Thất Gia Phu Nhân Lại Bướng Rồi


Xin chào mình là Thanh Tỷ! Mình đã dịch bộ truyện Thất gia-Phu nhân lại bướng rồi đến chương 399: thì ngừng, vì lý do không mong muốn để mọi người chờ đợi khá lâu.

Nay mình xin tiếp tục nhảy hố (Từ chương 1: -399 các bạn có thể search trên web).

Mong mọi người tiếp tục theo dõi truyện ạ.

___________________
13h14 chiều, họp báo chính thức cử hành, trên khán đài chuẩn bị hai chỗ ngồi, lúc này cũng chỉ một mình Lệ Dạ Kỳ trình diện, chiếc ghế còn lại trống rỗng, có vẻ như anh cô đơn lẻ bóng.


Các phóng viên không ngờ cốt truyện phát triển theo hướng này, sau khi sửng sốt một lúc, tiếng bấm máy càng lúc càng dồn dập, Chu Bắc chủ trì buổi họp báo, nói một câu đơn giản sau đó liền giao quyền điều khiển cho Lệ Dạ Kỳ.


Ánh đèn flash lóe lên rồi tắt đi, vẻ mặt Lệ Dạ Kỳ dịu dàng, không còn lạnh lùng u ám như ở hậu trường nữa, anh bình tĩnh đối mặt với ống kính: "Hôm nay mời các vị đến là vì tin đồn ồn ào trên mạng gần đây, không sai, Ngôn Lạc Hi là vợ tôi, đây là giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi”

Lệ Dạ Kỳ cầm lấy quyển sổ đỏ thẫm trong tay mở ra, đem ảnh chụp cùng trang in thép mở ra cho các phóng viên xem, phóng viên xôn xao một trận, không ít người nghi ngờ tính chân thực của giấy chứng nhận kết hôn, hành động này của Lệ Dạ Kỳ, hung hăng đánh vào mặt Hắc Tử.


Anh đặt giấy chứng nhận kết hôn xuống, nhìn chằm chằm phóng viên sôi trào phía dưới, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh vang lên trong phòng tiệc:”Tôi và Hi Nhi gặp nhau vào tháng 6 năm ngoái, tôi đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.



Trong khán giả có nữ phóng viên, khi nghe lời tỏ tình của anh, họ không khỏi đỏ mặt vì phấn khích, lần đầu gặp nhau giữa người đàn ông kiêu ngạo và nghệ sĩ trẻ trong giới giải trí là tình yêu sét đánh.


Thật là một điều lãng mạn.



Chỉ cần nghĩ đến điều đó cũng có thể khiến trái tim nữ tính của họ vỡ òa.


Nhưng nhìn vị trí lơ lửng kia, vì sao Ngôn Lạc Hi không tham dự buổi họp báo?

Đây có lẽ là điểm đáng ngờ lớn nhất của mọi người trong buổi họp báo này.


Yến Lạc Hi đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, phòng của cô hướng ra ngoài trung tâm mua sắm, cuộc họp báo đang được phát trên màn hình LCD cực lớn của trung tâm thương mại.


Dưới ánh sáng, người đàn ông khuôn mặt như ngọc, giọng nói trầm tĩnh trìu mến: “Tôi đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.



Những lời này khiến tâm hồn cô rung động, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói như vậy.


Cô còn nhớ rất lâu trước đây, cô hỏi anh vì sao cưới cô, anh cười mà không nói, cô liền suy đoán lung tung, hỏi anh có phải bởi vì muốn ngủ với cô hay không, lúc ấy anh tựa hồ rốt cục tìm được bậc thang dưới, thở phào nhẹ nhõm gật đầu.


Vì thế cô nghẹn lòng rất lâu, tuy kỹ thuật của anh ở phương diện kia càng ngày càng thuần thục, làm một người bạn trên giường, có ngoại hình vóc dáng đẹp làm bạn tình nhưng cô vẫn rất buồn.


Phụ nữ ngủ với đàn ông, phần lớn là vì tình yêu, còn đàn ông ngủ với phụ nữ, phần lớn là vì bản năng.


Nhưng giờ phút này anh nói với cả nước, anh đối với cô như thể nhất kiến chung tình.


Hàn băng nơi ngực tựa hồ đang vỡ vụn, bàn tay buông xuống bên cạnh nắm chặt thành quyền, ngăn cản chính mình dao động.


13h20 phút, trong phòng tiệc khách sạn, Lệ Dạ Kỳ hơi rũ mắt xuống, nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay, ánh mắt vừa quý trọng vừa trìu mến, anh ngước mắt nhìn các phóng viên đang kiễng chân chờ mong, bỗng nhiên nói: "Hi nhi, Nhi, anh yêu em, tình cảm của anh đã truyền đạt đến em chưa?”

Cảm xúc của anh đã truyền đạt đến em chưa?

Khán giả đang xem buổi phát sóng trực tiếp đều cảm nhận được nỗi buồn và sự bất lực ẩn chứa trong câu nói này, nhiều khán giả xúc động thường xuyên lau nước mắt, người hâm mộ Lạc càng thêm kích động.


Oa oa oa, tổng giám đốc nhà tôi thâm tình quá, sao Lạc Bảo không đi?

Ngao ngao ngao, trái tim thiếu nữ của lão phu bị tổng giám đốc chinh phục, tổng giám đốc thật bá đạo, chúng tôi ủng hộ anh nha.



Tổng giám đốc đừng khóc, Lạc Điện khẳng định sẽ không cô phụ thâm tình của anh nha.


Tầm mắt Ngôn Lạc Hi mơ hồ, trái tim vặn vẹo, đưa tay vỗ về mí mắt, lòng bàn tay nóng bỏng ướt át, cô khóc không thành tiếng, cô còn muốn tiếp tục trốn tránh sao?

Không thể trốn tránh nữa, ít nhất vào lúc này cô không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn chạy đến liều lĩnh ôm lấy anh.


Ngôn Lạc Hi lau nước mắt, cô cầm mũ lưỡi trai và khẩu trang đặt trên giường, mở cửa xông ra ngoài.


Điền Linh Vân vừa xuống máy bay chạy tới khách sạn nhìn thấy Ngôn Lạc Hi từ trong phòng chạy như bay ra, cô kinh ngạc nói: "Nhị Lạc, cậu! "

Ngôn Lạc Hi không kịp nói chuyện, đã chạy như điên, Điền Linh Vân dường như hiểu ra gì đó, trong mắt nàng tràn đầy ý cười, nắm tay về phía bóng lưng cô:"Nhị Lạc, cố lên nha”

Ngôn Lạc Hi lao ra khỏi khách sạn, ngồi taxi chờ ở bên ngoài, khách sạn Trường Hưng cách nơi này của cô chỉ có 10 phút lộ trình.


Tim cô đập kịch liệt, không ngừng thúc giục tài xế, "Xin anh lái nhanh hơn một chút.



Tài xế ngước mắt liếc nhìn vị khách lạ qua gương chiếu hậu, cô che mặt kín như bưng không hề lộ ra dấu vết.


Nó ảnh hưởng đến khả năng nhận biết của cô, nhưng càng nhìn cô càng thấy nó quen thuộc:”A, cô có phải Ngôn Lạc Hi không? Đóng vai Sơ Hạ trong ?”

Ngôn Lạc Hi lúc này tâm tình vô cùng lo lắng, quay đầu nhìn màn hình lớn bên ngoài trung tâm thương mại, buổi họp báo đã gần kết thúc, cô nắm chặt tay tràn đầy mồ hôi, không trả lời câu hỏi của người tài xế, chỉ thúc giục nói: "Xin anh lái nhanh lên một chút.

"


Tài xế vừa lái vừa nói:”Bây giờ cô muốn đến họp báo sao? Tổng giám đốc là người đàn ông hiền lành, hai người ở bên nhau lâu dài mới có thể tin tưởng vào tình yêu”

Đôi mắt Ngôn Lạc Hi ươn ướt, hóa ra ý nghĩa của thần tượng lại nặng nề như vậy.


Lời nói và hành động ảnh hưởng đến người hâm mộ theo nhiều khía cạnh khác nhau.


Nếu ngày nào đó kinh nghiệm sống của cô được tiết lộ với thế giới, cô sẽ phải đối mặt với ánh mắt và bị lên án bởi người hâm mộ thế nào?

“Bác tài, dừng xe lại, tôi không đi nữa.

” Ngôn Lạc Hi đột nhiên nói.


Chạy đến đó cũng đã muộn, sao phải thêm phiền lòng nhau, họ là hai thái cực của thế giới, có được ký ức đẹp đẽ đã là ơn trời, cô nên cảm thấy biết ơn vì điều đó.


Tài xế ngạc nhiên:”Này, cô không thể bỏ cuộc như vậy được, tổng giám đốc đang đợi cô.

"

Cuối cùng, tài xế kiên trì chở Ngôn Lạc Hi đến cổng khách sạn Trường Hưng, cô trả tiền rồi mở cửa bước xuống.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận