2.
Châu Tuế Tuế gặp Lục Niên lần đầu tiên là sinh nhật lần 12 tuổi của cô.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp trai như vậy.
Ngũ quan tinh xảo nhưng không nữ tính, ngược lại toát ra vẻ lãnh đạm mà người lạ sẽ không thể đến gần.
Hai luồng khí chất hoàn toàn khác nhau này hoàn toàn không mâu thuẫn mà lại khiến anh trở nên mê người.
Tuế Tuế nhất kiến chung tình với Lục Niên, tất nhiên không phải là đỉnh cao của tình yêu.
Cô bé 12 tuổi chỉ thích hời hợt, nghĩ thầm, wow, anh trai này thật đẹp trai và muốn được gần gũi một chút.
Lục Niên 16 tuổi tinh anh, lầm lì, không thích cười, hay cau mày.
Mẹ Lục thường trêu chọc anh về việc giả vờ trưởng thành.
Chàng trai mới lớn đương nhiên không có cảm tình với cô gái hoạt bát, cho rằng cô ấy trẻ con và ồn ào, lái xe một tiếng thì nói chuyện một tiếng, chủ đề vừa nhàm chán vừa vô ích.
Nếu không có mẹ ngồi bên cạnh, anh đã ném cho cô hai chữ: Im đi!
Anh nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ, thế giới cuối cùng đã trở nên trong yên bình.
Anh thực sự hơi chán gh.ét chuyến đi đột ngột này.
Anh và mẹ trở về Trung Quốc để thăm họ hàng.
Trước khi trở về Anh, mẹ anh đã đến thăm người bạn cũ, là mẹ của Châu Tuế Tuế, tình cờ trùng với sinh nhật của Châu Tuế Tuế nên ăn mừng cùng nhau.
Tiểu Châu đã mời anh tham gia chuyến du ngoạn mừng sinh nhật, ngắm hải âu ở hồ Vi Dương ở thành phố bên.
Anh đương nhiên từ chối, nhưng cô biết cách cứu vớt bằng đường vòng, nói với mẹ Lục như một đứa trẻ thơ: "Dì Tạ, đi ngắm hải âu với Lục Niên ca ca là ước nguyện sinh nhật của con ý!" Mẹ Lục, người cưng chiều cô đương nhiên đồng ý.
Dù không thích nhưng anh không muốn làm mẹ buồn.
Vì vậy, có một chuyến đi ngắn của năm người.
Bốn tiếng lái xe đến hồ Vi Dương không phải dài, nhưng Lục Niên cảm thấy rất khó chịu.
Anh mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thời tiết càng ngày càng ảm đạm, mới ba giờ chiều mà như đã tối mịt.
Dự báo thời tiết đang được phát trên đài ô tô, cho biết buổi tối có thể có gió và tuyết, nhắc nhở các tài xế chú ý lái xe an toàn.
Thấy anh ấy mở mắt, Tuế Tuế ngồi bên cạnh, ngay lập tức quay qua nói: "Anh Lục Niên, em thích tuyết lắm, còn anh thì sao?"
Anh lười quan tâm đến cô, nhắm mắt lại.
Có lẽ là anh thực sự mệt mỏi, một lúc sau, anh đã thực sự ngủ thiếp đi.
Anh ta bị đánh thức bởi một cú sốc mạnh và những tiếng la hét.
Ngay lúc mở mắt ra, anh cảm thấy cơ thể mình bị nghiêng, bị va chạm rất mạnh, anh chợt nhận ra một điều: Xe của họ đã bị lật.
Trong cơn chóng mặt và cơn đau dữ dội, Lục Niên cảm thấy cơ thể như bị thứ gì đó nặng nề bao phủ, sau đó ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, chính là mẹ anh! Chính bà ấy là người choàng qua, đồng thời ôm Tuế Tuế và anh vào lòng.
"Rầm..." Một tiếng động lớn vang lên.
Chiếc xe mất kiểm soát cuối cùng cũng dừng lại ở cánh đồng bên dưới đường cao tốc.
Sau sự hổn độn đó là sự im lặng và bóng tối ch.ết chóc.
Lục Niên bị mẹ và Tuế Tuế đè lên, ngửi thấy mùi xăng và mùi m.áu tanh nồng nặc...
Xe cảnh sát và xe cấp cứu nhanh chóng đến, 4 người trong số 5 người đã bất tỉnh, chỉ có Lục Niên là còn tỉnh.
Anh nằm trong xe cứu thương, ngây người nghe cuộc nói chuyện giữa bác sĩ và cảnh sát.
"Tài xế lái xe khi say rượu."
"Tài xế và phụ xe t.ử vong tại chỗ".
"Người phụ nữ ngồi ở ghế sau bị thương nặng bất tỉnh."
"Cô bé hôn mê."
Anh cảm thấy rất ồn ào, đầu rất đau, cơ thể lạnh ngắt, cuối cùng anh bị choáng và ngất đi.
Anh tỉnh dậy lần nữa, nhưng được một y tá trong bệnh viện đánh thức.
Giọng cô y tá nhẹ nhàng: "Đến thăm mẹ con, bà ấy...!không còn nhiều thời gian..."
Lúc đầu anh không hiểu ý của y tá, khi phản ứng lại, liền ngồi dậy, không kịp mang giày đã chạy ra ngoài.
Khi Lục Niên chạy đến phòng của mẹ anh, anh thấy Tuế Tuế đang khóc trên người bà ấy, không khóc to thành tiếng mà chỉ khóc nức nở và run rẩy.
Mẹ Lục đặt tay lên đầu rồi vuốt nhẹ mái tóc cô.
Anh bước đến, kéo cô ra rồi đẩy mạnh khiến cô bị ngã xuống đất.
Anh cũng không thèm nhìn cô, ngồi ở bên cạnh mẹ mình, mẹ Lục sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, là khuôn mặt của một người đang dần mất đi sinh khí.
Lục Niên nắm chặt tay mẹ mình, trong lòng tràn đầy hoảng sợ, thì thào nói: "Mẹ..."
Mẹ Lục không đáp lại, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, chỉ vào Tuế Tuế trên mặt đất, khó khăn nói: "Lục Niên, lại đỡ em gái lên."
Anh nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trên mặt đất.
Cô vẫn đang ngồi trên mặt đất, ngước nhìn anh.
Trên trán cô được quấn một miếng gạc dày màu trắng, sắc mặt cô cũng tái nhợt như miếng gạc đó, đôi mắt to đen láy rưng rưng nước mắt.
Anh nhìn lại mẹ lần nữa, ánh mắt kiên định.
Anh giận dữ nhìn Tuế Tuế, bước tới đỡ cô đứng dậy.
Mẹ Lục mỉm cười hài lòng, để Tuế Tuế đi ra ngoài trước, sau đó ra hiệu cho Lục Niên đi lại.
Tuế Tuế ngồi xổm ngoài cửa phòng bệnh, nước mắt lưng tròng, cô không biết làm gì khác ngoài khóc.
Cô cảm thấy bệnh viện thật lạnh, muốn được ở trong vòng tay của bố mẹ, nhưng th.i th.ể của bố mẹ trong nhà x.ác còn lạnh hơn...
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lục Niên từ trong bước ra.
Anh đi nhanh về phía trước, sau đó chạy, như thể có thứ gì đó khủng khiếp đang đuổi theo phía sau.
Tuế Tuế bước vào phòng, vừa khóc vừa gọi với dì Tạ, nhưng cô biết rằng bà ấy không bao giờ có thể đáp lại bằng một nụ cười nữa.
Tuế Tuế tìm thấy Lục Niên trên sân thượng của bệnh viện, anh đang mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng manh đứng bên lan can.
Đêm càng ngày càng tối, gió lạnh thổi vào quần áo của anh, nhưng anh không biết lạnh đứng mãi ở đó.
Tuế Tuế đứng sau lưng anh một lúc lâu mới dám đi về phía trước, nắm lấy góc áo của anh, nói: "Lục Niên ca ca, em xin lỗi..."
Anh hất tay cô ra như để tránh tai vạ, quay đầu lại, dửng dưng nhìn cô, sau đó nói với cô từng chữ một bằng giọng nói lạnh hơn vẻ mặt của anh: "Châu Tuế Tuế, cô là đồ sao chổi!"
Nói xong anh quay lưng bỏ đi.
Gió thổi, mặt mũi cô đẫm lệ.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Tuế Tuế thấy những giọt nước mắt của Lục Niên, trầm mặc, độc đoán, bi thương.
Những giọt nước mắt ấy khiến cô buồn hơn là sự thờ ơ và những lời nói hằn học của anh.
Cô ngồi xổm trên sân thượng.
Không biết qua bao lâu, trên mặt đột nhiên thấy lạnh, cô ngẩng đầu lên, trận tuyết muộn màng cuối cùng cũng rơi xuống.
Đây là trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay, là trận tuyết yêu thích nhất của cô, nhưng cô không vui chút nào.
Kể từ đó, cô không còn thích những ngày tuyết rơi nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...