Dường như cảm nhận được tâm tình của Vô Song, Lục Vân có phần áy náy nói:
- Thật xin lỗi Vô Song, khiến cho nàng phải chịu khốn khổ.
Ta thật sự không biết sự có mặt của Thiên Lân, nếu không ta đã sớm đi tìm nàng rồi.
Ngọc Vô Song mím chặt hai môi, đầy oán khí đáp:
- Nếu đây chỉ là sự thương xót, thì ta không cần.
Lục Vân bật cười khổ sở, từ từ tiến lên một bước, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai mắt của Ngọc Vô Song, nhẹ nhàng đưa hay tay ra, động tác rất chậm, rõ ràng đang chờ đợi sự đồng ý của Ngọc Vô Song.
- Đây là lời trong lòng của ta, biểu thị sự thiếu sót của ta đối với nàng, ta sẽ dùng tình cảm cả đời này để bù đắp cho nàng, khiến nàng không chịu chút đau khổ nào.
Có phần u oán nhìn Lục Vân, Ngọc Vô Song kích động lên tiếng:
- Nếu năm xưa vào lúc quan trọng cuối cùng ngươi không làm như vậy, giữa chúng ta sẽ chỉ có quá khứ mà không có hiện tại, hận của ta đối với ngươi cũng theo thời gian từ từ tan biến.
Nhưng bây giờ, chuyện đã trở thành như vậy rồi, ngươi bảo ta phải đối mặt với người đời ra sao, đối mặt với thiên hạ thế nào?
Nhẹ nhàng đặt tay lên hai vai của Vô Song, Lục Vân khẽ thở dài nói:
- Năm xưa đúng thực là ta có lỗi, ta không nên làm như vậy, nhưng nàng hoàn toàn không biết rằng, ta thực ra rất muốn giữ nàng ở lại bên cạnh mình, rất muốn khiến nàng hạnh phúc mỉm cười, nhưng ta lại biết, thân phận giữa chúng ta cách biệt xa xăm.
Tình yêu của ta lúc đó đối với nàng chỉ tạo nên thương tổn cho nàng, buông tay chính là chuyện duy nhất ta có thể làm được, nếu như ông trời có thể cho ta thêm một cơ hội, khiến mọi thứ trở về như hai mươi năm trước, nếu được lựa chọn lần thứ hai, ta tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi ta.
Ngọc Vô Song đẩy hai tay của Lục Vân, đột ngột lắc đầu nói:
- Không được đụng vào ta, ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi đâu.
Lục Vân không hề chịu thua, lại đưa tay nắm lấy hai vai của Vô Song, nhìn Vô Song thật đầy tình cảm, êm ái nhẹ nhàng lẩm bẩm:
- Vô Song, đã hai mươi năm rồi, nàng thật sự không muốn tha thứ cho ta chăng? Ta biết hai mươi năm nay nàng ngậm đắng nuốt cay để nuôi dưỡng con trai chúng ta trở thành người lớn, nàng chịu rất nhiều khổ sở, nhưng trong hai mươi năm nay, ta cũng thường xuyên nhớ đến nàng, nhưng lại không cách nào nói ra được, chỉ yên yên lặng lặng cất giấu vào trong lòng, làm vậy để bảo vệ danh dự cho nàng, không để cho nàng chịu chút thương tổn nào cả.
Bây giờ, sự xuất hiện của Thiên Lân chính là tình yêu ông trời dành cho ta, khiến chúng ta lại có thể ở cùng với nhau, cho dù nàng hiện nay còn chưa cách nào tha thứ cho ta, nhưng xin nàng hãy trông vào con trai chúng ta, tạo cho ta một cơ hội sửa đổi, được chăng.
Ngọc Vô Song tâm tình phức tạp, hai mươi năm qua những khổ sở phải chịu khiến Vô Song rất muốn khóc to một lúc, nhưng lại không muốn thể hiện bộ mặt yếu ớt của bản thân trước mặt Lục Vân.
Nhớ lại quá khứ đã qua, một thân một mình cô đơn, Vô Song làm sao không muốn có một bờ vai rộng lớn để có thể dựa vào.
Mà bây giờ, đôi vai ấy đã xuất hiện rồi, nhưng Vô Song lại không thể chịu mất mặt, cũng không muốn tha thứ cho Lục Vân lúc này, vì thế cố nén cảm động trong lòng, nghiêm mặt nói:
- Thiên Lân là do ta nuôi trưởng thành, không có liên quan gì đến ngươi.
Lục Vân thấy Vô Song lần này không đẩy hai tay của mình ra nữa, biết Vô Song đã có chuyển biến, vì thế chuyển mình tiến sát đến để thăm dò, nhẹ nhàng êm ái thổi bên tai của Vô Song:
- Thân phận của Thiên Lân thì cả thiên hạ đều biết rồi, nàng cho dù có oán ghét ta năm xưa không đúng, cũng không phải nghĩ cho Thiên Lân.
Huống gì, ta năm xưa làm như vậy, thực ra trong lòng có ý nghĩ riêng chính là hy vọng có thể giữ nàng lại, ai ngờ sau khi nàng có thai rồi, cũng không nói câu nào với ta, một mình chạy đến Băng Nguyên để sinh hạ Thiên Lân, điều này khiến cho người làm cha như ta cũng không có được cơ hội tận hết trách nhiệm của bản thân mình, chuyện này cũng không thể đổ hết trách nhiệm cho ta được.
Vô Song, tha thứ cho ta đi, ta sẽ yêu thương nàng thật tốt, dùng tình yêu cả đời này để bồi bổ những khổ sở nàng đã chịu, khiến nàng trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian.
Ngọc Vô Song thân thể khẽ run lên, lời nói của Lục Vân khiến lòng Vô Song mềm nhũn đi, đồng thời sự ma sát nhè nhẹ của Lục Vân bên tai cũng khiến cho Vô Song cảm thấy khó chịu, trái tim đập loạn lên.
Phát hiện được tình hình của Ngọc Vô Song, Lục Vân liền ôm chặt lấy Vô Song, hơn nữa còn êm ái hôn lên mặt của Vô Song, từ từ kích thích Vô Song.
Hai mươi năm nay, Lục Vân sống trong Ngũ Phượng Triêu Dương cốc, ngày đêm ở cùng Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh, Tâm Nghi, vô cùng hiểu biết tâm tình nữ nhân, nắm chắc cách giải quyết, từ khi bước vào trong sân này, Lục Vân trong lòng đã suy xét vài loại phương thức ứng phó khác nhau, cần phải khiến cho Vô Song không còn lòng dạ nào toan tính, một lần nữa chấp nhận bản thân mình.
Bây giờ, Lục Vân chọn phương thức tương đối thân mật như vậy, nguyên nhân cũng bởi vì Ngọc Vô Song hoàn toàn không có bài xích Lục Vân, đồng thời phương thức như vậy cũng có thể giảm bớt đi rất nhiều chuyện khác, có chuyện gì cũng có thể dùng động tác để biểu lộ ra ngoài, không cần phải cố gắng nói chuyện.
Từ góc độ của Ngọc Vô Song mà suy xét, Lục Vân chỉ cần thật lòng nói xin lỗi, lại thêm hành động thân mật, rồi thêm dùng sức thêm một chút nữa, Ngọc Vô Song liền rất khó mà kháng cự, trong tình hình không thể nào né tránh, đành phải chấp nhận lấy Lục Vân.
Dù sao hai mươi năm qua rồi, Ngọc Vô Song đã sớm tha thứ rồi, chỉ là khi gặp mặt thì lòng tự ái lại nổi lên, nếu như Lục Vân không cho Vô Song bậc thang để hạ đài, thì Vô Song còn mặt mũi nào nữa đây?
Khẽ giãy người, Ngọc Vô Song vừa xấu hổ vừa tức giận trừng Lục Vân, hai môi mím chặt lại, trong ánh mắt có nỗi u oán tức giận không nói ra được.
Cảm nhận được oán khí trong lòng của Ngọc Vô Song, Lục Vân ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Vô Song, hoàn toàn không quá thân mật, chỉ nhìn Vô Song thật tình cảm, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi:
- Vô Song, nàng nói nếu Thiên Lân ở nơi này, nó có hy vọng chúng ta cả nhà đoàn tụ, hay giúp đỡ nàng để trách mắng ta đây?
Ngọc Vô Song nghe vậy chấn động, u oán đáp:
- Chàng thật đáng hận.
Lục Vân vội nói:
- Nàng chớ nên tức giận, ta không phải nói như vậy.
Ta bây giờ đang chuẩn bị thật tốt, cho dù nàng sau này đối với ta như thế nào đi nữa, ta cũng không đối đáp hay mắng lại, mãi đến khi nàng tha thứ cho ta mà dừng lại.
Ngọc Vô Song hừ giọng trả lời:
- Ta không muốn tha thứ cho chàng thì sao?
Lục Vân tinh nghịch bật cười đáp lời:
- Thế thì ta sẽ ôm nàng không buông ra, ta biết nàng sẽ đồng ý ngừng lại mà.
Ngọc Vô Song thở hổn hển nói:
- Chàng thật xấu quá.
Lục Vân không để ý đến gì cả, nói:
- Có thể dụ được lão bà tha thứ, có xấu một chút thì hại gì đâu?
Ngọc Vô Song hừ giọng trả lời:
- Ai là lão bà của chàng.
Lục Vân cười đáp:
- Đương nhiên là nàng rồi, con chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, nàng còn muốn chơi xấu à?
Ngọc Vô Song tức giận, xấu hổ tức tối nói:
- Thật đáng ghét, buông ta ra nhanh lên.
Lục Vân đảo tròn mắt, lấy lòng đáp lại:
- Ta đáng ghét, ta không tốt, Vô Song nàng chớ tức giận, nếu không thì đánh ta một trận để phát tiết đi.
Ngọc Vô Song dùng sức giãy ra, muốn thoát khỏi hai tay của Lục Vân, lại không hề được như ý nguyện, điều này khiến cho Vô Song vừa tức vừa gấp, nhịn không được trừng trừng Lục Vân, đổi lại chỉ có gương mặt Lục Vân mỉm cười mà thôi.
Cảm nhận được Lục Vân cố ý lấy lòng, Ngọc Vô Song trong lòng thực ra đã chấp nhận Lục Vân, nhưng chẳng qua còn ngại mặt mũi, bản thân trước mặt Lục Vân vẫn chưa hề có được thượng phong rõ ràng, điều này khiến Vô Song cưỡi hổ khó xuống, lòng tự tôn vẫn còn có phần không sao buông bỏ được.
Để ý đến vẻ mặt biến hóa của Ngọc Vô Song, Lục Vân vẫn một mực phỏng đoán tâm tư của Vô Song, trong lòng suy nghĩ kế ứng phó.
Hiện nay, Ngọc Vô Song sau khi giãy dụa một lúc, thân thể rõ ràng mềm hẳn xuống, hận thù trong mắt không còn nhiều, u oán không ít, rõ ràng Vô Song đã tha thứ cho Lục Vân rồi, chỉ còn đang giằng co mà thôi.
Nghĩ đến đây, hai tay Lục Vân từ từ dùng sức, cúi đầu nép vào khuôn mặt của Vô Song.
Dường như ý thức được gì đó, Ngọc Vô Song ánh mắt hoảng loạn, vừa xấu hổ lại còn tức giận trừng Lục Vân, hai môi mím chặt.
Nhìn bộ dạng xinh đẹp như vậy của Ngọc Vô Song, Lục Vân rất thích thú.
Vừa êm ái hôn lên má như ngọc của Vô Song, vừa khẽ lẩm bẩm:
- Hai mươi năm rồi, ông trời lại để cho nàng quay lại bên ta lần nữa, ta thật sự rất cảm kích ông trời, mặc dù ta đã mất đi hai mươi năm thời gian, nhưng có thể đổi lấy cả đời gần nhau thì ta cũng rất hài lòng thỏa mãn rồi.
Vô Song, có một câu ta để mãi trong lòng không dám nói với nàng, thực ra từ sau lần đó, ta đã yêu thương nàng lắm rồi.
Ngọc Vô Song vẻ mặt phức tạp, câu này khiến cho Vô Song cảm động lắm, khiến cho lòng Vô Song mềm hẳn đi, lại khiến cho Vô Song cảm nhận được mùi vị hạnh phúc.
Nghĩ đến những khổ sở phải chịu đựng suốt những năm vừa qua, một thân một mình cô độc, Ngọc Vô Song thật sự muốn vứt bỏ tất cả, chỉ cầu muốn làm một người bình thường, chỉ mong có một chút hạnh phúc, có một đôi vai rộng rãi vững chắc để bản thân có thể tựa vào đó.
Bây giờ, Lục Vân đã đến, dùng tấm lòng chân thật, dùng sự ôn nhu của mình để cảm hóa Ngọc Vô Song, khiến quan hệ hai người vào thời khắc này trở thành vi diệu vô cùng.
Để ý đến biến hóa trong ánh mắt của Ngọc Vô Song, Lục Vân thấy ánh mắt đó u oán đã dần mất đi, nhịn không được liền hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người.
Thời khắc đó, Ngọc Vô Song chấn động thân thể, ánh mắt khó hiểu nhìn Lục Vân, đổi lại là ánh mắt đầy vui mừng và chờ mong của Lục Vân, điều này khiến Ngọc Vô Song lập tức mềm nhũn trong lòng, từ từ nhắm chặt hai mắt lại.
Lục Vân thấy vậy kích động vô cùng, hôn Ngọc Vô Song thật thâm tình, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve những đường cong động lòng người của Ngọc Vô Song, cảm nhận vẻ đẹp tuyệt vời đó.
Ngọc Vô Song mặt mày nóng bừng lên, thân thể khẽ run rẩy, cảm thấy xa lạ với sự vuốt ve của Lục Vân, trong lòng ngượng ngùng vô cùng.
Cố gắng chống cự tượng trưng một hồi, Ngọc Vô Song toàn thân mềm nhũn ra, được tình yêu của Lục Vân vuốt ve, cuối cùng chấp nhận Lục Vân, hai người rơi vào trong dòng sông tình yêu, nụ hôn đó đã sửa chữa những vết thương tình cảm hai mươi năm qua của cả hai người.
Rất lâu sau, Lục Vân bất đắc dĩ buông đôi môi của Vô Song ra, ánh mắt hưng phấn nhìn Vô Song, tán thưởng:
- Vô Song thật đẹp.
Ngọc Vô Song mặt mày đỏ ửng, né tránh ánh mắt của Lục Vân, chuyển sang chuyện khác:
- Chàng làm sao tìm được đến nơi này?
Lục Vân tay trái ôm lấy eo thon của Ngọc Vô Song, tay phải vuốt ve bờ mông thật hấp dẫn, cười nhẹ đáp:
- Lần này tìm nàng thật là hao phí rất nhiều thời gian của ta đó, cơ hồ chạy khắp cả vùng trung thổ, đi Nam về Bắc rất nhiều lần, hôm nay cuối cùng tìm được, quả thực là quá tốt.
Ngọc Vô Song đẩy tay phải của Lục Vân ra, khẽ quát lên:
- Không được lộn xộn, nếu không ta có thể nổi giận đó.
Lục Vân vội đáp:
- Được, ta nghe lời nàng, chỉ cần nàng không trách cứ ta gì cả, mọi thứ đều nghe theo nàng.
Thấy Lục Vân nhân nhượng mình như vậy, Ngọc Vô Song cảm thấy vui mừng, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Vân, u oán nói:
- Ta thực ra không muốn đối với chàng như vậy, nhưng dù sao giữa chúng ta chung đụng còn quá ít ỏi, chàng để cho ta từ từ thích ứng nhé.
Lục Vân nghe vậy trong lòng mừng vui, gật đầu trả lời:
- Được, chúng ta cứ yên tĩnh như vậy nói chuyện, nói qua những điều nàng đã chịu đựng hai mươi năm rồi, nói xem cuộc sống hai mươi năm qua của nàng thế nào.
Ngọc Vô Song nghe vậy khẽ gật đầu, bất ngờ nở một nụ cười mỉm, Lục Vân biết sau cơn mưa trời lại sáng tỏ rồi, trong lòng vô cùng cao hứng, lập ức kể lại những biến hóa trong cuộc sống của mình hai mươi năm vừa qua.
Nghe xong những lời kể của Lục Vân, Ngọc Vô Song cảm thấy bất ngờ với sự xuất hiện của Diệp Tâm Nghi, nhưng lại không hề suy nghĩ nhiều, lập tức kể lại những trải nghiệm hai mươi năm qua của bản thân mình.
Nghe xong những lời kể của Ngọc Vô Song, Lục Vân càng thêm yêu thương Vô Song hơn, hai người chàng chàng thiếp thiếp nói những lời tình cảm, quan hệ giữa cả hai nhanh chóng khép gần lại.
Trong lúc đó, Ngọc Vô Song đề cập đến Thiên Lân, đem những tin tức biết được từ Vân Nghê thánh nữ nói lại cho Lục Vân biết.
Sau khi biết được Thiên Lân đã đi Ngũ Sắc Thiên Vực rồi, Lục Vân cười nói:
- Điều này thì nàng không cần phải lo lắng, Thiên Lân đã định sẵn còn phải chịu những khó khăn vướng mắc như vậy mới trưởng thành, chúng ta không nên nhúng tay vào thay đổi nó, bây giờ Tâm Nghi còn đang ở trên đỉnh núi chờ đợi, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này đã.
Ngọc Vô Song chần chừ trả lời:
- Ta …
Lục Vân hôn lên khuôn mặt của nàng, cười đáp:
- Đừng sợ, mọi người đều rất mừng nàng, cha mẹ càng vui mừng thích thú vô cùng, bởi vì nàng đã mang đến cho bọn họ một đứa cháu.
Ngọc Vô Song vẻ mặt ửng đỏ, lập tức trừng Lục Vân một cái, xấu hổ đáp:
- Bọn họ thật sự không để ý đến thân phận của ta chứ?
Lục Vân cười trả lời:
- Bọn họ chỉ để ý đến nàng là mẹ của Thiên Lân, là lão bà của ta, không để ý đến những chuyện khác nữa.
Đi thôi, Tâm Nghi đã chờ chúng ta rất lâu rồi.
Kéo tay của Ngọc Vô Song, Lục Vân không đợi trả lời, liền kéo Vô Song rời khỏi nơi đó.
Hai mươi năm chia ra, Ngọc Vô Song truy đuổi rồi quay vào trong lòng của Lục Vân, đoạn tình cảm này giữa cả hai nhờ có Thiên Lân mà thêm một dấu chấm kết thúc viên mãn, chuyện xưa chỉ còn lại Thiên Lân vẫn tiếp tục phát triển…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...