Lúc này nhìn thấy anh, Ngôn Lạc Hi như tự cười nhạo chính mình.
Nói một đằng, làm một nẻo!
Miệng nói không thể ở bên anh, nhưng mọi chuyện vẫn dựa dẫm vào anh.
Cô thật sự khinh thường chính mình.
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của cô, Lệ Dạ Kỳ đột nhiên xoay người nhìn sang.
Anh tháo kính râm xuống, sải bước đi về phía cô.
“Chiều nay, em được nghỉ đúng không? Anh đưa em đi gặp một người”
Ngôn Lạc Hi ngẩn người nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới ánh mặt trời, đường nét rõ ràng, vô cùng quyến rũ.
Cô nói:”Sao anh biết em được nghỉ?”
Lệ Dạ Kỳ chớp mắt nhìn cô, không hiểu ra sao nói:"Bí mật."
Cô kiêu ngạo hất cằm:”Anh không nói, em cũng biết người nào nói anh nghe”
Dứt lời, cô liếc sang Cố Thiển, cô gái nhỏ lo lắng xua tay:”Chị Lạc Hi, em tuyệt đối trung thành với chị, không phải em đâu”
Ngôn Lạc Hi mỉm cười, đưa tay xoa đầu Cố Thiển, nhìn bộ dáng mềm mại đáng yêu, giọng điệu ôn nhu cười nói:”Chị tin, Thiển Thiển không bao giờ phản bội chị”
Lệ Dạ Kỳ lúc này nhẹ nhàng bước tới trước mặt Ngôn Lạc Hi, không chút sức lực đặt tay lên vai cô, giây tiếp theo cả người cô như bị kéo bay:”Đi thôi”
Ngoài đường người qua kẻ lại, Lệ Dạ Kỳ đáng chết dám hiên ngang ôm cô như thể ở đây không có người thứ ba.
Ngôn Lạc Hi nhanh chóng vùng vẫy, đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện ở đó có người đang nhìn, cô cau mày nói:”Anh có thấy đang ở ngoài đường không? Lỡ như bị phóng viên chụp được, thế nào cũng trở thành tiêu đề của trang giải trí."
Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, môi mỏng hơi mím lại, tựa hồ có chút không vui, nhưng giây tiếp theo đã trở về bộ dạng dịu dàng, anh nói: “Vậy bây giờ có thể nể mặt lên xe chưa?"
Ngôn Lạc Hi liếc anh một cái, vô cùng cao lãnh kéo Cố Thiển đi về phía Maybach màu đen.
Cố Thiển bị ép đi theo, khóe mắt thoáng nhìn khuôn mặt tuấn tú đen thui của Lệ Dạ Kỳ, cô gái luống cuống dừng bước, nói: "Chị Lạc Hi, em…em có thể không đi làm bóng đèn điện được không?"
Ngôn Lạc Hi liếc một cái:"Vừa rồi là ai còn nói trung thành và tận tâm với tôi?”
Cố Thiển đau khổ nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai âm trầm sắp nhỏ nước, cô kiễng mũi chân, tiến đến bên tai Ngôn Lạc Hi nói: "Em, em tới dì cả, đau bụng”
Ngôn Lạc Hi dù không muốn ở một mình với Lệ Dạ Kỳ, cũng không thể ép buộc Cố Thiển đi cùng, đành phải buông tay:”Vậy em về nghỉ ngơi thật tốt, nhớ đến phòng chị lấy trà gừng đường đỏ cho ấm bụng”
Cố Thiển gật mạnh đầu: “Em biết rồi, vậy chị và Thất ca đi chơi vui vẻ a”
Ngôn Lạc Hi vỗ trán, cũng không giải thích, hướng cô gái nhỏ kia phất phất tay, xoay người đi đến Maybach.
Lệ Dạ Kỳ đã ngồi trong xe, khởi động sẵn chờ cô.
Cô mở cửa xe, vừa định khom lưng ngồi vào, giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai,
“Tôi không phải tài xế của em”.
Ngôn Lạc Hi mím môi, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, xoay người đi đến ghế lái phụ ngồi vào, thoáng nhìn sắc mặt khó coi của người đàn ông, cô bất lực thở dài một tiếng.
Thắt dây an toàn, xe đã chạy ra ngoài, Ngôn Lạc Hi nhìn cảnh phố xá bên đường nhanh chóng lùi lại, đến Hải Thành hơn một tuần, đều là quay phim, bởi vì là phim dân quốc, vị trí tại bến Thượng Hải náo nhiệt phồn hoa.
Mặc dù không tính là quay phim hoàn toàn khép kín, nhưng cô lại bận rộn đến không có thời gian chiêm ngưỡng diện mạo thành phố này.
Bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề, Ngôn Lạc Hi thu hồi ánh mắt, nhìn người đàn ông vẻ mặt như băng sắp hoá đá, cô thấp giọng hỏi: "Anh dẫn em đi gặp ai?"
“Em quan tâm?".
Lệ Dạ Kỳ thấp thỏm không yên hỏi ngược lại một câu.
Anh tưởng rằng, cố ý không xuất hiện trước mặt cô, cô ít nhất sẽ nhớ nhung anh một chút,
nhưng anh đã đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng người phụ nữ này.
Trong điện thoại cô ỷ lại vào anh, căn bản là một giấc mộng của anh đi.
Ngôn Lạc Hi ngước mắt nhìn ánh sáng sắc bén giữa hai lông mày anh, cô thở dài một tiếng, "Lệ Dạ Kỳ, nếu anh nói như vậy, chúng ta thật sự không nói chuyện được nữa”.
Thái độ cô khi rời khỏi bệnh viện đã biểu đạt rất rõ ràng, mặc kệ trong lòng cô nghĩ gì, cô
sẽ không bởi vì thời gian địa điểm thay đổi, mà thay đổi ước nguyện ban đầu.
"Két" một tiếng, xe bỗng dưng dừng lại, bởi vì quán tính, Ngôn Lạc Hi thân thể nhào về phía trước, sau đó bị dây an toàn kéo trở về, nặng nề ngã trở về trong ghế.
Chờ cô hoàn hồn, thấy bên cạnh có tiếng xe thét qua, thậm chí có người hạ cửa kính xuống mắng bọn họ, nhìn qua cũng thấy xe theo sau sợ tới mức không nhẹ.
Sắc mặt cô tái nhợt quay đầu, nhìn đàn ông đang hậm hực không vui, cô tức giận gằn giọng:"Lệ Dạ Kỳ, anh muốn làm gì, không muốn sống nữa hay sao?"
Lệ Dạ Kỳ lạnh nhạt nhìn cô chằm chằm, đôi môi mỏng phác họa đường cong tự giễu, "Phải, anh không muốn sống nữa”
Ngôn Lạc Hi há miệng, chợt nghe anh tiếp tục nói:"Em muốn đối xử lạnh nhạt với anh tới khi nào? Hi Nhi, anh đối với em thế nào, em không cảm nhận được sao?"
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn anh, cô bỗng nhiên cúi đầu cười:"Anh biết em không để ý nhưng vẫn kiên trì bám theo em, bây giờ anh đang trách em không thể đáp lại anh sao? Hay là vì em nói chưa rõ? Bất luận thế nào, giữa chúng ta là không thể, cho nên cứ coi như em không biết tốt xấu đi”
Nếu như chưa từng có được, cũng không cần quan mất đi, càng không đau lòng khi mất đi thật sự.
Có loại cảm giác đau đến thấu tim gan, cô không muốn nếm trái lần nữa.
Biết rõ vô luận bọn họ giãy dụa thế nào, kết quả cuối cùng cũng sẽ không thay đổi, cần gì phải tiếp tục dây dưa?
Lệ Dạ Kỳ nhìn vẻ mặt càng lạnh lùng của cô, tay nắm chặt tay lái, mạnh đến mức dường như giây tiếp theo sẽ bóp nát, anh chợt nhếch môi cười nhạt:”Hi Nhi, em còn bạc tình hơn anh tưởng!”
Ngôn Lạc Hi mím môi, cũng không ý định giải thích thêm câu nào.
Lệ Dạ Kỳ khởi động máy, chạy về phía trước, thật lâu sau, anh mới thấp giọng nói một câu.
“Em cứ coi thường anh đi, mặc kệ một năm hai năm, mười năm hay hai mươi năm, anh đều muốn em."
Ngôn Lạc Hi nghe anh nói, tận đáy lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt.
Anh đâu cần thiết phải thế này, sao lại dễ dàng nói ra một lời hứa hẹn gần như nửa đời người.
Kỳ thật anh không thích cô tới mức không phải cô thì không được, chẳng qua cô buông tay trước, anh nhất thời chưa thể chấp nhận.
Trong xe, hai người không nói chuyện nữa, mãi đến khi Maybach lái vào nhà hàng nổi tiêng
Xe dừng lại, Ngôn Lạc Hi không đợi Lệ Dạ Kỳ tới mở cửa, lập tức đẩy cửa đi xuống.
Lệ Dạ Kỳ đi tới bên cạnh, "Đi thôi, đừng để khách chờ lâu”
Ngôn Lạc Hi không biết Lệ Dạ Kỳ dẫn cô đến đây để gặp ai, cô trầm mặc theo sau anh, hai người vào thang máy lên lầu ba, tới trước cửa môt căn phòng, anh làm như không có gì, ôm cô vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...