Dạ Mộ Bạch cười mà không đáp, Xích Viêm lại như không nghe thấy, Ma Da thì ngậm miệng không trả lời, Diễm Xích Mã thì căn bản cũng không biết.- Cái gọi là Huyền Tàng Cửu Bí là ám chỉ chín tộc loại khác nhau trên thế gian, tồn tại một cách thần bí với thuộc tính khác nhau. Chia thành Tứ Tuyệt và Ngũ Hành, có thể là người, có thể là yêu. Khả năng là tiên, cũng có khả năng là quỷ …Thanh âm phát lên bất ngờ đưa ra một câu trả lời đơn giản, cũng khiến cho mọi người có mặt ở đó phải thất kinh.Khiếu Thiên nhìn người đến, kinh ngạc vô cùng, vọt miệng nói:- Bát Bảo, thì ra là ngươi!Ánh sáng rực rỡ chợt lóe lên, Bát Bảo hiện thân, vừa hay ở bên trái của Khiếu Thiên, khoảng cách ước chừng chục trượng.- Đúng là ta, ngươi sao lại ở nơi này?Quan sát những người có mặt, Bát Bảo giọng nói có phần bất ngờ. Khiếu Thiên bật cười khổ sở than thở:- Một lời khó mà nói hết được. Tình hình bên ngươi thế nào rồi?Bát Bảo đáp:- Ta tốn không ít thời gian mới bỏ rơi được Kim Sí Huyết Ảnh, trước mắt còn chưa biết tình hình bọn Dao Quang thế nào rồi.Dạ Mộ Bạch điềm nhiên đáp:- Không cần phải lo lắng, ba ngày đã qua rồi, tai ách khủng khiếp của Thiên Lân tạm thời đã qua một giai đoạn rồi.Bát Bảo quan sát Dạ Mộ Bạch, cất tiếng hỏi:- Ngươi đi vào nhân gian cũng bởi vì hắn?Dạ Mộ Bạch hỏi ngược lại:- Bốn người chúng ta ai lại không phải vì hắn đây?Bát Bảo đáp:- Ta chắc không tính vào đó.Dạ Mộ Bạch cười nói:- Có lẽ bởi vì ngươi nhắc đến sự xuất hiện hai mươi năm trước?Bát Bảo đáp:- Có lẽ như vậy, điều đó cũng không quan trọng lắm.Khiếu Thiên mơ hồ không hiểu, cất tiếng hỏi:- Bát Bảo, người mà các ngươi nhắc đến là ám chỉ người nào vậy?Bát Bảo chần chừ một lúc rồi khẽ trả lời:- Thiên Lân.Khiếu Thiên hoàn toàn không bất ngờ trước chuyện này, hỏi tiếp:- Theo ta biết được, trong các ngươi, Vạn Niên Bức Vương chắc chưa từng gặp qua Thiên Lân. Lão ta làm sao lại có quan hệ với Thiên Lân?Ma Da hừ giọng đáp:- Không biết thì chớ có nói lung tung, trước đây ta vừa mới gặp qua Thiên Lân.Khiếu Thiên kinh hãi mừng rỡ nói:- Thiên Lân không sao chứ?Ma Da trả lời:- Hắn có vẻ rất tốt đẹp.Khiếu Thiên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt quay lại nhìn Dạ Mộ Bạch, cất tiếng hỏi tiếp:- Bây giờ còn tiếp tục chờ nữa không?Dạ Mộ Bạch điềm đạm thanh nhã đáp:- Tứ bí gặp nhau, thật là hiếm có, chờ nữa cũng vô ích thôi.Xích Viêm nói:- Nếu như người đã tập trung đủ, ngươi có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra.Dạ Mộ Bạch quét mắt qua mọi người, thôi không cười cợt nữa, có phần thương cảm cất tiếng nói:- Đối với chúng ta, thực ra rất nhiều câu không dễ nói ra, mọi người đều có thể hiểu rõ. Lần này gặp nhau, nói cho cùng chính là ý trời an bài. Không phải cố ý biểu đạt chuyện gì, chỉ cần giữ lại một phần ký ức đó cũng là một sự tồn tại.Ma Da lên tiếng:- Không cần phải giả bộ giả tịch, ngươi hiểu rõ không có nghĩa là ta hiểu rõ, có gì ngươi cứ nói rõ ràng hẳn ra đi.Dạ Mộ Bạch nhìn Ma Da, giọng bình thản nói:- Ngươi không hiểu rõ bởi vì ngươi có một sức mạnh đặc thù, rất nhiều chuyện không cần phải hiểu rõ. Chúng ta hiểu rõ bởi vì chúng ta không có loại sức mạnh đặc thù của ngươi đó, vì thế trên phương diện khác lại mạnh hơn ngươi.Ma Da hừ giọng nói:- Ngươi nói câu này căn bản không có cách nào chứng thực, ta làm sao biết được thật giả.Dạ Mộ Bạch đáp:- Ngươi không tin tưởng ta, ngươi có thể hỏi bọn họ.Ma Da có phần thẳng thắn nói:- Hỏi thì hỏi, ta thế nào cũng phải hiểu cho rõ ràng.Dạ Mộ Bạch vẻ mặt điềm đạm, tỏ ra không quan tâm. Xích Viêm ngậm miệng không nói, ánh mắt bàng quan lạnh lẽo.Bát Bảo quanh người hào quang lóe hiện, khi tiếp xúc với ánh mắt của Ma Da thì mở miệng nói:- Thực ra có một số chuyện ngươi không cần phải hiểu rõ, nhiều khi hiểu rõ càng không tốt. Bất quá với tình trạng ngươi hiện nay, ngươi không hiểu cho rõ ràng thì không hề cam tâm. Nếu ngươi như vậy, ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi. Trước hết, hãy bàn về thân phận chúng ta, ngươi biết được nhiều hay ít?Ma Da đáp:- Đó là người đứng đầu tộc Bác Phụ, người phụ nữ áo đen và ngươi chắc đều thuộc về Huyền Tàng Cửu Bí. Còn lại một ngựa một con sói kia thì không có gì thần bí cả.Khiếu Thiên nghe vậy cảm thấy rất bất ngờ, Bát Bảo và Dạ Mộ Bạch thuộc về Huyền Tàng Cửu Bí, điều này ông ta quả thật chưa từng nghĩ đến bao giờ. Để chứng thực chuyện này, Khiếu Thiên cất tiếng hỏi:- Bát Bảo, hắn nói vậy có đúng hay không?Bát Bảo trả lời:- Lời nói của Ma Da không hoàn toàn đúng, nhưng phần lớn là đúng. Thân là Vạn Niên Bức Vương còn lại duy nhất trong tộc Bức Nhân, Ma Da được liệt vào trong Huyền Tàng Cửu Bí, chính là đứng hàng thứ ba trong Tứ Tuyệt. Ta đến từ Nại Hà giới ở Quỷ vực, cũng thuộc về một trong Huyền Tàng Cửu Bí, được liệt hàng thứ tư trong Tứ Tuyệt. Dạ Mộng công chúa là người thừa kế của tộc Dạ Mộng, được liệt vào hàng đầu trong Tứ Tuyệt của Huyền Tàng Cửu Bí, có được Hắc Ám thần khí. Còn đối với Xích Viêm, Ma Da hoàn toàn không biết được thân phận thực sự của hắn.Ma Da nghe vậy, nghi ngờ nói:- Ta nói hắn là người tộc Bác Phụ lẽ nào không đúng?Bát Bảo đáp:- Câu này không phải là không đúng, nhưng Xích Viêm còn có một thân phận khác nữa. Huyền Tàng Cửu Bí phân thành Tứ Tuyệt Ngũ Hành, chính là chuyện thần bí nhất trên thế gian, người đời rất ít biết được rõ ràng tình hình trong đó. Tứ Tuyệt chính là Dạ Mộng, Hoàng Họa, ngươi, ta. Còn Ngũ Hành là ai thì thiên hạ rất hiếm người biết được.Ma Da không hiểu, nói:- Chuyện này và tên to đầu kia có quan hệ gì đây?Bát Bảo đáp:- Ngũ Hành và Tứ Tuyệt trong Huyền Tàng Cửu Bí có khác biệt rất lớn, chia thành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, cũng có thể truyền đời kéo dài, mà Tứ Tuyệt lại không có được năng lực này. Nói cách khác, thân phận của Tứ Tuyệt tương đối cố định, nhưng Ngũ Hành lại biến ảo không ngừng. Trước mắt, Xích Viêm chính là thừa kế thần lực Hỏa trong Ngũ Hành, chính là một trong Ngũ Hành hiện nay của Huyền Tàng Cửu Bí giống chúng ta.Câu này đối với Ma Da, Khiếu Thiên, Diễm Xích Mã hệt như tiếng sét vang lên giữa trời thanh, bởi vì ai cũng không thể nào ngờ được, Xích Viêm lại cũng thuộc về Huyền Tàng Cửu Bí.Nhìn Xích Viêm đang trầm ngâm không nói gì cả, Diễm Xích Mã cất tiếng hỏi:- Bọn họ nói là thật phải không?Xích Viêm cúi đầu nhìn Diễm Xích Mã, điềm nhiên đáp:- Chuyện đó không quan trọng, ngươi chỉ cần nhớ ta tên Xích Viêm là được rồi.Diễm Xích Mã không nói nhiều, nó hiểu rõ lời nói của Xích Viêm, yên yên lặng lặng quan sát.Ma Da nhìn Xích Viêm, không vui vẻ gì nói:- Khó trách lần đầu mới gặp, ngươi lại biết được lai lịch của ta, té ra ngươi cũng là một trong Huyền Tàng Cửu Bí.Xích Viêm đáp:- Đối với ngươi, ta là ai đều không quan trọng, ngươi và ta sẽ không có quá nhiều qua lại.Ma Da hừ khẽ một tiếng, đưa mắt nhìn lại Bát Bảo cất tiếng hỏi:- Các ngươi sao lại biết được thân phận của hắn, có phải là đã gặp nhau trước không?Bát Bảo đáp:- Huyền Tàng Cửu Bí có thần dị khác nhau, trong Tứ Tuyệt, chỉ có ngươi và Hoàng Họa không có năng lực nhìn thấu suốt được định mệnh. Còn đối kẻ kế thừa của Ngũ Hành, thần lực bọn họ thừa kế thuộc tính rõ ràng, mỗi cái đều có thần lực riêng của mình, có được năng lực đặc thù nhất định.Ma Da không phục, cất tiếng hỏi:- Vì sao ta và Hoàng Họa lại không có năng lực nhìn thấu suốt được định mệnh huyền cơ?Bát Bảo trầm ngâm một lúc, trả lời:- Bởi vì các ngươi có được năng lực còn huyền bí hơn, nhưng lại bị một số điều kiện hạn chế.Ma Da nghi hoặc nói:- Ngươi nói rõ ràng hơn một chút được không.Bát Bảo đáp:- Ta chỉ có thể nói với ngươi những chuyện đó. Còn lại những chuyện khác cần phải có thời gian để khai mở thêm.Thấy Bát Bảo không muốn nói nhiều, Ma Da đưa mắt nhìn sang Dạ Mộ Bạch, cất tiếng hỏi:- Còn ngươi, không muốn nói chút gì phải không đây?Dạ Mộ Bạch cười đáp:- Hắn thực ra đã nói với ngươi rất nhiều chuyện rồi, những chuyện còn lại cần bản thân ngươi phải đi làm cho rõ ràng ra. Lần này gặp nhau, thực ra không phải để nói chuyện mà bởi vì lần này định mệnh của chúng ta gặp giao nhau một chỗ. Chờ đến lần tới gặp lại, tình hình chắc chắn đã thay đổi.Ma Da nghe vậy có phần phiền muộn, lời nói của Dạ Mộ Bạch và Bát Bảo thâm sâu khó hiểu được, khiến y căn bản không hiểu rõ, hỏi nhiều cũng uổng công mà thôi.Xích Viêm vẫn luôn không nói gì cả, ngầm suy nghĩ những lời của Dạ Mộ Bạch và Bát Bảo, trong lòng mơ hồ hiểu được mấy phần, bề mặt lại tỏ ra vô cùng bình thản.Khiếu Thiên từ khi biết được thân phận của Xích Viêm liền trầm ngâm không nói, đối với lần gặp nhau này, ông tuy còn không cách nào hiểu được ảo diệu bên trong nhưng lại ít nhiều đoán ra một chút. Vì thế, Khiếu Thiên không hề nói nhiều, ông biết rất nhiều chuyện không nên hỏi nhiều, vì thế chọn phương án bàng quan một bên. Cứ như vậy, cả khu vực liền yên lặng trở lại, không khí có phần kỳ quái.Ngửng đầu nhìn lên, Dạ Mộ Bạch liếc bầu trời, khẽ lẩm bẩm:- Gặp nhau là duyên, ly biệt cũng là duyên, duyên đến duyên đi, đời người trăm năm. Xích Viêm, ngươi phải đi rồi đó, hãy tranh thủ thời gian cho tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...