Xin chào mình là Thanh Tỷ! Mình đã dịch bộ truyện Thất gia-Phu nhân lại bướng rồi đến chương 399: thì ngừng, vì lý do không mong muốn để mọi người chờ đợi khá lâu.
Nay mình xin tiếp tục nhảy hố (Từ chương 1: -399 các bạn có thể search trên web).
Mong mọi người tiếp tục theo dõi truyện ạ.
___________________
Từ bến Thượng Hải trở về, Ngôn Lạc Hi gặp Lệ Dạ Kỳ ở trước cửa phòng, người đàn ông với bộ vest màu sẫm, lặng lẽ dựa vào tường, dường như có một tình cảm sâu đậm hòa quyện với thời gian.
Bước chân cô bỗng chốc dừng lại.
Cô ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, trầm lặng nhưng đầy suy tư.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, trái tim Ngôn Lạc Hi đột nhiên đập mạnh, như thể cô sắp bị hút vào đôi mắt đen dè dặt và trìu mến của anh.
Mặc dù họ cách xa nhau, cô vẫn không thể cưỡng lại cảm xúc sâu lắng trong mắt anh.
Cố Thiển thấy Ngôn Lạc Hi đột nhiên dừng lại, nhìn theo mắt cô thấy Lệ Dạ Kỳ tựa vào tường, trước mắt chợt hiện lên cảm xúc mãnh liệt, ôi, Thất ca đẹp trai quá oa!
Cô lặng lẽ, lặng lẽ rút lui về sau, nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.
Hai người nhìn nhau quên hết mọi thứ xung quanh, cho đến khi một âm thanh nhỏ khiến hai người tỉnh lại, lúc này Ngôn Lạc Hi mới nhận ra Cố Thiển biến mất từ lúc nào.
Hai tay nắm chặt, cô chậm rãi bước về phía Lệ Dạ Kỳ, đứng trước mặt anh, vẻ mặt thờ ơ nói: “Sao anh lại ở đây?”
Lệ Dạ Kỳ đặt một chân lên vách tường, dưới chân rải rác mấy mẩu thuốc lá, đại khái ở chỗ này chờ cô, anh nói:"Họp báo sắp bắt đầu rồi, anh tới đón em”
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, "Tôi nói rồi, tôi sẽ không đi”
Lệ Dạ Kỳ im lặng dựa vào đó, ánh mắt nhìn cô cơ hồ không có bất kỳ dao động nào, chỉ còn lại cố chấp:"Hi nhi, buổi họp báo này là vì em, người chủ trì không ra sân, sẽ rất thất lễ.
"
“Lệ Dạ Kỳ, anh biết rất rõ quyết tâm của tôi, chúng ta không nên lãng phí thời gian tranh cãi với nhau nữa.
Chuyện của tôi, để tôi tự xử lý, không phiền đến anh, quay về đi”
Trong mắt Lệ Dạ Kỳ hiện lên một tia nhẫn nại, “Em không đến, họp báo này cũng không hủy bỏ, anh vẫn sẽ xác nhận hôn nhân của chúng ta trước mặt người dân trong nước.
Hi Nhi, em trốn không thoát đâu”
Ngôn Lạc Hi siết chặt nắm tay, "Đó là chuyện của anh, không liên quan đến tôi”
Lệ Dạ Kỳ cuối cùng đã bị thái độ hời hợt của cô chọc giận, anh đứng thẳng người, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm:”Anh sẽ chờ em ở buổi họp báo cho đến khi chính thức tiến hành, đây là cơ hội cuối cùng giữa chúng ta, em đến hay không, quyền lựa chọn là ở em”
Ngôn Lạc Hi rũ mắt, nhìn chằm chằm tấm thảm hoa lệ, cố chấp nói: "Tôi sẽ không đi, nếu không muốn mất mặt, tốt nhất nên hủy bỏ ngay bây giờ”
Lệ Dạ Kỳ lấy tay từ trong túi quần ra, nhìn cô gái trước mặt, cô thực sự càng ngày càng lạnh lùng, anh vẫn còn nhớ vẻ mặt ngây thơ quyến rũ của cô khi lần đầu gặp nhau, bây giờ trên khuôn mặt đeo mặt nạ này, đã không còn sót lại gì cả.
Anh nhìn kỹ cô thật lâu rồi nói: “Anh sẽ chờ em cho đến một giây cuối cùng”
Nói xong anh xoay người rời đi.
Ngôn Lạc Hi yên lặng nhìn mặt đất, cho đến khi tiếng bước chân trầm ổn biến mất bên tai, cuối cùng vẫn không nhịn được hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cầm thẻ mở cửa, cô đứng trong phòng khách trống rỗng, cảm thấy trái tim mình cũng đang theo anh.
Trái tim trống rỗng, cô không biết mình nên làm thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm trống trải.
Cô chậm rãi ngồi trên tấm thảm sát cửa, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, một khi mối quan hệ của họ công khai trong buổi họp báo quốc gia, mọi động thái sau này của cô đều sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến anh.
Anh quyết tâm chia sẻ vui buồn với cô, nhưng cô chỉ có thể bỏ chạy như một kẻ hèn nhát vì cô không muốn, người như một vị thần, phải chịu một lời chỉ trích dù là nhỏ nhất vì cô, một phàm nhân.
Đó là tội nghiệt mẹ cô phạm phải, một mình cô chịu đựng là đủ rồi, không cần kéo thêm một người nữa rơi xuống vực sâu.
Thời gian từng từng phút trôi qua, tuyệt quyết như vậy, rồi lại dài dằng dặc đến vậy, mỗi giây đối với cô đều như tra tấn, trong lòng có giọng nói nào đó mách bảo cô rằng.
Đi đi, cùng nhau chịu đựng.
Nhưng càng có nhiều tiếng nói ngăn cản cô lại, cô biết mình đã lựa chọn rồi.
Tại sao vì cái gì đến tận bây giờ cô vẫn chần chừ, do dự và khao khát một chút hạnh phúc đó?
Buổi họp báo được tiến hành tại phòng tiệc của khách sạn Trường Hưng, 12h30 các phóng viên truyền thông nhận được thư mời điện tử đã lần lượt bước vào địa điểm, mặc dù ở Hải Thành, Lệ gia là danh môn trăm năm được cả nước chú ý, danh vọng vẫn to lớn như cũ.
Với tư cách tổng giám đốc tập đoàn Lệ thị, Lệ Dạ Kỳ luôn giữ thái độ khiêm tốn và hiếm khi lên tin tức giải trí.
Một phóng viên đã biên soạn lại, phát hiện mỗi lần anh xuất hiện đều sẽ gây náo loạn báo chí, đặc biệt mỗi lần anh có mặt, đều là vì Ngôn Lạc Hi.
Vị CEO bí mật kết hôn thực chất là một kẻ điên cuồng chiều chuộng vợ, đã lặng lẽ chiếm được cảm tình của người hâm mộ.
Kể từ tuyên bố hôm qua của anh, lượng người hâm mộ CEO trong fan Lạc ngày càng tăng và nhiều câu lạc bộ đang kêu gọi họ ở bên nhau.
Các phóng viên đang mong chờ buổi chiêu đãi ngày hôm nay để xem vị CEO trầm tính này sẽ tuyên bố tình yêu thế nào, họ quan tâm nhất chính là cuộc sống thường ngày giữa CEO và ngôi sao mới nổi, chuyện tình cảm có lẽ có thể viết thành sách.
Lệ Dạ Kỳ mặc bộ vest đen đứng ở hậu trường, trên màn hình nhìn phóng viên lần lượt tiến vào,anh toát ra khí tức u ám, ngay cả Chu Bắc đang chạy tới cũng khẩn trương đến gần.
Cậu ta giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã 12h55 mà phu nhân vẫn chưa đến, nhìn người đàn ông u ám tựa như từ địa ngục bước ra, cậu luôn có dự cảm không lành.
Thất gia sắp bị vợ bỏ trước mặt cả nước sao?
Trong khách sạn, Ngôn Lạc Hi vùi đầu giữa hai đầu gối, trong đầu hiện lên những cảnh tượng ấm áp, lần đầu gặp, anh tặng váy cho cô, gặp lại lần nữa đã bế cô về nhà.
Trái tim cô tan vỡ vì tô mì của anh, nó thật sự ấm áp.
Cô cố gắng ngăn mình nhớ lại, nhưng những ký ức hạnh phúc kia lại mọc lên như nấm sau mưa, khiến cô không thể ngăn cản, nước mắt lại lần nữa lăn xuống, cuồn cuộn không dứt.
Cô đứng lên, bàn tay nhỏ bé đặt trên tay nắm cửa, trong nháy mắt, cô muốn lao ra, nhưng cuối cùng, cô vẫn chán nản buông cánh tay xuống, bất lực run run bả vai, khóc càng thêm bi thương.
13 giờ 12 phút chiều, họp báo sắp bắt đầu, Lệ Dạ Kỳ giơ cổ tay nhìn đồng hồ, trong mắt hiện lên lửa giận, hạ tay xuống anh nói với Chu Bắc đang nơm nớp lo sợ:”Chuẩn bị đi, cuộc họp báo sẽ bắt đầu”
Chu Bắc nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của người đàn ông, không khỏi thông cảm:"Thất gia, phu nhân còn chưa tới, không đợi nữa sao?"
Lệ Dạ Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, vẻ mặt trở nên buồn bã, anh đã thua cược, bình tĩnh nói:"Cô ấy sẽ không tới.
"
Chu Bắc phút chốc trừng to mắt:”Nhưng anh vẫn muốn một mình đối diện với phóng viên?”
“Nếu bây giờ hủy buổi họp báo, đối với cô ấy mới là tổn thương thật sự, đi chuẩn bị đi, tôi lập tức ra ngoài”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...