Xin chào mình là Thanh Tỷ! Mình đã dịch bộ truyện Thất gia-Phu nhân lại bướng rồi đến chương 399: thì ngừng, vì lý do không mong muốn để mọi người chờ đợi khá lâu.
Nay mình xin tiếp tục nhảy hố (Từ chương 1: -399 các bạn có thể search trên web).
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé!
___________________
Ngôn Lạc Hi hai tay ôm đầu gối, cuộn mình lại, cô nói: "Không sao"
Cố Thiển nhìn thấy tâm trạng cô không tốt liền ngồi bên cạnh, bắt chước cô ôm đầu gối, nghiêng đầu nói:"Chị Lạc Hi gần đây có tâm sự sao?"
"Sao hỏi vậy? "Ngôn Lạc Hi nhìn Cố Thiển
"Cảm giác thôi, em thấy chị mỗi ngày tâm sự nặng nề hơn nữa gần đây chị và Thất ca tình huống không tốt lắm, chị Lạc Hi, miệng em rất kín nếu cần người giải này cứ nói em, em nhất định câm như hến không kể ai nghe".
Cố Thiển ánh mắt chân thành tha thiết nhìn cô.
Ngôn Lạc Hi chống cằm lên đầu gối, ánh mắt mơ màng nhìn về phía trước, rơi vào một điểm hư không, cô nhẹ giọng nói:"Thiển Thiển, tại sao con người sống lại mệt mỏi như vậy?"
Cố Thiển giật mình, đây là lần đầu cô nghe được những lời tiêu cực thế này từ miệng Ngôn Lạc Hi, trước đây thái độ sống của cô tích cực lạc quan ít khi tinh thần sa sút đến vậy.
"Đúng là rất mệt mỏi."
Ngôn Lạc Hi khẽ nhếch khóe môi, cô càng tích cực sống càng nhận ra ông trời trêu đùa cô một trận lớn, khó khăn nối tiếp nhau ập đến.
Ngày hôm qua Lệ Dạ Kỳ khẩn cầu cô, để cho anh cùng cô đối mặt.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới khả năng này, nhưng khi thấy phóng viên nhào đến như muốn ăn tươi nuốt sống mình, cô hoàn toàn hạ quyết tâm tuyệt đối không để anh chịu đựng điều đó cùng cô.
Vì anh cũng là nạn nhân.
Cô đưa tay sờ sờ đầu Cố Thiển:"Gần đây em và Mặc tổng sống chung thế nào?"
Nhắc tới Mặc Bắc Trần, thần sắc Cố Thiển dần nhạt đi cụp mắt cúi đầu nói:"Vẫn như vậy, dù sao cũng không còn cách nào khác để rời đi"
Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn Cố Thiển nói tới Mặc Bắc Trần không còn kháng cự như trước, xem ra đã tiếp nhận hiện thực:"Thiển Thiển, em tuổi còn nhỏ, có nhiều chuyện chỉ cần nguyện ý nhìn về phía trước, vẫn còn vô số khả năng."
"Chị Lạc Hi, em rất sợ anh ấy".
Cố Thiển thành thật nói.
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn cô: "Tại sao?"
Cố Thiển khổ não chống mặt:"Em cũng không biết, trước kia đã sợ, bây giờ còn sợ hơn"
Nhất là ánh mắt hiện tại anh nhìn cô, làm người ta sợ muốn chết, có loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị lột sạch ném lên giường.
Trước kia dù nhìn cũng còn khiêm tốn từ khi bọn họ vượt qua giới hạn đó, cô càng sợ ở một mình với anh.
Lần trước bị tai nạn xe bị ép ở nhà dưỡng bệnh, Mặc Bắc Trần ròng rã nửa tháng đem việc công ty toàn bộ về nhà.
Ngoại trừ lúc làm việc, thời gian còn lại anh hầu như ở trước mặt cô lắc lư, mỗi khi nhìn cô bằng ánh mắt bình thản cô sợ tới mức muốn bỏ trốn khỏi trái đất.
"Thiển Thiển, em không nghĩ sẽ yêu anh ấy sao?"
Cố Thiển bùng bùng nghe như sét đánh bên tai, sau đó tuyệt vọng lắc đầu:"Không thể, bọn em không như chị tưởng đâu.
Em tuyệt đối không thích anh ấy."
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Cố Thiển, Ngôn Lạc Hi lại thấy Mặc Bắc Trần quá đáng thương.
"Thiển Thiển, hãy dùng trái tim cảm nhận đừng vội phủ nhận tình cảm của mình, đi theo tiếng gọi con tim dẫn dắt em tìm ra câu trả lời."
Cố Thiển sửng sốt: "Chị Lạc Hi..."
"Chị hơi đói rồi, gọi khách sạn mang đồ ăn lên giúp chị"
Ngôn Lạc Hi không nói thêm, dù người ta nói thế nào về tình cảm cũng không sao.
Mấu chốt là phải hãy tự mình tìm ra nó.
"Vâng"
Cố Thiển đứng lên xoay người đi ra ngoài, đột nhiên cô dừng lại quay đầu nhìn Ngôn Lạc Hi: "Chị Lạc Hi, em thấy Thất ca thật sự tội nghiệp.
Chị giận cũng giận rồi, tha thứ cho anh ấy lần này ngày mai đến họp báo?"
Ngôn Lạc Hi cụp mắt nói:"Được rồi, chị sẽ suy nghĩ"
Cố Thiển gọi phục vụ phòng mang bữa tối lên cho cả hai, dùng xong cô quay về phòng ngủ của mình.
Đi gần đến nơi, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đứng dựa trước cửa phòng mình.
Anh mặc bộ vest đen được thiết kế riêng ôm lấy thân hình cao lớn thẳng tắp mang đến cho người ta khí chất kiêng dè.
Cố Thiển dừng lại, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp chặt, cô bình tĩnh cụp mắt xuống nói:"Sao anh lại ở đây?"
"Anh đi công tác gần đây ghé qua thăm em"
Cố Thiển cau mày.
Sự hiện diện của người này mạnh mẽ đến mức cô căn bản không chống đỡ nổi.
Đối với việc anh chia cắt cô và Thẩm Trường Thanh, sự oán giận của cô đối với anh đã dần giảm bớt.
Nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ chấp nhận sự thật anh trở thành người đàn ông của mình.
"Ừ, anh ăn gì chưa?"
"Chưa, em muốn đi ăn cùng anh không?" Ánh mắt Mộ Bắc Trần dè dặt mà dịu dàng, vẻ mặt thế này chỉ xuất hiện trước mặt Cố Thiển, thậm chí giọng nói còn mang theo chút mong chờ.
Cố Thiển nhìn anh, nhất thời không nỡ từ chối nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm:"Tôi ăn rồi, anh có thể tự đi, ăn xong về nghỉ ngơi sớm anh cũng mệt mỏi rồi"
Sắc mặt Mạc Bắc Thần chuyển sang lạnh lùng đối diện
ánh mắt lảng tránh của Cố Thiển.
Anh tiến về trước hai bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người:"Em đi ăn cơm với anh"
Sau đó, anh không một lời giải thích nắm lấy cổ tay cô kéo cô về phía thang máy.
Cố Thiển bất lực bị buộc phải đi theo, anh bước những bước dài cô phải chạy nước kiệu mới theo kịp cho đến khi vào thang máy.
Cô mệt muốn chết, thở hổn hển ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình.
Cô vùng vẫy trong tiềm thức, giây tiếp theo cô liền bị
Mạc Bắc Thần đẩy vào bức kim loại của thang máy.
Cố Thiển sợ hãi ngẩng đầu trừng mắt nói:"Đừng có lộn xộn, ở đây là thang máy, bất cứ khi nào cũng có người bước vào"
Mộ Bắc Trần nhìn cô, đôi môi mỏng nhếch lên độc ác, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tiến đến gần cô: "Thiển Thiển, em có nhớ anh không?"
Cô đã đi được nửa tháng, giống như chim bay khỏi lồng không còn nhớ anh là ai.
Anh gọi cho cô hai ngày một lần, cô trả lời nhưng nói chưa vài câu liền lập tức cúp máy.
Thái độ né tránh thậm chí còn tệ hơn trước khi xảy ra tai nạn xe hơi.
Anh biết là vì họ gần như đã đấu súng trước khi cô rời khỏi đế đô đêm đó, mối quan hệ của họ đột nhiên trở lại trước khi cô bị thương, cô thậm chí còn tránh mặt anh nhiều hơn.
Cố Thiển đồng tử co rút khó chịu quay mặt đi, cố gắng không để mình bị ảnh hưởng bởi hơi thở nam tính của anh.
Thế nhưng cô còn trẻ, chưa quen với việc mơ hồ cùng đàn ông thế này, hai má cô bất chợt ửng đỏ lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...