Thất Giới Hậu Truyện

Vũ Điệp nghe vậy khẽ gật đầu, kéo cánh tay của Lục Nga, chỉ những người có mặt ở đó, giới thiệu qua từng người:- Đây chính là Thiên Lân, kia là Thiện Từ, đây là sư tỷ của Thiên Lân tên Hải Mộng Dao, đây là Hoàng Thiên, vị này là Bản Nhất đại sư, kia là Ngạc Tây. Người cuối cùng chính là con gái của sư bá, tên là Liệt Phong, muội ấy đặc biệt đến đây để thăm mẹ.Nghe Vũ Điệp giới thiệu xong, ánh mắt của Lục Nga quét qua mọi người, khi đên Thiên Lân và Liệt Phong thì dừng lại lâu hơn một chút.- Mẹ, con lần này quay về đây là mời mẹ xuất sơn.Nhẹ nhàng lên tiếng, giọng Vũ Điệp có phần run rẩy, rõ ràng điều này chính là tâm nguyện mà nàng đã chờ đợi đến hai mươi năm, hôm nãy sẽ được thực hiện.Lục Nga nghe vậy, thân thể lay động, khổ sở nói:- Mẹ năm xưa đã từng phạm phải sai lầm quá lớn, thẹn với Thái sư tổ của con, đời này chết già ở nơi đây cũng không đủ tẩy rửa được sai lầm của mẹ.Vũ Điệp kích động trả lời:- Mẹ, Thái sư tổ đã đi rồi vĩnh viễn cũng không quay lại, mẹ vì sao lại không muốn làm gì, không chịu cho mình một cơ hội? Chuyện năm xưa con cũng đã nghe rồi, con cũng đã hiểu rõ cha con là ai rồi, hiểu được những trải nghiệm năm xưa của mẹ, biết được những thống khổ mà mẹ năm xưa đã phải chịu.Lục Nga vẻ mặt kinh ngạc, lẳng lặng nhìn Vũ Điệp, u oán thở dài nói:- Con biết cả rồi?Vũ Điệp mắt rưng rưng lệ, lớn giọng đáp:- Con biết cả rồi, con cảm thấy không phục vì những điều mà mẹ phải chịu đựng. Vì sao người khác có thể hạnh phúc, mẹ lại một mình chịu khổ? Vì sao người khác có thể đoàn tụ cả nhà, chúng ta lại chỉ có thể sống một mình?Lục Nga vẻ mặt đau đớn, nhỏ nhẹ nói:- Nếu như mẹ đã biết rồi, vì sao còn khổ sở hỏi tới những thứ này?Vũ Điệp mắt tuôn lệ rơi xuống, đau khổ nói:- Con nói những điều này chỉ hy vọng mẹ có thể chấn tỉnh lại tinh thần, có thể mang lại cho con một gia đình hoàn chỉnh, mang lại cho con hạnh phúc vốn thuộc về con.Lục Nga thân thể chấn động, có phần gắng sức nói:- Mẹ làm sao không nghĩ đến, chỉ hận mẹ không có năng lực mang lại hạnh phúc cho con. Từ thời khắc con sinh ra đời, con đã bị định sẵn không giống những đứa trẻ khác. Người khác có cha có mẹ, con lại không có. Người khác hưởng thụ yêu thương, con cũng không có. Cái con có gần như chỉ là sống sót qua ngày, trông cậy vào đôi tay của mình để sáng tạo ra hạnh phúc thuộc về bản thân con.Vũ Điệp khóc lóc nói:- Những thứ đó con biết cả rồi, con cũng không ghen tỵ gì cả. Con chỉ hy vọng có một ngày nào đó, mẹ có thể rời khỏi nơi này, theo bên cạnh con, mang lại cho con tình yêu thương, mang đến cho con sự cổ vũ, khiến con có được chỗ dựa, có chỗ để trông đợi.Lục Nga đau thương đáp:- Tình mẹ đối với con có lẽ chỉ là một truyền thuyết mà thôi, ta sinh ra con lại không thể mang đến hạnh phúc cho con, điều này là ta sai lầm, đời này không cách nào có thể đền bù được.Vũ Điệp lớn giọng nói:- Không! Mẹ có thể mang tình thương đến cho con, có thể bổ túc những sai lầm, nhưng mẹ lại nhất định không chịu.Lục Nga lắc đầu trả lời:- Mẹ không phải không chịu, mà là không thể.Vũ Điệp kích động nói:- Mẹ có thể, chỉ cần mẹ muốn, mọi thứ đều không gì không thể.Lục Nga đau thương đáp lại:- Đã quá trễ rồi, quá trễ rồi. mẹ làm bất cứ điều gì đi nữa, cũng không cách gì bổ túc lại những thương đau gây cho con.Thấy hai mẹ con tranh luận không ngớt, Ngạc Tây không sao nhịn được lên tiếng:- Nếu làm cách gì đều không thể nào bổ túc được, vì sao không nghe qua suy tưởng của Vũ Điệp?Lục Nga sửng mình, nhìn Ngạc Tây, rồi lại nhìn con gái, sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu nói:- Được, con muốn mẹ phải làm thế nào, con nói đi?Vũ Điệp nghe vậy tâm tình tốt hơn, cố nén kích động trong lòng, cố tình mềm giọng lại nói:- Tâm nguyện của con rất đơn giản, để mẹ rời khỏi chốn tù tội giam cầm mẹ đã hai mươi năm này, theo con cùng đi tìm kiếm hạnh phúc. Đây chính là tâm nguyện từ đó đến nay của con, cuộc đời này còn chưa hoàn thành được nó, con cả đời cũng không sao vui vẻ.Lục Nga có phần kích động, xúc cảm ngây ngất trước lòng hiếu thảo của con gái, nhưng trái tim của bà đã chết cách nay hai mươi năm rồi, rời khỏi nơi này thì bà có thể đi đâu đây?Thở dài u oán, Lục Nga trả lời:- Vũ Điệp, lòng của con mẹ hiểu rõ, nhưng mẹ đã quen sống như vậy rồi. Lại thêm lệnh cấm của Thái sư tổ con, mẹ không muốn vi phạm, cũng không dám vi phạm.Vũ Điệp đáp:- Mẹ, lần này quay về chính là phải giải trừ lệnh cấm của Thái sư tổ, để mẹ được khôi phục tự do. Từ nay về sau, Thái sư tổ sẽ không trách phạt mẹ nữa, mẹ cũng không cần phải tự trách mình.Lục Nga chất vấn:- Đây là ý của Thái sư tổ?Vũ Điệp đáp:- Thái sư tổ đã tìm được người yêu rồi, cả hai đã cùng nhau đi đến chân trời góc bể, cũng không quay lại nữa. Hận của Thái sư tổ đối với mẹ cũng đã tiêu tan theo tình yêu đó rồi.Lục Nga trầm ngâm rồi nói:- Cho dù là như vậy, ta thu được tự do rồi, ta có thể đi được nơi nào, nên đi nơi nào, cuộc đời ta còn có ý nghĩa nào chăng?Vũ Điệp vẻ mặt phức tạp, khẽ bảo:- Con lần này quay về còn có một tin tức muốn nói với mẹ, như lời mẹ nói đó, có lẽ điều này còn có ý nghĩa đặc thù.Lục Nga hơi kinh ngạc hỏi lại:- Tin tức gì vậy?Vũ Điệp u oán thở dài đáp:- Băng Nguyên phát sinh tai kiếp, Ngũ Sắc Thiên Vực của Dị giới phái ra cao thủ xâm nhập nhân gian, thủ lĩnh có tên gọi là Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, thân phân tương đối thần bí, thực lực vô cùng kinh người.Lục Nga mơ hồ hỏi lại:- Điều này thì làm sao, có quan hệ gì với mẹ đâu?Vũ Điệp chân chừ một lúc, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Nga, u oán khẽ lẩm bẩm:- Trước khi đến nơi này, chúng con đã từng giao chiến với Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, Trần minh chủ của Trừ Ma liên minh phát hiện được một số tình hình từ trên người của Tuyệt Dục.Lục Nga hơi hiếu kỳ, hỏi tiếp:- Tình hình thế nào?Vũ Điệp đáp:- Trước hết, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục tinh thông kiếm thuật, hơn nữa vô cùng bá đạo, rất giống với Thiên Kiếm cửu quyết của Thiên Kiếm viện năm xưa.Lục Nga nghe vậy chấn động, bật thốt lên:- Thiên Kiếm cửu quyết? Đây có thể nói chính là tuyệt kỹ cực mạnh của Thiên Kiếm viện, Thiên Ngô thần tướng làm sao lại biết được?Vũ Điệp khổ sở trả lời:- Ngoài ra, Tuyệt Dục còn tinh thông Hắc Ám pháp quyết, uy lực mạnh mẽ vô cùng, ngay cả Trần minh chủ và Dịch viên Lâm chưởng giáo cũng không cách gì chống lại được.Lục Nga kinh ngạc nói:- Cường địch như vậy thật là không dễ đối phó, nhưng điều này dường như không hề quan hệ với mẹ gì cả.Vũ Điệp u oán hỏi tiếp:- Mẹ có biết được pháp quyết hắc ám mà Thiên Ngô thần tướng thi triển có tên là gì chăng?Lục Nga nghi hoặc hỏi lại:- Tên là gì?Vũ Điệp nhìn Lục Nga một lúc, nhấn từng câu từng chữ:- Theo như Trần minh chủ nói, pháp quyết hắc ám mà Tuyệt Dục thi triển rất giống với Ám Ảnh Tế Nhật đại pháp mà Huyền Phong môn chủ Vô Tâm thi triển trên vùng đất Âm Dương Cực Địa hai mươi năm trước?Câu này vừa nói ra, Lục Nga lập tức biến hẳn sắc mặt, thân thể run rẩy kịch liệt, giọng rung rung:- Chuyện này là thật?Vũ Điệp chần chừ trả lời:- Trước mắt còn chưa có thể xác nhận là thật hay giả, Trần minh chủ có ý muốn nhờ mẹ xuất sơn, tự mình đi xem phân biệt đúng sai. Ngoài ra, con cũng muốn hỏi một chuyện, sau khi cha con đã chết, thi thể mai táng ở đâu?Lục Nga không nói gì cả, vẻ mặt rất phức tạp, một mình cúi đầu trầm tư tự hỏi, phảng phất không còn ở trong hiện thực nữa. Mọi người thấy vậy rất kinh ngạc, ai cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cụ thể an ủi thế nào thì ai cũng không biết được. Vũ Điệp để ý đến vẻ mặt thay đổi của Lục Nga, muốn từ đó nhìn ra được điều gì, đáng tiếc lại không thấy được điều gì rõ ràng cả.Đây là phần tiếp theo mới nhận được từ một bạn bản Vietphrase. Vì vậy có gì chưa chính xác xin chỉ giáoRất lâu sau, Lục Nga dường như thức tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Vũ Điệp, cất tiếng hỏi:- Chuyến này con trở về chính là vì chuyện này?Vũ Điệp gật đầu đáp:- Đúng vậy, con hy vọng mẹ có thể rời khỏi nơi này, làm lại cuộc đời thêm một lần nữa.Lục Nga nói:- Nếu đây là ý nguyện trong lòng của con, mẹ sẽ hoàn thành cho con.Vũ Điệp nghe vậy, kinh ngạc la lên:- Thật không?Lục Nga gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.Vũ Điệp sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, nhịn không được hỏi tiếp:- Mẹ, mẹ còn chưa có trả lời cho con những điều liên quan đến cha con cụ thể ở nơi nào.Lục Nga sắc mặt phức tạp, u oán thở dài đáp:- Con thật sự muốn biết?Vũ Điệp đáp:- Con nếu biết được chuyện trước đây, tự nhiên suy nghĩ ra được kết quả sau này.Lục Nga liếc mọi người, thấy tất cả đều có vẻ quan tâm, không khỏi thở dài nói:- Con đã muốn biết, mẹ nhân tiện đây nói cho con. Năm đó cha con sau khi chết rồi, mẹ đau lòng muốn chết theo, liền mang thi thể của phụ thân con bỏ đi, Lý Trường Xuân đuổi theo một đoạn, có ý muốn đoạt lại thi thể của cha con. Vì muốn tránh Lý Trường Xuân, mẹ đã mang theo thi thể của cha con tiến vào một hang động trong núi có rất nhiều ngã rẽ, ai ngờ một bóng đen thần bí đột nhiên ra tay đoạt lấy thi thể của cha con, mẹ cùng Thái sư tổ của con tìm tất cả hang động nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được thi thể của cha con, vì thế đành phải tiếc nuối về lại nơi này.Vũ Điệp ngạc nhiên nói:- Thi thể của cha con mất tích rồi? Người nào sẽ làm ra loại chuyện như vậy?Lục Nga lắc đầu đáp:- Mẹ không biết, thậm chí căn bản còn không nghĩ ra được người nào sẽ làm loại chuyện như vậy.Vũ Điệp trầm ngâm nói:- Có thể là người của Ngũ Sắc Thiên Vực làm ra không?Hoàng Thiên lên tiếng:- Theo ta không có khả năng đó, năm xưa cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực cũng chỉ có Thiên Sát Địa Âm cùng với U Minh ma long, chưa nghe đến tên của những người khác.Thiên Lân nói:- Như vậy cũng không nhất định, khi ta đến Dịch viên cũng đã thấy được ấn ký của Ngũ Sắc Thiên Vực, đó là do hai mươi mốt năm trước lưu lại, cho thấy lúc ấy còn có cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực tiến vào nhân gian.Ngạc Tây bảo:- Cho dù là có, cũng không thể trùng hợp như vậy được?Thiện Từ đáp:- Chuyện này không thể chỉ dựa vào suy đoán, chúng ta phải nghĩ cách chứng thực. Nếu như Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục chính là Vô Tâm ngày nào, vậy ông ta chắc chắn bị Ngũ Sắc Thần Vương khống chế. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần giải trừ cấm chế trên người ông ta là có thể khôi phục lại bản tính của ông ấy. Khi đó, Vũ Điệp một nhà đoàn tụ, hạnh phúc sinh sống cùng nhau.Thiên Lân đáp:- Đáng tiếc là Thiên Ngô thần tướng đeo mặt nạ, nếu không thì từ dung mạo của ông ta có thể phân biệt được.Hải Mộng Dao lên tiếng:- Mặt nạ chỉ có thể che dấu nhất thời, không thể nào che dấu cả đời được. Lần sau gặp mặt, ta sẽ tiện thể vạch trần mặt nạ của ông ta, nhìn cho rõ bộ dạng của ông ta.Bản Nhất nói:- Đó là bước tiếp theo sau này, việc cấp bách là tiện đây chúng ta cùng sớm chạy về Trừ Ma liên minh, kịp thời tìm hiểu rõ động tĩnh của Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực, để tùy lúc sẽ xác định kế sách ứng phó.Hoàng Thiên tiếp lời:- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng nên trở về.Thấy mọi người ngươi một lời, ta một câu, hai ba lượt nói chuyện rồi liền muốn rời đi, Liệt Phong nhất thời nóng nảy lớn tiếng nói:- Chậm đã, ta còn có rất nhiều điều muốn nói với sư thúc của ta, chờ ta nói xong rồi mọi người mới đi cũng chưa muộn.Mọi người nghe vậy nhất thời sửng sốt, ánh mắt cùng nhìn lại Liệt Phong, dường như lúc này mới nghĩ đến, thiếu chút nữa đã quên mất nàng ta rồi.Lục Nga buông tay Vũ Điệp ra, quay lại nói với Liệt Phong:- Đến đây, cho sư thúc được nhìn một cái, có gì thì từ từ nói, không cần phải nóng nảy.Liệt Phong đi đến bên cạnh Lục Nga, dịu dàng nói:- Sư thúc, những năm gần đây, mẹ con luôn nhớ đến người, chỉ có điều không thể nào rời khỏi Yêu vực, cho nên không cách nào đến thăm người được. Lúc trước mẹ có dặn dò con, nhất định phải thăm sư thúc, thay mặt mẹ để chuyển đến những tình cảm nhung nhớ.Lục Nga cảm xúc đáp:- Ý tốt của mẹ con con, sư thúc đón nhận, tình cảnh của mẹ con thì ta cũng hiểu rõ. Hôm nay con mới lần đầu đến nhân gian, ngoại trừ đến thăm ta ra thì còn có chuyện gì khác đây?Liệt Phong suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu trả lời:- Cha mẹ cho con ra ngoài để thêm kinh nghiệm, cũng không đề cập đến chuyện nào khác.Lục Nga gật đầu bảo:- Như vậy, con có bằng lòng đi với sư thúc hay không, cùng nhau nhìn quanh một vòng.Liệt Phong cười trả lời:- Được đó, theo cùng với sư thúc thì sau này con có thể đi theo Vũ Điệp tỷ tỷ chơi chung với nhau, còn có thể du lịch khắp thiên hạ, so với đi theo Thiên Lân ca ca tìm kiếm Đại Luân Hồi bàn gì đó thì thú vị hơn nhiều.Lục Nga điềm nhiên nói:- Vậy thì con sẽ theo sư thúc cùng nhau rời khỏi chỗ này.Liệt Phong gật đầu đáp lại, quay về phía Thiên Lân nói:- Thiên Lân ca ca, Mộng Dao tỷ tỷ, muội dự tính đi theo sư thúc chơi bời một chuyến, mọi người không cần phải lo lắng cho muội.Thiên Lân cười trả lời:- Chơi đùa cho vui vẻ, không bao lâu sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhớ là không được nghịch ngợm đấy.Hải Mộng Dao nói:- Liệt Phong, thân phận muội đặc thù, không thể nói ra lai lịch thật sự của muội với người xa lạ, để tránh người khác gây bất lợi cho muội.Liệt Phong cười đáp:- Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ cẩn thận để ý.Thiện Từ nói:- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.Vũ Điệp liếc Thiên Lân, nhẹ nhàng hỏi:- Còn huynh thì sao?Thiên Lân đáp:- Ta còn phải đi tìm Đại Luân Hồi bàn, tạm thời không cách nào đi cùng một đường với mọi người. Đợi sau khi ta đã xong mọi chuyện, liền có thể chạy đến tụ hội với mọi người.Vũ Điệp gật đầu đáp:- Vậy huynh hãy cẩn thận một chút, chúng ta chờ huynh ở Trừ Ma liên minh.Vũ Điệp xoay mình vẻ mặt kỳ lạ chậm rãi rời đi.Thiện Từ, Hoàng Thiên vốn không thấy gì, cùng tiến lên chào từ biệt Thiên Lân, Hải Mộng Dao, rồi một đoàn người liền đi theo Vũ Điệp rời đi.Ra khỏi Cửu Âm động phủ, Thiên Lân cùng với Hải Mộng Dao đợi đám người Vũ Điệp sau khi rời đi rồi, liền cùng đồng thời chuyển mình chạy đến Nam Cương. Xế chiều vào giờ Thân, Thiên Lân cùng với Hải Mộng Dao trở lại chỗ hẹn với Tử Hàn, phát hiện Tử Hàn đã sớm chờ ở nơi đó rồi.Chạy tới trước, Thiên Lân hỏi:- Thế nào rồi?Tử Hàn khẽ lắc đầu, khẽ thở dài nói:- Ta đã thăm dò rồi, biết được từ miệng của Hách Triết thì hiểu rõ, năm đó quả thật Vu Thần hủy diệt hẻm núi đó và đả thương Nạp Tuyết Thiên Hoa. Đáng tiếc Vu Thần vẫn chưa cướp được Đại Luân Hồi bàn, mà Nạp Tuyết Thiên hoa cũng không biết sống chết thế nào, cũng không biết ở nơi nào.Thiên Lân thân thể thoáng động, thất vọng vô cùng, thì thẩm nói:- Cứ như vậy, chẳng phải uổng phí chạy tới chạy lui. Ta đến chỗ nào tìm Đại Luân Hồi bàn đây.Hải Mộng Dao an ủi:- Không nên nản chí, chuyện do người làm, chung quy có thể nghĩ đến biện pháp.Thiên Lân cười khổ, ánh mắt uể oải, trong lòng có phần bực bội.Lần này xuôi Nam, Thiên Lân mặc dù ở trung thổ đến mấy ngày rồi, trải qua không ít chuyện, chạy tới không ít nơi. Vốn dĩ vẫn ôm hy vọng rất lớn, cho rằng có thể tìm được Đại Luân Hồi bàn, nhưng kết quả lại vô công chẳng kết quả, điều này sao không khiến cho hắn phải cảm thấy uể oải tức giận được?Tử Hàn thấy Thiên Lân tâm tình sa sút, lúc này chuyển sang đề tài khác, hỏi:- Liệt Phong đâu? Cô ấy sao không cùng về với mọi người?Hải Mộng Dao đáp:- Khi chúng ta tới Nhạn Đãng sơn thì gặp mấy người Vũ Điệp và Thiện Từ, theo sự hướng dẫn của bọn họ mà gặp được Lục Nga. Bây giờ, Liệt Phong đi theo Lục Nga, Vũ Điệp rời đi đến Trừ Ma liên minh.Tử Hàn nói:- Té ra là vậy, chúng ta tiếp tục đi đâu đây?Hải Mộng Dao liếc Thiên Lân, trầm ngâm rồi nói:- Lúc này Thiên Lân tâm tình sa sút, ta có ý dẫn đệ ấy quay về chỗ ở năm xưa của sư phụ. Nhìn qua nơi đó một lần để thư giãn tâm tình của đệ ấy.Tử Hàn đáp:- Như vậy cũng tốt, còn chuyện liên quan đến thần khí, chúng ta từ từ mới nghĩ biện pháp.Hải Mộng Dao gật đầu, quay lại nhìn Thiên Lân nói:- Đi thôi, chúng ta quay về Tây Thục, chuyện này nghĩ biện pháp khác.Thiên Lân bật cười khổ, cũng không nói gì cả, lúc này đi theo Hải Mộng Dao, Tử Hàn rời khỏi Nam Cương.Hoàng hôn, Hải Mộng Dao mang theo Thiên Lân cùng với Tử Hàn quay lại nhà của Lục Vân năm xưa, khi đó mọi thứ vẫn hệt như trước, không thấy có thay đổi nào cả. Đứng cách ngoài vài trượng, Tử Hàn nhìn căn nhà phòng ốc đơn giản đó, kinh ngạc nói:- Nơi này đã có trận pháp thủ giữ?Hải Mộng Dao cười trả lời:- Đây là do năm đó sư phụ vì muốn bảo vệ sư ông và sư bà mà cố ý thiết lập trận pháp, vẫn giữ nguyên đến nay. Bất cứ tà linh nào cũng không tới gần được.Thiên Lân lúc này tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, sắc mạnh điềm nhiên nhìn ngắm những phòng ốc trước mắt, cất tiếng hỏi:- Cha năm đó ở nơi này?Hải Mộng Dao đáp:- Sư phụ tổ tiên ở kinh thành,. vì có khuyết điểm mới cố ý mang đến nơi này, trước sau tổng cộng ở đây gần hai mươi năm.Tử Hàn cười nói:- Cũng đến nơi này rồi, đây cũng là nơi ông ấy ở khi xưa, chúng ta vào nhìn một cái đi, đêm nay tiện thể ở lại chỗ này luôn.Cất bước đi vào trong, Tử Hàn đi cùng Hải Mộng Dao kéo Thiên Lân vào mái nhà ấm áp năm xưa. Đêm nay, ba người đều ở lại nơi này, trong lòng đều có những cảm tưởng khác nhau. Đối với Thiên Lân, đây là nhà của hắn, khiến cho tâm tình hắn khác thường. Nhưng nghĩ lại lúc này đang xuôi Nam, Thiên Lân do bởi tâm tình xúc động mà căn bản không nhắm mắt được. Hải Mộng Dao ngày xưa đã từng ở qua nơi này, nhưng lúc ấy ở cùng Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết mấy người, nhưng nay lại đi cùng với Thiên Lân, hai lần có ý nghĩa khác biệt rất lớn. Tử Hàn tương đối trầm tĩnh, nhưng nghĩ tới nơi đây đã từng là nhà của Thiên Lân, tâm tình không khỏi có sự khác thường, vừa có sự hứng thú, lại có sự mong chờ đến khẩn trương.Một đêm bình an, sáng sớm ngày thứ hai, Thiên Lân đã sớm trở dậy, một mình đi ra ngoài phòng, thưởng thức sương sớm bao trùm lên núi cao mông lung. Chốc lát sau, Hải Mộng Dao và Tử Hàn cùng nhau đi ra, đứng hai bên Thiên Lân, một trái một phải, trong tiềm thức đã đặt Thiên Lân vào vị trí trung ương rồi.- Thế nào, cảnh sắc nơi này đẹp không?Nhẹ nhàng Hải Mộng Dao lên tiếng hỏi.Thiên Lân điềm nhiên đáp lại:- Rất đẹp, rất có ý tứ.Tử Hàn nói:- Như vậy chỉ cần chàng muốn, chàng liền có thể đến được.Thiên Lân cười cười, có phần thất vọng nói:- Đắc ý có hàng ngàn hàng vạn ta đều được, chỉ là phần đắc ý không được trọn vẹn, vẫn cứ quay cuồng mãi trong lòng ta.Hải Mộng Dao lên tiếng:- Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người không có lòng. Năm đó sư phụ trải qua đau khổ mới được công đức viên mãn, đệ bây giờ chỉ mới bị một chút khó khăn như vậy liền xem thường buông bỏ, lại chán chường uể oải, chẳng phải tổn hại đến mặt mũi sư phụ năm đó sao?Thiên Lân phản bác lại:- Đệ cũng không nói gì đến chuyện chịu thua, đệ chỉ không cam lòng, đối với việc chạy tới chạy lui như vậy mà không lấy được gì thì cảm thấy tức giận.Tử Hàn an ủi:- Không nên tức giận, có khả năng chỉ là thời cơ còn chưa tới. Một khi cơ hội đến rồi, huynh cũng phải tận lực đi tìm, cơ hội cũng sắp xuất hiện trước mặt của huynh giờ này đó.Thiên Lân cảm nhận được sự quan tâm của Tử Hàn, không nhịn được cảm kích đáp:- Cảm ơn Tử Hàn tỷ tỷ.Tử Hàn cười đáp:- Không cần phải nói lời tạ ơn, đệ chỉ cần hành động để biểu đạt, lấy lại tinh thần, không chịu khuất phục.Thiên Lân nghiêm mặt nói:- Tỷ cứ yên tâm, ta sẽ không dễ dàng bị khó khăn đánh bại được. Mặc dù lúc này đây tìm kiếm không được Đại Luân Hồi bàn mà phải quay về, ta nhất định sẽ không bỏ qua, ta sẽ tiếp tục đi tìm một phương pháp khác.Hải Mộng Dao nói:- Đây mới là bộ dạng tốt, cố gắng lên đi.Thiên Lân nhìn Cầm sơn trong ánh mặt trời từ từ sáng tỏ lên, trong lòng nhất thời hào hùng hứng khởi, lớn tiếng nói:- Vì yêu mà nghịch lại trời, không để lại tiếc nuối. Tuy là quay người thời gian không gian, quét ngang chín tầng trời, ta cũng quyết không hề hối hận!Tử Hàn nhìn Thiên Lân, vẻ mặt có phần khác thường, nhẹ giọng nói:- Nếu mà Ngọc Tâm nghe thấy những lời này của đệ, chắc chắc nàng ấy sẽ rất vui vẻ.Hải Mộng Dao buồn bã lên tiếng:- Ngọc Tâm thật là hạnh phúc, cũng thật may mắn, có được tình yêu này của đệ, có được mọi người quan tâm, nàng ấy nhất định sẽ trở về bên cạnh đệ.Thiên Lân cảm ứng được giọng nói khác thường của hai cô, xoay mình lại nhìn hai nàng, nhẹ nhàng vươn tay ôm hai nàng vào trong người, thủ thỉ bên tai của hai nàng:- Tình ái của hai tỷ, ta vĩnh viễn sẽ ghi tạc trong lòng, cuộc đời này không bao giờ quên. Tình yêu của hai tỷ, ta sẽ mang vững vàng trên người, cuộc đời này không bao giờ mất.Hải Mộng Dao và Tử Hàn không nói gì cả, hai người chỉ yên yên lặng lặng tựa vào lòng Thiên Lân, lắng nghe nhịp đập trái tim của hắn.Rất lâu sau, Thiên Lân mới buông hai tay ra, khẽ cười nói:- Mộng Dao tỷ tỷ, hôm nay an bài như thế nào đây?Hải Mộng Dao lạnh lùng điềm đạm đáp:- Hôm nay dẫn đệ đi thăm sư tổ một lần, coi như có biết về tổ về tông của mình.Thiên Lân kinh ngạc nói:- Sư tổ? Sư phụ của cha đệ ở đâu?Hải Mộng Dao cười đáp:- Ngay ở cách không xa dưới Thương Phong lĩnh, chỉ trong chốc lát có thể đến ngay.Thiên Lân ngạc nhiên nói:- Gần như vậy à, thế thì đệ phải đến đó chào hỏi một chút.Hải Mộng Dao cười đáp:- Như vậy, chúng ta tiện thể đi thôi.Nhẹ nhàng bay lên, Hải Mộng Dao đi trước dẫn đường, Thiên Lân và Tử Hàn theo sau bay thẳng về phía Thương Phong lĩnh.Do bởi tốc độ cực nhanh, ba người Hải Mộng Dao chốc lát đã đến dưới Thương Phong lĩnh, từ xa xa liền nhìn thấy một sơn động, cửa động giờ này đang có một bóng người đứng thẳng, quay lưng về phía ba người đang đến.Cười nhẹ, Hải Mộng Dao đi thẳng đến cửa động, khi đến cách cửa động ước chừng ba trượng, cung kính hướng về người kia thi lễ nói:- Mộng Dao mới đến ra mắt sư tổ.Thiên Lân cùng Tử Hàn đi sau một bước, đồng thời đi đến bên Hải Mộng Dao, cung kính lên tiếng:- Thiên Lân (Tử Hàn) mới đến ra mắt sư tổ.Nghe vậy, người kia xoay lại, đúng là Duyên Diệt anh tuấn phi phàm, mặt nở nụ cười, lẳng lặng nhìn cả ba người.Lần này, Hải Mộng Dao và Tử Hàn do bởi lễ pháp cũng để lộ dung mạo chân thật, vẻ đẹp của người thứ hai có phần làm cho Duyên Diệt kinh ngạc. Đương nhiên, điều khiến cho ông cảm thấy hứng thú chính là Thiên Lân, bởi vì Thiên Lân lớn lên rất giống Lục Vân.Điềm nhiên cười, Duyên Diệt nói:- Không cần phải đa lễ, tất cả lại đây đi.Hải Mộng Dao điềm đạm thanh nhã cười, dẫn Thiên Lân và Tử Hàn cùng đi thẳng đến, cười duyên lên tiếng:- Sư tổ, đây là con của sư phụ con. Hôm nay con cố tình dẫn đệ ấy đến thăm người.Duyên Diệt nhìn Mộng Dao, cười nói:- Hai mươi năm rồi không gặp, thay đổi của con thật là không nhỏ chút nào, đã học hết được chân truyền của Lục vân, so với Thiên Lân còn mạnh hơn nhiều.Hải Mộng Dao khiêm tốn đáp lại:- Sư tổ quá khen.Duyên Diệt cười cười, đưa mắt nhìn qua Tử Hàn, tán thưởng:- Không tệ, cô nương cũng không đơn giản, xem ra tiểu tử Thiên Lân này diễm phúc không ít, rất có duyên với phụ nữ.Tử Hàn ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói:- Sư tổ.Duyên Diệt cười ha hả, cũng không trả lời gì cả, ánh mắt nhìn qua Thiên Lân, hứng thú nhìn hắn, hỏi:- Pháp quyết con tu luyện có phần hỗn tạp, ngoại trừ pháp quyết năm phái ra còn có pháp quyết nào khác sao?Thiên Lân trả lời:- Bẩm sư tổ, đệ tử từ nhỏ theo mẹ lớn lên ở Băng Nguyên, tập được bộ Băng Thần quyết, còn có một bộ Thần Tàm Cửu Biến, cùng với Thiên Tượng Vô Thường.Duyên Diệt cười hỏi:- Còn có cái nào khác? Ta sẽ không chỉ pháp quyết cho Mộng Dao.Thiên Lân trầm ngâm nói:- Đệ tử từng lấy từ trong tay của một người khác một pháp khí tên là Âm Huyền chung, trên đó có ghi lại một khúc nhạc Cửu Châu Nộ, ngoài ra, còn từng được một vị tiền bối không biết tên âm thầm truyền thụ cho một bộ Tinh Thần pháp quyết.Duyên Diệt kinh ngạc hỏi lại:- Tinh Thần pháp quyết? Con thi triển ra cho ta nhìn xem qua.Thiên Lân có phần bất ngờ, nhưng không nói gì cả, lúc này thi triển ra Tinh Thần pháp quyết, khiến cho cả khu vực chung quanh thoáng cái đã âm u đi, trên bầu trời xuất hiện một hình ảnh các ngôi sao.Thấy thế, khuôn mặt anh tuấn của Duyên Diệt mày kiếm hơi nhíu lại, cười nói:- Không ngờ được con đã gặp được Tinh Huyễn, còn học được Tinh Hồn Quy Nguyên thuật của hắn, thật sự là khó có đó.Thiên Lân thu hồi pháp quyết, tò mò hỏi:- Tinh Huyễn là ai?Duyên Diệt cười đáp:- Tinh Huyễn chính là cao thủ của Cửu Thiên Hư Vô giới, mấy trăm năm trước nhờ vào thực lực phi thường mà phi thăng lên Cửu Thiên Hư Vô giới, sớm trước ta tới vài chục năm.Thiên Lân nghe vậy có phần kinh ngạc, Tử Hàn lại kinh ngạc la lên:- Nghe nói Tinh Huyễn mất tích mấy trăm năm rồi, không ngờ được đã gặp Thiên Lân.Hải Mộng Dao cười nói:- Đây là duyên phận, ai cũng không giải thích được.Duyên Diệt nhìn Thiên Lân, hỏi:- Nghe nói con đã chết ở Băng Nguyên, sau đó làm sao lại sống trở lại được?Thiên Lân đáp:- Đệ tử nhờ tu luyện Thần Tàm Cửu Biến pháp quyết, có được năng lực phá vỡ kén để sống lại.Duyên Diệt gật đầu nói:- Thì ra là thế, không sai, tiếp tục cố gắng, nói không chừng ngày nào đó có thể vượt qua cả cha của con.Thiên Lân lắc đầu trả lời:- Con lại chưa bao giờ từng nghĩ đến việc vượt qua được cha, con chỉ hy vọng có thể mong được thành tựu một phần là được rồi.Duyên Diệt cau mày nói:- Con có tâm sự? Xem ra là vì tình cảm rồi.Thiên Lân kinh ngạc hỏi:- Sư tổ sao lại biết được?Duyên Diệt đáp:- Thiên cơ không thể tiết lộ được, nói cho ta nghe một chút đi.Thiên Lân chần chừ một lúc, cười khổ đáp:- Ngày đó trên Băng Nguyên con đã gặp phải Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, hai bên triển khai kịch chiến. Do không biết rõ chi tiết của địch nhân lắm, con đã nhanh chóng bị trọng thương. Vì cứu con, Ngọc Tâm đã không tiếc sống chết, phát ra một chiêu cực mạnh, cuối cùng tiêu diệt được địch nhân nhưng cô ấy cũng bị hồn tiêu phách tán, nguyên thần lại bị phong ấn trong thanh Tuyệt Tình kiếm này. Muốn giải trừ được phong ấn, con phải quay lại vài ngàn năm trước. Để tìm kiếm phương pháp, con phải một mình xuôi Nam. Nhưng ai ngờ mấy ngày nay bôn ba khắp nơi, kết quả không thu hoạch được gì.Nghe những lời kể của Thiên Lân xong, Duyên Diệt hiểu được về chuyện của Ngọc Tâm, vẻ mặt có phần quái dị, trầm ngâm nói:- Cô ấy vì con mà chết, con không tiếc tất cả mọi thứ để cứu nàng trở về.Thiên Lân cười khổ đáp:- Con sao không nghĩ đến, tìm mãi không được phương pháp trở về.Duyên Diệt điềm nhiên nói:- Đó là do con tìm sai phương hướng, Đại Luân Hồi bàn chỉ có thể mang con trở về kiếp trước, căn bản không thể trở lại chỗ con mong muốn.Thiên Lân nghi vấn nói:- Thật vậy?Duyên Diệt đáp:- Đại Luân Hồi bàn chính là Phật môn thần khí, nối cầu với kiếp trước của kiếp này, kiếp sau sinh ra. Cái này chính là lấy số mạng của người làm cơ sở chuẩn, tuy có thể trở về nhưng không thể nào thay đổi lịch sử.Thiên Lân hỏi:- Thế thì phải làm thế nào mới có thể trở lại quá khứ, thay đổi được lịch sử đây?Duyên Diệt đáp:- Nếu muốn chính thức quay trở lại thời gian chỉ định, thì phải tìm cho được Thời Không Xuyên Toa Nghi cùng với đường hầm thời không, hai cái không thể nào thiếu đi một. Hơn nữa còn phải chuẩn bị một số điều kiện khác nữa.Thiên Lân vừa vui vừa sợ nói:- Con phải làm thế nào để tìm được Thời Không Xuyên Toa Nghi và đường hầm thời không đây?Duyên Diệt cười nói:- Con cảm giác được chăng?Thiên Lân sửng mình, có chút mơ hồ, nghi hoặc nói:- Con làm sao biết được.Hải Mộng Dao cười mắng:- Ngốc quá, nếu sư tổ biết được bí ẩn này, tất nhiên biết Thời Không Xuyên Toa Nghi ở đâu.Thiên Lân nghe vậy tỉnh ngộ, cả kinh kêu lên:- Thật sự? Tốt quá! Nghĩ không ra con lao lực nếm bao cay đắng, đi một con đường quanh co thật dài. Cuối cùng lại tìm được phương pháp ở chỗ sư tổ, điều này thật sự rất khó làm cho người ta có thể tin được.Tử Hàn cười bảo:- Thật ra, nghĩ cẩn thận, U Linh Quỷ Vương đã sớm nói cho chúng ta biết rồi. Huynh đi tìm Đại Luân Hồi bàn căn bản chỉ uổng phí khí lực mà thôi, thực sự có thể giúp huynh làm được không phải là nó.Thiên Lân cảm thán đáp:- Lúc ấy nếu ta tỉnh táo phân tích, có lẽ sẽ bớt đi những con đường quanh co.Hải Mộng Dao nói:- Vậy cũng chưa chắc, không trải qua những chuyện đó, đệ sức mấy mà đi theo ta đến nơi này.Thiên Lân gật đầu trả lời:- Điều này cũng đúng. Bỏ đi, không nói những chuyện đó nữa, hay là xin sư tổ nói cho nghe, về Thời Không Xuyên Toa Nghi và đường hầm thời không.Duyên Diệt cười đáp:- Thời Không Xuyên Toa Nghi lúc này ở trên tay của ta, còn đường hầm thời không thì ở ngay trong sơn động mà ta ở trong đó. Ta ở nơi này mục đích chính là để canh giữ nó.Thiên Lân mừng rỡ cười nói:- Nói như vậy, tất cả cũng đã an bài xếp đặt xong rồi.Duyên Diệt lắc đầu trả lời:- Không nên cao hứng quá sớm, ngoài hai điều kiện này ra, con còn chuẩn bị một số điều kiện, nếu không thì có đi không về, rất khó xác định được chuẩn xác để trở về lúc này, có khả năng vĩnh viễn dừng ở khoảng thời gian khác, mãi cũng chưa về được.Thiên Lân sắc mặt kinh hãi hỏi:- Sư tổ, con còn phải chuẩn bị điều kiện nào đây?Duyên Diệt đáp:- Trở về thì rất đơn giản, khó khăn chính là trở về như thế nào. Để đảm bảo an toàn, con phải chuẩn bị ba điều kiện: thứ nhất, con phải tìm cho được một vật biểu hiện an lành, cùng đi theo với con. Thứ hai, sáng tạo một điểm mốc để trở về, nhằm để Thời Không Xuyên Toa Nghi có thể cảm ứng rõ ràng được, đến lúc đó mới có thể mang con trở về. Thứ ba, đường hầm thời không thật ra cũng giống với khe thời không, ngụ ý hủy diệt. Con muốn đi xuyên qua được chỗ hủy diệt này, phải có một vật giống như sinh cơ bừng bừng đè nén được sức mạnh hủy diệt đó, như vậy mới có thể giảm nhỏ nguy cơ khi con vào trong đó.Thiên Lân chần chừ nói:- Ba điều kiện này, con phải làm thế nào mới có thể tìm được?Duyên Diệt đáp:- Điều kiện thứ nhất phải chính con tìm ra. Điều kiện thứ hai ta có thể trợ giúp con một tay. Về điều kiện thứ ba, chỉ sợ Mộng Dao phải ra chút sức mới có cơ hội tìm được đồ vật này.Hải Mộng Dao nói:- Nghĩa bất dung từ, sư tổ chỉ cần dạy bảo là được rồi.Duyên Diệt nói:- Theo ta được biết, một gốc thực vật đầy sức sống chính là một gốc cây nhỏ, nó có một cái tên êm tai là Thiên Thảo. Vật ấy hết sức trọng yếu, chỉ bằng vào nó để trấn áp khí hung sát trong đường hầm Thời Không, cũng sáng tạo lại điểm đó như cũ.Hải Mộng Dao hỏi:- Thiên Thảo ở nơi nào, con phải đi tìm nó ở đâu đây?Duyên Diệt trầm ngâm đáp:- Muốn tìm cho được Thiên Thảo, trước hết phải tìm cho được Vạn Tượng Huyền Tôn.Hải Mộng Dao sửng mình, kinh ngạc vô cùng nói:- Vạn Tượng Huyền Tôn của Thiên Địa môn? Nhưng huyền tôn đang ở Hải Vực.Duyên Diệt đáp:- Chính vì nguyên nhân như vậy mới muốn con ra mặt.Hải Mộng Dao nói:- Được, việc này cứ để con gánh vác.Duyên Diệt điềm nhiên đáp:- Như vậy, còn lại thì phải xem Thiên Lân thế nào rồi.Nghe vậy, Thiên Lân hỏi:- Sư tổ, ngài nói vật biểu hiện an lành là cái gì đây? Con phải tìm thế nào đây?Duyên Diệt trầm ngâm đáp:- Cái này thì ta không cách nào trả lời cho con được, bất quá có thể ám chỉ cho con một chút, có thể tìm được hay không thì phải xem vận khí của con.Thiên Lân hơi mừng, vội nói:- Sư tổ xin nói cho biết.Duyên Diệt cười kỳ lạ, nhỏ nhẹ đáp:- Từ nơi nào thì đi đến nơi đấy.Thiên Lân ngạc nhiên, trầm tư một chốc rồi nghi hoặc nói:- Sư tổ ý muốn nói con phải quay lại Băng Nguyên đi tìm?Duyên Diệt cười đáp:- Trẻ con dễ dạy.Thiên Lân thoáng an tâm, hỏi lại:- Về mặt thời gian có hạn chế gì không?Duyên Diệt đáp:- Khi nào con tìm được thì sẽ tiện thể bắt đầu, để tránh trì hoãn thời gian lâu quá, coi như sử dụng thời hạn một tháng làm giới hạn, con cảm thấy như thế nào?Thiên Lân suy nghĩ một chút đồng ý nói:- Như vậy chắc là đủ rồi, đệ tử cũng nên quay về Băng Nguyên, trước khi đi sư tổ có dạy bảo gì không?Duyên Diệt cười đáp:- Con rất thông minh, tiện đây ta cho con một đề nghị. Vật biểu hiện an lành rất nhiều, thích hợp con là cái gì?Thiên Lân như hiểu như không, cười trả lời:- Đa tạ sư tổ, đệ tử xin cáo từ.Hải Mộng Dao thấy thế, nhẹ nhàng nói:- Sư tổ bảo trọng, chúng con đi trước một bước.Duyên Diệt cười đáp:- Đi thôi, có vật rồi mới quay lại tìm ta.Hải Mộng Dao mỉm cười gật đầu, liền dẫn Thiên Lân cùng với Tử Hàn rời đi. Chỉ trong chốc lát ba người quay lại nơi ở cũ. Hải Mộng Dao hỏi:- Thiên Lân, đệ định một mình quay về?Thiên Lân trầm ngâm đáp:- Điều này trước đây thật ra đệ cũng chưa nghĩ qua, tỷ tỷ thấy thế nào đây?Hải Mộng Dao đáp:- Tỷ và đệ đều có việc quan trọng, nhân tiện xem thử Tử Hàn đi với ai.Thiên Lân bảo:- Băng Nguyên lạnh lẽo, hoàn cảnh ác liệt, Tử Hàn tỷ tỷ chưa từng đi qua, chỉ sợ rất khó thích ứng, chi bằng đi theo tỷ tỷ đi tìm Thiên Thảo, đệ đi tìm vật biểu hiện an lành nhân tiện quay về ngay.Hải Mộng Dao nói:- Ta không có ý kiến, Tử Hàn muội cảm thấy thế nào?Tử Hàn thật ra rất muốn đi theo Thiên Lân, nhưng hôm nay Thiên Lân đã lên tiếng, nàng cũng không phản bác, lúc này gật đầu đáp:- Ta đang muốn đi theo tỷ tỷ học thêm chút kinh nghiệm.Hải Mộng Dao nói:- Như vậy, muội đi theo ta đến Hải Vực một chuyến.Thiên Lân cũng nói:- Việc này cũng không nên chậm trễ, chúng ta nên chia tay thôi.Hải Mộng Dao cùng với Tử Hàn có chút không nỡ, tình cảm đầy tràn nhìn Thiên Lân, ai cũng không mở miệng. Cảm thấy hai cô như không muốn, Thiên Lân chủ động tiến lên ôm lấy từng người, lập tức phất tay rời đi, mặt nở nụ cười tươi.Đưa mắt nhìn theo Thiên Lân đi xa, Hải Mộng Dao khẽ nói:- Chúng ta cũng đi thôi, sớm ngày tìm được Thiên Thảo, chúng ta liền có thể gặp lại Thiên Lân.Tử Hàn nhẹ nhàng gật đầu, đi theo Hải Mộng Dao, chỉ trong nháy mắt liền biến mất trong gió mát.Lúc này đây, Thiên Lân xuôi Nam, quá trình rất khúc chiết, chẳng những trải qua những trận sinh tử, quá trình tìm kiếm còn mất công mất sức hơn nữa, một lần tâm tàn ý lạnh, rồi lại cuối cùng xua tan mây mù thấy được ánh mặt trời.Đúng lúc này, Thiên Lân tràn đầy cảm xúc, cảm khái đời người biến hóa khó lường, từ đó học được rất nhiều.Một Nam một Bắc, qua lại đan xen. Thiên Lân lần này ngược Bắc, hắn có thể tìm được vật biểu hiện an lành thuộc về hắn? Mà vật biểu hiện an lành lại để là cái gì?Năm đến Bắc trụ, tai kiếp dừng bước. Thái Huyền Hỏa Quy xuôi Nam, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực lại đi về phía Nam, tất phải làm ra một trường kiếp nạn, cuối cùng nên hóa giải như thế nào? Xích Viêm đuổi theo, Tân Nguyệt mấy người đuổi theo. Cuối cùng có thể ngăn cản được tai kiếp dừng bước không?Lục Nga có thể nhận ra được diện mục vốn có của Thiên Ngô thần tướng không?Tất cả mọi nghi vấn đều cần có thời gian nhất định để khai mở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui