Thất Gia Phu Nhân Lại Bướng Rồi


Xin chào mình là Thanh Tỷ đây! Mình đã dịch bộ truyện Thất gia-Phu nhân lại bướng rồi đến chương 399: thì ngừng, vì lý do không mong muốn đã khiến mọi người chờ đợi khá lâu.

Nay mình xin tiếp tục nhảy hố tiếp tục từ chương 400: (Từ chương 1: -399 các bạn có thể search trên các web)
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé!
________________________________________________-

Dùng bữa xong, vợ chồng Lý Minh Thịnh còn có việc, Lệ Dạ Kỳ cùng Ngôn Lạc Hi đưa bọn họ ra khỏi nhà hàng nhìn họ lái xe rời đi, Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn anh.

"Lệ Dạ Kỳ, anh đặc biệt tìm họ tới giúp em sao?"
Lúc nói chuyện cùng Lâm Nhược Lan, anh vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh cũng không chen vào, nhưng thủy chung nhìn cô, ánh mắt cưng chiều mà dung túng, giống như cô có làm gì anh luôn toàn lực ủng hộ.

Lúc trước lòng tin bị Tô Nhiêu đánh tan, sau khi nghe lời nói của Lâm Nhược Lan và Lý Minh Thịnh, hiện tại cả người Ngôn Lạc Hi tràn ngập năng lượng, ngay cả ánh mắt nhìn Lệ Dạ Kỳ cũng từ cố ý giả bộ lạnh lùng trở nên sùng bái.

Lệ Dạ Kỳ rũ mắt nhìn cô, vừa muốn nói chuyện, khóe mắt thoáng qua nhóm người từ nhà hàng đi ra, nhìn người đàn bà dẫn đầu đi trước, mặc trang phục đầu xuân, vẻ mặt anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong người tràn đầy sát khí.

.

Ngôn Lạc Hi cảm nhận được tia sát khí đó, cô ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt anh, cũng thấy được người phụ nữ đang đi về phía mình, chút hưng phấn nhỏ nhoi trong lòng đột nhiên biến mất.


Quả nhiên, Phó Tuyền chính là ma chú của cô, mỗi khi cô đắc ý vênh váo, sẽ đón đầu trọng kích, làm cho cô nhanh chóng tỉnh táo lại, cô lạnh mặt nhìn đám người kia đến gần.

Bộ vest Phó Tuyền mặc là mẫu mới nhất của thương hiệu nổi tiếng, tinh tế và quý phái.

Ai có thể nghĩ tới nữ nhân diễm quang bắn ra tứ phía đó lại một con rắn độc, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm địa ác như rắn rết.

Ngôn Lạc Hi nắm lấy cổ tay Lệ Dạ Kỳ, kéo anh xoay người rời đi.

"Lạc Hi".

Phó Tuyền cất giọng gọi cô, nhìn bóng lưng cứng ngắc của cô, bà nói với đám người phía sau:"Các cậu về trước đi, tôi còn có việc"
Người nọ cung kính hướng bà gật gật đầu, cất bước rời đi trước, tò mò nhìn thoáng qua Ngôn Lạc Hi.

Đầu hạ công chiếu bộ phim ngay lễ tình nhân doanh thu phòng vé bùng nổ, với vốn đầu tư 200 triệu trực tiếp thu về 2,3 tỷ.

Sau khi Ngôn Lạc Hi trở nên nổi tiếng, rất nhiều người đã biết đến cô, ngay cả lúc này cô đang
đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai cũng không ngăn được sự công nhận do khuôn mặt xinh đẹp của mình mang lại.

Chờ vệ sỹ đều đi, Phó Tuyền mới nói: "Lạc Hi, cùng mẹ đi quán cà phê phía trước ngồi một chút được không?"
Ngôn Lạc Hi ngước mắt, vẻ mặt lạnh lùng:"Tôi nghĩ tôi và Phó tiên sinh không có tâm trạng ngồi xuống nói chuyện, nếu tiện thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

"
"Lạc Hi!" Phó Tuyền vội vàng gọi cô lại.

"Mẹ biết mình làm mẹ rất thất bại, để con thiệt thòi bao năm, hiện tại mẹ muốn cố gắng hết sức bù đắp cho con.

"
"Bà nghĩ muốn bù đắp thì tôi sẽ nhận? Vậy năm đó bỏ đi có từng hỏi qua ý kiến tôi không? Làm ơn, để cuộc sống tôi được yên, xin đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa"
Lệ Dạ Kỳ đứng bên cạnh, nhìn ánh mắt đau xót xẹt qua của Ngôn Lạc Hi, anh theo bản năng cầm tay cô, cảm xúc mãnh liệt mà sâu sắc như vậy, cô lại gắt gao đè nén, ép buộc chính mình bình tĩnh, anh nhìn thấy rất đau lòng.

Vẻ mặt Phó Tuyền cứng đờ nhìn Ngôn Lạc Hi không chớp mắt, thất vọng buồn bã nói: "Lạc Hi, mẹ đã nói năm đó từ bỏ quyền nuôi dưỡng là vì có nỗi khổ, chờ sau này có con rồi, con sẽ hiểu và thông cảm cho ta"
Bàn tay Ngôn Lạc Hi nắm chặt, cô kiên định nói:"Tôi sẽ không vứt bỏ con mình, đến chết cũng không".


Nói xong, cô xoay người kéo Lệ Dạ Kỳ rời đi.

Phó Tuyền nhìn theo bóng lưng cô, có loại chán nản nói không nên lời, có phải mối quan hệ mẹ con này không còn cách nào cứu vãn!
Ngôn Lạc Hi kéo Lệ Dạ Kỳ đi hai con phố, bỗng nhiên ý thức được vội vàng buông tay anh ra, lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người:"Xin lỗi, để anh đi cùng một đoạn, em về trước đây"
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt nhìn cô, lông mày nhíu chặt vẫn không giãn ra, anh giơ tay muốn vuốt ve lông mày của cô, Ngôn Lạc Hi thấy tay anh vươn tới theo bản năng lui về hai bước.

Tay Lệ Dạ Kỳ duỗi ra cứng đờ giữa không trung, giằng co hai giây mới chậm rãi thu tay lại, tầm mắt bỗng nhiên dừng ở đu quay sau lưng cô, anh tiến đến kéo gần khoảng cách giữa hai người, đưa tay chế trụ cổ tay cô.

"Anh dẫn em đi một nơi"
Nói xong, cũng không quan tâm cô có muốn đi theo hay không, anh kéo cô về phía trước.

Ngôn Lạc Hi cố gắng tránh khỏi sự nắm bắt của anh, nhưng anh đột nhiên lôi kéo cô bỏ chạy.

Hành động kỳ lạ thu hút sự chú ý của người qua đường, Ngôn Lạc Hi sợ bị nhận ra phải cúi đầu, tận lực không để người ta thấy diện mạo mình.

Lệ Dạ Kỳ kéo cô chạy hai con phố, cuối cùng dừng lại ở khu vui chơi gần đó, anh nắm chặt tay cô đứng ở quầy bán vé, một tay lấy ví tiền ra, thở hồng hộc nói:"Hai vé"
Người bán vé hai mắt tỏa sáng, mê trai nhìn Lệ Dạ Kỳ, oa, đẹp trai quá.

"Hai vé".

Lệ Dạ Kỳ không kiên nhẫn lặp lại, anh cũng đã quen đối với phản ứng háo sắc của phụ nữ khi nhìn thấy mình.

Người soát vé định thần lại, lau nước miếng trên khóe miệng, xấu hổ nói:"Có liền"

Lệ Dạ Kỳ nhận lấy vé và tiền lẻ xong, lập tức kéo
Ngôn Lạc Hi đến chỗ soát vé, cô nhìn khu vui chơi người đến người đi đều là những đôi tình nhân trẻ tuổi hoặc là một nhà ba người.

Soát vé xong, hai người luống cuống ở cửa, Ngôn Lạc Hi hỏi:"Anh đưa em đến đây làm gì?"
"Chơi"
Lệ Dạ Kỳ nói xong, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, anh giơ ngón tay chỉ vào tàu lượn siêu tốc cách đó không xa.

"Chúng ta đi chơi cái kia"
Sắc mặt Ngôn Lạc Hi trắng bệch, lắc đầu như trống bỏi, cô kháng cự: "Không, em sợ độ cao"
"Vừa lúc anh cũng sợ độ cao, cùng đi rèn luyện"
Lệ Dạ Kỳ không nói lời nào kéo cô đến bên cạnh tàu lượn siêu tốc xếp thành hàng, rất nhanh đến phiên hai người, anh kéo cô ngồi vào trong xe.

Trái tim Ngôn Lạc Hi đập thình thịch, quay đầu nhìn Lệ Dạ Kỳ vẻ mặt bình tĩnh, cô nói: "Lệ Dạ Kỳ, anh gạt người, không phải anh biết lái máy bay sao? Anh sợ độ cao, ai dám cho anh lái?"
Lệ Dạ Kỳ cười híp mắt nhìn cô: "Bị em phát hiện rồi"
Ngôn Lạc Hi nhìn bộ dáng đắc ý của anh, hận đến muốn cắn anh một cái, cô đứng dậy muốn xuống nhưng không kịp rồi, phòng điều khiển đã khởi động, tàu lượn siêu tốc chạy ra ngoài, tốc độ càng lúc càng nhanh, thật giống như rong ruổi trong gió, lúc cao lúc thấp, cảm giác mất trọng lượng khiến trái tim cô căng thẳng tới cực điểm, cô nhắm mắt lại, hai tay che mặt thét chói tai.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui