Thái Dương đem hai chậu hoa lớn nhét vào trong lòng Cố Văn Vũ, lại như ảo thuật bê ra một chiếc bánh ngọt nhỏ, trên bánh ngọt cắm một ngọn nến.

Cố Văn Vũ sửng sốt, lúc này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật hắn, nhìn Thái Dương vẻ mặt chuyên chú cúi đầu dùng cái bật lửa châm nến, trong nháy mắt đó, tim hắn giống bị người xiết chặt một cái. Đó là một...... cảm giác tim đập thình thịch.

“Ước nguyện rồi thổi nến nha, thổi xong thì ăn bánh ngọt, anh vẫn chưa ăn cơm mà?” Thái Dương chạy rất xa mới mua được bánh ngọt, trên toàn thân đều mang theo khí lạnh, đông lạnh đến giậm chân.

Cố Văn Vũ kỳ thật rất muốn nói thứ giờ phút này hắn muốn ăn không phải bánh ngọt mà là người đang bưng bánh ngọt, nhưng để không phá hỏng bầu không khí, hắn vẫn là phối hợp đem ngọn nến thổi tắt. Đem hai chậu hoa chuyển qua ôm một bên tay, tay kia thì gắt gao ôm lấy thắt lưng Thái Dương, hỏi: “Sao không vào đi, đứng ở bên ngoài lạnh lắm.”

“Bên trong có người nhìn thấy, không được tự nhiên.” Thái Dương dùng nĩa nhỏ xắn miếng bánh ngọt, đưa đến miệng Cố Văn Vũ, hì hì cười nói: “Thế nào, có phải cảm động lắm hay không hả, vợ yêu?”

Cố Văn Vũ “Ừ” một tiếng, ăn bánh ngọt xong vốn nghĩ muốn thuận thế cúi đầu hôn Thái Dương, nhưng hai bồn hoa hướng dương trên tay thật sự rất vướng víu, đành phải từ bỏ, hỏi: “Nghĩ thế nào mà lại mua hướng dương vậy?”

Buổi tối thời tiết rất tốt, ban ngày mới vừa rơi tuyết, tuyết ngừng trời trong, không khí tươi mát, hiếm khi mới có thể nhìn được sao tại đế đô. Ánh mắt Thái Dương sáng ngời, cũng giống như đám sao kia, mái tóc mềm mại bị gió thổi trúng có điểm loạn, cậu nhìn nhìn Cố Văn Vũ, nghiêm túc nói: “Anh không phải nói hai bác là qua đời vào ngày sinh nhật anh hay sao. Em cảm thấy, trong lòng anh vẫn không buông được chuyện này. Vốn dĩ sinh nhật phải là cao hứng náo nhiệt, anh lại luôn một mình u buồn. Anh ngẫm lại xem, ngày này rất nhiều năm trước, bác gái đã thiên tân vạn khổ sinh hạ anh, cũng không hề muốn anh sầu não vậy đâu, bác trai bác gái ở trên trời có linh cũng nhất định không hy vọng anh như vậy. Mẹ em suốt ngày nói em là Thái Dương trên trái đất của mẹ, nên mẹ mới xoay chuyển từ sáng tới tối quanh em. Em cảm thấy rằng cha mẹ trên thiên hạ đều không khác nhau mấy, đều coi con cái là mặt trời. Nhưng anh nói coi em đâu thể mua hai cái mô hình địa cầu đến a, cái đó chẳng có phẩm vị gì cả, em cân nhắc mấy hồi, hoa hướng dương cũng vui vẻ xoay theo mặt trời mà, vì thế liền mua hai chậu. Anh xem, như vậy thật giống như hai bác ở bên cạnh anh, đang nhìn anh, anh thế nào cũng phải rạng rỡ một chút, có phải hay không? Anh sống vui vẻ, bọn họ ở trên trời cũng cao hứng a......”


Thái Dương thao thao bất tuyệt nói một đống lớn, Cố Văn Vũ cứ như vậy lẳng lặng nghe. Thật lòng mà nói, những lời này Thái Dương nói cũng rất ngây thơ, ngay cả giờ phút này biểu tình nghiêm túc trên mặt thoạt nhìn cũng có điểm ngớ ngẩn. Nhưng Cố Văn Vũ lại vô cớ cảm thấy trong mắt có luồng nhiệt lưu bốc lên trên, bàn tay ôm thắt lưng Thái Dương cũng không ngừng xiết chặt, hai người đứng trong gió đêm mùa đông khắc nghiệt nhưng lại không hề cảm thấy lạnh. Hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn gương mặt trắng trẻo tuấn tú của Thái Dương, làn môi hồng nhuận mở ra khép lại, nói một lô triết học không đầu không đuôi của nhà họ Thái. Cuối cùng, Cố Văn Vũ cũng bất chấp có thể có người nhìn thấy hay không, nhịn không được ghé sát nhẹ nhàng hôn cậu một cái.

Thái Dương tựa như bị người nhấn phím mute, liền ngừng lại, sững người giây lát mới phản ứng, mặt mày rạng rỡ liếc xéo Cố Văn Vũ một cái, nói: “Anh xem, anh rõ ràng là bị em làm cảm động nha! Có phải đặc biệt yêu em muốn hảo hảo theo em cả một đời không bao giờ muốn phân ly nữa hay không hở? Em biết anh không nỡ rời khỏi em mà, tìm đâu ra được người tốt như em a......”

“Thái Dương.” Trước khi Thái Dương sắp bắt đầu tuôn một tràng thao thao bất tuyệt khác, Cố Văn Vũ lên tiếng cắt ngang cậu.

“Hử?”

“Em nói xem, tôi kiếp này sao lại gặp được em chứ.”

“A? Có ý gì vậy?”

Cố Văn Vũ nhìn cậu bé mở lớn đôi mắt to vô tội nhìn hắn, đột nhiên có điểm giận dữ không thở nổi.

Dựa vào cái gì? Người này cứ đĩnh đạc đứng trước mặt hắn như vậy, vẫn tựa như lần đầu tiên gặp gỡ, không hề báo trước xuất hiện trong sinh mệnh hắn, làm cho hắn yêu thương đến như vậy, quan tâm đến như vậy. Từng chút từng chút chung sống, từng chút từng chút dung nhập vào trong sinh mệnh hắn, cắm rễ, nảy mầm, không bao giờ có thể cắt bỏ được nữa.

Dựa vào cái gì, đến tột cùng dựa vào cái gì, trên thế này lại có một người khiến Cố Văn Vũ hắn si mê đến như vậy? Cho tới bây giờ đều là không vướng bận, độc lai độc vãng, song lại có một người ngang ngược xông vào như vậy, làm cho hắn khi ngẫm lại sẽ nhịn không được mà mỉm cười, liếc nhìn một cái liền cảm thấy ấm áp từ thân đến tâm...... Dựa vào cái gì......

“Thái Dương......” Giọng nói của Cố Văn Vũ có điểm khàn.

“Em đây a, Cố Văn Vũ anh sao thế, anh không có chuyện gì chứ?” Thái Dương không rõ nguyên cớ nhìn hắn.

“Chúng ta vào đi, chỗ này lạnh lắm.”

“Ừm.”

Thái Dương đi theo Cố Văn Vũ vào tòa nhà, đang định đi ấn thang máy, lại bị Cố Văn Vũ một phen kéo vào gian cầu thang bộ bên cạnh, đè lên tường hung hăng hôn.

“Ư, hoa...... hoa hướng dương! Đừng...... Cẩn thận đừng dẫm vào!” Thái Dương giãy dụa đẩy Cố Văn Vũ ra, thò đầu nhìn chậu hoa trên mặt đất.

Cố Văn Vũ đem cậu nhóc không thành thật đè lại, một tay kéo mở dây khóa áo lông của cậu, bàn tay tiến vào trong áo lông vuốt ve, làn môi ấm áp theo khóe miệng trượt đến bên tai, “Không sao đâu, cha mẹ tôi sẽ không để ý đâu.”

Thái Dương cảm thấy lỗ tai vừa nóng lại ngứa, nhịn không được né tránh, lại bị Cố Văn Vũ một lần nữa chặn miệng đè lại lên tường.


“Không phải......” Cho dù Thái Dương bị Cố Văn Vũ sờ mó có điểm phát nóng, nhưng vẫn là bất khuất đẩy hắn ra, nhìn hai chậu hoa hướng dương bảo bối của mình, “Hoa này là em thật vất vả mới khiêng về được, không thể để cho nó chết được. Chờ nuôi lớn chút, hạt hướng dương hái xuống rang lên là có thể ăn được đó!”

Cố Văn Vũ: “......”

“Ai ai anh làm gì vậy a!” Thái Dương bị Cố Văn Vũ sắc mặt không tốt lật toàn thân lại, áp người đối diện với vách tường, mông chợt lạnh, quần bị lột xuống dưới, không khỏi trong lòng cả kinh, hô to nói: “Chết tiệt Cố Văn Vũ anh không phải định làm ở chỗ này đấy chứ, ngay cả bôi trơn cũng đều không có anh muốn giết chết em sao?”

Cố Văn Vũ đã sớm nghẹn một bụng hỏa, nhắm thẳng vào cặp mông tròn trắng mịn của Thái Dương vỗ một cái, gỡ đai lưng của bản thân thấp giọng nói: “Dù gì thì ngày nào cũng làm, cũng khá lỏng rồi.”

“Thối lắm! Anh mới lỏng ấy! Cả nhà anh đều...... A......”

Câu nói kế tiếp của Thái Dương, theo cú đẩy hông lưu loát của Cố Văn Vũ mà hóa thành một tiếng nức nở.

“Anh là đồ cầm thú!” Thái Dương mắng, bất quá lúc này cậu bị Cố Văn Vũ xuyên đến rên hừ hừ, giọng điệu kia một chút uy hiếp không có, ngược lại giống như đang làm nũng.

Cố Văn Vũ xoay mặt cậu qua, hôn hôn lên môi cậu, nói: “Còn không phải là do em xúi giục sao?”

“Em...... em làm cái gì chứ, em không phải...... ư...... là tặng anh bánh ngọt hay sao, ai mà biết anh mẹ nó lại thú tính đại phát chứ? Em...... em so với Đậu Nga còn oan hơn!” Hai người hiện tại đã rất ăn ý, cảm giác khó chịu lúc ban đầu qua đi, Thái Dương cũng nếm được vị ngọt, nheo mắt thần tình hưởng thụ, miệng lại không nhàn rỗi, bị Cố Văn Vũ đâm chọc dến lắp bắp.

“Em không thích ư? Vậy để tôi đi ra nhé.”

“Ai......”

“Ai cái gì?”

“Đừng a.” Thái Dương trở tay ôm lấy cổ Cố Văn Vũ, cái mông lưu luyến vặn vẹo.

“Đừng cái gì?”

“Đừng dừng a, nhanh lên! Em đang thoải mái đây, anh sao lại không có mắt nhìn vậy chứ?”

“Em không phải nói tôi là cầm thú sao?” Cố Văn Vũ hơi hơi cong khóe miệng.


“Cầm thú thì làm sao! Anh đây yêu nhất chính là cầm thú!” Thái Dương hất hất cằm, đúng lý hợp tình nói.

Cố Văn Vũ nhéo nhéo cằm cậu, thấp giọng nói: “Đây chính là do em nói đấy, đừng có hối hận.”

“Nhanh lên đi, Ít nói nhảm thôi!”

Bất quá chưa được bao lâu, Thái Dương liền hối hận thật sâu, cảm thấy bản thân thật sự là não tàn mới có thể nói ra những lời này.

Gian thang bộ không bật đèn, ở trong không gian hắc ám dễ dàng sinh ra âm vang không biết đã bị Cố Văn Vũ đặt trên tường xâm phạm bao lâu. Ban đầu cậu còn có thể chịu đựng không hé răng, đến cuối cùng chân mềm nhũn thắt lưng nhức nhối, khoái cảm triền miên không ngừng tra tấn khiến cậu như sắp ngất đi. Bé tiểu Thái nho nhỏ phía trước dưới sự chiếu cố của Cố Văn Vũ đã muốn tiết hai lần, rốt cuộc không đứng dậy nổi, mềm oặt rủ xuống. Cảm giác như hư thoát làm cho thân thể cậu giống bùn nhão muốn tê tiệt trên mặt đất, hai tay Cố Văn Vũ luồn vào trong áo cậu, ôm chặt lấy cậu. Cánh tay cậu dựa trên tường vô lực trượt xuống, tiếng rên rỉ không khống chế nổi theo từng lần va chạm tràn ra khỏi miệng, trộn lẫn với tiếng vang trôi giạt trong gian thang bộ, nghe ra lại càng thêm lực trùng kích cùng cùng sự cuốn hút.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là chùm tia sáng của đèn pin đảo qua, là nhân viên an ninh tuần tra ban đêm của tòa nhà văn phòng bị thanh âm hấp dẫn lại đây. Thái Dương sợ tới mức giật nảy mình, giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Cố Văn Vũ ôm lấy.

“Suỵt, đừng lên tiếng.” Cố Văn Vũ đem áo lông của Thái Dương sửa sang lại tử tế, đội mũ cho cậu, đem người kéo qua đặt lên cửa gian thang bộ. Lúc này Thái Dương là lưng dựa cửa, Cố Văn Vũ chặn cửa lại, nâng một chân lên Thái Dương, lần thứ hai tiến vào từ chính diện. Thái Dương trừng lớn mắt, thấp giọng mắng: “Cố Văn Vũ anh mẹ nó điên rồi! Có người tới a!”

Chính giữa cánh cửa gian thang bộ có một đường thủy tinh nhỏ, lưng Thái Dương vừa vặn đặt lên trên phần thủy tinh, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bộ dáng hai người gắt gao quấn quýt, chính là Thái Dương đưa lưng về phía cửa, nhìn không được khuôn mặt cậu.

“Đừng quan tâm đến hắn.” Bàn tay Cố Văn Vũ nhẹ nhàng vuốt ve trên đùi Thái Dương, sự tấn công bên dưới lại không chút suy giảm.

Thái Dương có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng bước chân phía sau cửa càng ngày càng tiếp cận kia, ánh đèn pin xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào gian thang bộ, chiếu bóng dáng hai người không ngừng phập phồng in lên bức tường đối diện. Sự căng thẳng khi bị người phát hiện cùng kích thích do Cố Văn Vũ mang lại trong lúc tiến xuất, khiến cậu trải qua hưng phấn chưa từng có, thế nhưng lại ngượng ngùng mà cương lên. Cố Văn Vũ lập tức phát hiện, nở nụ cười nhàn nhạt, đưa tay bao phủ lên.

Rốt cục, tiếng bước chân phía sau dừng lại, tâm Thái Dương đều kéo căng, thở cũng không dám, mặc cho Cố Văn Vũ va chạm từng đợt, sợ hãi cùng khoái cảm đan xen bao trùm lấy cậu.

Cửa gian thang bộ không chịu nổi sức nặng phát ra âm thanh kẽo kẹt, Cố Văn Vũ ngẩng đầu, nheo mắt lạnh lùng quét qua bên ngoài cửa thủy tinh, chùm sáng đèn pin vốn dừng trên thân bọn họ cấp tốc rời đi, tiếp theo liền nghe thấy tiếng bước chân kia bối rối đi xa. Cố Văn Vũ chờ người nọ đi xa, mới kéo mũ áo lông Thái Dương xuống, mồ hôi làm ướt vài sợi tóc mái người trước mắt, cong lại dán trên trán, nhìn đến tràn ngập sức quyến rũ. Cố Văn Vũ cuối cùng tăng nhanh đâm mấy cái, bắn ra trong thân thể Thái Dương, mà cơ hồ cùng thời gian, Thái Dương cũng đạt tới đỉnh, bé tiểu Thái khẽ run hai cái, liền tuôn trào ra.

Hai người đều sức cùng lực kiệt, ôm nhau dựa trên trên cửa, qua hồi lâu, Thái Dương mới khàn khàn mắng câu: “Cái đệch chứ, Cố Văn Vũ anh thật đúng là đồ cầm thú!”

“Giờ em mới phát hiện ư?” Đầu Cố Văn Vũ dựa vào bả vai Thái Dương, có điểm mệt mỏi, hơi hơi nghiêng mặt nở nụ cười với Thái Dương.

“Hứ! Nể tình hôm nay là sinh nhật anh, không thèm chấp nhặt với anh đâu!”

“Ừ.”

“Hừ! Đừng có hòng đòi quà sinh nhật nữa đấy! Em mẹ nó sắp bị anh giày vò đến muốn chết rồi!”

“Ừm, em chính là quà sinh nhật tuyệt nhất.”

Mặt Thái Dương nóng giống hệt như bị hỏa thiêu, xung quanh yên tĩnh như vậy, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc cùng tim đập của hai người, hồi tưởng lại cảnh tượng điên cuồng mới nãy, cậu liền hận không thể tìm một góc nhét bản thân vào không bao giờ nhìn đến Cố Văn Vũ nữa. Nhưng Cố Văn Vũ lại cứ ôm cậu như vậy, tên nhóc kia cũng vẫn còn lưu lại trong cơ thể cậu, hơn nữa không hề có chút ý tứ muốn đi ra ngoài.

“Em nói này, anh dự định sinh trưởng luôn trong đó hả?” Thái Dương dùng mặt cọ cọ Cố Văn Vũ.


“Sợ rút ra sẽ làm bẩn quần áo em.”

“Xéo, nói chuyện càng ngày càng lạc đề!” Mặt Thái Dương đỏ như quả cà chua, đẩy đẩy Cố Văn Vũ.

“Thật mà.” Cố Văn Vũ ngẩng đầu, nghiêm túc nói.

“Mau biến qua một bên đi, đừng có ép em đánh anh a!”

Cố Văn Vũ đành phải chậm rãi lui ra ngoài, chỉnh trang lại quần áo bản thân. Thái Dương nhẹ nhàng thở ra, cũng muốn khom lưng kéo quần lên, chẳng ngờ cậu mới hơi động một chút, liền thấy lạnh sống lưng, trong cơ thể có nhiệt lưu chậm rãi trào ra, từng chút trượt xuống giữa hai chân.

“Đ.m!” Thái Dương kinh hãi, “Anh bắn ra bao nhiêu đấy hả! Mau! Mau lấy giấy ăn!”

“Không có giấy ăn.” Cố Văn Vũ từ đầu chí cuối báo cáo.

“Vậy làm sao bây giờ!” Thái Dương xù lông.

Cố Văn Vũ nghĩ nghĩ, ánh mắt dừng trên bánh ngọt đặt một bên trên đất. Hắn đi đến nhổ ngọn nến cắm bên trên.

Thái Dương hoảng sợ nhìn hắn: “Anh...... Anh muốn làm cái gì!”

“Trước chắn tạm đã, về nhà xử lý sau.” Cố Văn Vũ bình tĩnh nói.

“Tầm bậy! Anh......Anh đừng có chạm vào em, nói cho anh hay...... Này! Này! Cắn anh bây giờ! Này...... Cố Văn Vũ anh là đồ khốn kiếp! Ông đây không bao giờ quan tâm đến anh nữa oa oa oa......”

Buổi đêm hôm đó, Cố Văn Vũ phải dùng khí lực thật lớn mới vuốt xuôi lông cho Thái Dương, bưng trà rót nước mát xa tắm rửa, bận rộn đến nửa đêm, mới tránh khỏi vận xui phải ngủ phòng khách. Hắn ôm cậu bé tắm rửa thơm ngào ngạt, đang chuẩn bị bình yên đi vào giấc ngủ, không ngờ Thái Dương lại đột nhiên”A” một tiếng, đẩy hắn ra nói muốn làm một chuyện quan trọng.

Cố Văn Vũ mơ mơ màng màng nói: “Làm sao thế? Hoa hướng dương đã trồng xong rồi, yên tâm, không chết được đâu.”

“Không phải hoa hướng dương.”

“Hử? Vậy là cái gì?”

“Lý Lập Bang đó...... bị quẳng vào trong bệnh viện đã non nửa tháng rồi, như thế nào vẫn không có tin tức gì? Anh nói em có nên qua xem một cái không?”

Cố Văn Vũ thanh tỉnh một chút, đối diện với Thái Dương chốc lát, nói: “...... Quên mất tiêu rồi.”

Câu chuyện nông trường Cao Kỳの35 Tuyết rơi, gà con đắp xong người tuyết, chuẩn bị đắp một cái khác, miệt mài lăn cầu tuyết. Lăn a lăn, cảm giác người tuyết phía sau di chuyển, gà con quay đầu lại, phát hiện người tuyết thực yên lặng. Gà con tiếp tục lăn a lăn, lại cảm giác người tuyết phía sau di chuyển, gà con quay đầu lại, người tuyết vẫn là yên lặng như vậy. Gà con tiếp tục miệt mài lăn cầu tuyết, một bóng đen mờ nhạt bao trùm nó, gà con quay đầu lại, phát hiện người tuyết đang đứng bên người mình. Trước mắt tối sầm, gà con bị kéo vào trong bụng người tuyết, một cục lông liền đè ép lại


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui