Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Dương Tĩnh sau khi biết dự định định của y lại càng hoảng sợ, nói:

“Thân thể ngươi hiện tại như vậy, còn lăn qua lăn lại làm cái gì? Cẩn thận bảo dưỡng mới đúng.”

Tiêu Thương Hải nói:

“Chỉ là thời gian rảnh làm chút việc thôi, còn hơn cả ngày nằm ở trên giường không phải sao? Cứ như vậy sẽ khiến ta buồn chết mất.”

“Ngươi sao không nuôi hoa cỏ tản bộ, xem sách viết chữ gì đó?”

“Chính là vì muốn xem sách, nên mới muốn sửa sang kho sách một lần mà. Mấy tháng trước ta kêu Xuân Bảo đến thư khố tìm cho ta mấy quyển sách, kết quả là tìm hết cả một buổi chiều cũng không tìm được. Ta tự mình đi qua xem xem, mới biết được thư khố nhiều như thế lại chưa từng có người chỉnh lý qua, lộn xộn đến mức tắc lại hàng đống, muốn tìm thứ gì cũng đều không tìm được.”

Dương Tĩnh không ngờ rằng trong thư khố lại loạn thành như vậy. Thái giám trong cung đều không biết chữ, đám thái giám trông coi thư khố hàng năm cũng chỉ định kỳ chuyển sách ra phơi nắng một chút, chỉnh sửa rồi thu dọn, lúc mang vào quả thực khó tránh khỏi làm nhầm.

Là một ‘Người hiện đại’ giữ nguyên được ký ức chuyển thế, Dương Tĩnh biết rõ tầm quan trọng trong việc hướng dẫn tra cứu của thư quán, nghe vậy ngược lại rất đồng ý.’

“Như vậy, đúng là nên cẩn thận chỉnh sửa lại một chút. Nhưng ngươi không nên làm, để ta giao cho đám đệ tử sĩ tộc trong Hàn Lâm Viện làm.”

Tiêu Thương Hải thấy vậy liền rất mất hứng:

“Rõ ràng là chủ ý do ta nghĩ ra, vì sao lại giao cho bọn họ làm? Lẽ nào ngươi nghĩ học thức của ta không bằng bọn họ? Hay là nghĩ chỉ chút việc nhỏ ấy ta cũng không làm được?”


Dương Tĩnh nói:

“Ta chỉ sợ ngươi mệt mỏi…”

Nói còn chưa dứt lời đã bị Tiêu Thương Hải chặn ngang:

“Ngươi rõ ràng là đang khinh thường ta! Ta là mang thai, cũng không phải bị thương. Dù sao cũng chỉ là chuyện chỉnh sửa thư khố, lại không muốn ta tự mình làm, động nói chuyện cũng có thể mệt mỏi sao?”

Nói rồi Tiêu Thương Hải hất mặt, quay đầu đi.

Dương Tĩnh sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng lại được là Tiêu Thương Hải đang phát giận với hắn. Nhiều năm qua như thế hai người cũng không phải chưa từng có xích mích nhỏ. Phu thê dù có ân ái đến đâu, trong cuộc sống cũng sẽ vấp phải khó khăn, chân trái còn có lúc đạp lên chân phải, huống chi cuộc sống ở trong hoàng cung có hoàn cảnh phức tạp như thế?

Nhưng tình cảm của hai người thực sự là tốt, lại đều là nam nhân, sẽ không tính toán chi li, cho dù thỉnh thoảng cũng nháo không được tự nhiên, cũng qua đi rất nhanh, không thể nói rõ là cãi nhau gì được. Nhưng Dương Tĩnh lại biết Tiêu Thương Hải là thật sự tức giận.

Hắn có chút hoang mang và mờ mịt. Trong mắt hắn, đây thật sự là một chuyện rất nhỏ, với tính cách của Tiêu Thương Hải, hẳn là sẽ không chuyện bé xé ra to như vậy đi?

Chẳng lẽ là phản ứng trong thời gian mang thai?

Dương Tĩnh gọi Hoàng Tử Quy đến, hỏi kỹ càng một hồi. Hoàng Tử Quy cũng có chút khó hiểu, cẩn thận đáp:

“Bất kể là nam nhân hay nữ nhân, tâm tình lúc mang thai đều là tương đối mẫn cảm, sẽ có chút tính tình kỳ quái cũng không có gì lạ.”


Bất quá hắn nghĩ trong lòng, tính tình của Hoàng hậu điện hạ luôn trầm ổn, còn vô cùng ẩn nhẫn, vài lần mang thai trước cũng không ảnh hưởng ngược lại đến tâm tình mà? Chẳng lẽ là do tuổi tác lớn còn mang thai sao?

Nhưng lời này chỉ là suy đoán của hắn, không dám nói nhiều.

Những chuyện Dương Tĩnh biết từ Hoàng Tử Quy đều là những chuyện hắn đã biết từ sớm, có thể nói là không có chút thu hoạch nào. Lúc hắn đang khổ não, đúng lúc Tạ Như Thương đến.

Tạ Như Thương mấy năm trước vẫn luôn ở trong cung dạy Dương Kiện võ công, cho đến khi Dương Kiện có chút thành tựu cơ bản rồi, hắn mới từ biệt Hoàng đế và Hoàng hậu đi vân du giang hồ. Nhưng năm nay bởi vì Thái tử đại hôn, Dương Kiện thành niên khai phủ, Tạ Như Thương mặc kệ nói như thế nào cũng là sư phụ và sư thúc của hai vị này, liền quay lại kinh thành tặng lễ, cũng ở lại đây mấy ngày.

Hắn và Tiêu Thương Hải cùng xuất một sư môn, tính tình hợp nhau, rất là thân thiết, vài năm qua, có thể nói là bằng hữu không hề giấu nhau chút gì.

Dương Tĩnh thấy hắn đến thăm Hoàng hậu, vội vã trước một bước kéo người đến thư phòng, kể chuyện vừa xảy ra cho hắn, nói:

“Ngươi đến thật đúng lúc, mau đến khuyên nhủ sư huynh ngươi đi. Việc chỉnh lý thư khố tuy rằng cũng không phải tiêu tốn sức lực gì, nhưng tâm tư lại tổn hại nhiều. Thân thể y hiện tại không giống trước, phí sức làm việc như vậy, trẫm thực sự lo lắng.”

Tạ Như Thương nghe vậy, lẳng lặng trầm tư trong một lát, bỗng nhiên nói:

“Bệ hạ, thứ cho thần mạo muội, muốn hỏi ngài một vấn đề.”

Dương Tĩnh có chút kỳ quái liếc mắt nhìn hắn một cái, vẫn không để tâm, nói:


“Ngươi hỏi đi.”

Tạ Như Thương chậm rãi nói:

“Ở trong lòng bệ hạ, sư huynh rốt cuộc là người như thế nào? Hoặc là nói, sư huynh đối với ngài mà nói, là dạng tồn tại gì?”

Dương Tĩnh ngẩn người, cũng không giấu diếm nói:

“Ở trong lòng trẫm, y tự nhiên là ái nhân của trẫm, là người trẫm tôn trọng trân quý, là tồn tại không thể thay thế.”

Tạ Như Thương nghe vậy cười nhạt, nói:

“Ở trong lòng bệ hạ, sư huynh không chỉ là người bầu bạn, ái nhân của ngài, song song cũng là Hoàng hậu của ngài, là mẫu thân của các con ngài, đúng không?”

“Chẳng lẽ lại không đúng?”

Tạ Như Thương nghiêm mặt nói:

“Đúng. Thế nhưng bệ hạ lại chưa từng nghĩ qua, sư huynh cũng là một nam nhân! Là một nam nhân đã từng sóng vai chiến đấu với ngài, hô phong hoán vũ, rong ruổi sa trường, bụng đầy tài hoa!”

Dương Tĩnh sửng sốt.

Tạ Như Thương nói:

“Sư huynh vì ngài, bỏ qua thân phận nam nhân, thu liễm toàn bộ tài hoa cùng dã tâm của mình lại, canh giữ mảnh đất ở trong hoàng cung này làm Hoàng hậu của ngài. Ngài có từng suy nghĩ cho sư huynh? Có từng nghĩ sư huynh làm như thế rốt cuộc là đã hy sinh bao nhiêu không?”


Dương Tĩnh im lặng.

Đã từng, hắn cho rằng bản thân đã khắc sâu hiểu biết Tiêu Thương Hải đã vì hắn mà từ bỏ những thứ gì. Hắn cho rằng bản thân vẫn vì thế mà nỗ lực bù đắp, hơn nữa cũng làm rất đủ.

Thế nhưng Tạ Như Thương nói như vậy, không thể nghi ngờ là đã tát lên mặt hắn một cái. Bởi vì lúc này hắn mới phát hiện ra, cuộc sống bình tĩnh mà ấm áp, đã dẫn dần mài mòn ‘Cho rằng’ hắn từng có.

Không, nhưng là ngay từ đầu, hắn liền nghĩ Tiêu Thương Hải làm Hoàng hậu là theo lẽ thường phải làm, lần thứ hai luân hồi hắn cũng không có quay lại thời gian bọn họ mới quen biết, mà là trực tiếp về lại khoảng thời gian sau trận đại chiến năm Vũ Hợp năm thứ năm. Bởi vì hắn từ bản tâm đã cho rằng, Tiêu Thương Hải vì hắn mà buông tha thân phận nam nhân vào cung cũng không phải là một chuyện ‘sai sót’ cần phải bù đắp.

Hắn từ ngay lúc đầu đã biết được sự hi sinh và nỗ lực của Tiêu Thương Hải, cũng coi như là lẽ thường phải làm, thậm chí lần thứ hai sau khi sống lại, vẫn không biết được sai sót này.

Đúng vậy. Năng lực và tài hoa của Tiêu Thương Hải hắn là người rõ ràng nhất. Mà dã tâm của Tiêu Thương Hải, hắn cũng đã từng hiểu biết sâu sắc. Nhưng một người nam nhân xuất sắc như thế, lại là một cánh chim bị hắn bẻ gãy, khóa lại trong thâm cung nặng nề này, làm việc một nữ nhân nên làm, lại làm tròn hai mươi năm.

Đây là loại dằn vặt thế nào chứ?

Dương Tĩnh không thể tưởng tượng được nếu như đổi lại là chính mình, liệu có thể chịu đựng được hay không?

Từ bỏ thống khoái rong ruổi trên chiến trường, từ bỏ sự vui vẻ nhẹ nhàng khi đẫm máu giết địch, từ bỏ sự vui vẻ khi trù tính triều đình, từ bỏ sự theo đuổi thành tựu, từ bỏ việc hướng đến quyền lực…

Một nam nhân không có dã tâm và sự nghiệp, thì coi là nam nhân gì chứ?

Dương Tĩnh giờ khắc này, thật sâu cảm thấy sự hổ thẹn của bản thân với Tiêu Thương Hải.

Hắn đã từng cho rằng bản thân cũng đã đủ xấu hổ, đủ hối hận. Nhưng giờ này khắc này, hắn mới biết được bản thân mình mắc nợ Tiêu Thương Hải, còn lâu mới bù đắp được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui