Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:- Đây là những chuyện sau này, ngày hôm nay khó có dịp mọi người tụ tập, hay là chúng ta bàn luận qua tình hình Băng Nguyên trước mắt đi.Tuyết Nhân nói:- Thái Huyền Hỏa Quy đã xuôi Nam rồi, chỉ còn Thiên Ngô thần tướng và Tứ tinh quân, có gì hay ho mà bàn luận?Lâm Phàm đáp:- Tuy là Thái Huyền Hỏa Quy đã rời đi rồi, nhưng Băng Nguyên vẫn còn không ít địch nhân, chỉ có điều đối phương vẫn chưa hề xuất hiện mà thôi.Tuyết Nhân ngạc nhiên nói:- Ngoại trừ địch nhân Ngũ Sắc Thiên Vực ra, Băng Nguyên còn có địch nhân nào đây?Lâm Phàm trả lời:- Còn có rất nhiều, ví dụ như Tử Vong thành chủ, Thiên Tàm lão tổ, Ma Ưng môn chủ, U Ảo Vũ Tiên của Phong Thần phái, Tỏa Hồn, những người này đều là hạng khó dây vào.Giang Thanh Tuyết lên tiếng:- Lần trước do bởi Thiên Lân, Thiên Tàm lão tổ, Hắc Ma, U Ảo Vũ Tiên, Tỏa Hồn đều thua thiệt không ít, gần đây vẫn chưa hề thấy tung tích, phỏng chừng đang dưỡng thương, chờ đợi cơ hội xuất thủ.Dao Quang nói:- Ngoài ra, chúng ta còn phải đề phòng Quỷ Vu và đồng bọn của lão.Trần Ngọc Loan bảo:- Trước mắt chúng ta nơi này nhân số không ít, chỉ cần những địch nhân này không cùng đến với nhau, chúng ta vẫn có thể ứng phó được. Chờ sau khi Thiên Lân đi rồi, chúng ta phải ứng phó với địch nhân khá nhiều, chỉ có thể chọn chiến thuật phòng ngự kéo dài mà thôi.Thiên Lân nói:- Phân tích tình hình của địch nhân, bình thường sẽ không xuất hiện tình huống liên thủ tấn công, điểm này mọi người có thể yên tâm.Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:- Trong những địch nhân đông đảo này, thực lực đáng sợ nhất phải tính đến chính là Tử Vong thành chủ và Thiên Ngô thần tướng, đây là những nhân vật mà chúng ta phải đề phòng cao nhất.Linh Hoa nói:- Cũng không biết tình hình bên Vũ Điệp thế nào rồi.Dao Quang đáp:- Theo ta biết được, mấy người Vũ Điệp, Thiện Từ hiện nay ở cách Tu Di sơn vài trăm dặm về phía Bắc, đang tìm kiếm tung tích của đám Bạch Đầu Thiên Ông, tạm thời mất đi liên hệ với liên minh.Trần Ngọc Loan nói:- Trước khi chưa có xác nhận thân phận của Thiên Ngô thần tướng, chúng ta tạm thời không chủ động công kích. Đợi sau khi xác nhận thân phận thực sự của y rồi, lúc đó mới căn cứ vào tình hình cụ thể để xây dựng đối sách tương ứng. Hiện nay, chúng ta tạm thời án binh bất động, dùng bất biến ứng vạn biến.Mẫu Đơn lên tiếng:- Tai họa nhân gian theo Thái Huyền Hỏa Quy mà xuôi Nam, Băng Nguyên hiện nay tương đối an toàn. Cho dù chúng ta rời đi rồi, mọi người chỉ cần áp dụng chính sách phòng ngự thì cũng không có nguy hiểm nào quá lớn lao.Giang Thanh Tuyết nói:- Chúng ta cũng không phải lo lắng quá, ngược lại cần lo lắng cho an toàn cho tỷ và Thiên Lân.Mẫu Đơn khẽ lẩm bẩm:- Ta đã suy xét qua rồi, nếu như đại thế đã mất đi rồi, ta liền có thể đưa Thiên Lân quay lại nhân gian, tuyệt đối không để chàng phải mạo hiểm.Giang Thanh Tuyết sắc mặt khẽ biến, vọt miệng nói:- Còn tỷ thì sao?Mẫu Đơn cười khổ đáp:- Ta tự có tính toán, mọi người không cần phải lo lắng. Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, hay là trước tiên đưa Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình quay về trung thổ, mục đích chuyến đi này của bọn họ đã hoàn thành rồi.Giang Thanh Tuyết gật đầu trả lời:- Được, để muội sai Bát Bảo đưa bọn họ quay về.Lê Thánh Kiệt nghe như vậy vẻ mặt kỳ quái, đưa mắt trao đổi với vợ là Triệu Vận Đình rồi đứng lên nói:- Đa tạ ý tốt của mọi người, vợ chồng hai người chúng ta đã bàn luận qua rồi, quyết định lưu lại.Giang Thanh Tuyết có phần bất ngờ, nhắc nhở:- Hoàn cảnh nơi này ác liệt, mọi người chưa có quen thuộc, lại thêm chuyện của Băng Nguyên không liên quan gì đến các vị, các vị không cần phải lưu lại.Lê Thánh Kiệt đáp:- Chúng ta lưu lại là vì Thiên Lân, dự tính đi theo huynh ấy cùng nhau tiến vào Ngũ Sắc Thiên Vực, hỗ trợ huynh ấy xử lý chuyện nơi đó.Câu này vừa nói ra khiến mọi người kinh ngạc, đại đa số mọi người đều thấy kinh ngạc, chỉ có Mẫu Đơn và Hoa Ảnh có phần cao hứng.Thiên Lân nhìn Lê Thánh Kiệt, trầm giọng nói:- Chuyện này không phải là trò đùa được, đi Ngũ Sắc Thiên Vực là chuyện chín phần chết một phần sống, hai vị không nên hành động theo cảm tính.Triệu Vận Đình đáp:- Hỗ trợ huynh hoàn thành tâm nguyện, đây chính là một loại phương thức cảm ơn của chúng ta.Lê Thánh Kiệt nói:- Khi xuất sư, sư phụ muốn chúng ta thêm phần lịch lãm. So với lưu lại nhân gian cùng mọi người, chi bằng theo huynh đi Ngũ Sắc Thiên Vực, nhưng vậy cũng có thể rèn luyện bản thân, lại có thể hỗ trợ huynh làm công việc, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.Thiên Lân lên tiếng:- Suy nghĩ cũng hay, nhưng hai người mới thành hôn, làm sao có thể đi theo ta để mạo hiểm được?Triệu Vận Đình nói:- Chúng ta còn có thể sống bây giờ, đều nhờ vào ân mà huynh ban cho, có thể theo huynh là chuyện chúng ta cam tâm tình nguyện, cũng là vinh dự của chúng ta.Lê Thánh Kiệt lên tiếng:- Thiên Lân, trước đây huynh mới nói chúng ta là huynh đệ. Hiện nay huynh đệ có tai nạn, chúng ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?Thiên Lân nghe xong trầm ngâm không nói, trong lòng đang tính toán.Mẫu Đơn nhẹ nhàng góp ý:- Suy nghĩ của hai vị thì mọi người có mặt đều hiểu được, nhưng chuyến đi này hung hiểm, nếu như Thiên Lân đồng ý, một khi phát sinh bất ngờ, chàng làm sao có thể nói chuyện với sư phụ của hai vị?Triệu Vận Đình đáp:- Tất cả mọi chuyện này đều do chúng ta cam tâm tình nguyện, cho dù phải chết trận nơi xứ người, chúng ta cũng tuyệt không một câu oán hận.Mẫu Đơn khẽ biến sắc, quay đầu lại nhìn Thiên Lân bên cạnh, nhẹ nhàng nói:- Thiên Lân, bọn họ nếu đã cố chấp đến vậy, ta thấy chi bằng giúp cho bọn họ như ý.Tròng mắt đảo tròn, Thiên Lân nhìn Mẫu Đơn, lại nhìn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, trầm ngâm rồi nói:- Tu vi của bọn họ trước mắt tuy không yếu, nhưng lại thiếu đi kinh nghiệm chiến đấu thực sự.Lê Thánh Kiệt đáp lời:- Chính bởi vì chúng ta thiếu đi kinh nghiệm, mới cần phải thêm phần lịch lãm.Thiên Lân nói:- Chúng ta đi chuyến này có tiến mà không lùi, không cẩn thận sẽ nuối tiếc cả đời, ta thật sự không muốn cuốn hai người vào chuyện đi này.Triệu Vận Đình nói:- Sống chết có mạng, phú quý do trời. Nếu như đã định sẵn chúng ta là người đoản mệnh, cho dù lưu lại nhân gian cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn.Cúi đầu né tránh ánh mắt của Triệu Vận Đình, Thiên lân chần chừ mãi.Nói thực lòng thì hắn hoàn toàn không muốn cự tuyệt ý tốt của Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, nhưng hắn chỉ muốn trước tiên nhắc nhở đối phương, khiến họ suy tư cho cẩn thận. Hiện nay nhìn lại, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình quả thực đã hạ quyết tâm rồi, điều này khiến cho Thiên Lân vui mừng rất nhiều lại không khỏi lo lắng, không thể không suy xết đến an toàn của hai người.Thấy Thiên Lân không nói gì, Trần Ngọc Loan lên tiếng:- Thực ra kinh nghiệm có thể truyền thụ được, trước khi tiến vào Ngũ Sắc Thiên Vực, có thể để những người ở đây bồi dưỡng bọn họ luyện qua một chút, tăng thêm một số kinh nghiệm giao chiến.Dao Quang cười nói:- Đề nghị này rất hay, chúng ta có thể lợi dụng hợp lý tất cả mọi tài nguyên.Lâm Phàm lên tiếng:- Đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện, không những có thể gia tăng tu vi của Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, còn có thể hỗ trợ Thiên Lân đi cứu người, tăng thêm xác suất thành công.Tuyết Nhân nói:- Nếu là như vậy, còn do dự gì nữa.Thiên Lân quay lại liếc mọi người, hỏi liền:- Mọi người đều đồng ý để hai người bọn họ theo ta đi chăng?Mọi người có mặt ở đó đều gật đầu đồng ý, chỉ có Đao Hoàng Lãnh Vân, Tuyết Sơn thánh tăng không có biểu lộ gì.Nhìn Tuyết Sơn thánh tăng, Thiên Lân hỏi lại:- Thánh tăng tiền bối có phải có gì muốn nói chăng?Tuyết Sơn thánh tăng trầm ngâm đáp:- Chuyến đi này tốt xấu chưa biết, bất kể một mình con đi hay ba người cùng đi, luôn phải trải qua nhiều trắc trở.Lê Thánh Kiệt nói:- Chuyện này chúng con không sợ.Thiên Lân quay lại nhìn Đao Hoàng Lãnh Vân, cất tiếng hỏi:- Còn ông, có suy nghĩ như thế nào?Đao Hoàng Lãnh Vân đáp:- Ta đã ở Ngũ Sắc Thiên Vực nhiều năm rồi, sau khi biết được tình cảnh của Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, nói thực lòng ta còn không có được dũng khí một mình đối mặt như vậy.Thiên Lân hỏi tiếp:- Ông thấy chúng ta chuyến này đi cứ như châu chấu đá xe chăng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...