Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!


Lệ Dạ Kỳ vẫn còn sợ hãi, tức giận vỗ nhẹ mông cô, "Thành thật một chút, lát nữa ngã cũng đừng khóc”
Chân cô gái quấn lấy thắt lưng anh nhoáng lên một cái, cô vùi mặt vào cổ anh, thở ra như lan nói: "Nếu em ngã, anh nhất định sẽ ngã, không tin chúng ta thử xem?”
Lệ Dạ Kỳ lại vỗ mông cô một cái, "Anh sẽ không để em ngã”
Tiếng cười như tiếng chuông bạc trong trẻo ngọt ngào rơi vào tai người đàn ông, anh không khỏi cong môi một nụ cười, u ám trong lòng bị xua tan.

“Tối nay có tiệc, đi cùng anh được không?”
“Buổi chiều em còn cảnh quay, không biết có kịp không?” Ngôn Lạc Hi ghé vào vai anh ngáp một cái, cả người đều lộ ra vẻ uể oải.
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, nhìn cô mệt mỏi khóe mắt hiện ra lệ quang, anh đau lòng nói nhỏ, "Không quan trọng, đến muộn một chút cũng được”
“Ồ.


"Rất ngoan đáp một tiếng, cô nằm sấp trên vai anh ngủ thật say.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng, Lệ Dạ Kỳ dở khóc dở cười, cô gái nhỏ quả nhiên tối qua mệt mỏi thảm hại, ước chừng thật sự bởi vì anh không bên cạnh, tỉnh dậy liền chạy đi tìm anh, lúc này có anh đây mới ngủ nhanh đến vậy.
Cảm giác được dựa dẫm khiến anh vô cùng thỏa mãn.
Anh muốn được chiều chuộng cô, muốn yêu thương cô nhiều hơn mới có thể hồi báo cô đã vô tình bước vào thế giới của anh, ở bên cạnh anh, trông coi một người vô tâm như anh, có lẽ là cả đời.
Ôm nàng trở về phòng, đem cô đặt ở trên giường, cô gái nhỏ quấn anh không buông, anh bất đắc dĩ, đành phải cùng cô nằm ở trên giường, muốn chờ nàng ngủ say một chút, lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Lệ Dạ Kỳ bị tiếng rung điện thoại đánh thức, anh mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã sáng rực.
Trong ngực cuộn tròn một đoàn thân thể mềm mại, hai tay của cô còn vững vàng ôm cổ anh, nhìn cô bất an giật giật, anh đưa tay nhấc điện thoại di động đặt ở đầu giường lên, hạ giọng nói: "Nói.”
Lần đầu tiên Chu Bắc nghe thấy giọng nam nhân mềm nhũn buồn ngủ, nhịn không được hoài nghi hôm nay mặt trời có phải mọc quá sớm hay không, giọng cậu dừng lại một chút, "Thất gia, Mặc thiếu sáng sớm đã tới đây, uống hết ba bình rượu ngon của anh rồi."
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, kiều thê trong lòng bị âm thanh làm cho động đậy không ngừng, anh giơ tay vỗ nhẹ lưng cô, vuốt lông cho cô, "Cậu để ý một chút, đừng để anh ấy say chết trong rượu là được, lát nữa tôi qua đó”
Chu Bắc còn muốn nói gì nữa, bên kia đã cúp điện thoại.
Chu Bắc: "......”
Đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Lệ Dạ Kỳ ôm cô, giọng nói tràn đầy cưng chiều, "Ngoan, ngủ tiếp đi, không ai làm phiền em nữa”
Mặt Ngôn Lạc Hi cọ cọ trước ngực anh, chóp mũi quanh quẩn mùi mồ hôi, cô nhăn mũi, mơ mơ màng màng hỏi anh.

"Bây giờ mấy giờ rồi?"
“Mười giờ rồi”
Ngôn Lạc Hi mở to mắt, vội vàng ngồi dậy, lại nhìn ngoài cửa sổ đã sáng rực vừa oán giận vừa xuống giường, "Ai nha, sao anh không đánh thức em, em sắp muộn rồi."
Cô luống cuống tay chân thay quần áo, thậm chí không để ý đến ánh mắt phía sau đang nhìn chằm chằm vào cô vội vàng lao vào phòng tắm tắm rửa
 Nghĩ đến xuân sắc vừa rồi, Lệ Dạ Kỳ xoa xoa mi tâm, đứng dậy ra nhà vệ sinh bên ngoài xử lý bản thân.
Ngôn Lạc Hi xách túi lao xuống lầu, Lệ Dạ Kỳ mặc âu phục thẳng tắp đứng ở trong phòng khách chờ cô, trong tay anh mang theo bữa sáng dì Đông đóng gói xong, nhìn cô ba bước song hành hai bước lao xuống lầu, anh bất đắc dĩ nói: "Chậm một chút, thời gian còn kịp”.

Hai người một trước một sau ra cửa, Ngôn Lạc Hi đứng ở bảo mẫu xe bên cạnh, luôn cảm thấy hôm nay thiếu cái gì, Lệ Dạ Kỳ đưa bữa sáng cho cô, cười nhìn cô, "Ăn trên đường, thể lực tiêu hao tối qua phải bù lại”
Hai má Ngôn Lạc Hi nóng lên, cô trừng mắt nhìn anh một cái, đồng thời đưa tay nhận lấy bữa sáng, cô túm lấy cà vạt của anh, kéo anh xuống, "chụt" một tiếng lên môi mỏng của anh.
Cô giảo hoạt cười nói: "Lệ tiên sinh, thể lực của anh tiêu hao cũng không ít, phải bù lại cho tốt nha”
 Lệ Dạ Kỳ cứng đờ tại chỗ, thẳng đến khi xe bảo mẫu đi xa, anh mới chậm rãi giơ tay lên vỗ về đôi môi mỏng, hơi thở mềm mại thơm ngọt kia còn quanh quẩn ở chóp mũi không tiêu tan, anh mím môi, chợt cảm thấy buồn bã mất mát.
Khu làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Lệ thị.
Lệ Dạ Kỳ đi vào văn phòng, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, anh liếc nhìn người đàn ông hoàn toàn không có hình tượng trên sô pha, thấp giọng hỏi: "Anh ta tới lúc nào?"
“Sáng sớm đã tới.

"Chu Bắc đáp.

Lệ Dạ Kỳ chậm rãi đi tới, nhìn mấy chai rượu nằm ngổn ngang trên bàn trà, anh ngồi xuống sô pha, "Không giải quyết được một cô gái, chạy đến chỗ tôi phát điên, cũng thật có tiền đồ”
Mặc Bắc Trần nhấc mí mắt, từ trên sô pha ngồi dậy, xoa xoa mi giác:"Thật sự không tìm được nơi để đi, lại không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật của tôi."
Hô hấp Lệ Dạ Kỳ cứng lại, nhìn ánh mắt đầy tơ máu của Mặc Bắc Trần, cùng với khuôn mặt tuấn tú tiều tụy, anh nói: "Thật sự yêu cô ấy vậy sao?"

"Tôi không biết có phải là yêu hay không, qua nhiều năm như vậy, đã quen với việc sắp xếp mọi thứ cho cô ấy, không cho phép cô ấy phản bác bất cứ quyết định nào tôi đưa ra, nếu lần này tôi kiên trì đưa cô ấy ra nước ngoài, có phải đã không quen biết Thẩm Trường Thanh rồi không?"
Mặc Bắc Trần nghĩ mình nhất thời sơ sẩy, để cô thích người khác, anh ta như thế nào không hối hận hay tức giận?
“Bắc Trần, anh biết rõ, trên đời này không có nếu như”
Mặc Bắc Trần ngước mắt nhìn Lệ Dạ Kỳ, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, "Đúng vậy, không có nếu như.”
Lệ Dạ Kỳ trong lòng rầu rĩ, đưa tay vỗ vỗ bả vai anh ta."Bắc Trần, trong mấy người chúng ta, anh luôn là người tỉnh táo và lý trí nhất, cũng biết rõ nhất bản thân muốn gì.

Anh nhớ lần trước uống rượu say là khi nào không?"
Mặc Bắc Trần ngẩn ra, lần trước uống say, là năm Cố Thiển 15 tuổi, có chàng trai thổ lộ với cô, anh làm cho hắn khó xử ngay tại chỗ bị Cố Thiển giận một tháng không để ý đến.
"Anh biết rõ mấy năm nay ngăn chặn bao nhiêu vận đào hoa của Cố Thiển nếu thật sự thích cô ấy, cưỡng đoạt cũng phải nắm chặt bên cạnh mình, đừng cho bất kỳ người đàn ông nào có cơ hội mơ ước cô ấy."
Lệ Dạ Kỳ và Mặc Bắc Trần cùng một loại người, trong xương cốt cất giấu thiên tính cướp đoạt, nếu đã thề nhất định phải có bằng được, không cần để ý người ta muốn hay không trắng trợn đem về giữ ở bên cạnh mình rồi tính tiếp!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận