Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!


Ăn xong, Ngôn Lạc Hi nhìn đồng hồ trên cổ tay:"Cũng trễ rồi, em phải về, sáng mai còn có cảnh quay sớm."
Buổi tối hôm nay vượt quá mức khả năng chịu đựng của cô, về mặt tinh thần, cứ tiếp tục như vậy, khi mất đi rồi, cô cũng sống không nổi.

Ngoài để chính mình bận rộn để không nghĩ ngợi lung tung, cô cũng đã sẵn sàng từ bỏ đoạn tình cảm này, coi như là kết thúc đẹp!
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô dứt khoát đi vào phòng khách lấy túi xách, anh lập tức lao tới nắm tay cô, chau mày:"Hi nhi, trễ rồi, ở lại được không? Ngày mai anh đưa em về"
Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng gạt tay anh ra:"Em tự bắt taxi về"
"Hi Nhi, đã trễ lắm rồi, rất nguy hiểm, ở lại đây anh sẽ không làm gì em cả" Lệ Dạ Kỳ trước nay chưa từng ăn nói khép nép tới mức này, anh nắm tay cô:"Nếu em không muốn cho anh cơ hội, dù là ở lại với anh cũng không là vấn đề, đúng không?"
Ngôn Lạc Hi mím môi, không nói gì.

Lệ Dạ Kỳ cau mày, nghiến điếu thuốc trên miệng, nói:"Hay em sợ, ở bên cạnh anh sẽ yêu anh?"
Ngôn Lạc Hi đột nhiên ngẩng đầu, trong lúc nhất thời có chút bối rối, vì lời nói chạm vào trái tim, cô liền phản bác: “Không thể nào.”
Lệ Dạ Kỳ cảm thấy bực bội, bởi vì phản ứng
quyết liệt chết tiệc này của cô.

Tay anh nắm chặt cổ tay cô hơn, trên môi hiện lên nụ cười chế giễu dày đặc:"Vậy em sợ cái gì?”
Ngôn Lạc Hi biết rõ người này cố ý chọc tức cô nhưng mà hiện tại không cách nào phản bác lại được.
"Tắm rửa ngủ ngon đi, sáng mai anh đưa em về sớm, em cũng đâu muốn về muộn, đúng không?" Lệ Dạ Kỳ nói xong, buông cô ra ngồi xuống sô pha châm điếu thuốc lặng lẽ hút.
"...."
Ngôn Lạc Hi siết chặt quai túi xách tay, hình như cô đã bị anh vướng víu, bây giờ đòi rời đi có phải khoa trương quá không?
Còn nữa, anh vừa uống rượu, chở cô về lỡ có chuyện gì cô hối hận cả đời.

Ngôn Lạc Hi mệt mỏi đặt túi xuống, xoay lưng vào phòng tắm, khóa trái cửa.

"...."
Cô bước đến bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương, cảm thấy bất lực.
Ngôn Lạc Hi biết, bây giờ cô thập phần đáng ghét, suy nghĩ hỗn loạn lúc này lúc khác dai dẳng mãi không dứt khoát.

Biết thế nào, ai yêu rồi, sẽ hiểu được cảm giác thế này.

Mà tình huống giữa anh và cô không giống bất kì ai.
Ngôn Lạc Hi thừa nhận đi!
Tìm nhiều lý do như vậy, cũng vẫn muốn ở lại bên cạnh anh ấy.

Miệng nói không nhưng lòng rất muốn!
Hiện tại, cô chính là uống rượu độc giải khát, sớm muộn có một ngày, sẽ sự tham luyến hôm nay mà trả giá thê thảm.
Ngôn Lạc Hi tắm xong, vì không có quần áo thay vẫn mặc đồ cũ, tóc ẩm ướt đang cầm khăn lông vừa lau vừa đi ra.
Ánh sáng trong phòng mờ mịt, ở bàn ăn cạnh cửa sổ, ngọn nến cháy một nửa, ánh lửa lấp lánh trong không gian yên ấm, tầm mắt lại đời đến người đàn ông đang đứng gần đó.


Bóng lưng cao ngạo đạm mạc, sương khói trắng nhạt lượn lờ dâng lên, trên giàn hoa bên cạnh anh đặt gạt tàn bằng sứ, ngắn ngủi hơn mười phút, tàn thuốc gần đầy trong đó.

Cô nhíu mày, luôn biết anh nghiện thuốc lá, lúc nằm viện mùi thuốc trên người có vẻ đã nhạt đi không ít, hôm nay hút nhiều vậy, lại đang phiền não vì cô?
Lệ Dạ Kỳ nhạy bén, cảm giác được cái nhìn chăm chú phía sau, anh quay đầu, trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy có thêm một tia sáng phức tạp, tóc cô gái hơi ẩm, gương mặt thuần khiết dưới ánh đèn tản ra sáng bóng như ngọc.
Lòng anh xao xuyến, nhịn không được bước về phía cô dừng lại trước mặt, miệng cắn điếu thuốc, giơ hai tay lấy đi khăn lông màu trắng xốp dịu dàng lau tóc cho cô.
Ngôn Lạc Hi giật mình, động tác cắn thuốc của người đàn ông mười phần hư hỏng, tầm mắt dời xuống, anh đã buông lỏng cà vạt xuống ngực, áo sơ mi cởi ra ba cúc, có loại gợi cảm mị hoặc nói không nên lời.
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt nhìn cô, đưa tay lấy điếu thuốc đang cắn, kìm lòng không được cúi đầu, chậm rãi tiến gần cánh môi hồng.
Nhận thấy ý đồ của anh, Ngôn Lạc Hi lui về phía sau một bước, bầu không khí mập mờ mê ly kia lập tức bị quét sạch, cô mím môi, nói:"Để em tự lau".

Nói xong, cô cầm khăn xoay người rời đi.
Lệ Dạ Kỳ nhìn bóng lưng cô, anh mím môi, một lần nữa cắn điếu thuốc nặng nề hít một hơi, bị mùi nicotine nồng đậm kia làm cho ho khan kịch liệt.
Ngôn Lạc Hi đứng ở phòng khách, nghe thấy tiếng ho, cô đi vào bếp, rót ly nước ấm đi ra đưa cho anh:"Uống chút nước đi."
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt nhìn cô, đôi mắt có chút thất thần.
Ngôn Lạc Hi bị ánh mắt anh nhìn đến mất tự nhiên, cô lại đưa ly nước về phía trước, "Uống nước"
Lệ Dạ Kỳ nhận lấy, bàn tay không cẩn thận đè lên mu bàn tay cô, giọng anh trầm thấp, "Sấy tóc đi, coi chừng bệnh"

"Ừ".

Ngôn Lạc Hi xoay người vào phòng tắm lấy máy sấy, đứng giữa phòng khách sấy tóc, nghe tiếng ong ong, trái tim dần bình tĩnh lại.
Lệ Dạ Kỳ uống nước xong, nhìn cô thật sâu, ngón tay anh bóp tắt điếu thuốc, bước vào phòng tắm, cho đến khi bên trong truyền đến tiếng nước chảy ròng ròng, Ngôn Lạc Hi mới tắt máy sấy, đi tới sô pha bên cạnh ngồi xuống, thất thần nhìn ly nước trên bàn.
Lệ Dạ Kỳ tắm xong đi ra, Ngôn Lạc Hi đã ngủ quên trên sô pha, anh đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt điềm tĩnh, tư thái không phòng bị như vậy, chỉ khi cô ngủ mới có thể nhìn thấy.
Anh lau khô tóc, khom lưng ôm ngang cô, cô gái ngủ ngoan ngoãn dựa vào lòng anh bước vào phòng ngủ, đặt cô ở giữa giường, cô bất an trở mình nằm nghiêng.
Lệ Dạ Kỳ xốc chăn lên ngồi vào, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, gần đây gánh vác càng nhiều, tâm tình nặng nề, đến mức vô lực chịu đựng rồi.
Cho nên mới luôn muốn phòng bị anh.
Anh chậm rãi vươn tay xuống, bên tai bất ngờ truyền giọng nói mớ lí nhí:"Mẹ ơi...Lệ đại thần.."
Ngón tay Lệ Dạ Kỳ chợt cứng lại giữa không trung, những do dự giãy dụa của cô, anh đều hiểu, cô thiện lương như vậy nhất định sẽ đứng về bên kia, nhưng không có nghĩa nội tâm cô không bị xé nát bởi quyết định.

Cô như vậy, anh đau lòng, đồng thời lại cảm thấy bất lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận