Ở cục cảnh sát bị giáo dục bốn ngày, nhưng không được gặp qua anh lần nào.
Trên đường trở về, Diệp Gia lẩm bẩm trong miệng nhớ kỹ tên của anh.
“Đội trưởng Phó, Phó Tri Duyên.”
Thì ra anh ấy tên là Phó Tri Duyên...!Trong mắt ửng lên một tầng sương mù màu nước mênh mông.
Hóa ra anh ấy vẫn còn sống...
Chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, sẽ có thể gặp lại anh.
Cô cúi đầu đếm bước đi dưới chân, nếu không phải Đào Địch kéo cô lại thì chắc cô đã đâm sầm vào cột điện phía trước.
Đường Phi lắc đầu nói nhỏ với Lục Cảnh và Đào Địch bên cạnh: “Diệp Gia mấy ngày nay làm sao mà như ma theo vậy?”
Đào Địch bất đắc dĩ, thuận tay kéo kéo tóc Diệp Gia: “Đừng mơ mộng nữa, chúng ta có thể được thả nhanh như vậy, đều nhờ cú điện thoại của ông Từ bảo lãnh, muộn một lát nữa, em thay mặt mọi người đi cảm ơn ông ấy nhé.”
“Vì cớ gì mấy người không đi?” Diệp Gia định thần lại nhún nhún mũi, trên mũi còn đính một hạt kim cương lấp lánh, đặc biệt rực rỡ dưới ánh chiều tà.
Cô tức giận trừng mắt nhìn bọn họ: “Làm việc xấu thì mọi người làm, bị mắng chửi thì toàn cậy vào tôi...!các người là loại người gì thế hả!”
“Này.” Đường Phi cười hì hì: “Lão Từ vừa nhìn thấy chúng tôi liền dùng nạng đuổi người đi, cũng là Diệp Gia cậu có tài nghệ nấu ăn ngon… được ông ấy yêu thích nhất, nên đương nhiên là cậu đi rồi.”
Diệp Gia, Đào Địch, Lục Cảnh cùng Đường Phi là những tên côn đồ ở khu vực Tô Nam này, quan hệ rất thân thiết, lang thang khắp các hang cùng ngõ hẻm, không phạm vào những việc lớn, còn những việc vặt vãnh thì chưa bao giờ ngừng.
Ngoại trừ Lục Cảnh trúng tuyển được đại học S, thì ba người còn lại đều bỏ học sớm, Đào Địch làm ca sĩ ở quán bar, Đường Phi thì phục vụ ở nhà hàng, còn Diệp Gia thì lái chiếc xe đạp điện đi giao đồ ăn ở đầu đường cuối ngõ.
Gia đình hạnh phúc thì nhà nào cũng như nhau, nhưng người có gia đình bất hạnh thì lại có những hoàn cảnh riêng.
Đến ngã tư, bốn người tạm biệt nhau.
Đào Địch với Đường Phi tiện đường đi cùng nhau, Lục Cảnh và Diệp Gia sống gần nhau nên đi chung về.
Trời nắng giữa mùa hè, chỉ còn mười ngày nữa là đến mùa tựu trường.
“Diệp Gia, tôi nghĩ tuổi cậu vẫn còn nhỏ, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, vẫn nên là chuẩn bị rồi tham gia thi đại học, thời buổi này con gái không học đại học, tương lai...” Lục Cảnh ấp ủ lời nói này đã lâu, chưa kịp nói hết đã bị Diệp Gia ngắt lời.
“Được rồi, sinh viên đại học, cậu tự nhảy xuống hố thì cũng đừng kéo người khác theo, tôi tự do tự tại quen rồi, không thích bị trường học quản thúc, bắt tớ mang cặp sách đi học, chịu đựng một giờ hai giờ, quả thực là đòi mạng tôi!”
“Nhưng cậu cũng không thể nào cả đời đi giao đồ ăn được,đúng không?”
“Ai nói tôi muốn giao đồ ăn cả đời?” Diệp Gia nắm chặt tay lẩm bẩm nói: “Đợi khi nào tiết kiệm đủ tiền tôi liền mở một nhà hàng bao gồm các món ngon đặc sắc từ khắp nơi, cả nước và thậm chí cả thế giới!”
Hoàng hôn như vì hoài bão của cô mà mạ thêm một tầng chói sáng.
Lục Cảnh tuy rằng cảm thấy không thực tế, nhưng là cũng không nói gì thêm, chỉ nói: “Dù sao thì tài liệu ôn thi đều ở đó, nếu như cậu cần thì bất cứ lúc nào đều có thể đến lấy, còn có, đại học S ở trung tâm thành phố, sau này nếu cậu có vấn đề gì về việc học thì có thể đến tìm tôi.
Diệp Gia cảm thấy nếu là vì lý do này, có lẽ cả đời cô cũng không bao giờ tìm đến cậu ta.
Hành trình đồng hành luôn ngắn ngủi, cuối hẻm là tòa nhà thấp chật hẹp cho thuê.
Vội vã tạm biệt, trở về nhà.
Căn nhà không lớn, vắng vẻ, nhưng sạch sẽ, ngăn nắp.
cạnh cửa sổ có một chiếc bàn sách, trên mặt bàn dán đầy những ghi chú đầy màu sắc, tất cả đều là kinh nghiệm nấu nướng của Diệp Gia.
Trên bàn có một cuốn sổ da dày, có vẻ hơi cũ, Diệp Gia bước tới, cẩn thận mở ra, trang tiêu đề của cuốn sổ là phông chữ nhẹ nhàng, mạnh mẽ: “Nhật ký ẩm thực bốn phương” – Diệp Tắc Phu.
Trận động đất đó đã cướp đi sinh mạng của cả bố và mẹ.
Nhà, chỉ còn Diệp Gia lẻ loi một mình.
Vì cô còn nhỏ nên tài sản của bố mẹ đều thuộc về người giám hộ là chú mợ của cô, chỉ có cuốn sổ dày cộp này là gia sản quý giá nhất mà bố cô để lại.
Bên trong là bản ghi chép chi tiết về kinh nghiệm thực khách nửa đời của bố, cùng với cách làm dựa trên cuốn sổ này, Diệp Gia đã bắt đầu nghiên cứu nó từ rất sớm, cô muốn hoàn thành ước mơ còn dang dở của bố cô trong cuộc đời này.
Diệp Gia gọi điện thoại cho ông Từ, để hỏi thăm sức khỏe và tình hình hiện tại.
“Con nhóc chết tiệt kia, chỉ khi nào gặp rắc rối mới nghĩ đến lão già này.”
“Ông à, ông nói lời này làm Gia Gia uất ức quá, lần nào ông thèm ăn, Gia Gia cũng đến hầu hạ ông.” Diệp Gia bắt lấy giọng điệu mà ông ấy thích nghe, rồi cười nói: “Ngày mai lại đến, lão gia ngài muốn ăn gì, Gia Gia nấu cho ngài.”
“Đúng lúc quá, ngày mai ông có một người bạn ghé qua đây chơi, lão già này thật ra món gì ăn cũng được, chỉ là vị khách này có khẩu vị không tốt, cháu xem rồi làm mấy món khai vị ngon ngon, để nó nếm thử tài nghệ của cháu.”
Diệp Gia suy nghĩ, khẩu vị không tốt à, lật một trang nào đó trong sổ ghi chép, đập vào mắt là vài dòng chữ, trên đó viết ghi chú của bố cô: Thịt hấp bột lá sen, ăn kèm chè hạt sen lạnh và thịt heo bó xắt lát, hương vị hiếm có, "dư thường giữa khuya mộng hồi, tư chi niệm chi"", khó có thể quên.
Thịt hấp bột lá sen, chè hạt sen lạnh, thịt heo bó xắt lát...
Món chính kèm với hai món phụ vừa lạ vừa ngon, đặc biệt là chè hạt sen lạnh đó, là món khai vị tuyệt nhất...
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Gia vội vàng đi chợ mua nguyên liệu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...