Dương Tĩnh đè ép chuyện này xuống không được bao lâu, lại có người thượng tấu, buộc tội Hoàng hậu dung túng nô tài đánh người bị thương, chính là một lão thái giám đã hầu hạ Tiêu Thương Hải rất lâu trong Phượng Nghi cung, cháu trai của lão ở bên ngoài đánh chết người. Cùng lúc đó, Lý Ngự sử bị sung quân đến Thục Châu sau khi ra khỏi kinh không bao lâu thì chết bất đắc kỳ tử một cách kỳ lạ. Tin tức truyền về kinh thành, nhất thời dậy lên phong ba, tin đồn vô cùng bất lợi với Hoàng hậu.
Dương Tĩnh phát hiện không đúng, âm thầm lệnh cho Hắc Y Vệ đi điều tra việc này.
Lúc này lão thái giám Hà Tổng quan trong Phương Nghi cung, đang quỳ gối trước mặt Tiêu Thương Hải khóc rống nước mắt đầm đìa.
Trán Tiêu Thương Hải cau lại:
“Ngươi khóc cái gì? Sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, cháu trai của ngươi nếu thật sự bị oan uổng, bản cung sẽ làm chủ cho ngươi. Nếu như trừng phạt đúng tội, bản cung cũng sẽ không bao che cho ngươi.”
Hà Tổng quản gạt lệ nói:
“Tạ ơn Hoàng hậu ân điển. Nô tài từ khi Hoàng hậu vào cung thì đã hầu hạ Hoàng hậu, đến nay cũng đã có hơn mười năm. Nô tài biết Hoàng hậu là người nghiêm khắc kiềm chế bản thân, bởi vậy trăm triệu lần không dám ỷ có ngài ở trên tác oai tác quái bên ngoài. Đứa cháu trai kia của nô tài năm nay mới chỉ mười sáu tuổi, là nhi tử duy nhất của đệ đệ nô tài. Đệ đệ của nô tài chết sớm, nô tài đối với đứa cháu này cưng chiều có thừa. Nhưng nô tài biết hài tử này luôn luôn nhát gan, tuyệt không dám gây chuyện thị phi ở bên ngoài. Nói nó đánh chết người, nô tài trăm triệu lần không thể tin được, tất là có người hãm hại, vu oan cho nô tài. Chỉ là làm phiền đến Hoàng hậu, nô tài chết muôn lần cũng không thể chuộc tội.”
Tiêu Thương Hải yên lặng một lát, nói:
“Việc này bản cung đều biết trong lòng. Mấy ngày nay ngươi trước tiên đừng hầu hạ bên cạnh ta, cầm theo lệnh bài của bản cung đến Hình Bộ thăm cháu trai ngươi, hỏi cho rõ ràng. Nhớ kỹ, bảo hắn nói ra toàn bộ sự thật. Nếu như hắn thực sự đánh chết người, nói ra sự thật, bản cung còn có thể cầu xin một hai phần, nếu như nói dối, bản cung sẽ không xen vào việc của người khác. Đương nhiên, nếu thật sự hắn bị oan uổng, bản cung sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
Mắt Hạ Tổng quản sáng lên, hai tay tiếp nhận lệnh bài Mặc Hương đưa qua, khấu tạ Hoàng hậu, cẩn thận lui xuống.
Tiêu Uyển Nương ngồi ở dưới tay Hoàng hậu, lo lắng nói:
“Hoàng hậu, chuyện này ngài thật sự muốn nhúng tay sao?”
Tiêu Thương Hải cười nhạt:
“Đều đã lấn át đến trên đầu bản cung rồi, chẳng lẽ còn muốn bản cung mặc kệ không lên tiếng sao?”
Tiêu Uyển Nương biết tính tình công tử nhà mình, nhưng trong lòng vẫn sầu lo, lại nghĩ đến một chuyện khác, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy chuyện của tứ công tử và tam tiểu thư…”
Tiêu Thương Hải nhíu nhíu mày, có chút mệt mỏi nói:
“Dù sao cũng là thân đệ đệ và muội muội của ta. Nếu mẫu thân đã lên tiếng, vậy hai ngày nữa lấy danh nghĩa của ta đón bọn họ vào cung ở vài ngày đi. Đến lúc đó ngươi thay ta tiếp đãi bọn họ, những chuyện khác ít nói đến là được.
Đôi mắt sáng rực dịu dàng của Tiêu Uyển Nương hơi mang theo lo lắng cùng thương tiếc, nhịn không được u oán nói:
“Phu nhân cũng thật là, biết rõ tình cảnh của người hiện tại, còn muốn đưa đám người tứ công tử tiến cung. Đây không phải là làm khó cho ngài sao?”
Tiêu Thương Hải liếc mắt nhìn Tiêu Uyển Nương, thản nhiên nói:
“Uyển Nương, ta biết ngươi là bất bình cho ta, chỉ là sau này vạn lần không thể nói những lời đó nữa, hiểu chưa?”
Tiêu Uyển Nương thấp giọng nói:
“Vâng. Uyển Nương hiểu rõ.”
Tứ công tử Tiêu Tử Thành cùng tam tiểu thư Tiêu Hiền Lan của Tiêu gia là do Tiêu phu nhân sinh ra lúc tuổi cao, kém Tiêu Thương Hải mười bốn tuổi. Khi đôi huynh muội này sinh ra thì, Tiêu Thương Hải đã theo đại ca Tiêu Bá Nguyên đến cố đô Kim Lăng. Sau đó Tiêu Thương Hải lại theo Dương Tĩnh chinh chiến Bắc phạt, thu phục quốc thổ định đô ở Lạc Kinh rồi tiếp đó lại bị phong làm Hoàng hậu tiến cung, vì vậy không ở chung nhiều lắm với đôi huynh muội này, không có ấn tượng quá sâu.
Sau khi huynh muội Tiêu Tử Thành sinh ra không bao lâu thì Tiêu phụ qua đời, Tiêu Bá Nguyên kế nhiệm chức vị tộc trưởng. Sau khi hắn vào kinh làm quan thì, vẫn muốn đưa mẫu thân và ấu đệ ấu muội đến kinh thành ở, nhưng Tiêu mẫu tuổi tác đã cao, không muốn rời khỏi tiễn đường nhà cũ. Cho đến khi Tiêu Thương Hải sinh hạ Thái tử rồi, thế của Tiêu gia từ từ ổn định, Tiêu Tử Thành và Tiêu Hiền Lan cũng đều đã thành người, đã đến lúc lo lắng cho tiền đồ và hôn sự, Tiêu mẫu vào mùa xuân năm nay mới mang theo hai tử nữ vào kinh.
Tiêu Thương Hải thực ra cũng không gần gũi với mẫu thân. Trước khi y sinh ra thì, Tiêu phụ đã từng cực kỳ sủng ái một vị sủng thiếp, sủng thiếp này thậm chí còn từng sinh ra một nhi tử, đó vốn là công tử hẳn là đứng ở vị trí ‘Thúc’ hàng thứ ba, nhưng vị tam công tử chân chính này không hiểu sao, sinh ra không bao lâu liền chết non, thậm chí ngay cả gia phả cũng chưa kịp đi vào.
Tiêu phụ lúc đó rất là đau lòng, hoài nghi việc này là do Tiêu mẫu động tay động chân. Nhưng lúc này Tiêu mẫu lại đang mang thai Tiêu Thương Hải, Tiêu phụ không tìm được chứng cứ, không thể bởi vì một tiểu thiếp mà trở mặt với đích thê, bởi vậy không thể làm gì khác hơn là nhẫn mối uất ức này xuống.
Đợi đến sau khi Tiêu Thương Hải sinh ra rồi, Tiêu mẫu kiên trì muốn để Tiêu Thương Hải dựa theo thứ tự huynh đệ ‘Bá Trọng Thúc Quý’ đứng hàng chữ ‘Thúc’, nhưng Tiêu phụ không đồng ý. Có người nói phu thê hai người khi đó vì thế mà tranh cãi đến kịch liệt, cuối cùng Tiêu mẫu rốt cuộc không thể thay đổi ý của Tiêu phụ. Hơn nữa Tiêu phụ nhìn thấy Tiêu Thương Hải liền nhớ tới ái tử đã chết non, oán niệm sâu đậm với Tiêu mẫu, bởi vậy chỉ có lệ đặt tên cho hài tử này là Tiêu Quý. Mà ngay cả một cái tên chính thức cũng lười suy nghĩ.
Rõ ràng đứng hàng thứ ba, nhưng lại gọi tên là ‘Quý’, chẳng phải là công khai nói rõ rằng đã từng có một vị tam công tử chân chính từng tồn tại sao?
Tiêu mẫu vì thế mà oán hận không thôi.
Sau khi Tiêu Thương Hải sinh ra thì, quan hệ giữa phu thê hai người chuyển biến đột ngột, Tiêu phụ mang theo sủng thiếp chuyển ngay đến cố đô Kim Lăng ở Giang Nam, ở cách biệt hai nơi với Tiêu mẫu. Tiêu mẫu đại khái là nghĩ Tiêu Thương Hải sinh ra cũng không cứu vãn được sự sủng ái của trượng phu, trái lại càng thêm bất hòa với trượng phu, bởi vậy cũng không quá yêu thương Tiêu Thương Hải.
Đôi phu thê này là đám hỏi chính trị điển hình trong các đại tộc ở Giang Nam lúc đó, Tiêu Thương Hải từ nhỏ đã nhận ra sự lạnh nhạt trong quan hệ phu thê, bởi vậy sâu trong lòng đã coi đó là tấm gương soi sáng, lúc mười tuổi từng phát lời thề, đến khi bản thân mình thú thế thì nhất định phải lấy người mình yêu, tuyệt không để người khác tùy ý sắp đặt hôn nhân của chính mình.
Vì vậy sau khi y gặp được Dương Tĩnh, liền không hề chùn bước, cho dù từ đó về sau phải từ bỏ thân phận nam tử tiến cung, y cũng cam tâm tình nguyện.
Sau khi Tiêu mẫu vào kinh không lâu, liền đệ bài tử tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, Tiêu Tử Thành và Tiêu Hiền Lan cũng đến.
Tiêu Tử Thành dung mạo tuấn mỹ, thông minh nhanh nhạy, đôi mắt đen láy linh động, khá có vài phần phong thái của Tiêu Thương Hải năm đó. Tiêu Hiền Lan càng như hoa như ngọc, đoan trang ưu nhã, là một mỹ nhân hiếm thấy.
Tiêu Thương Hải rất yêu thích bọn họ, ban cho không ít thứ. Lúc đó Hoàng thượng cũng đến ngồi một lát, hỏi Tiêu Tử Thành mấy vấn đề, thấy Tiêu Tử Thành không chút hoang mang, câu hỏi nào cũng đều trả lời được. Dương Tĩnh cũng rất vui vẻ, liền lập tức muốn ban thưởng chức quan cho hắn, ai ngờ lại bị Tiêu mẫu uyển chuyển từ chối.
Đại Thịnh đã không còn chế độ khoa cử, quan viên triều đình đều do sĩ tộc nắm giữ, đệ tử hàn môn nhập quan cũng là do quan lớn trong sĩ tộc đề cử. Dương Tĩnh tuy rằng biết khoa cử cũng có chỗ tốt, nhưng thời đại của hắn hiện nay còn chưa phát triển đến giai đoạn kia, nếu như cưỡng ép thi hành chính sách này, chắc chắn sẽ đắc tội với toàn bộ giai cấp sĩ tộc, bởi vậy hắn còn đang chờ đợi thời cơ thích hợp. Chỉ đến lúc ấy cơ hội đã chín muồi, mói có thể tiến hành cải cách dứt khoát triệt để ở phương diện này.
Thấy Tiêu mẫu từ chối việc hắn thưởng chức quan, Dương Tĩnh có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không tức giận. Vị lão phụ nhân này xuất thân từ sĩ tộc trăm năm ở Giang Nam, lại được gả vào Tiêu gia làm chủ mẫu vài chục năm, tự nhiên có một cỗ khí độ c ngạo cao quý, cho dù là đối diện với Hoàng thượng, cũng là không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Dương Tĩnh thầm than người phụ nhân này không hổ là mẫu thân của Tiêu Thương Hải, cũng có vài phần tôn kính với bà.
Tiêu Thương Hải nhiều năm không gặp mẫu thân, tự nhiên có ý muốn thân cận, nhưng bất đắc dĩ quan hệ của mẫu tử hai người đã không được bình thường, y lại rời nhà đi đã vài chục năm, hiện tại thực sự không có gì để nói. Bởi vậy Tiêu mẫu ngồi ở Phượng Nghi điện một canh giờ, liền mang theo hài tử rời đi.
Không bao lâu sau, trên triều liền xuất hiện việc cáo buộc Hoàng hậu. Tiêu mẫu liền lén cho người đưa tin nhắn cho Hoàng hậu, muốn y đưa hai đệ muội vào trong cung ở một thời gian.
Tiêu mẫu tâm tư luôn thâm trầm, Tiêu Thương Hải nhất thời cũng không đoán ra được tâm tư của mẫu thân. Nhưng nếu mẫu thân đã muốn y làm như thế, y cũng tuân theo, lệnh Tiêu Uyển Nương thay y chăm sóc đôi đệ muội này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...