Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Hách Liên Bái thần trí ngày càng không tỉnh táo, hồi bệnh nặng lúc trước đã đem lão đào rỗng, lại thêm một lần kinh hách, dường như muốn lấy luôn cái mạng của lão. Ban ngày, thời gian có thể thanh tỉnh cũng ít, mỗi lần nghe Hách Liên Dực nói chuyện đều phải cố gắng vực dậy tinh thần, đa phần Hách Liên Dực nói chưa xong lão đã mơ màng thiếp đi.
Mọi người đều thấy rõ ràng, Thái tử trước mắt còn ở tại Đông Cung, nhưng đại khái không bao lâu nữa sẽ đổi sang chỗ khác.
Vì thế khi Hách Liên Dực còn chưa đăng cơ, chuyện quốc gia thiên hạ đã đè nặng lên vai y bằng một tư thái lăng lệ khác thường, ngay cả thời gian để thích ứng cũng không có. Một san hà thập phần phong quang, thời điểm tiên đế còn tại đã lụn bại phân nửa, truyền cho Hách Liên Bái, cũng coi như miễn cưỡng chống đỡ, Hách Liên Bái tại vị ba mươi sáu năm, không phụ sự mong đợi của mọi người mà đem nửa còn lại đạp đổ nốt, giờ vào tay Hách Liên Dực, quả thực không biết nên lấy cái gì để kế tục.
Không biết là y thời vận không tốt, hay bản thân y chính là vì thế đạo mà sinh.
Nhưng nếu mấy chuyện đó cũng chẳng tính thành cái gì, thì việc ở dưới giường Hách Liên Bái phát hiện bức họa kia đã thành một tảng đá nặng nhất đè trĩu trong lòng Hách Liên Dực. Mấy ngày nay y cơ hồ luôn theo bản năng mà nhìn Cảnh Thất, từ các góc độ khác nhau quan sát dung nhan đã sớm in hằn trong tâm trí.
Có thể là do y nhìn nhiều quá, hoặc cũng có thể là do tâm tư luôn tự kỷ ám thị. Nhìn tới nhìn lui, lại cảm thấy, bản thân có thể tìm ra chút manh mối trên gương mặt mà dù có nhắm cả hai mắt thì hình bóng vẫn luôn phảng phất trong tim.
Trước kia chỉ cho rằng Cảnh Thất thật giống Vương phi, giống từ đường môi nét mắt, đến dáng hình gương mặt cũng giống đến vô cùng, khiến cố nhân năm đó chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra hắn là nhi tử của ai, nhưng hiện tại, không hiểu sao Hách Liên Dực lại nghĩ rằng, người này thế nhưng cũng có vài phần giống Hách Liên Bái, nhất là lúc hắn mệt mỏi ngẩn người.
Trong lòng liền càng ngày càng thấp thỏm.
Hách Liên Bái thiết tưởng, nếu người nọ chỉ là Cảnh Bắc Uyên, dù mong manh, thì mình chí ít cũng vẫn được vài phần phần hy vọng, nhưng vạn nhất người nọ thật sự là huynh đệ huyết mạch tương liên thì sao đây?
Thiên lý nhân luân, huyết mạch cương thường, há có thể nghịch chuyển võng cố (phá bỏ) sao? Kia là thân huynh đệ của mình a!
Cổ nhân, bình sinh chẳng hiểu tương tư, vừa vướng tương tư, liền sợ tương tư. Thì ra chính là tư vị như vậy.
Ý niệm này ban đầu chỉ là phỏng đoán, cuối cùng sau một hồi lại một hồi tư lự, rốt cuộc sâu sắc hóa thành chân tướng, trong lòng chậm rãi dâng lên một cỗ tuyệt vọng thê lương.
Nhưng Hách Liên Dực chỉ có thể cảm thụ ở trong lòng, lại không cách nào cùng người nói ra.
Nếu chỉ có một mình mình úc kết chuyện này trong lòng thì cũng thôi đi, trước mắt thế đạo phân loạn, người khác chưa chắc đã chú ý đến chút tư tâm này của Thái tử, nhưng Cảnh Thất lại cố tình hiểu rõ, lại cố tình mỗi lần Hách Liên Dực nhìn qua đều để ý đến thần sắc của y.
Mắt thấy mục quang Hách Liên Dực nhìn qua càng ngày càng phức tạp, Cảnh Thất một mặt giả vờ như không chú ý tới, một mặt thấy tâm mình như trầm hẳn xuống, một kiếp này, toàn bộ tinh lực của Cảnh Thất đều dồn cả vào việc thoái nhượng, chính mình sớm đã không còn lấy nữa phần dã tâm như lúc trước, hai mươi năm qua còn tự làm ô uế thanh danh bản thân.
Kiếp trước hắn trong mắt mọi người là Nam Trữ vương tinh minh thần toán, kiếp này lại thành đệ tử hoàn khố hoang đườmg bậc nhất kinh đô, Thái tử điện hạ còn muốn hắn phải làm thế nào nữa đây?
Ngay cả tượng đất còn có ba phần thổ tính*, bản thân kiếp này hành tẩu trần thế, những chuyện không nên làm đều làm hết cả rồi, trăm phương ngàn kế như vậy, chẳng lẽ vẫn tìm không được thứ gì tốt đẹp hay sao?
*Kẻ hiền lành mấy cũng có một phần hung dữ
Cho dù hắn không còn quá mức thân cận Hách Liên Dực, nhưng từ nhỏ đến lớn đều là bên nhau mà trưởng thành, bao năm ân tình cùng chung hoạn nạn, lại chỉ vì một bức tranh không rõ thật giả, một thân không rõ huyết mạch từ đâu mà không dung nổi hắn hay sao?
Thái tử điện hạ, lòng đa nghi của ngài rốt cuộc lớn bao nhiêu a!
Bởi vậy, vốn dĩ ban đầu còn chưa đủ kiên định, còn hơi có ý tứ muốn vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt rồi tính sau, rốt cuộc chút tâm tư đó đều tan tành hết cả, Cảnh Thất cuối cùng không hề dao động nữa, hắn muốn rời bỏ thật xa cái nơi đầy thị phi này, chờ đến khi nguy cơ của Đại Khánh trần ai lạc định, bầu trời Tây Bắc không còn bóng dáng của khói lửa chiến tranh, thì cho dù có chết, cũng phải chết ở ngoài kinh thành, tuyệt không muốn quay nhìn một mảnh thương tâm bên bờ Vọng Nguyệt kia nữa.
Tiếc cho Bạch Vô Thường lưu luyến âm gian cả trăm ngàn năm, nhìn quen cảnh hồn phách hồng trần phiêu diêu trước mặt, lại vẫn chưa minh bạch được rằng —— cái đáng sợ nhất của nhân tâm, chính là không ngoài mấy từ “Vô trung sinh hữu, dĩ kỷ độ nhân”*, Hách Liên Dực cùng Cảnh Bắc Uyên, một kẻ đa nghi một người đa tâm, giữa bao hồi thật thật giả giả, chỉ sợ ngay cả chính mình cũng phân không rõ bản thân là chân tình hay hư ý. Kẻ si tâm cứ một mảnh si tâm, người nghi ngại cũng cứ một lòng nghi ngại.
*Nói không thành có, suy bụng ta ra bụng người
Tiền thế phụ, kim sinh phụ. Cho dù có là Cảnh Bắc Uyên khổ đợi bên tam sinh thạch ba trăm năm đi chăng nữa, khi một mảnh khóang thế tình si đã dần nguội lạnh, thứ còn sót lại cũng chỉ là một khoảnh tro tàn mà thôi.
Sinh mệnh là vốn có, từ đâu định nên thất sinh duyên? Bất quá là một hồi nhân quả không biết kết hạ từ lúc nào, lừa dối hết thảy, vướng mắc mấy trăm năm, nợ nần trả hết, khiến đám quỷ thần si tâm ngộ tính không đủ thêm vọng tưởng suy đoán mà thôi.
Hách Liên Dực mỗi đêm phải đến canh ba mới ngủ được, chỉ chợp mắt trong chốc lát, giữa đêm đen hoảng hốt, y lại mộng thấy Cảnh Thất.
Người nọ ở trong mộng vẫn là một thân thanh sắc trường bào nghiễm tụ phiên nhiên, tóc dài chưa buộc như thuở còn thiếu niên, ở một nơi không xa chẳng gần khẽ mỉm cười nhìn y. Y tiến về phía trước một bước, người nọ liền lui ra phía sau một bước, y nhanh chóng đuổi tới, người nọ liền bị gió cuốn ngược lại về phía sau.
Hách Liên Dực gấp gáp, bỗng nhiên hiểu được như thế nào là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, cho dù tay có thể chạm đến, vẫn vĩnh viễn vô pháp đạt được, y chỉ có thể mở to mắt nhìn người nọ khinh miêu đạm tả, mang theo tiếu ý như có như không phiêu nhiên viễn khứ, trong lòng đau đến cùng cực, nhịn không được lớn tiếng gọi: “Bắc Uyên!”
Lập tức dưới chân hụt hẫng, như rơi vào vực sâu, Hách Liên Dực lúc này mới tỉnh giấc từ giữa đêm khuya. Hách Liên Dực vươn tay sờ lên khóe mắt, lại kinh giác khi phát hiện ra một mảng ươn ướt.
Vu Qùy đứng hầu bên cạnh đang lén lút gà gật, bị y làm bừng tỉnh, vội lại gần hỏi: “Thái tử điện hạ bị ác mộng sao?”
Hách Liên Dực “Ân” một tiếng, từ trên giường ngồi dậy.
Hai tiếng “Bắc Uyên” kia, Vu Qùy nghe được rõ ràng, trong lòng thấp thỏm, lại không dám ngôn thanh, chỉ có thể ở một bên yên lặng đứng hầu.
Hách Liên Dực đột nhiên cảm thấy không đợi được nữa, có lẽ là bởi loại bi thương trong mộng này quá mức rung động đến chân thật, khiến bản thân càng bức thiết tưởng niệm một Cảnh Thất có thể trông thấy có thể chạm đến hơn, liền đứng dậy nói: “Thay y phục, cô gia muốn xuất cung”.
Vu Quỳ ngẩn ra, kên tiếng thăm dò: “Điện hạ… Vừa mới qua canh bốn”.
Hách Liên Dực hơi dừng lại, rốt cuộc vẫn nói: “Cô gia muốn xuất cung”.
Vu Qùy vô pháp, chỉ biết hầu hạ y thay y phục, ai ngờ mới thắt hảo đai lưng cho Hách Liên Dực, ngoài tẩm điện đã dồn dập truyền đến một trận tiếng bước chân.
“Thái tử điện hạ, cấp báo tám trăm dặm!”
Thiên lý chi ngoại, toàn bộ bầu trời Tây Bắc, đã bắt đầu dấy lên khói lửa chiến tranh.
Đêm đó tinh nguyệt ẩn mình sau mây, bầu trời âm u cực độ, phong lôi ẩn ẩn thiểm động, dường như không trung đang nghẹn một trận mưa thật lớn, nhưng mà mấy ngày trôi qua, lại vẫn như cũ oi bức, không thấy chút mưa nào, ban đêm càng thêm âm trầm, vài tiếng sấm động, song ngày hôm sau lại luôn có một trận gió thổi đến, đem đám mây nọ thổi đi.
Núi lớn bao quanh tứ phía, không biết đâu là điểm cuối. Quan binh Đại Khánh cùng tộc nhân Ngốt Cách Lạt giằng co hơn nửa tháng, khí thế lúc rời kinh đã sớm kiệt quệ, tất cả mọi người chỉ còn mỏi mệt cùng bất kham.
Lão binh gác đêm lương thảo của đại doanh đưa tay chùi mồ hôi trên trán, thấp giọng chửi tục mấy câu. Bỗng nhiên, xa xa vang lên một tiếng sấm rền, như ở ngay bên cạnh, oang oang chớp động, nhưng lão lại không thể thấy được tia chớp mỏng manh đó. Mà tiếng sấm, đã che dấu đi âm thanh của một vật nặng nề rơi xuống.
Lão binh không hề nghe thấy, tiếp tục cẩn trọng tuần tra.
Lão đi một vòng tròn, lại vừa vặn chạm mặt một quan binh Đại Khánh y quan bất chỉnh, người nọ thấy lão binh thì hơi sửng sốt, nhưng vẫn chủ động chào hỏi cười nói: “Ta đi tiểu đêm”.
Lão binh không lên tiếng, đi được hai bước, lại cảm thấy có chỗ không thích hợp, đi tiểu đêm? Đi tiểu đêm như thế nào lại đến tận đây? Lão đình chỉ cước bộ, gọi người nọ quay lại, hỏi: “Ở doanh trại nào?”
Người nọ khựng lại, nhưng vẫn cười bồi: “Là thủ hạ thuộc Kỵ binh doanh của Vương Đô úy”.
Lão binh giơ cao ngọn đuốc dùng để tuần tra ban đêm lên, cẩn thận rọi xuống gương mặt người đối diện, hồ nghi nói: “Thủ hạ của Vương Đô úy? Ta bị thương mới phải chuyển tới đây, trước cũng ở Kỵ binh doanh, như thế nào… lại thấy ngươi thực lạ mắt?”
Tiếu dung trên mặt người nọ trở nên cứng đờ, thấp giọng nói: “Lão ca rời khỏi Kỵ binh doanh đã lâu phải không? Ta là tân binh được điều đến”.
Lão binh gật đầu, lại nhìn hắn thêm lần nữa mới xoay người rời đi, bỗng nhiên như vừa nghĩ tới cái gì, liền quay lại, hỏi: “Ngươi gọi là gì?”
Người nọ ngẩn ra, nhãn quang quét ra đằng sau lão binh kia một chút, trên mặt lộ ra tươi cười giảo hoạt, nói: “Kêu là…”
Mấy tiếng sau của hắn quá nhỏ, lão binh không nghe thấy, liền rướn cổ lên: “Là…” Thanh âm đột nhiên ngưng bặt, một cánh tay bất ngờ vươn tới từ sau lưng, một luồng lãnh ý xẹt ngang qua cổ, lão binh còn không có kịp phản ứng, đã nhìn thấy máu phun ra ngoài, lão lui về phía sau hai bước, trợn trừng hai mắt, muốn kêu to, lại phát hiện mình đã bị cắt vỡ yết hầu.
Hỏa long từ đâu hạ xuống, chưa đến một lát, đông phong đảo loạn, toàn bộ đại doanh chìm trong biển lửa.
Có tiếng người kêu to: “Hữu địch dạ tập! Hữu địch dạ tập!”
Từng câu từng câu mang theo khủng hoảng kéo dài ra, đại doanh đang yên tĩnh trong khoảnh khắc bắt đầu gà bay chó sủa. Sau đó, thanh âm kêu gọi mọi người chợt ngưng bặt, bởi chủ nhân của nó đã bị một lãnh tiễn không biết từ đâu bay đến ghim thẳng xuống đất, đầu ngoặt sang một bên, bất động.
Ban ngày quan minh chiến đấu cùng quân Ngốt Cách Lạt, cậy vào sự chỉ huy của Hách Liên Chiêu cùng chư tướng, lại thêm nhân số đông đảo, quan binh Đại Khánh còn tạm dùng được, giờ phút này bắt đầu kinh hoảng thất thố, trong ngày thường lại sống an nhàn sung sướng, một đám quân nhân được tập kết vội vàng, rốt cục cháy nhà mới ra mặt chuột.
Nhân mã loạn thành một đoàn, địch nhân lẻn vào không biết có bao nhiêu tên, nhưng có không ít người là trong đêm tối hoảng loạn bị chính người một nhà giẫm chết.
Hách Liên Chiêu thấy ồn ào huyên náo liền từ trong đại trướng đi ra, mắt thấy đám tướng lĩnh có chút khó khăn mới chen được đến trước mặt gã, chỉ cảm thấy giận không kềm được: “Trong một tuần hương, ai không thể tập kết chỉnh tề binh mã thì tử hình tại chỗ cho ta!”
“Đại tướng quân… Đại tướng quân! Điện hạ! Quân địch chính là từ phía sau đánh tới, không biết tổng cộng bao nhiêu người, trước mắt hơn một nửa doanh địa đã chìm trong biển lửa, bên kia… Bên kia, tiếng kêu la chém giết rung trời… Là quân của bọn man tử đến đi?”
Hách Liên Chiêu lạnh lùng nhìn thám quân đang bổ nhào trước mặt, mục quang âm chí hướng về ánh lửa nơi đại doanh, từ trong kẽ răng rít ra mấy chữ: “Bất quá là vài tên tiểu tặc tập kích ban đêm. Truyền mệnh lệnh! Kẻ nào dám yêu ngôn hoặc chúng, làm lung lạc quân tâm, chưa có lệnh đã rút chạy, hồ loạn bôn đào, giết không tha!”
Thị vệ của gã dù sao vẫn là nhìn sắc mặt cấp trên mà hành sự, lập tức lôi tên thám quân đang đại kinh thất sắc kia dậy, nhanh chóng bịt miệng hắn, đem người tha ra ngoài. Hách Liên Chiêu lớn tiếng kêu lên: “Chuẩn bị ngựa! Chuẩn bị ngựa!”
Gã thời trẻ từng lịch luyện nhiều năm ở Tây Bắc, chuyện trong quân đội có chuyện nào mà gã chưa từng gặp qua, nghe tiếng binh khí va chạm nhau liền hiểu được, lần này không phải chỉ có vài tên địch nhân đêm khuya phóng hỏa, Hách Liên Chiêu biết tên thám quân kia đã nói đúng, hơn phân nửa là tam lộ hành quân của bọn Ngốt Cách Lạt đã tụ thành một chỗ.
Nhưng mà gã cũng biết, đại quân Đại Khánh đã sớm không còn như năm xưa, dũng mãnh tựa thần binh giáng xuống. Bản thân gã không loạn thì tràng diện này còn có thể trấn trụ được, còn nhược bằng gã biểu hiện ra chút nào không chắc chắn, hai mươi vạn người, cũng bất quá là một đám ô hợp dễ dàng rệu rã mà thôi.
Một con ngựa bỗng nhiên dừng lại trước mặt, người trên lưng ngựa lập tức xoay mình nhảy xuống, trên khôi giáp tất cả đều là máu tanh. Hách Liên nhìn kỹ, chính là Chúc Duẫn Hành. Chúc Duẫn Hành lau đi mồ hôi cùng máu trên mặt, trầm giọng nói: “Tướng quân, hỏa thế kinh người, trước mắt đã khống chế được, mới vừa rồi phái thám báo trở về báo, có tam đạo nhân mã đang tiến về hướng này, mạt tướng chỉ sợ bọn man tử định thừa dịp loạn giáp công, ắt hẳn chúng đã huy động toàn bộ lực lượng”.
Hách Liên Chiêu bất động thanh sắc.
Chúc Duẫn Hành lại nói: “Thỉnh tướng quân chỉ thị!”
Chiến mã của Hách Liên Chiêu đã được dắt tới, gã xoay mình lên ngựa, chấp trường đao trong tay, gằn từng chữ từng chữ: “Tiểu Hầu gia, thu lạnh sắp đến, bọn man tử kia không lương không thực, e không qua nổi thu đông năm nay, bọn chúc ắt hẳn cũng đang cấp bách. Mà lúc này, sinh tử của Đại Khánh đều cược cả ở trận này, nếu như…”
Gã khẽ cười một chút, trên mặt là vẻ cường ngạnh dữ tợn: “Nếu hôm nay ai bại trận tháo chạy, liền tự sát tạ tội đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...