Thất Đại Thiên Quy

Không gian vũ trụ rộng lớn vô cùng, một thân ảnh cái thế hùng vĩ tỏa ra ánh sáng chói lọi, vung trên tay nửa thanh kiếm gãy về phía khoảng không trước mắt. Hư không vốn trống rỗng chợt nứt ra một đôi mắt khổng lồ, tựa như mặt trời giữa không gian đen tối. Liền ngay sau đó, một cái miệng cực lớn với vô số nanh nhọn đột ngột nhiện ra nuốt lấy thân ảnh vừa nãy vào trong. Hư không dần dần khép lại. Ngay khi khe hở gần như biến mất, từ bên phía kia của không gian khe nứt, một tia sáng màu vàng bắn ra, thoắt ẩn thoắt hiện dịch chuyển trong không gian.

"Đi. Mang theo thông điệp của ta về cho Tiên giới. Bình yên của chư giới không còn bao lâu nữa!" Một làn sóng chấn động khủng khiếp lan truyền đi trong hư không, trước khi hoàn toàn tiêu thất trở về sự tịch mịch vốn có.

*

* *​



Tiên giới.

CÙNG THIÊN ĐỊA TRƯỜNG TỒN!

Dòng chữ lớn kim sắc được viết trên tấm bia ngọc thạch cao tới ba trượng ấn chứa một đạo pháp kinh người, dù chỉ nhìn vào thôi cũng khiến cho người đọc phải mê hoặc, tâm thần chấn động mà sinh ra ảo giác.

"Hay cho một câu: Cùng thiên địa trường tồn, quả là bút khí rất lớn a!" Đứng trước bia đá khổng lồ là một già một trẻ.

Người vừa nói là ông lão tóc trắng như tuyết, thân vận một bộ áo bào xám, cả người tỏa ra khí chất của bậc cao nhân đắc đạo. Đứng bên cạnh lão làm một chú bé tầm bảy, tám tuổi, mi thanh mặt tú, mắt trong như nước, lúc này có đôi chút hoảng hốt thu hồi ánh nhìn từ trên tấm bia xuống, than nhẹ: "Chỉ một dòng chữ thôi không ngờ khiến cho mình mê mẩn đến vậy. Người viết nên nó hẳn có tu vi kinh thiên."

Ông lão thôi không nhìn tấm bia nữa, vô tình hữu ý liếc về một phía, nơi ấy có một hồ nước nhỏ lấp lánh hào quang đang lập lòe chớp động, rồi quay qua nói với đứa nhỏ: "Theo phương vị tấm bia này, đi vài trăm dặm là có một tòa thị trấn. Chúng ta nên tới đó trước khi trời tối."

Đứa bé khẽ vâng một tiếng, hai người liền rảo bước tiến về phía trước, chỉ vài bước bóng của họ đã mờ nhạt vào màn sương khói.

Họ vừa đi không lâu, trên không trung hồ nhỏ hạ xuống đôi đạo ánh sáng, hiện ra thân ảnh của hai người đàn ông mặc áo bào màu bạc, trên ngực có thêu hoa văn tinh tế thể hiện một chữ "Đạo."

- Cẩm sư huynh, người phi thăng từ hạ giới không lẽ đã rời đi rồi?

Người đàn ông được gọi là Cẩm sư huynh dùng thần thức kiểm tra bốn phía một lượt, xác định không có manh mối gì, liền nói: "Quả là phi thăng trì có chấn động, nhưng lại không có dấu hiệu hóa Tiên, vậy không phải là phi thăng giả mới rồi, hẳn là vị Thượng Tiên nào đó mới từ hạ giới trở về thôi."

Người đàn ông nom trẻ hơn cũng đồng ý như vậy nên gật đầu nhẹ, nhiệm vụ của họ là đón tiếp người mới thành Tiên từ hạ giới lên, nếu không phải thì thôi.

Y nhìn tấm bia khổng lồ phía trước cảm khái: "Năm đó đệ phi thăng lên cũng tại nơi này, mất mấy giờ mới hóa Tiên xong. Thoáng cái trăm năm đã trôi qua, mà khung cảnh nơi này vẫn không có gì thay đổi."

Cẩm sư huynh nhớ lại chuyện cũ, mỉm cười nói: "Lần đó ta gặp Tĩnh sư đệ thì đệ đang ngây ngốc nhìn Vĩnh Sinh Bi, ta phải gọi đến lần thứ ba mới tỉnh đấy."

Nam tử họ Tĩnh nhớ đến lúc mình phi thăng, vừa mới hóa Tiên xong, bước lên bờ vật đầu tiên mà y nhìn thấy chính là Vĩnh Sinh Bi này. Y bị dòng Đạo niệm ẩn chứa trong tấm bia mê mẩn tâm thần, đến cả thân mình ướt sũng Hóa trần thủy cũng không hong khô, đứng ngây ngốc ở đấy một thời gian, đến khi Cẩm sư huynh lên tiếng mới dứt ra được. Lại nói Cẩm sư huynh làn Tiên nhân đầu tiên mà Tĩnh Bách Nhiên gặp được, huynh ấy đã giúp đỡ cho y rất nhiều những tháng năm sau này.

Một câu trên tấm bia quả thức tỉnh hào khí Tiên nhân a! Trải qua trăm năm, thiên địa, con người không thay đổi là mình chứng rõ ràng nhất!

Tĩnh Bách Nhiên nói: "Cũng lâu lắm rồi mà thành chúng ta không có phi thăng giả mới nhỉ".

Cẩm sư huynh giọng trầm nói: "Ừ, cũng đã mấy chục năm rồi. Mà đâu chỉ riêng chúng ta, khắp nơi khác đều thế cả."

Tĩnh sư đệ cảm khái: "Đúng là lâu thật đấy. Không biết ở dưới hạ giới bây giờ thế nào?" Y ngừng một chút rồi nói: "Phi thăng Tiên giới đã khó, trở về lại càng khó hơn. Đệ muốn một lần hạ giới, nhưng hiềm khả năng nông cạn nên không biết bao giờ mới có thể làm được."

Giọng y càng nói càng nhỏ, bên trong chất chứa nỗi niềm sâu đậm. Cẩm sư huynh nhìn vị bạn Tiên của mình một chút thâm ý, người nọ dù đắc đạo nhưng không thể dứt tình xưa, vẫn còn canh cánh trong lòng một lời hứa ở hạ giới. Nhưng Tiên giới, Nhân gian đôi bên cách trở, chỉ có bậc Chí tôn mới có thể tự do đi lại, tiểu Tiên như bọn họ muốn hạ giới là việc khó khăn vô cùng. Thời gian trôi đi, chỉ e người hạ giới đã không còn tại thế, cứ nhớ nhung như vậy, không phải là tự làm khổ mình sao.

Tĩnh Bách Nhiên chợt nghĩ ra điều gì đó, nói: "Huynh có thấy lạ không, dạo gần đây Thượng Tiên hạ giới khá nhiều, phải chăng dưới đấy có chuyện gì xảy ra?"

Cẩm sư huynh lắc đầu: "Ta cũng không rõ, nghe đâu là trấn áp ma đạo nào đấy.

Mà thôi trời cũng sắp tối rồi, ở đây không còn việc gì nữa, ta trở về bẩm báo lại với Tiên trưởng đi."

Tĩnh sư đệ gật nhẹ một cái, hai người hóa thành hai đạo độn quang bay đi mất.


*

* *

Mạc Phủ trấn, một tòa thành thị của thành Phù Vân - một trong sáu mươi bốn tòa đại thành của Tiên giới. Dù rằng Tiên giới rộng lớn, nhưng vùng đất thích hợp cho nhân loại cư ngụ đều tập trung trong những tòa thành này. Bởi lẽ bên ngoài môi trường khắc nghiệt, kì hung dị thú, thiên tai địa họa đầy rẫy không phải là nơi mà con người có thể ở lâu dài được.

Bên trong trấn, dù là kiến trúc thô sơ nhất cũng được xây dựng từ linh mộc, bảo thạch. Đường phố đều được lát đá khang trang, hai bên vệ đường trồng đầy nhưng tiên hoa linh thảo. Khung cảnh ở đây xa hoa mĩ lệ hơn dưới trần gấp trăm lần.

- Trái Hàm Long đây, đặc biệt thơm ngon!

- Thịt Kim Minh Qui đây, ăn một miếng kéo dài mười năm tuổi thọ.

* * *

Đường phố tập nập người xe qua lại, đủ tiếng huyên náo xa gần, thật bất ngờ cảnh tượng xô bồ của nhân gian lại thấy được ở nơi Tiên giới thế này. Hai ông cháu hòa vào dòng người đi đường. Đứa nhỏ lần đầu tiên được thấy cảnh tượng mới lạ nên rất hứng thú quan sát, tựa như không muốn bỏ lỡ chút gì.

Văn minh ở đây rất khác chỗ cậu ở, dạo bước ở đây cứ như lạc vào tương lại vậy. Bên đường nào những cửa hàng san sát, biển hiệu màu sắc, chữ chạy nhấp nháy, lại thêm những mô hình người, thú đứng hay bên làm động tác mời chào. Hàng quán là thế, mà vật phẩm trưng bày cũng kì nữa, khó mà tưởng được là chúng có công dụng thế nào. Rồi trang phục của con người cũng dị nốt, kiểu cách, màu sắc đa dạng so với người phàm thì hoàn toàn khác biệt. Lại thêm người tóc xanh, tóc đỏ thật không khác gì yêu quái.

Những thứ ở đây đủ khiến cho người trần nào mới thấy đều phải choáng ngợp, vậy mà cậu bé rất điềm nhiên, không hề tỏ ra kích động. Cậu chỉ chú ý quan sát, lắng nghe, đôi lúc thì đem thắc mắc nhờ người giải đáp. Ông lão thì cứ ung dung đi phía sau, để cho thằng bé tự trải nghiệm những gì mình muốn.

Mọi người xung quanh thấy một già một trẻ mặc y phục kì lạ cũng không có tỏ thái độ khác biệt. Nơi này là Tiên giới, tu luyện giả cao thâm, Tiên nhân tùy lúc đều có thể xuất hiện, mà cao nhân thích mặc cổ phục, dẫn môn đệ của mình đi thăm thú cũng không phải là hiếm.

- Sư phụ, Tiên giới quả thật cuộc sống vượt xa so với phàm trần. Nhưng nơi của Tiên nhân đắc đạo sao lại có nhiều người phàm đến vậy?

Thấy vẻ thắc mắc của đồ đệ, ông lão không có bất ngờ, giọng ôn tồn nói: "Ban đầu người hạ giới phi thăng mới có Tiên. Thuở xưa Tiên nhân ít ỏi, xây thành, nuôi linh thú, trồng thảo dược, không phải việc gì cũng giải quyết được hết, mới đem người phàm lên để trợ giúp. Cộng thêm nhiều Tiên nhân có người thân của mình ở hạ giới cũng tìm cách đưa họ lên. Dần dà mới phát triển như hiện nay."

Thế giới này linh khí gấp chục lần hạ giới, mặt đất là linh thổ, cây cối mọc ra cũng là linh thảo, khắp nơi đều là trân cầm dị thú, không có một mống phàm vật. Con người sống ở đây chẳng bệnh tật, tuổi thọ cũng kéo dài hơn ở dưới trần rất nhiều. Trải qua hàng vạn năm, phát triển nên nền văn minh hiện đại thế này cũng là điều rất bình thường. Thậm chí nếu không phải Tiên nhân hạn chế thì còn có thể tiến xa hơn nữa. Dù sao thì, chủ nhân thực sự ở đây vẫn là người tu luyện, bọn họ không muốn biến Tiên giới thành một phàm nhân giới thứ hai mới đem cuộc sống của người phàm áp chế xuống.

Cuộc sống hiện đại sung túc rất có hại đối với người tu luyện, bởi nó dễ làm cho người ta tha hóa mất đi động lực tu luyện. Cũng vì thế mà các tông môn, thế gia tu Tiên đều xây dựng ở linh sơn bảo địa cách xa phàm trần, vẫn giữ nếp sinh hoạt xưa cũ. Tuy vậy, không phải người tu luyện nào cũng theo nguyên tắc ấy, càng thế hệ sau càng có nhiều người không cam lòng khắc khổ tu hành mà sa vào ăn chơi đàng điếm hơn.

- Chết người rồi. Bảo khí xa tông chết người! - Tiếng hô thất thanh từ phía trước vang đến. Giữa đường phố một mảng náo loạn xuất hiện.

Người dân vây lại xung quanh nơi xảy ra tai nạn. Chiếc bảo khí xa của kẻ thủ phạm cũng buộc phải dừng cách đó không xa. Từ một bên hông xe, một vệt sáng xẻ xuống, từ trong đó bước xuống đôi nam nữ. Người nam mặc y phục ngắn tay, cúc áo ngực để hở còn người nữ thì váy áo xộc xệch. Nhìn qua có thể đoán được hai người vừa làm chuyện gì, bất cẩn đâm xe trúng người bộ hành băng qua đường.

Nạn nhân xấu số nọ bị húc văng đi năm mét, xương cốt gãy dập, miệng trào ra từng ngụm máu tươi, bên cạnh y là một cô gái đương khóc thảm thiết. Người nằm đây là bạn tai cô, chính là người đã chắn cho cô khỏi bị tông xe ban nãy, nếu không thì người nằm xuống hẳn là cô rồi.

Cô khóc lóc, cầu xin mọi người cứu lấy người yêu. Nhưng người xem qua cũng phải lắc đầu, họ không phải là bác sĩ cũng biết chàng trai trẻ ấy đã không còn cứu được nữa rồi.

Hai kẻ gây tai nạn bị người dân kéo lại. Người con gái rất hoảng sợ, mặc cho những người kia kéo đẩy, rủa xả. Còn người con trai vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhưng lại tỏ vẻ khó chịu nhiều hơn, nói: "Người kia chết chưa? Có còn cứu được không? Báo danh tính địa chỉ ta sẽ bồi thường."

Cô gái đương đau đớn khôn xiết, thấy hung thủ miệng lưỡi vô cảm ác độc, liền nhào tới túm lấy áo hắn hét lên: "Ngươi.. Kẻ giết người, mau trả mạng cho anh ấy!"

Người thanh niên bị túm lây cổ áo thì sắc mặt khó chịu. Nguyên hắn đang mây mưa với bạn gái thì hai người này qua đường không có ý tứ mới bị đụng trúng, làm hắn cụt hứng. Nãy giờ bọn hắn toàn bị những kẻ người dưng nước lã xỉ vả tới tấp, tức anh ách trong lòng. Lúc này không thể nhịn được nữa, hắn liền phát ra từ trong người một đạo kình khí đem cô gái hất ngã.

Gã chỉnh lại cổ áo, lên mặt nói: "Đồ phàm nhân không biết tốt xấu. Bản công tử cho ngươi cơ hội đổi đời còn không biết lấy. Ta đây là thế gia tu luyện đệ tử, đụng chết người thì sao? Chỉ là một tên phàm tục thấp kém mà thôi!"

Cô gái bị kình khí đập vào người, lồng ngực cảm thấy nhộn nhạo, muốn nôn mà không nôn được. Nghẹn nỗi lời nói không thể thốt lên, chỉ giương mắt nhìn kẻ thủ ác bằng ánh mắt hận thù.

Nhưng trong mắt tên công tử kia, nàng hay mọi người xung quanh cũng chỉ là kẻ phàm tục hạ đẳng, đối với hắn không thể gây uy hiếp gì.

Nhìn cô gái uất nghẹn không nói được, hắn ta có chút hả hê, hạ giọng: "Ngươi ngoan ngoãn nhận bồi thường, tiền bạc tiêu cả đời không hết.. Hừm, ta có thể giới thiệu cho ngươi một tên nhập môn đệ tử, tốt hơn tên phàm nhân đã chết kia cả ngàn lần. Còn muốn chống ta, ngươi chỉ thiệt thôi."

Đúng lúc này thì có mấy người mặc đồng phục màu bạc bước lại, người xung quanh thấy họ liền nhường đường. Họ là Thành Vệ binh, chịu trách nhiệm trật tự trong thành trấn.

Một thành vệ trung niên cầm bộ cứu thương tiến tới. Ông ta xem xét tình hình của người bị nạn rồi nhìn đồng đội của mình lắc đầu một cái: "Người này không cứu được nữa."


Mấy người còn lại cũng tranh thủ hỏi tình hình xảy ra. Vị công tử kia là người trong giới tu luyện có địa vị, việc này xử lí nói dễ thì dễ, nói khó thì cũng có thể phiền phức, rút cuộc thì phải xem lựa chọn của người bị hại thế nào.

Người dân từ khi biết thân phận tu luyện giả của kẻ kia liền tản ra, dù sao Thành vệ đã tới, họ không còn việc gì nữa, cũng không muốn để kẻ có thế lực kia nhớ mặt mình.

Thành vệ khuyên cô gái đem thi thể bạn trai về, chấp nhận bồi thường mà không nên làm to chuyện, dù sao phía bên kia là người tu luyện thế gia, nếu cố chấp thì có khi cô chẳng được gì.

Cô gái ban đầu kiên quyết muốn đòi kẻ gây án phải đền tội, nhưng một mình cô độc càng lúc càng tuyệt vọng, cô không còn can đảm để chống lại hắn nữa.

Hai thầy trò ông lão tóc trắng vẫn yên lặng quanh sát từ đầu đến giờ, cũng không có dời đi theo đám người dân địa phương mà ở lại quan sát tình hình. Cậu bé nói với sư phụ: "Cô gái rồi sẽ chấp nhận bồi thường, như vậy kẻ gây án sẽ không bị trừng trị gì sao?"

Ông lão hiểu suy nghĩ của đứa nhỏ, nói: "Cô ta dù muốn kiện người kia, thì với thân phận của hắn cũng không chịu hình phạt quá nặng. Tu giả và người phàm địa vị vốn cách biệt quá xa."

Cậu bé cau mày không vừa ý, dù còn nhỏ tuổi, nhưng lòng chính nghĩa của cậu thật hơn người, cậu nói: "Tu luyện giả sao lại không có đạo đức như vậy, kẻ có sức mạnh liền ỷ thế hiếp người, coi khinh thường nhân sao?"

Ông lão điềm nhiên nói: "Sức mạnh không liên quan đến phẩm giá con người. Kẻ có sức mạnh liền cho mình có địa vị trên người khác, lựa chọn dùng chúng để cứu nhân độ thế hay hà hiếp người chẳng qua chỉ là cách vận dụng khác nhau mà thôi.

Dù là tiên giới cũng như nhân gian giới, nếu ở đâu còn sự phân biệt mạnh yếu thì đều sẽ có kẻ ức hiếp, kẻ bị ức hiếp như vậy."

Cậu bé hiểu điều sư phụ nói, nhưng tính công bình của cậu nổi lên, nói: "Sư phụ người có thể cho kẻ kia sự trừng trị thích đáng được không?"

OOo

Gã công tử nhơn nhơn tự đắc, hắn chẳng phải làm gì nhiều, mọi việc đã có mấy vị thành vệ thu xếp hộ. Hắn quay qua bạn gái, thấy nàng có vẻ căng thẳng thì mỉm cười trấn an nhẹ, có lẽ chút nữa nên đi đâu đó uống một chút giải tỏa mới được. Đương trong lòng đắc ý, chợt đầu óc hắn ong lên một cái, khuôn mặt hắn biến thành vặn vẹo.

"A! A! A!" Gã thanh niên quỳ gục xuống gào thét có vẻ đau đớn lắm. "Ta biết sai rồi. Là lỗi của ta. Ta phải bị trừng trị vì điều mình làm!"

Tiếng thét của hắn làm cô gái đi cùng giật bắn, kinh hoàng không biết chuyện gì. Thành vệ cùng với người yêu của nạn nhân cũng kinh ngạc sững sờ. Chỉ thấy vẻ mặt của người thanh liên lúc ấy thay đổi một trăm tám mươi độ so với lúc trước.

Vẻ mặt nhẫn nại, cam ngộ gã chân thành nói: "Ta từ bỏ thân phận thế gia. Xin hãy cứ xét xử ta như người bình thường."

Mấy người thành vệ tưởng mọi chuyện đã dàn xếp xong thì bị người thanh niên làm cho bối rối, phải chăng lương tâm của hắn thức tỉnh?

Người thanh niên đập mạnh đầu xuống vỉa hè, nơi không xa là cô gái bên thi thể bạn trai: "Là lỗi của ta. Ta sẽ bồi thường vô điều kiện cho ngươi. Ngươi muốn ta chịu hình phạt gì ta cũng chấp nhận."

Cô gái ngây người, miệng mở ra mà không nói được lời nào cả. Người thanh niên kia ngẩng đầu nhìn mấy vị thành vệ binh: "Các ngươi hãy bắt ta lại. Ta đã phạm tội không thể tha thứ."

Mấy người nhìn nhau, cuối cùng thì họ cũng thôi sửng sốt, đem còng tay người thanh niên lại. Về phía cô gái, cảm xúc vẫn còn lẫn lộn, trước mắt cô không biết chuyện gì sẽ xảy tới nữa.

Phía xa xa có hai người một già một trẻ đang dảo bước đi. "Đồ nhi con còn muốn đi xem gì nữa không?"

"Cuộc sống của phàm nhân con xem vậy đủ rồi, con muốn thấy thế giới tu luyện của Tiên giới"

"Lúc nãy tại sao con không nhờ ta cứu chàng trai bị nạn kia?" "Sư phụ vì.." Mỗi bước của hai người di chuyển hàng chục trượng chẳng mấy chốc đã đem hình bóng khất dạng, âm thanh cũng tiêu thất trong không gian.

* * *

Chú thích:

Tu luyện: Là hình thức luyện tập theo một công phu nào đó, ở đây chỉ việc tu tập để trường sinh.

Tu luyện giả: Hay còn gọi là tu luyện gia, chỉ những kẻ tu luyện. Kẻ tu luyện không chỉ kéo dài tuổi thọ mà còn có những thần thông, biến hóa thao túng trời đất.

Thần thông: Là những năng lực phi thường có được do thiền định hoặc nhờ tu tập một pháp môn nào đó. (theo Wiki)


Thần thức: Ý thức tồn tại trong cơ thể, vượt ra khỏi thân thể thì gọi là Linh thức hay thần thức. Người tu luyện có thể điều khiển thần thức vượt ra ngoài cơ thể của mình để cảm nhận, tra xét thế giới xung quanh, tường tận những thứ mà mắt thường không thể thấy được.

Tu luyện giới: Thế giới của kẻ tu luyện. Nhân gian giới là thế giới của con người, Tiên giới là thế giới của Tiên nhân. Yêu, Ma, Quỷ giới là thế giới của các loài dị tộc.

Phi thăng giả: Chỉ người tu luyện đến cảnh giới nhất định thì sẽ được lên trời thành Tiên (phi thăng tức là bay lên). 

Hóa Tiên Trì: Tên cái ao là nơi mà người phi thăng sẽ xuất hiện đầu tiên khi lên trời.

Hóa Trần Thủy: Là nước trong ao Hóa Tiên, có tác dụng gột bỏ những dấu vết của hạ giới trên người phi thăng.

*

* *​

Một con chim cực lớn, sải cánh rộng đến mười mét lao vút đi như một tia chớp. Đuổi theo sau là năm người mặc trường bào màu vàng, phi hành theo hình mũi tên. Họ vừa truy đuổi vừa phát động công kích tầm xa đánh về mục tiêu trước mắt. Đòn tấn công của họ khi vừa tới thân thể con chim lớn thì bị hào quang hộ thể của nó cản lại, không thể gây ra thương tổn lớn nào nhưng cũng đủ để khiến nó không thể thoát khỏi sự truy đuổi của năm người.

Bay cuối đội hình, một thanh niên vừa bắt quyết phóng ra một lưỡi đao gió nhắm cánh chim lớn đánh tới, vừa mở miệng nói:

"Tiêu sư huynh con Tiên điểu này có dòng máu thượng cổ mạnh mẽ phi thường, truy đuổi lâu như vậy mà nó không có suy yếu gì cả, cứ như thế nó chạy vô Hỗn Thiên Vực thì hỏng bét."

- Tiêu sư huynh, con Tiên điểu này có huyết mạch thượng cổ, mạnh mẽ phi thường. Chúng ta đuổi theo nó lâu như vậy nhưng không có vẻ gì nó suy yếu cả, nếu cứ như thế nó chạy vô Hỗn Thiên Vực thì hỏng bét. "

Người được gọi là Tiêu sư huynh bay dẫn đầu đội hình. Y trông chưa tới ba mươi, tuy nhiên người tu luyện thì không thể nhìn mặt mà đoán tuổi được, càng huống hồ là Tiên nhân trường sinh bất tử, người trẻ như vậy cũng có thể sống vài ngàn năm rồi đấy.

Tiêu sư huynh nghe đồng môn nói thì suy nghĩ, quả thật nếu cứ tiếp tục truy đuổi như vậy nhiều khả năng sẽ để mục tiêu chạy thoát. Mà đối với y trong tình huống nhất thiết phải bắt được Tiên điểu này, nếu thế thì không được. Sắp tới là đại lễ mừng Đại sư tỷ trong tông xuất quan, đại thành cảnh giới Nguyên Tiên. Đây là dịp để các đệ tử cấp dưới tỏ lòng thành với bề trên của mình, quà mừng là không thể thiếu được. Được tin rừng Tiên Hàm xuất hiện phi cầm huyết mạch thượng cổ, y mới cùng bốn vị sư đệ vây bắt nó để làm quà tặng. Không ngờ con chim này thực lực quá mạnh mẽ, phá được vây hãm của năm người tẩu thoát, tạo thành cục diện đuổi bắt như bây giờ.

Từ Tiên Hàm lâm đến đây đã hai ngày đường, phía trước như lời vị sư đệ kia nói chính là Hỗn Thiên vực, một trong những cấm địa khét tiếng của Tiên giới. Hỗn Thiên vực là nơi trú ngụ của nhiều sinh vật cổ xưa trong truyền thuyết, thực lực vô cùng khủng bố. Với khả năng của bọn họ còn xa tư cách để xông xáo một nơi như vậy. Tiêu suy huynh cắn răng ra quyết định, bằng mọi giá phải bắt cho được con Tiên cầm trước khi nó vào cấm địa.

- Các sư đệ, hãy dốc sức cản trở yêu cầm, kéo cho ta chút thời gian vận dụng pháp bảo, nhất định phải bắt được nó, khi trở về nhất định ta sẽ hậu tạ.

- Vâng sư huynh. – Mấy vị sư đệ hiểu ý Tiêu sư huynh, dốc sức đánh ra pháp quyết liên tục, tạo ra từng trận băng phong, thiểm điện, hỏa cầu đánh về phía cự cầm.

Tiêu sư huynh thấy thế, cũng không chần chừ há miệng phun ra một đạo hào quang kim sắc. Kim sắc hào quang dần dần biến lớn thành một kiện phi kiếm màu vàng dài khoảng một cánh tay, chính là bổn mạng pháp bảo của y.

Mấy người còn lại thấy Tiêu sư huynh xuất ra bổn mạng pháp bảo thì âm thầm giật mình, quả nhiên huynh ấy muốn liều mạng rồi. Bổn mạng pháp bảo khác với pháp bảo hay binh khí thông thường, khi sử dụng cần lực lượng cực lớn tinh thần lực và chân Tiên khí để đổi lấy công kích kinh người. Tuy nhiên sử dụng nó cũng rất mạo hiểm, vì pháp bảo này có liên kết với tâm thần người sử dụng, nếu nó bị tổn hại thì người điều khiển cũng bị thương, nhẹ thì hao tổn tu vi, nặng thì bị thương tổn linh hồn, hóa điên hóa dại.

Chỉ có đến khi luyện thành Kim hồn bất diệt, pháp bảo có bị phá hủy cũng không ảnh hưởng lớn đến chủ nhân, hiển nhiên Tiêu sư huynh chưa có tu luyện đến mức đấy. Nhưng Tiêu sư huynh cũng là vào tình thế bắt buộc. Công kích thông thường không thể hạ được yêu cầm, để nó chạy thoát thì mấy ngày này của bọn họ đều thành công cốc. Quan trọng hơn là y không có được quà mừng ưng ý dành cho sư tỷ.

Đại sư tỷ bế quan năm trăm năm, tu luyện đến cảnh giới cao nhất của Tiên nhân, chỉ kém một bước trở thành đại đạo sánh ngang Tiên Tôn, Đạo chủ. Nàng ở trong tông địa vị cực cao, đám đệ tử cấp thấp như Tiêu sư huynh chỉ dám dùng ánh mắt ngưỡng vọng nữ thần. Lễ mừng sư tỷ xuất quan lần này là dịp hiếm có để được sư tỷ để mắt tới bọn họ.

Ở đâu cũng vậy thôi, nơi mà có thực lực bất đồng thì dĩ nhiên nhưng ưu đãi tài nguyên cũng khác. Đừng nghĩ Tiên giới vô lo vô nghĩ trong mắt chúng nhân, thật ra nó cũng chẳng an nhàn với hạ cấp Tiên nhân như vậy, đấu đá, cạnh tranh trong các đồng môn rất phức tạp.

Đừng coi Tiên giới vô lo vô nghĩ trong mắt người thường, thật ra nó cũng chẳng an nhàn với Tiên nhân cấp thấp đến vậy, cạnh tranh đấu đá bên trong vô cùng khốc liệt. Mà ở đâu cũng vậy thôi, thực lực bất đồng thì ưu đãi cũng khác. Tiên nhân muốn tu luyện phải có bảo địa linh khí, có đan dược phụ trợ, có tiên kim, vật liệu để rèn binh khí pháp bảo.. mà những thứ đó trong tông tài nguyên có hạn, muốn được phân phối nhiều không phải chỉ có dùng sức trâu cống hiến mà còn cần quan hệ nữa. Mặt khác, có chỗ dựa tốt thì ra ngoài hành tẩu cũng an tâm, đụng đâu cũng có thể báo ra một cái tên khiến cho người ta phải nể mặt. Tất nhiên muốn có được quan hệ tốt, thì khâu thành ý ban đầu không thể coi thường chút nào.

Tiêu sư huynh lại há miệng phun ra một ngụm tinh khí lên pháp kiếm, tay phải giương lên, bàn tay tạo thành thế đan quyết (Hai ngón trỏ và giữa duỗi thẳng, ngón cái gập vuông góc cạnh bàn tay, hai ngón út và áp út thì co lại), vẽ lên không trung một vòng tròng kim sắc nhỏ, sau đó đột ngột điểm mạnh tay, thanh tiểu kiếm liền lao đi như tia chớp.

Cự điểu cảm giác được phía sau có cường đại công kích nhắm vào mình, nhưng tốc độ phi kiếm quá nhanh, vừa mới nghĩ thì đã tới phía sau rồi, nó liền cấp tốc đổi hướng. Thanh tiểu kiếm sượt qua một bên cánh, cắt xuống một mảng dài lông vũ. Nó còn chưa kịp hoàn hồn thì phi kiếm đã vòng trở lại, ngay trước mắt muốn xuyên qua đầu nó.

Tiểu kiếm vốn là bổn mệnh pháp khí của Tiên nhân, cùng thần thức người điều khiển tương thông, ý niệm đến đâu thì pháp khí di chuyển tới đó, không sai một nhịp. Thông qua pháp khí, Tiên gia có thể ngoài ngàn dặm giết người không phải là chuyện đùa. Điểm hạn chế của pháp bảo là điều khiển nó hết sức hao tổn tinh thần lực và chân khí, nếu tinh thần hao kiệt thì đừng nói là khiến pháp khí biến ảo mà ngay cả nhấc lên cũng không nổi. Tất nhiên Tiêu sư huynh không để trường hợp ấy xảy ra, y hết sức nhanh gọn, không một động tác thừa khiến cho tiểu kiếm đánh tới cự cầm. Thân thể của con chim hết sức to lớn, tốc độ của nó cũng cực nhanh, nhưng chỉ là khi phi hành theo đường thẳng, còn pháp khí Tiên nhân biến ảo khôn lường, tùy thời đổi hướng khiến nó vô phương né tránh mãi được.

Tiên cầm liền phun ra một hỏa cầu rực rỡ đánh thẳng vào thanh kiếm, đấy là đan hỏa ngàn năm tu luyện của nó nên mạnh mẽ hơn lửa bình thường rất nhiều. Thanh tiểu kiếm tiếp xúc với hỏa cầu bị đánh bật lại, ánh sáng tỏa ra cũng giảm bớt đi nhiều. Phía bên kia Tiêu sư huynh nhíu màu, vừa rồi pháp bảo bị tổn hại đôi chút khiến linh hồn của y cảm giác khó chịu.

Y khôn khéo không đánh trực diện nữa mà tìm những phương vị khó né để tấn công. Thanh pháp kiếm hướng tới mạn sườn của Tiên cầm, trong khi các phương khác có những đạo băng thuật, tiễn thuật của các vị sư đệ yểm trợ. Dù những đạo thuật này không trực tiếp uy hiếp tới nó nhưng cũng làm cự điểu vô pháp né được thanh tiểu kiếm.

Tiên cầm vận khởi chân khí hộ thể càng thêm rực rỡ, tạo thêm một tấm khiên lớn ngạnh đỡ tiểu kiếm. Nào ngờ uy lực của thanh pháp bảo đột nhiên tăng mạnh, kiếm khí kim sắc chói mắt nhanh chóng cắt nát hộ thể chân khí của nó, bản thể thanh kiếm đem tấm khiên màu lam cắt một lỗ hổng xuyên qua. Phía sau, Tiêu sư huynh tâm thần ngưng trọng, miệng lẩm nhẩm chú quyết dồn một lượng lớn lực lượng của mình vào một đòn này.

Tình thế bất ngờ làm Tiên cầm ứng phó không kịp, trong lúc sinh tử lâm đầu liền lựa chọn thu cánh lại che chắn nhưng chỗ yếu hại. Xét.. xoẹt (Âm thanh dao sắc xẻ thịt) tiểu kiếm bay xuyên qua thân thể cự điểu tạo thành một hố máu kinh người. Con chim lớn trọng trương như một mũi tên lao xuống mặt đất để lại trên không trung từng vạt mưa máu đỏ hồng.

Rầm! Tiếng va chạm nặng nề vang lên, bụi đất tung tóe tạo thành một hố sâu tới dăm thước, còn cự cầm thì vô lực nằm dưới đấy, máu đỏ không ngừng bắn ra thành vòi.

Mấy vị đồng môn thấy Tiêu sư huynh đắc thủ thì âm thầm kinh hãi. Công kích thông thường của bọn họ không thể làm suy suyển hộ thể chân khí của Tiên điểu vậy mà một kiếm của Tiêu sư huynh lại dễ dàng đục thủng nó như xiên thịt.

Uy lực của một chiêu vừa rồi quả thật vô cùng khủng khiếp, nhưng cũng tiêu hao sức lực một cách kinh người. Tiêu sư huynh mặt mày có chút nhợt nhạt, điều khiển một pháp bảo mang lực lượng lớn với tốc độ cao như thế liền hút cạn thần thức của y, may mà thành công chế ngự mục tiêu.


Năm người hạ xuống xung quanh con chim lớn đang nằm thoi thóp trên mặt đất. Nó Tiên quang ảm đạm, khí tức sinh mệnh mỏng manh như một tờ giấy.

- Con chim này không lẽ cứ như thế mà chết chứ? - Một vị sư đệ hỏi.

Họ Tiêu cũng cảm thấy có chút không phải, một kích cuối cùng dồn vào ba phần sức mạnh của y vốn không định đem Tiên điểu đánh chết, dù sao một con linh cầm còn sống mới thực sự giá trị. Có lẽ vì y điều khiển pháp bảo không được thông thạo nên xảy ra ngoài ý muốn. Y đáp:" Tiên điểu huyết mạch thượng cổ này làm linh thú là tốt nhất. Tuy vậy không thể bắt sống được nó thì thu lấy nội đan cũng không tệ. Lần này, ta phải cảm tạ các vị sư đệ đã trợ sức rồi. "

Đương lúc mọi người thả lỏng tinh thần thì dị biến phát sinh. Khí tức sinh mệnh của cự điểu vốn ảm đạm đột nhiên bùng phát mãnh liệt. Tiêu sư huynh hét lên một tiếng cảnh tỉnh:" Coi chừng! "Chỉ thấy ánh sáng rực rỡ chói mắt bùng lên. Một tiếng chim ngân cao vút cùng tiếng xé gió lao tới mỗi người hàng trăm chiếc lông vũ rực sáng.

Trong lúc gấp rút năm người không kịp dùng thần thông phòng hộ, chỉ kịp gia trì vài tầng hộ thể chân khí, kết quả bị thương không nhẹ. Tiên cầm cất tiếng hót chói lói, thân mình đồ sộ của nó thu nhỏ lại còn ba thước lao vút đi như một tia chớp màu đỏ rực.

Bọn người Tiêu sư huynh kịp định thần lại thì đã thấy ánh hồng bay xa cả dặm. Cắn răng một tiếng:" Bắt nó! "Năm người hóa thành độn quang cấp tốc đuổi theo, bọn họ bỏ ra nhiều công sức như vậy không thể để con yêu nghiệt này thoát được, huống hồ giờ nó giở thủ đoạn đào mệnh vốn không thể duy trì được bao lâu nữa.

*

* *

Hai sư đồ nọ ở Tiên giới cũng được một thời gian, không biết họ đã đi những đâu, thấy những điều gì. Lúc này một thầy một trò đang ngồi dưới bóng cây đại thụ rậm rạp, bốn phía hoang vu không một bóng người.

Cậu nhóc bộ dạng có phần mệt mỏi, đỡ lấy hồ lô nước từ tay ông lão, nói:" Sư phụ, những người kia sẽ không đuổi tới chứ? "

Ánh mắt ông lão có chút chán nản nói:" Chắc không đâu, dù sao chúng ta cũng đã chạy xa đến vậy rồi. "

Cậu bé giọng oán trách:" Không phải người cố ý đấy chứ? Tự dưng trêu chọc đám người khủng bố đến vậy. Báo hại chúng ta bị bọn họ truy sát một đường dài. "

Ông lão tỏ vẻ bất đắc dĩ:" Ta thấy bọn họ làm điều ám muội, chỉ muốn xem thử một chút. Ai dè bị bọn họ đuổi giết như thế. "

Đứa nhỏ nghi ngờ nhìn sư phụ mình, khó mà tin được là lão không cố ý. Trong giới tu luyện đại kị xen vào chuyện của người khác mà không có mục đích. Nhưng lão sư hành động khó hiểu, chuyện như vậy không phải cậu thấy lần đầu nên cũng không truy nữa. Hai người ngồi điều tức nghỉ ngơi một thời gian.

Một lúc lâu sau.

Ông lão lên tiếng hỏi:" Thời gian này, các nơi trong Tiên giới có thể đi, đều đã đi cả rồi. Con thấy Tiên giới thế nào. "

Đứa nhỏ ngẫm nghĩ một lát rồi nói:" Tiên giới này quả thật không giống như tưởng tượng của con chút nào. Ẩn sau sự tường hòa bề ngoài lại là những thứ nhơ nhớp đến vậy. Trong mắt chúng sinh Tiên nhân phiêu dật xuất trần, vậy mà lại có những bộ mặt gớm ghiếc không khác gì ma quỷ. "

Đứa nhỏ nói đúng suy nghĩ của ông lão, giọng ông phẫn nộ hưởng ứng:" Bọn chúng mà Tiên cái nỗi gì. Cũng chỉ từ con người tu luyện mà nên, thành Tiên rồi liền không nhớ gốc gác bản thân, bộ dạng cao quý đứng trên chúng sinh. Thế hệ sau của chúng càng không biết nguồn gốc, tự cho mình là chủng tộc thượng đẳng, coi phàm nhân không khác gì muông thú, gia súc. "

Tu luyện là một quá trình tự tiến hóa, vượt qua qui luật tự nhiên. Trong tự nhiên để tiến hóa một giống nòi bậc thấp lên bậc cao hơn phải mất hàng trăm ngàn đến cả triệu năm. Nhưng tu luyện thúc đẩy quá trình này lên gấp ngàn lần. Mỗi lần tiến một cảnh giới, cấp độ sinh mạng lại được đề thăng. Từ phàm nhân giả tu thành Tiên, giống như quá trình tiến hóa từ vượn khỉ hóa thành con người. Có thể nói Tiên là một chủng loại mới cũng không sai.

Cấp độ sinh mạng của Tiên đã đạt tới cảnh giới chân mỹ, con cái của họ sinh ra cũng thừa hưởng sự ưu tú này, sinh ra đã là Tiên. Tuy nhiên thiên đạo công bằng, càng là giống nòi cường đại thì càng khó khăn trong việc lưu truyền hậu duệ. Tiên nhân rất khó có con, khả năng sinh sản cực kì thấp, một lần hoài thai có thể kéo dài trăm, ngàn năm.

Thế hệ con của các Tiên nhân, được gọi là Tiên nhân tiên thiên (sinh ra đã là Tiên, khác với hậu thiên là do tu luyện mà thành). Qua mấy vạn năm, số lượng Tiên nhân tiên thiên này cũng không ít. Về cơ bản bọn họ đã không còn liên quan đến người phàm. Ánh mắt Tiên nhân đối với người phàm cũng như cách chúng ta nhìn những tổ tiên xa xôi của mình vậy. Ở thế giới ta vẫn thường có những câu truyện đẹp về mối tình Tiên phàm, nhưng ở thế giới này thì nó giống như chuyện tình của người và vượn vậy.

Cách gọi Tiên nhân và Tiên đã nêu lên quan điểm của mỗi người. Đối với người phàm những điều nói đây thật kinh khủng. Nhưng nếu không đạt đến cấp độ như vậy, họ không thể nào hiểu được. Dù sao cách suy nghĩ này cũng không phải là của đại bộ phận Tiên nhân. Ít ra thì biểu hiện trên Tiên giới này mà ta được thấy cho biết vậy.

Ngẫm lại nhiều việc tận mắt chứng kiến cậu bé còn thấy rùng mình:" Những kẻ tâm địa yêu ma như vậy cũng có thể thành Tiên. Người tu luyện cầu trường sinh, nhưng lại mất đi nhân tính. Rốt cục thành Tiên để làm gì? "

Lão giả mỉm cười, đúng như ý muốn của lão, lão liền hỏi tiếp:" Vậy con đã có quyết định chưa, muốn tu luyện thành Tiên hay theo ta tu luyện đạo pháp. Không kể trường sinh bất tử, thì bất cứ thần thông đều không thua kém gì cả? "

Đứa trò nhỏ không trả lời ngay, ông lão cũng kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau, cậu bé nói:" Con sẽ theo người, học đạo pháp của người. "

Ông lão nghe vậy thì xúc động, vẻ mặt như trẻ ra chục tuổi, rơm rớm nước mắt nói:" Đồ nhi ngoan, ta biết con sẽ không phụ ta mà. "

Cậu bé không ngờ ông lão lại xúc động đến thế, quan tâm hỏi:" Sư phụ, người khóc đó ư. "

" Bậy nào. Ta chỉ hơi xúc động một chút thôi. Nếu lúc trước, ta cũng làm như thế này. Thì hẳn đại sư huynh con đã không lầm đường lạc lối. "

Đứa bé nghe vậy thì hơi chút bất ngờ, hỏi lại:" Người chưa từng cho con biết về sư huynh. Vậy huynh ấy rốt cục thế nào? "

Ông lão trầm ngâm nói:" Hắn cũng như con, đều là tư chất vạn năm có một. Chỉ có điều hắn thích tự tung tự tác. Nhất quyết không nghe lời khuyên răn của ta. Cho nên kết cục của hắn là do hắn chịu. "

Đứa bé muốn hỏi thêm nữa, nhưng ông lão trầm ngâm không nói thêm gì cả, hẳn là việc làm của vị sư huynh nọ khiến người thất vọng lắm. Mắt ông đưa về xa xăm tựa như xuyên suốt mây mù thấy được một khỏa sao băng hồng rực, liền sau đó là một chùm năm khỏa nữa màu vàng đuổi theo sau gấp rút lao về phía chân trời.

Ông lão nhìn một thoáng rồi quay đầu lại nói với đứa nhỏ:" Ninh nhi, chúng ta về thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui