Thất Hữu Bất Trực

Trong toilet, Lý Lập Bang nôn mửa như điên vào bồn cầu, Trương Gia đứng phía sau vỗ lưng hắn, bất đắc dĩ nói: “Không có khả năng thì mày uống nhiều như vậy để làm cái gì?”

Lý Lập Bang thật vất vả nôn xong, đứng thẳng dậy tiếp nhận khăn tay Trương Gia đưa qua, vừa lau miệng vừa căm giận nói: “Ông đây chính là trong lòng khó chịu, cũng không biết là làm sao nữa. Đúng rồi, mày có phát hiện, thằng ranh Thái Dương hôm nay luôn cười đến đặc biệt lẳng lơ không. Mày nói nó hôm qua cả đêm không về đến tột cùng là đi làm gì, a? Trong lòng tao sao cứ vì chuyện này mà không yên chứ?”

“Mày cho rằng nó còn chưa cai sữa à? Quản đ gì mà lắm vậy?”

“Không phải a, mày nói xem bắt đầu từ lúc quen biết nó, bọn mình làm gì không phải cũng đều làm cùng nhau sao? Hiện tại thì hay rồi, nó cứ như vậy vô thanh vô tức chạy tới chỗ người khác mà làm việc, lại còn phát triển đến đêm không về ngủ cũng không gọi một tiếng! Nhớ hồi trước ông đây nửa đêm còn phải dậy đưa nó đi WC bao nhiêu lần a? Cứ như vậy liền chạy theo người khác, uất ức này tao nghẹn ở trong lòng như thế nào cũng nuốt không được...... Này, mày sao lại dùng loại ánh mắt đó nhìn tao chứ!”

“Quen biết mày lâu đến vậy, trước kia sao lại không phát hiện mày có sở thích này nhở?” Hai người đi đến bồn rửa tay, Trương Gia liếc xéo Lý Lập Bang một cái.

“Sở thích giề?”

“Độc chiếm.”

“Mày nói tao á?” Lý Lập Bang chỉ vào mũi mình hỏi.

“Chẳng thế nữa?” Trương Gia nhíu mày, “Quản Thái Dương nhà người ta cứ như quản vợ mình ấy, thực chịu không nổi mày.”

“Mày đã có vợ đâu, sao mà hiểu được cảm giác quản vợ chứ.” Lý Lập Bang tuy rằng uống có điểm nhiều, nhưng đầu óc hoạt động vẫn còn rất nhanh, lúc này phản bác nói, “Bất quá nói đi nói lại, mày không có cảm giác khó chịu đó à?”

“Tao?” Bên miệng Trương Gia tạo nên một tia cười mang thâm ý khác, nhưng không có đáp lời Lý Lập Bang, mà lại hỏi: “Nếu nhớ không lầm, nghiệp vụ chủ yếu của công ty Cố Văn Vũ là phát triển phần mềm di động nhỉ?”

Lý Lập Bang sửng sốt, không rõ Trương Gia đột nhiên nhắc chuyện này làm gì, “Hình như thế, còn nhớ lúc mới quen Cố Văn Vũ khi ấy có đề cập qua một câu, làm sao hả?”

“Nghe nói bọn họ vẫn luôn phát triển một phần mềm rất thú vị, phỏng chừng mấy ngày nay cũng gần hoàn thiện rồi, cần liên hệ hợp tác thương gia.”

“Ừm...... Gì nữa?”

Trương Gia nhìn Lý Lập Bang vẫn mang bộ dáng chưa thông suốt, không khỏi thở dài dưới đáy lòng, chỉ có thể lại nhắc nhở hỏi một câu: “Gần đây chú không tìm mày à?”

“Mày nói ông già đó hả?” Lý Lập Bang vừa nhắc tới cha mình sắc mặt liền lập tức trầm xuống, “Sao lại không tìm chứ, suốt ngày suy nghĩ xem làm thế nào để tao trở về tiếp quản cái nhà máy nát của ông ấy...... Phỏng chừng ông già kia là muốn nghỉ hưu.”

“Sao mày không thử cân nhắc xem sao?”

“Cân nhắc cái gì?”

“Tiếp quản a, phú nhị đại.” Trương Gia cười nói.

“Mày cuốn xéo.” Lý Lập Bang khinh thường cậu.

“Tao nói thật đó, cân nhắc xem.” Trương Gia nghiêm túc hơn chút.

“Không có cửa đâu!”

“Hửm? Hay đánh cược đi?”

“Cược cái gì?”

“Cược mày trong vòng một năm nhất định sẽ bỏ công tác tại Thiên Độ, đi tiếp nhận nhà máy của cha mày.”


“Khỏi cược đê, mày thua là cái chắc.”

“Chưa hẳn.”

“Sao lại tự tin thế?” Lý Lập Bang đối diện vòi nước rửa mặt, tinh thần lên rất nhiều, hắn lắc lắc đầu, vung vẩy bọt nước trong suốt trên tóc xuống, như con cún lớn mới vừa tắm rửa xong.

Trương Gia chầm chậm rửa tay, rút hai tờ giấy đem từng điểm trên mỗi ngón tay lau sạch bong, vỗ vỗ đầu Lý Lập Bang, ánh mắt nhìn hắn còn mang theo điểm đồng tình.”Nghĩ sâu xa chút đi, phú nhị đại. Thật không rõ trong sọ não của mày rốt cuộc là chứa cái gì, thực mất mặt IT.”

“Xéo! Câu trước đá câu sau, cũng không biết mày đang nói cái quái gì nữa, có mấy ai được đầy một bụng xấu tính như mày đâu!” Lý Lập Bang mạnh mẽ lắc đầu, hất tay Trương Gia ra.

Trương Gia nhún nhún vai, thấy cảm xúc của Lý Lập Bang đã tốt hơn chút so với lúc trước, liền nói: “Xoắn xuýt trong này đủ rồi đấy, nhìn mày giống oán phụ bị người ta vứt bỏ quá đấy.”

“Tao? Oán phụ?!” Lý Lập Bang trừng con ngươi, “Mày có gặp qua thằng nào đàn ông hơn tao chưa?!”

“Ừ, mày là đàn ông. Bất quá tao phải nhắc nhở một câu, cái câu đó lúc trước Thái Dương cũng thường nói, cuối cùng còn không phải......”

“Còn không phải cái gì?” Lý Lập Bang truy vấn.

Trương Gia cũng không nói tiếp, chính là dùng ánh mắt thông cảm, giống như nhìn trẻ em thiểu năng liếc Lý Lập Bang một cái, liền thở dài, đơn giản xoay người đi khỏi toilet.

“Này, còn không phải cái gì a!” Lý Lập Bang đuổi theo ra ngoài, “Mày đừng có nói lấp lửng một nửa vậy được không? Nếu không thì đừng nói cái gì hết, ngắt nửa chừng dở ông dở thằng như vậy không sợ bị trĩ hả? Này này này......”

......

Thái Dương tối hôm trước không ngủ đủ giấc, thật sự chống đỡ không nổi đến mười hai giờ đêm, cho nên bốn người chờ không nổi đến lúc rút thưởng đã liền ăn sạch sẽ rời khỏi nhà hàng, trong tay một người còn cầm mũ Noel. Nhà hàng cách nhà trọ của bọn họ cũng không xa, bởi vì muốn uống rượu, Quách Minh Viễn cũng không có lái xe, vì thế mấy chú IT lảo đảo đi về nhà.

Thời điểm ọn họ trở về trong nhà vẫn không có người, Thái Dương trong lòng ngứa ngáy muốn nhắn tin cho Cố Văn Vũ, thay đổi dép lê xong liền xông lên lầu chui vào trong chuồng mèo của mình. Lý Lập Bang thấy vậy lại một trận buồn bực, quay đầu phun trào với Trương Gia: “Mày xem nó có quýnh đít y như con khỉ không chứ? Chẳng lẽ trong phòng giấu người à?” Nói xong liền thò đầu nghĩ muốn chạy lên xem, lại bị Quách Minh Viễn ấn bả vai giữ lại.

“Lập Bang, nếu không vội đi ngủ thì đến giúp anh chút nhé.” Quách Minh Viễn cười tủm tỉm.

“Chính là......”

“Trước khi xuất ngoại thật quá nhiều việc, một ít tư liệu trong công ty cần sửa sang lại, anh làm không kịp, em xem giúp anh nhé?” Quách Minh Viễn tiếp tục cười tủm tỉm.

“Ai...... dạ...... Được ạ.” Lý Lập Bang lại vươn cổ trông mong nhìn nhìn phòng Thái Dương, cuối cùng chỉ có thể tiu nghỉu theo sau sư huynh.

Vì thế, Quách Minh Viễn sư huynh vĩ đại vô hình trung đã vì Thái Dương mà ngăn chặn lại một phen dây dưa phiền chết người, thành toàn đại nghiệp tán tỉnh giữa cậu cùng Cố Văn Vũ. Mà Thái Dương cũng không có cô phụ ý tốt của sư huynh, nhảy lên giường gọi điện cho Cố Văn Vũ.

Vang được mấy tiếng Cố Văn Vũ cũng không có tiếp, Thái Dương đành phải chuyển sang nhắn tin:

Sao còn chưa về vậy?

Kết quả tin nhắn này đợi hồi lâu cũng không thấy hồi đáp, Thái Dương ngáp liên tục, mí mắt mệt mỏi không mở ra nổi nữa, đành phải ném di động đi tắm rửa. Chờ tắm rửa xong xuôi, cậu lại nhìn di động, thế nhưng phát hiện Cố Văn Vũ đã gọi lại cho mình! Thái Dương hối hận một trận trong lòng, đang muốn gọi lại, Cố Văn Vũ lại nhắn tin đến:

Ăn cơm xong ra ngoài đi karaoke, mọi người trong văn phòng cùng đi chúc mừng Giáng Sinh, có đi không?

Nói thật, Thái Dương thật rất muốn đi a, nhưng cậu mệt đến thực sự đi không nổi, liền đáp lời nói:

Tắm táp xong lên giường rồi, không đi đâu. Bất quá nhưng lại rất muốn được nghe cậu hát nhé, lại nhớ tới Khiêu vũ thảo ở Bản Nạp.


Tin nhắn này được gửi đi chưa bao lâu, Cố Văn Vũ liền đem điện thoại gọi lại, Thái Dương tiếp vừa tiếp nhận liền nghe thấy bên trong kêu loạn một đống, vang vọng đầy lỗ tai đều là tiếng gào thét của gã béo.

Kế tiếp là một trận reo hò, cẩn thận phân rõ một chút, nguyên lai đám IT hết hơi đang cổ động Cố Văn Vũ ca hát.

Để cho Cố Văn Vũ cầm mic hát ngớ hát ngẩn sao? Đừng có đùa! Thái Dương khinh thường. Bất quá cậu alo nửa ngày với cái điện thoại, Cố Văn Vũ bên kia lại vẫn không nói chuyện, Thái Dương nghĩ thầm có thể là quá ầm ĩ hắn nghe không thấy, nhưng bản thân lại không dám khuếch đại thêm thanh âm, sợ dẫn Lý Lập Bang tới. Đang do dự có nên treo điện thoại tiếp tục nhắn tin hay không, chợt nghe bên trong đột nhiên bộc phát một trận quỷ khóc sói gào đinh tai nhức óc!

Thái Dương càm di động cách xa tai một chút, tâm nói lũ người đúng là có bệnh, hú hét cái rắm á. Nhưng mà, thời điểm cậu thật cẩn thận đem cái lỗ tai dán vào mic, bên trong lại im lặng, ngay sau đó bên tai vang lên một khúc dương cầm dạo đầu chậm rãi, Thái Dương cảm thấy rất quen thuộc, lại nghe, ngạc nhiên phát hiện đó là “K ca chi vương” của Trần Dịch Tấn, cậu đặc biệt thích.

K ca chi vương = Ông hoàng nhạc Karaoke? =)))

Qua phần nhạc dạo, trong nháy mắt phần hát chính bắt đầu, Thái Dương cơ hồ có một cảm giác như điện giật! Bởi vì cậu nghe ra, người hát lại là Cố Văn Vũ.

Thanh âm của Cố Văn Vũ vốn cũng rất dễ nghe, hơn nữa thanh tuyến trầm thấp của hắn đặc biệt thích hợp hát loại này tình ca chậm rãi mang điểm ưu thương. So sánh với bản gốc mà nói, tuy rằng không có lực biểu hiện mạnh mẽ như vậy, nhưng loại âm thanh nội lực mang chút lãnh đạm này, hát tình ca, lại nghe ra một phen hương vị khác biệt.

Thái Dương chưa bao giờ biết Cố Văn Vũ còn có thể hát tiếng Quảng Đông, hơn nữa lại còn hát tốt đến thế. Tuy rằng cậu nghe không hiểu tiếng Quảng Đông, nhưng này ca từ bài hát này cậu đã sớm thuộc nằm lòng, nhất là ca từ bản tiếng Quảng này, Thái Dương cứ luôn cảm thấy, nó so với bản quốc ngữ lại càng thêm động lòng người.

Câu mở đầu bài hát chính là “Tôi hát không đủ động lòng người mong nàng đừng nhíu mi”, Thái Dương tưởng tượng bộ dáng Cố Văn Vũ trong gian phòng KTV khi cầm mic hát câu này nhẹ nhàng đưa mắt liếc mình, nhất thời cảm thấy trong lòng nóng lên, nằm trên giường lăn hai vòng, sau đó nằm úp sấp bụng trên giường bất động, một bên trộm cười tít một bên gắt gao nắm di động tiếp tục nghe.

“Hết lòng hết sức viết cho nàng hai mươi khúc hát không bỏ không buông, còn tặng kèm thêm phần tình yêu bỏng cháy vì nàng thỏa sức hát hai mươi khúc ca thật lòng thật dạ, micro cũng vì tôi mà cảm động, không ai sánh được......”

Đây là hai câu Thái Dương thích nhất trong toàn bộ ca khúc, không vì lý do nào khác, đơn giản là tám chữ trong đó: không bỏ không buông, thật lòng thật dạ. văn phong trau chuốt mặc dù không hoa lệ, nhưng lại có một sức mạnh làm rung động lòng người, mỗi lần nghe không hiểu sao luôn khiến người ta cảm động. Chất cồn lúc cơm chiều vì tắm rửa một phen mà nhạt đi không ít, nhưng giờ này khắc này, Thái Dương vẫn là cảm thấy bản thân đắm chìm trong men say không thể thoát ra được, hốc mắt hơi hơi nóng lên, nhưng vẫn mỉm cười, nhưng cậu là vô ý thức, mãi đến khi cơ thịt trên mặt có điểm đau nhức mới phát hiện ra.

“Sao nàng lại nói tôi là K ca chi vương, tôi chỉ muốn mai này cùng nàng đắm chìm trong bể tình, mà cái ngáp kia (?)của nàng lại quá tuyệt tình, tuyệt tình đến làm tan chảy tôi.” Đây là câu cuối cùng trong ca khúc, vốn không có gì, nhưng không khéo chính là, Thái Dương vừa vặn khi Cố Văn Vũ hát đến chỗ này nhịn không được ngáp một cái, cậu lại cùng liên hệ một chút với nội dung ca khúc, cuối cùng nhịn không được”Phì” cười một tiếng.

Hix, thích bài nào không thích lại thích đúng cái bài này. Cứ thấy lyric nó thế nào ấy. Kiếm được một bản vietsub của bạn Bông trên utube. Nói chung là dịch rất hay, mình mún ra luôn, dưng mà vì phần nội dung bên dưới, nên vẫn phải để lại cái chữ “Ngáp”, mặc dù chả hiểu là thể loại j:))

Ai lại đi tin vào lời nói suốt đời suốt kiếp nàyĐến đây anh tặng em bài hát đã khiến trăm người rơi lệChưa từng nghe qua lời thề hạnh phúc ma thiên luân Mới có thể khiến em phải thốt lên ‘yêu yêu yêu yêu’ nhiều đến thếAnh chỉ muốn cùng em yêu nhau đến mãi sauAi là rác rười, ai không nỡ khiến anh chật vật, ai lại muốn xua đuổi anhVì em dùng sức sáng tác 20 bài hát bất di bất dịchVà còn tặng em tình yêu hơn cả lửa đỏThật tâm thật lòng vì em cố gắng hát hết 20 bài hát Micro cũng đã cảm động vì anhKhông ai được như anh cảThế nhưng em lại nói anh là ông hoàng nhạc K Còn em thì tuyệt tình đến mức làm tan chảy cả anh

Cậu đang ở bên này vui cười, Cố Văn Vũ bên kia đã muốn hát xong ca khúc tiếp điện thoại lên, vừa vặn nghe thấy tiếng cười lớn như phát rồ của Thái Dương bên kia. Nếu là người bình thường nhất định sẽ cảm thấy được thập phần buồn bực, một khúc ca thâm tình thương cảm như vậy cư nhiên có thể khiến cho đối phương nghe ra cười sướng đến thế, chỉ cần có chút không tự tin tuyệt đối sẽ sinh ra hoài nghi đối với kỹ năng ca hát của bản thân. Bất quá Cố Văn Vũ hiển nhiên không phải người bình thường, hắn bình tĩnh chờ Thái Dương cười đủ, mới thấp giọng hỏi:

“Nghe được không?”

“Nghe được, hay mà!”

“Ừ, đi ngủ sớm một chút, dập máy trước nhé.”

“Này, Cố Văn Vũ!”

“Hử?”

“...... Sao cậu không hỏi tớ vì sao lại cười?”

“Sao lại cười thế?”

“......” Thái Dương tắt tiếng, bất quá cậu vẫn là quyết định không chấp nhặt cùng gã đàn ông không chút thú vị như Cố Văn Vũ, tiếp tục nói: “Bởi vì lúc cậu hát đến câu cuối cùng, tớ có ngáp một cái!”


“À.”

“...... Lại là ‘ à ’?! Cậu không biết nói cái khác à?”

“Nói gì cơ?”

Thái Dương tức giận đến nghĩ muốn quăng di động, tán tỉnh một người như Cố Văn Vũ chính là một sai lầm! Bất quá cậu cũng không có biện pháp, chỉ có thể tuần tự dẫn dụ nói: “Tỷ như...... Theo ca khúc mà nói a, tớ ngáp một cái, cậu nói thật quá tuyệt tình, đến mức làm cậu tan chảy ra......”

Cố Văn Vũ: “......”

Thái Dương: “......”

Thái Dương đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn, loại xấu hổ thách thức chỉ số thông minh này làm cho cậu quẫn bách đến muốn ngắt điện thoại, nhưng mà lúc này đồng hồ điện tử treo tại đầu giường đột nhiên tích tích vang hai tiếng, biểu hiện đêm khuya 0 giờ.

“Thái Dương, tôi rất nhớ em.” Cố Văn Vũ ở đầu kia điện thoại nói, cho dù trong bối cảnh hỗn loạn ầm ĩ, nghe cũng phá lệ rõ ràng.

“Ừ, tớ cũng vậy.” Thái Dương nhìn đồng hồ báo thức, chậm rãi nở nụ cười, “Coi nè, chúng ta đã tám giờ không gặp mặt, cũng thật quá lâu.”

Đúng vậy, thật đúng là...... quá lâu.

......

Lễ Giáng Sinh vừa qua, lũ lượt kéo đến chính là nguyên đán, ông Công ông Táo, tết âm lịch, Valentine...... năm 2012 khiến người ta chuyện trò hăng say cuối cùng đã qua, mà năm 2013 cũng đúng hẹn mà tới, cũng không hề chậm bước như trong truyền thuyết.

Để tổng kết, lấy tiền thưởng, đánh giá thành thích, lượng công việc mọi ngành mọi nghề cuối năm luôn đặc biệt nhiều. Lý Lập Bang cùng Trương Gia công tác tại Thiên Độ cơ hồ đã muốn tiến vào giai đoạn gay cấn nhất của năm, mỗi ngày đều bận đến thần long kiến thủ bất kiến vĩ, hai người đều sắc mặt tái nhợt hai mắt thâm quầng, cáu kỉnh ai cũng không dám trêu chọc.

Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi

ám chỉ sự thần bí.

Mà đám IT trong văn phòng Cố Văn Vũ, so với đám viên chức công ty lớn lại thoải mái hơn rất nhiều. Đây cũng không phải bởi vì lượng công việc của bọn họ ít hơn nhiều, mà là bởi vì bọn họ trước mắt đều đang đắm chìm trong lạc thú hạng nhất cực kỳ dồi dào của thí nghiệm chương trình, đắm chìm trong bến bờ “Yêu đương” sung sướng mà ngọt ngào không thể tự kềm chế.

Dưới chính sách thiết huyết của đại BOSS Cố Văn Vũ, nhóm IT bị nô dịch rốt cục cũng kịp trước tết âm lịch một tuần đem số hiệu chương trình sau khi được cải tiến biên soạn sửa chữa toàn bộ xong xuôi, cũng bắt đầu triển khai thí nghiệm đối với thành quả khai phá hoàn toàn đổi mới này. Ứng với đề nghị của Thái Dương, phần mềm trắc nghiệm ngữ âm này chủ yếu hướng đến nhóm người tiêu thụ là tình nhân, nói cách khác, nó là một phần mềm chuyên biệt đo lường mức “Tán tỉnh ve vãn” của tình nhân mà tạo thành.

Bởi vậy, đối tượng thí nghiệm chính của phần mềm này, đương nhiên không rời khỏi hai nhân tố “Tình nhân” cùng “Tán tỉnh vẻ vãn”. Vì thế, nhóm IT trong phòng làm việc IT cứ chia hai người một cặp, bắt đầu thực hiện thí nghệm ngữ âm buồn nôn đến cực kỳ bi thảm này.

Chiều hôm đó, sau một vòng vận hành test chương trình, Thái Dương xoa mắt rót chén nước lọc từ pantry đi ra, nhiều ngày ừng ực uống cafe như vậy, cậu sắp không biết nước sôi để nguội là cái gì nữa. Bưng chén nước đi ngang qua ô ngồi của gã béo, thấy gã béo đang cùng Trương Húc ẩn tình đưa tình bốn mắt nhìn nhau ——

Đường béo, hờn dỗi: “Xấu quá nha ”

Phụt ——

Thái Dương phun một ngụm nước, phun thành một hình tròn sau lưng gã béo. Gã béo oán trách khinh thường nhìn cậu, nhưng không có nói cái gì, quay đầu nhìn màn hình máy tính.

Chỉ thấy trên màn hình nháy mắt xuất hiện một hàng chữ: Em...... Thật sự là tiểu yêu tinh phiền chết người nha!

Thái Dương lại văng nước miếng, lần này lại phun ra một hình tròn nhỏ trên lưng gã béo.

Ngay sau đó, Trương Húc, tà mị lãnh khốc: “Hử? Anh xấu chỗ nào?”

Trên nàn hình: Chỉ cần kưng thích người ta...... là được rồi.

Thái Dương nghẹn lại nghẹn, cuối cùng vẫn là ói ra, lần này lại văng thêm một hình trên lưng gã béo, cùng với hình tròn nhỏ lúc nãy đối xứng trái phải in bên trên hình tròn lớn.

Bởi vì lúc nãy đang trong thí nghiệm, gã béo không dám nói lung tung, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác tấn công Thái Dương, lúc này chính là nhịn không được, ai oán nói: “Này, biết chú thầm mến anh rồi, nhưng có thể đừng đem nước miếng ngọt ngào trân quý kia phun lên áo lông cừu hàng hiệu của anh không a? Lão Đại mà biết lại trừ tiền thưởng của anh giờ!”

Thái Dương không để ý tới gã béo, đem chén nước đặt một bên, chính là nhìn chằm chằm máy tính nói: “Tổ của hai người không ổn a! Có vấn đề a!”


Gã béo bất an run mỡ toàn thân, “Có vấn đề gì?!”

Thái Dương chỉ chỉ kết quả phân tích: “Anh không phát hiện à? kết quả phân tích của hai người đem giới tính nguyên bản đảo ngược a!”

Trương Húc nghe xong vội ghé lại nhìn kỹ, đúng vậy, vừa nãy hắn cùng gã béo phân biệt sắm vai nam tính cùng nữ tính, nhưng kết quả phân tích lại rõ ràng đem giới tính hai người bọn họ đảo ngược.

“Ưm, mau tra số hiệu chút đi, nhìn xem dãy số cho ra kết quả loại này là như thế nào, chúng ta có thể ghi chép lại, về sau có thể xem như bản patch thú vị của chương trình mà đưa ra!” Trương Húc hai mắt tỏa ánh sáng nói, đáy mắt trong suốt kia mơ hồ có thể phản chiếu hình ảnh nhân dân tệ.

Động tác gã béo thực nhanh chóng bắt đầu kê biên số hiệu, bất quá ngoài miệng cũng không thành thật, còn đang tranh giành với Thái Dương: “Thế nào mà mày lại nhìn ra ngài béo tao đây là ở sắm vai nữ tính chứ? Đàn ông thì không thể có chút đi nhẹ nói khẽ cười duyên à? Xí, lũ các người ấy a, tư tưởng ngoan cố không thay đổi được! Gỗ mục không thể trạm, không thể trạm trổ được!”

“Dựa vào thần thái khí chất lúc nãy của anh á, nói anh là đàn ông thật là có điểm oan uổng!”

Gã béo đảo cặp mắt trắng dã, hướng Thái Dương chỉ chỉ Trương Húc, sau đó múa tay thành hoa lan, nói: “Chân thỏ đực quay cuồng, mắt thỏ cái mê ly, hai con thỏ cùng chạy, phân được ra đực cái mới tài?”

Bốn câu thuộc bài “Mộc lan thi”. Miêu tả sự tích Mộc Lan giả trai tòng quân. Trong cuộc sống bình thường, dựa vào các đặc điểm bên ngoài có thể dễ dàng phân biệt nam nữ. Nhưng khi ra sa trường, cùng mặc giáp phục chém giết thì đâu thể phân biệt nam nữ nữa.

http://.thivien.net/viewpoem.php?UID=6sfuvKunKe6MYqxIDetwJA

Gã béo đang phán chấn mà hót, đột nhiên bị Trương Húc đá một cước. Người kia mạnh mẽ đưa mắt ra hiệu cho hắn, gã béo xưa nay phản ứng nhạy bén, lập tức biết nhất định là lão Đại đang đứng ở phía sau mình, hơn nữa theo phản ứng dị thưởng mà phỏng đoán, hẳn là đang ở chỗ cách hắn không đến 9m.

Sự thật chứng minh, cảm giác của gã béo là cực chuẩn, bởi vì Cố Văn Vũ rất nhanh bước đến phía sau hắn, xem kết quả thí nghiệm của hắn cùng Trương Húc.

“Sao toàn những câu ngắn vậy? Gia tăng độ dài thỏa đáng đi.” Cố Văn Vũ sau khi xem nói.

Gã béo ngượng ngùng quay đầu: “Mới vừa rồi có xem qua thí nghiệm những tổ khác một chút, thế nhưng phát hiện phần lớn là câu thoại dài, toàn tình cảm cá nhân, bởi vậy kết quả thu được chắc chắn không thể chu toàn. Vì thế liền tự chủ trương quyết định chọn mấy câu ngắn ngắn, như vậy đối với mức độ tổng hợp toàn diện thí nghiệm hẳn là là vô cùng có lợi.”

Gã béo kết thúc tường trình, trong phòng làm việc nhất thời co rút một mảnh.

Nhưng Cố Văn Vũ lại chính là lạnh lùng liếc xéo hắn một cái: “Nói tiếng người đi.”

Gã béo lập tức co đầu rút cổ: “Được rồi lần sau bọn em sẽ chú ý nói bình thường chút.”

Cố Văn Vũ vừa lòng gật đầu, sau đó lôi Thái Dương đi.

Trương Húc vẫn luôn không nói chuyện chỉ nhìn chằm chằm máy tính lúc này lại huých gã béo, thanh âm phát run nói: “Đồng chí Béo, mau nhìn màn hình......”

Đường Vĩ quay đầu lại, nhất thời mặt như màu đất!

Chỉ thấy kia trên màn hình kia, lại hiện ra phân tích câu nói mới nãy của Cố Văn Vũ:

Tiền thưởng tháng này khấu trừ một nửa.

Gã béo:......

Tài vụ chủ quản lúc này vừa vặn lướt qua phía sau gã béo, dừng chân quan sát lưng hắn trong chốc lát, sau đó tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Ừm, áo lông cừu mới mua không tồi đâu, là hiệu Mickey hả?”

Ở đoạn trên Thái Dương 3 lần phun lên áo của Đường Vĩ, bao gồm 1 hình tròn to và 2 hình tròn nhỏ đối xứng

tạo thành “Hidden Mickey” =)))

Gã béo:......

Bởi vậy, mối hận quà Giáng Sinh Thái Dương ngấm ngầm chịu đựng cả một tháng dài, rốt cục dưới sự liên thủ của cường quyền cùng dư luận trấn áp, đã có thể trả thù được.

——————–Thỉnh thoảng lại có mấy chap với độ dài thách thức con người thế này đây =.=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui