Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!


Nhìn đôi môi mỏng dần đến gần của người đàn ông, Ngôn Lạc Hi giãy dụa càng lợi hại, cô nghiến răng cảnh cáo, "Lệ Dạ Kỳ, anh dám xằng bậy, tôi sẽ cho anh đoạn tử tuyệt tôn".

Lệ Dạ Kỳ: "! ! "
Rõ ràng là hù dọa cô, nhưng nhìn thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy, tự tôn của anh vẫn rất tổn thương, anh cúi người xuống, gối lên vai cô, cầm lấy tay cô kéo đến nửa thân dưới thăm dò.

"Hi nhi, nó đói bụng, vẫn rất đói rất đói"
Người nào đó đáng thương hề hề làm nũng.

Ngôn Lạc Hi cảm giác tay mình đụng phải một cỗ sắt nóng cứng, nóng đến mức muốn đem tay cô hòa tan, hai má cô nóng lên.

"Anh đừng có làm loạn"
Lệ Dạ Kỳ hôn lên cổ cô, cảm giác cả người cô run lên, anh híp mắt, tiếp tục làm nũng,
"Thật sự rất khó chịu, giúp anh được không?"
Ngôn Lạc Hi mặt đỏ tới mang tai, liều mạng rút tay về, lại bị anh gắt gao kéo lấy không buông, ý chí lực đang dần dần bị tan rã.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên một màn quá khứ phát sinh, cô cả người sôi trào huyết dịch dần dần lạnh đi, lạnh lùng nói:
"Ngoại trừ tôi, còn rất nhiều người tình nguyện vì anh cống hiến sức lực.


"
Cả người Lệ Dạ Kỳ cứng đờ, anh ngẩng đầu lên nhìn cô:"Hi nhi! "
"Tôi mệt rồi, không còn sức chơi trò chơi với anh, ra ngoài đi.

" Ngôn Lạc Hi cuộn mình vào trong chăn, không để ý tới người đàn ông phía sau, nhiệt độ trong lòng bàn tay lạnh dần.

Anh và cô ở bên nhau, cho tới bây giờ đều là vì phát tiết dục vọng, trước kia hay hiện tại cũng là vậy.

Chỉ có cô ngốc đến lợi hại, lầm tưởng đây là tình yêu, mới có thể đem chính mình bức tới đường cùng.

Lệ Dạ Kỳ nắm chặt thành quyền, dùng sức xoay thân thể của cô lại, toàn bộ thân thể đều đặt ở trên người cô, trong mắt anh bốc lên ánh lửa:"Em cảm thấy anh tới tìm em, chỉ vì muốn cùng em chơi trò chơi?"
Ngôn Lạc Hi nhìn Lệ Dạ Kỳ, thân thể hai người dán chặt vào nhau, cô có thể cảm giác được thân thể anh bởi vì phẫn nộ mà căng thẳng, cô thờ ơ nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Lệ Dạ Kỳ tức giận nện một quyền vào gối đầu bên cạnh cô, lửa giận cuồn cuộn:"Tôi muốn tìm người chơi trò chơi, cũng sẽ tìm người biết lấy lòng và nghe lời, không giống em trên giường như một con cá chết"
Ngôn Lạc Hi chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục như vậy, sắc mặt cô khó nhìn tới cực điểm, trả lời vặn lại một cách mỉa mai:"Thật ngại quá, với kĩ thuật của anh, tôi không có cách nào giả vờ mình thoả mãn được"
"Em!"
Lệ Dạ Kỳ tức giận đến hộc máu, lòng tự tôn của người đàn ông bị cô giẫm dưới chân, anh xoay người xuống giường, nổi giận đùng đùng đập cửa mà đi.

Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh lại, Ngôn Lạc Hi toàn thân vô lực tê liệt trên giường, mu bàn tay che mí mắt, nhớ lại lời anh vừa nói, cá chết sao? Quả thực tức chết cô rồi!.

Lệ Dạ Kỳ mặc quần áo tử tế, tức giận rời khỏi căn hộ, ngồi vào trong xe, anh châm một điếu thuốc, nhưng càng hút càng phiền lòng, điện thoại bỗng nhiên vang lên, anh cụp mắt nhìn thoáng qua màn hình hiển thị cuộc gọi rồi ném nó sang một bên.

Một phút sau, chuông điện thoại không ngừng reo lên lại, một tin nhắn gửi đến.

Anh chần chờ một chút, cầm điện thoại mở ra xem.

"Nhị ca, chúng ta gặp mặt một lần đi, em có chuyện quan trọng muốn nói cho anh biết, em ở Lệ gia chờ anh"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn căn hộ, đếm từng tầng, khi đến tầng của Ngôn Lạc Hi thì đèn đã tắt, anh mím môi mỏng, khởi động xe lái đi.

Một giờ sáng, xe chạy vào nhà họ Lệ, Lệ Dạ Kỳ từ trong bước xuống, nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ bên cạnh.

Ngày đó sau khi gặp mặt ở quán cà phê, anh đã xin chỉ thị của cấp trên, không kích hoạt thân phận nội gián của Phó Du Nhiên, nhưng bọn bọ đã bác bỏ.


Hơn nữa còn truyền mệnh lệnh cho anh, để anh tiếp tục chỉ huy hành động tiêu diệt tập đoàn tội phạm lần này, anh không thể nào tu chối, bởi vì nó không những trả lại sự sỉ
nhục toàn quân năm năm trước, còn muốn phải trả thù cho Tịch Uyên.

Anh tựa người trên thân xe, lấy ra điếu thuốc, nhìn Phó Du Nhiên ngồi trong xe, anh cũng không mở miệng nói.

Phó Du Nhiên đẩy cửa xe xuống, nhìn ngũ quan lạnh lùng của anh, cô nói:"Em vừa mới
nhận được tin tức, thứ ba tuần sau Độc Xà mang theo một số dược cấm trà trộn vào Đế Đô, cùng Phó Tuyền hội hợp, đây là cơ hội tốt đánh chết tất cả bọn chúng"
"Nguồn tin có đáng tin không? "Lệ Dạ Kỳ thản nhiên hỏi.

Phó Du Nhiên gật gật đầu, "Ừ"
"Anh biết rồi, anh sẽ cho người theo dõi hải quan chặt chẽ, trong khoảng thời gian này em không nên quay về Lệ gia nữa, dù sao Phó Tuyền không phải kẻ ngốc, chuyện lớn như vậy bà ta không thể không đề phòng em"
Lệ Dạ Kỳ nói xong, xoay người muốn lên xe.

Phó Du Nhiên trong lòng cả kinh, vội vàng tiến lên một bước, túm lấy góc áo anh.

"Nhị ca, tối nay anh ở lại đây được không?"
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, nhìn bàn tay bắt lấy góc áo mình, lông mày nhíu lại, nhẹ nhàng phất ra:"Du Nhiên, đừng làm chuyện dư thừa"
Phó Du Nhiên thấy anh muốn đi tiếp bỗng nhiên đưa tay ôm chặt eo anh, đem gò má dán ở bờ lưng vững chắc:"Nhị ca, đừng đi, em không muốn mỗi lần chỉ có thể nhìn bóng lưng anh rời đi, anh không biết em đau khổ tới mức nào"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày chặt đến khoa chịu, anh cắn thuốc, hai tay giữ chặt cổ tay Phó Du Nhiên dùng sức kéo ra, xoay người nhìn lại.

"Anh đã kết hôn, cho dù không kết hôn, cũng không bao giờ chọn em, bởi vì anh trước giờ chỉ coi em là em gái mà thôi"
Phó Du Nhiên lắc đầu:"Không, anh đối với em tốt như vậy, ai lại đi tặng em gái 9999 hoa hồng đỏ cơ chứ?"

"Đó là vì anh căn bản không biết ý nghĩa của hoa hồng đỏ"
"Hay là vì Ngôn Lạc Hi, anh mới không chịu thừa nhận có tình cảm với em? Nhị ca, mười năm nay, em lúc nào cũng muốn trở về bên cạnh anh, nhưng lại không thể, một khi em khống chế không được mà đi tìm anh, thân phận nội giản của em sẽ bị bại lộ"
Lệ Dạ Kỳ phiền não phun ra một ngụm khói:"Du Nhiên, em nên rõ tính cách của anh, trước giờ không nói dối chính mình, nếu như có tình cảm với em, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản được anh"
"Có, chính anh! chính anh ngăn cản chúng ta ở bên nhau, xin lỗi, mười năm trước em
không nên dùng cách tàn nhẫn đó rời khỏi anh nhưng hiện tại em đã trở lại rồi, chúng ta tiếp tục yêu nhau có được hay không? Ông nội đồng ý chỉ cần anh và Ngôn Lạc Hi ly hôn, ông sẽ để anh cưới em vào cửa"
Phó Du Nhiên kích động nói.

Cô bỏ mười năm thanh xuân, cuối cùng mới được ông nội cho phép trở thành vợ anh, cô làm sao cam tâm buông bỏ?
Đáy mắt Lệ Dạ Kỳ bắn ra một tia tàn ác.

"Em và ông nội muốn làm gì?"
"Cái, cái gì?".

Phó Du Nhiên chột dạ nhìn Lệ Dạ Kỳ
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại, nghĩ tới việc ông nội gần đây thường bênh vực Phó Du Nhiên.

"Ông ấy và em đã giao dịch cái gì, hả?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận