Tháp Tokyo

Với Toru, thực ra thì chuyện ngon hay không, thế nào cũng được. Shifumi ngay trước mắt cậu, chỉ điều ấy là quan trọng.
Shifumi tắt điện thoại lúc ngồi trên taxi đến đây. Toru bắt gặp hành động ấy, và cậu sung sướng với ý nghĩ rằng Shifumi đã rút kinh nghiệm từ việc lần trước.
Đồ ăn quả thực món nào cũng ngon. Vẫn như thường lệ, quán Shifumi đã chọn chỉ có chuẩn mà thôi.
“Hôm trước,” vừa dùng dao xẻ món thịt hầm, Toru vừa nói ra điều cậu luyến tiếc từ lúc đó, “hôm trước, thật tiếc là lại về được nhà.”
Shifumi không nói gì. Cô mỉm cười, bắt gặp một miếng đưa lên miệng rồi nhấp một ngụm rượu vang. Một lúc sau mới nói: “Làm gì mà tiếc đến thế.” Lời nói ấy, ngay lập tức, nhấn Toru chìm trong niềm hạnh phúc ngất ngây.
Hôm nay, không biết sau khi đưa cô ấy về, mình được lên phòng hay lại bị tống vào taxi đây. Toru miên man nghĩ về điều đó khi cậu đã chuếnh choáng say.
CHƯƠNG 8
Ký ức của Toru về lần đầu tiên làm chuyện đó với Shifumi không rõ ràng lắm. Cậu mới mười bảy tuổi. Hai người đi ăn tối, rồi đi uống ở ngoài, sau đó về nhà Shifumi uống cà phê.
“Cậu vào đi!”
Toru vẫn nhớ như in lời Shifumi nói lúc mở cửa phòng ngủ. Cậu nghĩ hẳn là cô có ý đồ, nhiệm vụ của cậu là thực hiện hành động tiếp theo. Toru làm đúng theo những gì cậu nghĩ. Ôm hôm rồi đè nghiến Shifumi lên giường. Có lẽ là hơi bạo lực. u cũng bởi cậu chưa có kinh nghiệm, hơn nữa lại bắt được tín hiệu phải làm bằng được. Shifumi khẽ kêu lên khi bị đẩy lên giường. Xem chừng cô ấy bất ngờ. Lúc bấy giờ vẫn mặc nguyên quần áo mà Toru đã dựng cột buồm và cậu nghĩ rằng kiểu gì rồi cũng phải nhét nó vào chỗ của nó.
Cậu chỉ nhớ được đến đấy. Những ký ức sau chỉ là vài chi tiết vụn vặt như việc Shifumi thì thầm rằng không sau đâu, và cuối cùng thì cậu cũng thực hiện xong chuyện ấy.
“Dù mai sau có ra sao, cậu cũng không cần phải nghĩ rằng sẽ phải làm gì hay không làm gì vì chị đâu.”
Shifumi đã nói thế, sau khi tất cả đã xong xuôi.
Hiện giờ, cậu đang nằm ngửa trên giường như đêm hôm nọ, ngắm nhìn thứ ánh sáng dìu dịu tỏa ra từ ngọn đèn trong góc phòng với cái bóng đổ xuống tròn xoe.
Những cuộc ái ân với Shifumi luôn kết thúc chóng vánh. Chưa từng có kinh nghiệm nên không dám quả quyết nhưng Toru thấy dường như bản năng của cậu và của Shifumi không cuồng nhiệt đến thế với chuyện này. Việc trước đó cậu chưa nếm mùi đời hẳn đã lộ tẩy. Tuy vậy, chưa khi nào Shifumi có ý “dạy bảo” hay “dẫn dắt” cậu làm gì. Chưa một lần.
Toru chồm lên người Shifumi đang nằm bên cạnh, tận hưởng hơi ấm và da thịt của cái cơ thể nhỏ nhắn và mềm mại. Cậu nghiêng mặt vùi đầu vào gối rồi thì thầm:
“Có nặng không?”
“Không,” “Shifumi khẽ đáp rồi hổn hển, “thích thế này.” Ở phía dưới, Toru chuyển động nhẹ nhàng.
Shifumi luôn uyển chuyển đón chào Toru mà chưa khi nào tỏ ra lả lơi hay kêu lên thành tiếng. Cô có thân hình thon thả và làn da trắng. Cô thường ngắm nhìn Toru bằng đôi mắt đẹp mê hồn khiến Toru thấy lúng túng với cảm giác đang bị thử thách. Điều đó khiến cậu chuyển động điên cuồng hòng xua tan cái cảm giác đáng ghét ấy đi.
Giả sử lúc này Asano bước vào căn phòng này thì sao? Ý nghĩ ấy luôn nay ra mỗi khi Toru ở đây. Song đó không phải cảm giác sợ sệt, nó giống như ảo giác về một điều không thể có. Không đời nào Shifumi để điều nguy hiểm ấy xảy ra. Thậm chí cậu từng nghĩ rằng, thà như thế có khi lại hay. Muốn ra sao thì ra. Khi ở bên Shifumi, những gì thuộc về thế giới bên ngoài ấy là hoàn toàn tách biệt.
Sinh nhật muộn hai tuần.
“Hồi hai mươi tuổi, chị như thế nào nhỉ?”
Toru dò hỏi. Căn phòng ngát hương trà nhài.
“Quên mất rồi. Hồi đấy đang sinh viên.” Shifumi đáp, vùng dậy sửa sang lại mái tóc. “Chị cũng học hành không nghiêm chỉnh lắm, chúi mũi vào sách suốt ngày, nhiều hơn bây giờ rất nhều, và còn hay đi uống với bạn bè nữa.”
Toru muốn tưởng tượng thêm nhưng chẳng ra đâu vào đâu.
“Hồi đấy chị có người yêu chứ.”
Toru hỏi và Shifumi đáp rằng có, nhẹ tênh.
“Mà cậu có biết không,” giọng Shifumi vang lên trong tai Toru với vẻ đầy khoái trá, “Cậu biết không, dù sao, chị vẫn phát ghen với tương lai của cậu đấy!”
Toru thấy trong lòng ngói đau, và đồng thời là cảm giác giận dữ. Có vẻ chiến thắng hơi nghiêng về phía cảm giác giận dữ. Cậu ôm siết Shifumi vào lòng.
“Nói gì thế, chuyện chẳng ăn nhập gì với nhau, cứ bên nhau thế này mãi là được. Sao chị lại nói vậy.”
Cả hai nằm im bất động mất mấy giây.
“Tức thở quá,” Shifumi khó nhọc thốt lên khiến Toru vội vàng buông lỏng tay ra và nhận thấy mình đã ôm quá mạnh. Shifumi vòng hai tay lên đầu Toru, nhấp lên nhấp xuống từng lọn tóc.
“Có thể cậu không tin, nhưng người ta thích cậu đấy,” Shifumi nhìn cậu đắm đuối, “đến bản thân người ta cũng không dám tin vào điều đó.”
Mỗi nỗi buồn vô cớ xâm chiếm cõi lòng Toru, khiến cậu không tìm ra lời đáp lại.

Kỳ học mới bắt đầu chẳng được bao lâu thì Koji gọi điện đúng lúc cậu vừa chén xong bữa tối một mình. Lúc nhỏ, bà ngoại Toru vẫn thường đến nấu cho cậu ăn, nhưng kể từ khi bà mất hồi cậu mới vào cấp Hai, thường cậu chỉ có một thân một mình trong bữa tối.
Koji bảo đang thiếu một chân cho cuộc tụ tập giao lưu tìm bạn gái. Tháp Tokyo ngoài cửa sổ trông thật nhỏ bé nhưng tỏa sáng lung linh.
“Giao lưu tìm bạn gái? Cậu đúng là lòng tham vô đáy.”
Dĩ nhiên đó không phải lời khen nhưng bao hàm một sự nể phục nhất định của Toru đối với Koji.
“Tớ á? Không, tớ làm chân gỗ thôi. Nói là xem mặt chứ tớ đi cùng Yuri. Làm sao mà còn đất diễn nữa.”
Xung quanh khá ầm ĩ, giọng Koji thật khó nghe. Có tiếng chọc bi – a.
“Thế thì đến làm gì?”
Toru đã từng tham gia cái gọi là cuộc giao lưu tìm bạn gái hai lần. Chẳng lần nào thú vị cả.
“Đời sinh viên là phải thế. Cứ thế nhé, tối thứ Sáu này. Tớ ngắt máy đây, xin lỗi nhé, giờ tớ không nói chuyện được.”
Koji đáp rồi dập máy ngay.
“Xem kìa xem kìa, người kia chơi hay thế.” Yuri kéo tay Koji khi gã vừa ngắt điện thoại. Cứ đến chỗ làm thêm của gã là Yuri sôi nổi hẳn lên. “Nãy giờ, đánh hay ơi là hay.”
Đó là hai vị khách gần đây thường xuyên đến chơi. Cô gái vẫn trẻ nhưng người đàn ông tuổi đã trung niên. Quả là những đường cơ tinh tế.
“Ừ,” Koji đáp, “công nhận là hay.”
Nhìn điệu bộ và ánh mắt đọc thế bi a là biết ngay. Hơn thế, nom ông ta không giống một tay cơ lão luyện, có lẽ chỉ đơn thuần cảm giác bóng tốt, thêm vào đó, từng động tác đều chính xác đến từng mi li mét. Cơ bản của bi – a là thế. Điểm mấu chốt không phải là kỹ thuật của năm ngón tay mà là khả năng suy luận với cảm giác bóng tốt. Đó là món bi – a yêu thích của Koji.
Vào phía quầy rượu, vừa rửa cốc Koji vừa quan sát từ xa. Cô gái đi cùng chơi không khá lắm. Được cái cao và trông trẻ hơn cả Yuri. Mái tóc ngắn xơ xác điểm xuyết vài lọn nhuộm màu xanh lục.
“Toru sẽ đến thật chứ.”
Chống tay lên cằm uống nước chanh, Yuri hỏi.
“WHY NOT?”
Koji đáp bằng tiếng Anh, lén rút ra một thỏi sô cô la đưa cho Yuri.
Toru lơ đãng nhìn lên trần nhà trong lúc nghe bản nhạc của Billy Joel phát ra từ dàn máy cậu hẹn giờ thay cho đồng hồ báo thức. Buổi sáng. Rèm cửa vẫn rủ xuống mà nghe đâu như tiếng mưa.
Ngay cạnh gối là cuốn tiểu thuyết Sư tử của Kessel vẫn mở nguyên. Sử tử cũng là cuốn Shifumi nói rằng thích đọc.
Đối với Toru, thế giới được cấu tạo nên chủ yếu bởi Shifumi.
Toru dậy thay quần áo rồi vào bếp pha cà phê hòa tan. Một ngày chẳng mảy may hy vọng có thể được gặp Shifumi, cậu không hiểu vì lý do gì mà mình phải dậy.
Ngoài hiên cửa là đôi giày kiểu buộc dây – một kiểu giày nam tính lạ lẫm – mà mẹ cậu đã vứt lăn lóc khi về nhà đêm qua.
Mẹ Toru năm nay bốn mươi tám tuổi. Cậu nghĩ bà khá chăm chút cho vẻ bề ngoài nên không đến nỗi nào so với tuổi thật. Song cái cung cách uống rượu thì thô thiển, trông như đàn ông chứ chẳng phải đàn bà.
“Trong công việc, mẹ cậu lúc nào cũng hăng say, thật là một phụ nữ tuyệt vời.” Cậu không nhớ Shifumi đã nói thế bao giờ. “Có vẻ hào hứng với công việc lắm. Theo chị, đó là phẩm chất hiến có ngay cả đối với các nữ doanh nhân Nhật Bản.”
Đúng là mẫu phụ nữ hướng ngoại, Toru nghĩ. Cậu nướng bánh mì rồi phết với lòng đỏ trứng gà.
Ngồi ở ghế xô pha trong phòng khách ăn sáng, Toru nhớ lại quyết định chọn trường đã bị Koji lên lớp như thế nào.
“Trường dân lập? Tại sao?”
Lúc ấy là mùa hè, cả hai đang đứng đọc tạp chí trong một cửa hàng tiện lợi cạnh tường.
“Người ta phải vào trường quốc lập chứ.”
Cậu còn nhớ rõ hôm đó Koji mặc chiếc áo phông đen rồi khoác bên ngoài áo đồng phục sơ mi màu trắng.
“Tại sao?”

Toru luôn khó khăn trong việc lên lớp người khác cũng như tỏ ra nhã nhặn với mọi người.
“Cậu thừa đủ điểm chuẩn cơ mà, hơn nữa nhà cậu chỉ có hai mẹ con, phải động não một tí chứ.”
“Nhà cậu đâu chỉ có hai mẹ con mà sao cậu vẫn chọn trường quốc lập?”
Bản thân Toru cũng thấy câu phản biện của mình thật ngớ ngẩn.
“Tớ không muốn phí thêm tiền của bổ mẹ tớ.”
Gập đánh bộp quyển tuần san Young Jump, Koji bỏ ra ngoài. Một ngày nắng nóng. Ở Koji có những điểm chân chất như thế. Chân chất ở chỗ là con trai của một gia đình giàu có mà luôn giữ khuôn phép gia đình làm trọng.
Nhưng, thẳng thắn mà nói, gã ta có thói quen xấu là lúc nào cũng muốn can dự vào chuyện người khác.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng. rửa bát xong rồi lên phòng đọc truyện tiếp. Hôm nay hai tiếp học không thể vắng mặt. Trời này chắc sẽ mưa cả ngày mất thôi. Mẹ thì còn lâu mới dậy.
Trên táp lô của chiếc xe Fiat Panda màu đỏ có một con thú nhồi bông màu trắng mà Koji tặng sau khi thắng được ở game center. Nó sẵn có pin ở trong, giật đoạn giây ở dưới đuôi là nó lật đật xoay người.
Tâm trạng Kimiko đang vui vẻ. Phóng vù vù trên con đường hào bao quanh Hoàng cung giữa lúc trời đang mưa, cô kể về chuyện mẹ chồng.
“Chị với bà ấy khá hợp nhau dù cũng có lúc này lúc kia. Hôm qua đi mua sắm với bà ấy, thế nào lại được mua tặng một chiếc áo sơ mi hiệu D&G đẹp mê.”
Theo như Kimiko kể thì đó là chiếc áo được làm từ vải cotton, in đủ loại bướm hoa sặc sỡ. Cô nói để dành mặc nó như kiểu áo cánh mùa hè.
“À, chiều mấy giờ cậu vào học nhỉ?”
“Hai giờ bốn mươi phút.”
Koji đáp, nhưng đó là một lời nói dối. Từ khi vào năm thứ ba, cậu đã giảm hẳn số giờ học.
“Vậy là còn chưa được hai tiếng.”
Sắp mười hai giờ. Ước lượng khoảng cách từ đây đến trường thì sẽ ra phép tính ấy. Thực ra phải nói là gã đã cố tình tính toán như thế.
“Mình mua gì rồi ăn trong xe nhé,” gã đề nghị, “Như thế cho thong thả.”
Tay giữ vô lăng, Kimiko rướn người về phía Koji, chu miệng. Trên đôi bàn tay to bản mà gầy gò luôn khiến Kimiko cảm thấy tự ti ấy đeo mấy chiếc nhẫn màu vàng kim chẳng ăn nhập gì với nhau. Koji hôn nhẹ lên môi, dù trong bụng gã đã phát ngấy, vì nguy hiểm thế này lại còn hôn mới chả hít.
Xong xuôi, từ chối nhã ý đưua về tận trường của Kimiko, gã lên tàu JR. Ba giờ gã có hẹn với Yuri.
Bởi thế mà khi đến chỗ hẹn cho cuộc tụ tập lúc sáu giờ, gã tỏ ra hưng phấn khác thường dù đã mệt lử và đói mèm. Tại đó, Yamamoto mà gã quen ở trung tâm thương mại, Toru rồi Hashimoto đã đến đông đủ và đang ngồi uống bia. Ba người bạn của Yuri đều đến muộn hai mươi phút. Cô cứ thấp thỏm mãi cho đến khi họ xuất hiện.
Ngay từ lúc ấy, Toru đã thấy bứt rứt trong lòng. Hẳn là cậu hối hận với việc đã đến đây.
Cậu Yamamoto mặt như thủy quái Kappa háo hức ra mặt, đứng ngồi không yên. Vẫn chiếc quần thể thao chất nylon rộng thùng thình, có khác là anh ta vận áo phông cổ tàu bó sát, ít nhiều gọn gàng hơn chiếc áo thể thao ở chỗ làm thêm.
Hashimoto thì ở đâu cũng thế cả, ngồi lơ đễnh như thể hắn là người ngoài cuộc.
Trong đám đó, Yuri mới chỉ gặp Hashimoto một lần trước đây. Cô rất phấn khởi vì hôm nay được gặp Toru.
Koji gọi tuần bia thứ hai rồi kêu nhà hàng cứ mang đồ ăn ra trước.
Sau cùng thì mấy cô nàng cũng đến. Cả ba cô dung nhan cũng không đến nỗi nào. Yuri đã rao trước rằng họ dễ thương lắm. Với Koji, tiệc có vui hay không là phụ thuộc vào nhan sắc của các cô gái. Đấy không phải là vấn đề có duyên hay hợp tính nhau. Đối tượng mà dễ thương thì tự nhiên cánh đàn ông xôm lên ngay. Mấu chốt là ở đấy.
Yuri và Koji lần lượt giới thiệu ba người còn lại. Mọi người cụng ly, rồi bắt đầu mấy tiếng đồng hồ gượng gạo.
Kết quả của bữa tiệc thất bại. Cả Koji cũng cho là như vậy. Chẳng hề sôi nổi chút nào và không ai trong số các cô nàng có ý định cho số điện thoại. Rời khỏi quán, ngoài trời vẫn mưa tầm tã, Koji đã phát ngấy với việc dàn xếp, bỏ luôn ý định rủ mọi người đi tăng hai.
“Bọn mình đi đâu uống bù đi,” gã lén thì thào với Toru, sau đó cả hội đi lững thững ra ga rồi chia tay khi mọi chuyện dang dở chưa đến đâu.
“Thế còn Yuri, có sao không?” Toru cất tiếng hỏi lúc chỉ còn lại hai người sau khi chờ cho tất cả qua cửa soát vé.

“Cậu khỏi lo.”
Lúc ban ngày, cả hai đã có quá đủ thời giờ bên nhau.
“Mà tớ xin lỗi nhé, hôm nay nhạt nhẽo quá.”
“Có gì đâu,” Toru cười nhăn nhó. “Cũng lâu lắm mới có dịp thế này, lại được gặp Yuri và Hashimoto hay ho nữa.”
Một lúc sau Toru lại khen rằng, trông Yuri cũng dễ thương đấy chứ.
Quả là Yuri không tệ chút nào. Càng ngày Koji càng nhận rõ điều đó. Một cô gái thông minh và sống thật lòng. Cứ ở bên Yuri, Koji lại thấy mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
“Cậu biết quán nào không?” Toru hỏi.
Đâu chả được, Koji đáp rồi rảo bước đi trước về phía dãy đèn huỳnh quang nhấp nháy giữa khu phố trung tâm.
Cho dù là Koji mời, nhưng nếu là mình, không đời nào mình để Shifumi về trước.
Toru nghĩ vậy trong lúc đi. Không đời nào! Gã mà biết được điều này, chắc chắn sẽ thấy chướng tai gai mắt lắm, nhưng đối với Toru trên đời này không có gì sánh bằng khoảng thời gian ở bên Shifumi.
Cậu tơ tưởng đến Shifumi trong suốt bữa tiệc. Một Shifumi có chiếc nhỏ xinh, một Shifumi có đôi tay thon thả như tượng phật Quan m ở phòng khách, và một Shifumi khẽ nói với cậu rằng: “Có thể cậu không tin, nhưng người ta thích cậu đấy.”
Giá có cơn gió nào mang Shifumi đến đây.
Toru khổ sở với ý nghĩ ấy trong lúc dõi theo Koji đang cầm ô bước đi đằng trước. Không có bất cứ thứ gì ngoài Shifumi có thể đem lại hạnh phúc cho cậu.
CHƯƠNG 9
Koji không ngại việc bếp núc.
“Liệu có ăn hết không đấy?” Gã hỏi trong lúc xào rau với thịt lợn cho Hashimoto lười nhác đang nằm ường xem tivi.
“Ăn tốt.” Không rời mắt khỏi tivi, Hashimoto thản nhiên đáp, vặn vẹo đầu, rồi quay sang phía Koji bảo: “Cậu hỏi cứ như cậu là mẹ tớ ấy.”
Gã sắp bát đũa sẵn ra bàn rồi chuẩn bị đi.
“Cậu vẫn ở đây chứ?”
“Vẫn.”
Hashimoto đáp. Koji đưa hắn chìa khóa, kéo rèm cửa sổ, rồi bật điện trong phòng. Từ xưa Koji đã ghét cái khoảnh khắc bật điện mỗi khi sẩm tối.
“Thế nhé, tớ đi đây.”
Gã mở cửa chính, bước ra phía ngoài, đúng lúc ấy một thứ mùi ẩm ướt đặc trưng của các khu nhà tập thể xộc lên tận mũi. Cái mùi gã vẫn bắt gặp từ ngày xưa mỗi khi vội vã trở về từ nhà Atsuko.
Thà ta phụ người, gã đã quyết thế và làm y như thế. Giờ gã vẫn nghĩ, rằng thế tốt hơn cho Atsuko.
Vậy mà không hiểu sao, mỗi lúc như thế này, gã lại có cảm giác tội lỗi dưới hình hài một nỗi buồn sâu thẳm.
Sau buổi tập hôm nọ, gã đã đi uống cùng Toru. Nom cậu ta không vui. Toru vốn dĩ không thuộc típ hay pha trò nhưng hôm ấy cậu ít nói hơn cả thường lệ. Lũ bạn từ hồi cấp Ba – tính cả những thằng không mấy thân thiết – khác xa bạn bè quen thời đại học. Một đằng thấu hiểu nhau đến mức không thể che giấu nổi những gì không muốn thổ lộ cho người khác. Một đằng thì chỉ cố tồn tại bên nhau ngày qua ngày.
Toàn một lũ vớ vẩn, Koji nhủ thầm. Và chính điều đó mang lại cho gã cảm giác gần gũi không lời nào tả xiết với Toru.
“Cậu ấy hiền nhỉ,” Yuri phát biểu cảm tưởng về Toru sau đó. “Trông cứ như đã từng trong đội hợp xướng từ hồi cấp Ba.”
Trật lất. Toru không tham gia bất cứ câu lạc bộ nào. Tan học, gã mà không rủ đi thì thể nào cũng về thẳng nhà. Nhưng năm cuối, cậu ta hay đi với Shifumi. Nghe nói cậu ta còn mặc nguyên đồng phục dù điểm đến là triển lãm, các buổi hòa nhạc hay quán bar.
Điều gã nhớ về Toru dạo ấy là việc cậu ta ăn rất ít, buổi trưa chỉ làm hai chiếc bánh mì với xa lát trong căng tin; giờ nghỉ thì cắm cúi đọc sách; và nói rằng cảm thấy ban nhạc Aerosmiths yêu thích của gã có điểm gì hay. Rồi căn hộ ấy. Căn hộ chỉ có hai mẹ con cậu ta mà gã đã đến quá nhiều lần.
Koji thấy mình đã chếnh choáng với ly vang trắng thứ ba. Shifumi nói có hẹn lúc tám giờ, cô đang ngồi cạnh hát âm ư. Dường như nhạc trong quán đều là những giai điệu một thời của Shifumi.
“Xin lỗi, tiếp theo anh có thể mở bài As Tear Go By được không?” Cô vui vẻ đề nghị vị chủ quán dáng người mảnh khảnh đứng phía bên trong quầy bar.
“Sao cậu không ra đời sớm hơn nhỉ?” Shifumi nói trong lúc lắc lắc chiếc ly tạo thành những gợn sóng nhỏ. “Bài hát này vô cùng đặc biệt đối với chị. Giá mà được nghe cậu với cậu từ trước.”
Vẫn như thường lệ, khi Toru không trả lời, Shifumi liền kết thúc ngay câu chuyện.
“Thi thoảng thôi, thi thoảng mới nghĩ thế.” Cô nói rồi tủm tỉm cười.
Nhìn Shifumi trong chiếc sơ mi trắng và quần tây màu xám ngồi trên chiếc ghế xoay thật nhỏ nhoi và chống chếnh. Điều đó hối thúc Toru đưa một tay ra đỡ phía sau lưng. Nhưng rốt cuộc, sự hối thúc ấy lại biến thành cử chỉ lóng ngóng vụng về.
Cậu cảm nhận được hơi nóng toát ra từ lưng Shifumi qua lần áo. Nếu một mai người này không còn nữa, mình sẽ chết mất thôi.
“Cậu đừng bỏ tay ra nhé, cứ để nguyên như thế,” Shifumi nói.

Toru làm theo.
Hai người đan tay lững thững đi dạo sau khi rời khỏi quán, một lúc sau Toru mới vẫy taxi cho Shifumi. Khi đi cùng Asano, Cô ấy có làm thế không nhỉ. Cậu nghĩ vậy nhưng không dám hỏi mà thay vào đó bằng một câu khác.
“Là hẹn với Asano?”
Shifumi thản nhiên gật đầu. “Cái hay của việc lấy chồng, ấy là có người ăn cơm cùng mình.”
Toru cười chua chát, thay cho việc phải giậm chân xuống đất ngửa mặt lên trời khóc than.
“Dọa nhau đấy hả?”
Mình say rồi, Toru tự nhủ. Cậu muốn về nhà lăn ra giường càng nhanh càng tốt.
“Đâu,” Shifumi mỉm cười và cửa taxi mở ra.
“Sự thật nó là thế.”
Không hôn môi mà cả hai chỉ cọ má thay cho lời tạm biệt, thế rồi chiếc taxi mang Shifumi đi mất.
Về đến nhà, chẳng ngờ Toru đã thấy mẹ cậu ở đó.
“Con đã về đấy à?” Bà đang đứng uống nước trong bếp.
Hai mẹ con trao đổi như thường lệ. “Con ăn cơm không?” “Không ạ.” “Ừ, nhà chẳng còn cọng rau nào.” “Đã bao giờ có đâu, nhưng đồ đông lạnh vẫn còn mà mẹ? Cái đấy cũng hết ạ? Mấy hôm nay con chưa đi chợ.”
Mẹ cậu chưa thay đồ ở nhà. Bà mở cửa sổ phía trong kệ rửa bát rồi hút thuốc ra châm lửa. Chưa bị truy hỏi đã đi đâu mà Toru cứ thấy như bà biết rõ cậu vừa gặp Shifumi.
“Con tắm trước nhé?”
Ừ, bà trả lời. Toru cảm thấy không thoải mái với ánh mắt mẹ cậu.
“Vẫn trượt phải không,” Koji nói trong lúc dọn mấy chiếc ly không. “Lúc chọc gậy, cậu thường bị lệch sang bên phải.”
Cô gái mặc váy ngắn. Tóc lởm chởm điểm vài lọn nhuộm màu xanh lục. Cô đã chọc bi-a một mình đến hai tiếng đồng hồ.
“Cậu có biết mình sai chỗ nào không?”
Cô gái hỏi khi Koji đi ngang qua, khách vẫn thưa thớt nên bất đắc dĩ gã đành phải hướng dẫn.
“Thế này được chưa?”
“Thêm một chút nữa.” Gã chỉnh phần cán gậy. “Được rồi, cứ thế này chọc thẳng là được, cậu cứ kệ bi mục tiêu, nhằm vào chính giữa bi cái ấy.”
Rốp, một tiếng vang lên gần như cùng lúc cô gái chọc vào viên bi cái. Theo đúng như tính toán, viên bi mục tiêu chạm hai băng, đổi hướng rồi chui tọt vào lỗ giữa bên phải.
Thấy không, cô gái quay lại với vẻ mặt như muốn thốt lên như vậy. Khuôn mặt không xinh lắm nhưng cũng dễ ưa. Mắt to, miệng rộng, vẻ mặt đầy biểu cảm. Giá mà cô ta trang điểm khác đi một chút, Koji nghĩ. Lớp nhũ màu xanh lơ với màu bạc lấp lánh trên mí mắt thì còn được chứ đề can nhỏ hình ngôi sao cô ta dán lên gò má trông thật dớ dẩn.
“Cú đánh tuyệt vời!”
Gã khen khiến cô gái cười sung sướng.
“Sao không bảo ông ta dạy cho?” Gã ướm lời, “cái ông hay đến cùng cô khá giỏi đấy.”
Khuôn mặt cô gái rạng ngời vẻ hạnh phúc như chực tan chảy, nó khác xa với nụ cười ban nãy.
“Anh ấy thật sành điệu, phải không nào?” Cô gái nói rồi đặt bóng vào chỗ cũ, tập lại lần nữa.
“Cám ơn cậu đã dạy tớ,” cô nói với theo.
Sang tháng Sáu, những ngày hè nắng bức kéo dài một thời gian. Koji thích mùa hè.
Đang nằm trên giường với Yuri thì chuông điện thoại vang lên.
“Koji à?”
Là Kimiko.
“Cậu đang ở nhà à?”
Ừ, gã đáp. Yuri đang bám chặt lấy tấm lưng mướt mồ hôi.
“Cậu rỗi không?”
“Bây giờ à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận