Thập Toàn Thực Mỹ

Khi Ninh Hữu Phương cùng Ninh Tịch về nhà rất ăn ý với nhau đều không nói ra chuyện phát sinh vào ban ngày, tránh cho Nguyễn thị lo lắng.

Mà tự nhiên là lo lắng của Ninh Tịch nhiều hơn một tầng so với Ninh Hữu Phương.

Khi nàng nói ra tên mình, rốt cục Dung Cẩn có hồi tưởng về cái gì hay không? Nếu như hắn nổi lên nghi ngờ đối với nàng thì phải làm sao bây giờ?

Ninh Tịch không dám suy nghĩ sâu hơn, vội vàng phủi đi những suy nghĩ lung tung này, trong lòng thầm quyết định sau này phải cố gắng tránh mặt những cố nhân kiếp trước, bất kể là ai cũng không gặp…

Nguyễn thị lại tâm tâm niệm niệm chuyện khác:’’Huy nhi sáng nay đã thi xong, sao bây giờ còn chưa trở về?’’

Ninh Tịch vừa nghe lập tức lo lắng, nhịn không được liên tiếp nhìn quanh bên ngoài.

Phải nửa tháng sau cuộc thi học trò nhỏ, kết quả mới được yết bảng, thí sinh thi xong đều sẽ trở về. Thế nhưng đã nửa ngày rồi mà Ninh Huy vẫn chưa trở về, rốt cục là đi đâu?

Chờ một chút cũng không thấy Ninh Huy, Ninh Tịch dứt khoát chạy ra cửa, nhón chân nhìn ra đầu đường.

Một bóng dáng quen thuộc từ xa đi tới.

Đôi mắt Ninh Tịch sáng ngời, vui mừng chạy lại nghênh đón:’’Ca ca cuối cùng huynh cũng trở lại, mọi người rất lo cho huynh’’.

Ninh Huy nhếch miệng cười, ôm lấy Ninh Tịch quay một vòng. Ninh Tịch cười khanh khách, những suy nghĩ, lo lắng trong ngày lặng lẽ tản ra trong gió đêm hơi lạnh.

Nguyễn thị cùng Ninh Hữu Phương nghe được động tĩnh, cũng cao hứng đi ra, cùng trăng sáng và một bầu trời đầy sao nghênh đón Ninh Huy về nhà.


Không đợi mọi người hỏi Ninh Huy đã vội vàng cười giải thích:’’Sáng nay thi xong vài người bạn đồng môn rủ con cùng ăn cơm trưa, đến chiều con lại cùng bọn họ đến một tiệm sách có khá nhiều sách cũ, cổ thư độc quyền. Mới đầu chỉ nghĩ xem một chút không nghĩ lại thấy không ít sác hay, chỉ là giá bán quá cao, con thương lượng rất lâu bọn họ cũng không chịu bán nên con để các bạn đi trước, một mình con lưu lại mặt dày cùng bọn họ nói tiếp, có lẽ lão bản thấy được lòng thành của con nên nhả ra. Mọi người xem, con mua mấy quyển này đây’’.

Nói xong giống như hiến vật quý mở bao đồ, bên trong quả nhiên có vài quyển sách đã rách đến sắp không chịu được nữa.

Ninh Hữu Phương lập tức nhíu mày oán trách nói:’’Mấy quyển sách rách này đâu đáng giá để con trì hoãn nửa ngày’’. Muốn mua cũng nên mua chút ít sách mới chứ. Hai mắt Nguyễn thị tỏa sáng:’’Huy nhi, đây đều là cổ thư a, ngoại tổ phụ con thích nhất là sưu tập cổ thư, nếu người nhìn thấy đảm bảo sẽ cao hứng cực kì’’.

Ninh Huy gật đầu cười:’’Con cũng định mấy ngày nữa sẽ đưa cho ngoại tổ phụ’’.

Ninh Tịch cũng đi theo nguyễn thị đọc qua không ít sách, học chữ, nghe vậy tò mò liếc qua, vừa cười vừa nói:’’Ca ca thật có tâm’’.

Ninh Hữu Phương nhất thời không tiện nói gì, mất hứng im miệng.

Ninh Huy thần thần bí bí hướng Ninh Tịch cười, giống như ảo thuật móc ra một quyển sách nhỏ mỏng manh từ trong ngực ra, quơ quơ trước mắt Ninh Tịch, sau đó cố ý giơ cao:’’Muội muội, đoán thử đây là cái gì. Nếu muội doán trúng ta sẽ tặng cho muội’’.

Lòng hiếu kỳ của Ninh Tịch bị treo lên, nhón chân căng mắt hết sức để xem, nhưng căn bản là không thể thấy rõ lắm, liền thuận miệng cười:’’Không phải là sách dạy nấu ăn chứ?’’

Lần này đến Ninh Huy ngạc nhiên trợn to mắt:’’Muội, làm sao muội biết đây là sách dạy nấu ăn?’’

‘’Cái gì? Đây là sách nấu ăn thật?’’ Ninh Tịch không dám tin trợn mắt, trong lòng cuồng loạn không thôi.

Thủ nghệ truyền cho đời sau đều dựa vào truyền miệng, rất ít gặp qua sách như thế này. Nhất là sách dạy nấu ăn, càng cực kỳ hiếm, ai nghĩ Ninh Huy có thể gặp được một quyển sách trân quý như vậy.


Ninh Huy đắc ý nhếch miệng nở nụ cười:’’Nếu không phải vì cuốn sách này, huynh cuãng sẽ không trì hoãn đến bây giờ. Quyển sách này bị kẹp trong đống sách cổ bị huynh vô tình phát hiện, huynh muốn mua nhưng lão bản không chịu bán, nói quyển sách này rất có lai lịch. Huynh đeo bám hắn dai dẳng nửa ngài hắn mới chịu bán cho huynh…’’

Ninh Hữu Phương vừa mới nghe nói là sách dạy nấu ăn, hai mắt cũng tỏa sáng, không chút nghĩ ngợi vươn tay:’’Mau cầm đến đây cho cha xem một chút’’.

Ninh Huy tự nhiên không buông tha một cơ hội khó có được để chế nhạo Ninh Hữu Phương, cười hì hì nói:’’Cha, cho dù con có đưa cho người, người cũng không hiểu a’’. Ninh Hữu Phương không biết được bao nhiêu chữ, làm sao có thể hiểu sách nấu ăn? Ninh Hữu Phương ngượng ngùng rút tay về, ngẫm lại thấy không cam lòng, vười cười vừa vỗ vai Ninh Huy một cái:’’Hay cho tiểu tử con, dám diễu cợt cha’’.

Ninh Huy cười hắc hắc, lưu loát đem sách đưa cho Ninh Tịch đang hai mắt sáng rỡ:’’Muội muội tốt, quyển sách này liền tặng cho muội’’.

Ninh Tịch cầm lấy sách, tay có chút run rẩy.

Đây không phải là một quyển sách đúng nghĩa, nhiều nhất chỉ có thể là một tập giấy thôi, ngay cả trang bìa cũng không có. Mở ra trang đầu tiên chỉ thấy chữ rậm rạp chằng chịt, cả trang giấy đều là chữ.

Hiển nhiên đây là bản thảo cuả một đầu bếp.

Ninh Huy thấy gương mặt nhỏ nhắn của Ninh Tịch hưng phấn tỏa sáng thì trong lòng khoái trá, vừa cười vừa nói:’’Muội đừng coi thường quyển sách nhỏ này, nghe lão bản nói, quyển sách này là do hắn mua lại từ trong tay một tên ma bài bạc. Tổ phụ của tên ma bài bạc kia từng là ngự trù trong cung, bình thường có thói quen đem những tâm đắc khi nấu ăn cùng vài thực đơn hắn tự nghĩ ra ghi chép lại, vốn dự định là truyền cho hậu nhân của mình. Không nghĩ là sau khi người đầu bếp đó chết, hậu nhân của hắn không ai bằng ai, đến cháu nội của hắn thậm chí còn đem cả quyển sách tổ truyền này lấy tiền để đánh bạc’’.

Ninh Tịch nhịn không được hỏi:’’Cuốn sách này trân quý như vậy lão bản bán sách kia như thế nào chịu bán lại cho huynh?’’

Ninh Huy giảo hoạt cười:’’Lão bản kia đã hơn sáu mươi tuổi, cũng không có con trai, chỉ có một khuê nữ đã sớm gả cho người khác, như vậy cuốn sách đâu có tác dụng gì. Chẳng qua, hắn nói những việc này cũng chỉ vì muốn tăng giá. Huynh đem tất cả tiền bạc trên người đều đưa cho hắn, hắn mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý’’.

Ninh Tịch suy nghĩ một chút, cảm thấy có gì đó không đúng, theo bản năng hỏi tiếp:’’Ca ca, có phải huynh có việc gì đó giấu diếm muội đúng không?’’ Ninh Huy đi thi chỉ mang theo chút bạc vụn, lão bản bán sách sao có thể bán cho hắn với giá thấp như vậy?


Ninh Huy lập tức thề thốt phủ nhận:’’Không thể nào’’ lại không tự giác rụt cổ lại.

Ninh Tịch giật mình, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng trước mặt Ninh Hữu Phương và Nguyễn thị, nàng cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười ngáp một cái.

Nguyễn thị vội cười nói:’’Không còn sớm, để mẫu thân đi nấu chút nước nóng cho hai con tắm rồi ngủ’’.

Hai huynh muội nhìn nhau cười một cái.

Nguyễn thị cùng Ninh Hữu Phương cùng nhau đến phòng bếp nấu nước nóng, trong phòng chỉ còn lại Ninh Huy và Ninh Tịch.

Ninh Tịch đột nhiên vươn tay kéo cổ áo Ninh Huy, quả nhiên, chỗ đó trống một mảnh…

‘’Ca ca…’’ hốc mắt Ninh Tịch đã ươn ướt:’’Ngươi đưa luôn khóa trường mệnh cho lão bản rồi phải không?’’

Thời điểm Ninh Huy đầy tháng, tổ phụ Ninh Đại Sơn đặc biệt đem khóa trường mệnh đeo ào cổ cho hắn, qua nhiều năm như vậy, ngay cả lúc tăm Ninh Huy cũng không cởi ra. Vậy mà hôm nay, hắn lại lấy ra để đổi cuốn sách nấu ăn kia…

Ninh Huy gải đầu, cố làm ra vẻ không them để ý nói:’’Ôi chao, huynh lớn rồi mà còn đeo khóa trường mện, mọi người biết còn không cười chết huynh. Cho lão bản kia là vừa vặn…Ôi muội muội, muội đừng khóc, huynh thật sự nghĩ vậy mà, muội đừng khóc…’’

Ninh Huy luống cuống tay chân dụ dỗ Ninh Tịch, thấy nàng khóc không ngừng, liền ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng an ủi:’’Muộ muội tốt, muội đối tốt với ca ca, ca ca biết chứ. Muội thay huynh đi Thái Bạch lau làm học đồ, huynh không thể làm gì cho muội. Hôm nay nhìn thấy quyển sách dạy nấu ăn này, huynh liền hạ quyết tâm phải mua cho muội bằng bất cứ giá nào. Chỉ cần muội thích là huynh cao hứng rồi’’.

Nước mắt Ninh Tịch từng giọt từng giọt rơi xuống, đáy lòng mơ hồ đau đớn nhưng lại cảm động nhiều hơn.

Từ nhỏ đến lớn, Ninh Huy đều là người anh tốt, có gì ăn ngon cũng để giành cho nàng. Kiếp trước, nàng trơ mắt nhìn Ninh Huy rầy rĩ không vui đi làm đầu bếp, mãi cho đến một khắc trước khi hắn chết ở trong ngục, hắn chưa từng chính thức vui vẻ qua.

Cả đời này nàng sẽ không để Ninh Huy có tiếc nuối đó nữa.

Ninh Tịch nghẹn ngào:’’Ca ca, cảm ơn huynh’’.


Ninh Huy lấy tay lau nước mắt cho nàng, vành mắt cũng đỏ:’’Nha đầu ngốc, huynh là ca ca của muội, vì muội làm những việc này thì có gì đâu’’.

ĐÚng vậy, hắn là ca ca của nàng, là thân nhân quan trọng nhất của nàng. Nàng nguyện ý vì hắn mà đi làm học đồ, gánh chịu tất cả trách nhiêm vốn thuộc về hắn, thì vì sao không muốn vì nàng làm những thứ này?

Ninh Tịch hít hít mũi, nặn ra nụ cười:’’Đúng vậy, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn’’.

Lúc này Ninh Huy mới nở nụ cười:’’Như thê này mới phải. Đúng rồi, huynh đã nói với lão bản kia, chờ sau khi huynh có đủ tiền sẽ đến chuộc lại khóa trường mệnh, việc này muội đừng nói với cha mẹ…’’

‘’Hai con đang nói nhỏ chuyện gì vậy?’’ Giọng nói của Nguyễn thị vang lên ngoài cửa.

Ninh Huy và Ninh Tịch giật mình, không hẹn mà cùng nhau lắc đầu:’’Không có gì, cái gì cũng chưa nói’’. Quả nhiên không hổ là huynh muội thân thiết, dị thường ăn ý.

Nguyễn thị không nghi ngờ gì, vừa cười vừa nói:’’Tốt lắm, nước đã nấu xong rồi, hai con về phòng tắm đi’’.

Hai người gật đầu đáp ứng, trao đổi ánh mắt, liền tự trở về phòng mình.

Trong lòng Ninh Tịch suy đoán về nội dung quyển sách kia, nào còn tâm tư ngủ. Rửa mặt xong liền ngồi vào bàn bắt đầu đọc.

Đầu bếp này không biết họ tên gì, nhưng hiển nhiên là không có quá nhiều tài văn chương, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, rậm rạp chằng chịt, hơn nữa niên đại quyển sách đã quá lâu, trang giấy ố vàng, vừa đụng liền giống như muốn nát ra.

Ninh Tịch không dám dùng quá sức, cẩn thận nhìn trang đầu tiên, chỉ mới nhìn chưa đến nửa trang liền khiếp sợ trợn tròn mắt.

Quyển sách này không đơn thuần là sách dạy nấu ăn, nhiều hơn đó là nhuwgx nhận thức tâm đắc của vị ngự trù này, chất phác lại sắc bén ngắn gọn. Vừa vào là nói rõ ràng đơn giản, tóm tắt phương pháp xử lí nhanh chóng các loại hoa quả khô   

Làm cho một học đồ mới nhập môn như nàng được mở rộng tầm mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui